*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu Thuỷ Thần thiên Ngô có thể sinh con cho tao, vậy con tao chẳng phải là bán thần à?”
Cô gái nọ chậm rãi đứng dậy, đi đến cạnh Nguyên Chiến, vươn tay sờ sờ ngực hắn.
Nguyên Chiến lui ra sau một bước tránh né tay cô ta.
Cô ta hơi dừng lại, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, thậm chí còn bày ra nét cười yêu mị.
Mãnh nằm trên mặt đất vui sướng khi người gặp họa: “Thủ lĩnh đại nhân, cô ta cũng khoái anh rồi đó, há há, anh sẽ tiêu đời thôi.”
Nguyên Chiến không để ý tới Nhị Mãnh, hắn chụp lấy cái tay mà cô gái kia lại thò tới lần nữa, kiên quyết đẩy ra: “Cô muốn giao phối với tôi? Tôi không muốn.”
Nếu là trước khi gặp Nghiêm Mặc, có một cô gái muốn giao phối với hắn, vậy dù là có mắt hay không, với hắn mà nói đều không sao cả. Nhưng hiện tại… thứ nhất, hắn không có cảm giác với cô gái này, cứng không nổi; thứ hai, hắn cứ cảm thấy nếu hắn ngủ với người khác, chỉ sợ tư tế của hắn sẽ cắt cái thứ biết nở hoa giữa háng hắn xuống rồi cẩn thận nghiên cứu một phen, tuy rằng Mặc chưa bao giờ uy hiếp hắn như vậy.
Cô gái bị Nguyên Chiến chụp lấy cánh tay bước tới gần, tiến đến trước ngực hắn, hít vào một hơi thật sâu, thân thể cô ta run lên nhè nhẹ, tựa hồ như phát hiện ra thứ gì, cô ta bắt đầu trở nên kích động dị thường.
Cô ta gấp gáp vươn tay như muốn đè Nguyên Chiến xuống.
Nguyên Chiến phát hiện ra cái người cao ngang hắn này nhìn thì dịu dàng đó, nhưng chụp vào cánh tay cô ra rồi mới biết, xương cô ta rất cứng.
“Cửu Phong!” Nguyên Chiến bắt lấy cái tay khác mà cô ta thò tới, hô lớn: “Tên to xác khó đối phó mà mày nói là cô ta phải không? Mày nói chuyện được với cô ta không? Hình như cô ta không hiểu tao nói cái gì.”
“Kiệt!” Cửu Phong thu nhỏ, đáp xuống nhánh cây phía đối diện, nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt sung sướng rất thiếu đánh.
Nguyên Chiến phải dùng hết sức lực mới ngăn được cái cô này, cô ta cứ muốn đè hắn xuống.
Nhị Mãnh còn nói mát: “Thủ lĩnh đại nhân, anh nên chiều cô ta đi, hình như cô ta đặc biệt thích những người đàn ông cường tráng, tôi đây không phải người đầu tiên cô ta chộp tới đâu.”
Cô ta nhìn Nguyên Chiến, phát ra tiếng rên rỉ đầy khát vọng, Nguyên Chiến muốn mặc kệ cô ta thì bị cô ta túm ngược lại tay hắn.
“Mấy tên đàn ông giao phối với cô ta có còn sống không?” Nguyên Chiến bình tĩnh hỏi.
Nhị Mãnh giãy giụa muốn ngồi dậy: “Kỳ thật cô ta trông cũng được đó, tao thấy còn đẹp hơn Đóa Phỉ, nhưng quá mức hung tàn.”
Nguyên Chiến liếc Mãnh một cái, biết ngay là tên này kiếm phiền toái tới cho mình mà, tám phần là thấy người ta đẹp, lại lâu rồi chưa ngủ với ai nên không kìm được, kết quả là trêu chọc người ta xong mới phát hiện đối phương không thể trêu chọc.
Nhị Mãnh vẫn tiếp tục lải nhải: “Tao phát hiện ra cô ta trong một cái hồ lớn ở phụ cận Ma Nhĩ Càn, cái hồ kia có đường sông nối liền với con sông lớn, Ma Nhĩ Càn nuôi… Mặc gọi mấy con đó là cái gì nhỉ? Đúng rồi, Toàn Quy! Bọn họ nuôi mấy con Toàn Quy có thể kéo thuyền trong cái hồ đó kia, nên tôi đi qua xem, coi coi bọn họ nuôi bao nhiêu.”
Nguyên Chiến thầm tính toán độ khả thi khi mình đá bay cô này rồi mang Mãnh đào tẩu.
“Anh đừng tấn công cô ta.” Mãnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng cảnh cáo hắn: “Nếu anh không tấn công thì cô ta còn khá… ngoan, nhưng nếu anh tấn công, anh sẽ biến thành thức ăn của cô ta.”
“Cô ta không phải người?”
“Ít nhất thì lúc ở trong nước không phải.” Chắc là Mãnh nhớ tới bộ dáng của cô ta khi biến thân, rùng mình một cái: “Tôi thấy tư tế Ma Nhĩ Càn… Hẳn là tư tế, ông ta cho người áp chế rất nhiều đàn ông cường tráng đến trước mặt một pho tượng thần. Pho tượng thần kia trông rất giống cô gái này, bọn họ gọi cô ta là ‘Thuỷ Thần Thiên Ngô’.”
Vậy cô gái này là Thuỷ Thần Thiên Ngô? Nguyên Chiến cảm thấy không ổn, hắn sắp không áp chế được cái cô mà sức lực còn mạnh hơn hắn này, tiếng rên rỉ đầy khát vọng của cô ta cũng càng lớn hơn nữa.
Nói ra cũng thật kỳ quái, hắn vốn không có cảm giác gì với cô ta, nhưng sau khi nghe cô ta rên rỉ, thân thể tự dưng nóng như lửa đốt.
Nguyên Chiến kịp phản ứng lại, lập tức hỏi Nhị Mãnh: “Mày giao phối với cô ta rồi?” Ngay cả hắn cũng nhịn không được, huống chi là Mãnh?
Mãnh cười gượng hai tiếng: “Cho nên tao mới kêu mày đừng kháng cự, chỉ cần mày làm cô ta vừa lòng, cô ta sẽ không lập tức xem mày như thức ăn mà ăn luôn, sẽ đưa mày tới nơi này… có điều bây giờ mày đã ở đây sẵn rồi, sau đó cô ta sẽ nuôi mày trong rừng, lúc cô ta muốn làm thì tới tìm mày, còn bắt cá cho mày ăn. Nếu mày bỏ trốn, thì giống như tao, bị cô ta treo lên.”
“Mày bị người Ma Nhĩ Càn phát hiện?”
“Không phải, là cô ta phát hiện ra tao, tao ở bên hồ, muốn xem xem mấy người đàn ông đó làm cái gì ở chỗ pho tượng, đến tối liền thấy cô ta lên bờ hưởng dụng mấy người đàn ông đó. Những người bị đưa tới rất sợ cô ta, phần lớn là dã nhân, tao không hiểu họ nói cái gì, họ muốn chạy trốn, nhưng đều bị cô ta kéo vào nước giết rồi ăn thịt. Còn người không trốn, nếu dùng xong mà cô ta hài lòng thì sẽ giữ lại, không hài lòng thì vứt vào hồ cho Toàn Quy ăn. Sau đó không biết làm sao mà cô ta phát hiện ra tao, liền bắt tao, tốc độ của cô ta trong nước cực kỳ đáng sợ, lúc ấy tao không kịp phản ứng lại, hẳn phải nhanh chân chạy lên núi lên rừng trốn mới đúng.” Mãnh uể oải nói.
Nguyên Chiến không cảm thấy Mãnh chạy lên núi lên rừng là có thể trốn được, cái cô này… ngay cả hắn cũng không chắc mình có thể thuận lợi thoát khỏi tầm tay cô ta.
“Mày nói cô ta đưa mày và một ít tế phẩm tới đây?”
“Ờ. Tao không biết cô ta mang tụi tao tới đây kiểu gì, cô ta đánh tụi tao bất tỉnh, lúc tao tỉnh lại thì đã ở trong rừng cây, có lẽ nơi này cách đường sông không xa lắm. Tao có thể nghe thấy tiếng nước chảy.”
“Phốc!” Cửu Phong lén phun một lưỡi dao gió về phía dây thừng trên người Mãnh.
Một sợi dây bung ra.
Mãnh cảm thấy cổ tay lỏng ra một chút, lập tức mừng rỡ, vội lùi thân thể về phía Cửu Phong, âm thầm năn nỉ ông lớn Cửu Phong có thể cắt thêm vài cọng.
Cô gái kia đột nhiên xoay mặt nhìn về phía Cửu Phong, vẻ mặt không vui, như một bà chị phát hiện ra thằng nhóc nhà bên gây sự.
Cửu Phong không dám phun lưỡi dao gió nữa, làm bộ cúi đầu tỉa lông chim.
“Các tế phẩm khác đâu rồi?” Lúc Nguyên Chiến đến chỉ thấy Mãnh, còn những người khác thì không thấy.
Mãnh cười khổ: “Chết hết rồi. Trước khi cô ta giao phối sẽ ăn ít nhất một người, bây giờ mày đến, cô ta lại khoái mày, chắc lần sau sẽ đến phiên tao bị ăn.”
Nguyên Chiến rất muốn bỏ Mãnh lại cho cô ta, Nhị Mãnh có thể sống đến bây giờ hiển nhiên là vì vị Thuỷ Thần này khá hài lòng với cậu ta.
“Cô có hiểu tôi nói cái gì không?” Nguyên Chiến không dám chắc mình có thể thắng được vị Thuỷ Thần này, chỉ đành cố gắng kéo dài thời gian, xem xem có thể nói chuyện với cô ta hay không.
Cô ta cười dịu dàng với hắn.
Thật sự thì cô ta rất xinh đẹp, dù không có mắt, nhưng sau khi nhìn quen thì sẽ không thấy đáng sợ nữa.
Nguyên Chiến không biết có phải mình đã bị tiếng rên rỉ của cô ta ảnh hưởng rồi hay không. Bây giờ hắn bắt đầu thấy cô ta thuận mắt hơn ban nãy rất nhiều.
Nguyên Chiến bị cô ta ép cho phải lui về sau một bước, thẳng đến khi lưng chạm phải một thân cây thô to.
Cơ bắp trên tay hắn bắt đầu phát run, ở cổ tay cô ta bỗng nhiên mọc ra một cái xúc tu như một nhánh cây thon dài có màu da, bò lên trên cổ tay hắn tựa như đang khiêu khích.
Mũi xúc tu màu da người đột nhiên trở nên bén nhọn, đâm vào cánh tay hắn.
Nguyên Chiến lập tức biến mình thành cát, rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, thân thể Mãnh cũng đột nhiên chìm vào đất, biến mất không thấy tăm hơi.
Cô gái nọ tựa hồ như không ngờ Nguyên Chiến còn có cái chiêu này, cô ta sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt đầy tủi thân, miệng phát ra tiếng khóc hu hu.
Theo tiếng khóc của cô ta, một lượng nước lớn tràn ra từ cổ chân cô, cứ như dưới chân cô ta đột nhiên mọc ra một suối nguồn.
Cửu Phong yên lặng đập cánh bỏ chạy. Nó có thể cảm nhận được cái tên to xác đáng sợ kia đang rất tức giận, truyền thừa trong đầu nói cho nó biết, nó mà còn ở lại thì rất có thể sẽ biến thành chim nhỏ chết đuối, nhiều khi còn bị ăn luôn cũng không chừng!
Nguyên Chiến dùng sức cắt đứt rong trên người Mãnh, vốn định bỏ mấy thứ này, nhưng ngẫm lại lại nhặt hết rồi bó thành một bó cột vào bên hông.
Thân thể Mãnh trong một chốc vẫn chưa thể cử động tự nhiên, cậu bị trói đã lâu lắm rồi, máu trên người sắp không lưu thông được nữa, cánh tay vẫn có thể hoạt động thì còn đỡ, nhưng chân đã tê mỏi như bị kim đâm.
“Mau, chúng ta phải rời khỏi nơi này!” Nguyên Chiến thấy trong đất đột nhiên chảy ra một đống nước.
Mãnh bắt lấy tay Nguyên Chiến, miễn cưỡng đứng lên, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Cửu Phong đại nhân đâu? Vì sao không kêu nó mang chúng ta rời đi?”
“Cửu Phong không phải đối thủ của cô ta. Tao đã hẹn nơi gặp mặt với nó, chạy tới nơi đó đã rồi hẵng nói!” Nguyên Chiến cõng Mãnh.
Mãnh nằm sấp trên lưng hắn, nhịn đau nói: “Chúng ta không thể trở về Ma Nhĩ Càn, cô ta có thể tìm được tao.”
“Là sao?” Nguyên Chiến vừa cõng Mãnh nhanh chóng chạy đi dưới lòng đất, vừa chạy vừa hỏi.
“Tao không biết, có lẽ là sau khi tao giao phối với cô ta, trên người tao còn lưu lại hơi thở của cô ta chăng? Trước đó tao có trốn được, còn trốn đi rất xa, nhưng vẫn bị cô ta phát hiện rồi bắt về.”
“Đó là do mày chưa chạy đủ xa.” Nguyên Chiến vẫn luôn chú ý hơi nước trong đất bên người, khoảng cách càng dài thì nước trong đất không đuổi theo nữa.
“Vậy mày đưa tao đi xa một chút! Tốt nhất là trở về Cửu Nguyên của chúng ta! Cô ta là thần của Ma Nhĩ Càn, nếu chúng ta quay về Ma Nhĩ Càn, nói không chừng sẽ bị Ma Nhĩ Càn bắt lấy rồi xem như tế phẩm mà hiến cho cô ta!”
“Mặc còn ở Ma Nhĩ Càn.” Chỉ một câu của Nguyên Chiến đã làm Mãnh phải cứng họng.
“Về Ma Nhĩ Càn đón Mặc rồi chúng ta cùng đi, hay tao tìm đại một chỗ trên đường thả mày xuống? Mày chọn cách đi.”
Mãnh không biết cô gái kia có ngửi được hơi thở đánh dấu trên người mình từ xa không, tuy trở lại Ma Nhĩ Càn rất nguy hiểm, nhưng cậu thà đi nơi đó, ít nhất thì ở đó còn có Đại Chiến và Mặc!
“Mặc nhất định có thể đối phó với cô ta, nhất định.” Mãnh cũng không biết mình lấy cái tự tin này ở đâu ra, không ngừng nói như thể đang cầu nguyện.
Nguyên Chiến thì thầm đánh giá lại sức chiến đấu của Ma Nhĩ Càn một lần nữa, có vị Thuỷ Thần Thiên Ngô kia, chẳng trách Ma Nhĩ Càn có thể trở thành bộ lạc với sức uy hiếp lớn nhất vùng trung du sông lớn, chẳng trách các bộ lạc khác đều đến chỗ bọn họ ành giao dịch, chẳng trách bọn họ dám bắt nhiều dã nhân, càn rỡ đánh chiếm các bộ tộc nhỏ yếu tới vậy, còn thường xuyên giao dịch nô lệ với số lượng lớn nữa.
…
Nghiêm Mặc nửa đêm đang ngủ ngon lành, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ầm ỹ, sau đó là tiếng cầu thang bị người ta giậm kêu bang bang.
“Ình!” Sàn nhà chấn động một trận
Nghiêm Mặc đã tỉnh lại, ngồi dậy, hắn ngửi thấy mùi cá nồng nặc, vừa ngẩng đầu liền thấy một cái bóng đen khổng lồ ngồi lù lù trước mặt.
“Mặc đại!” Đinh Phi giơ cây đuốc chạy lên, chiếu sáng lầu hai.
“Dã nhân Đáp Đáp kia đã trở lại, gã…” Đinh Phi còn chưa nói hết thì thấy dã nhân đó đang ngồi xổm trước mặt tư tế đại nhân của bọn họ, mà tư tế đại nhân của bọn họ thì đang vuốt vuốt cái đầu chó của gã!
Toàn thân Đáp Đáp ướt nhẹp, nhưng váy da thú mà gã kẹp dưới nách thì vẫn rất khô ráo.
Nghiêm Mặc dời tầm mắt xuống thứ bị ném trên đất. Đó là một con cá dài ít nhất hai mét, mí mắt co giật.
Hắn không nhìn ra con cá này thuộc chủng loại nào, lưng đỏ bụng trắng, còn có râu dài.
Đáp Đáp kéo con cá lớn kia qua, làm lơ nước sông và nước bùn dính ướt trên giường Nghiêm Mặc.
Đinh Phi nhíu mày, muốn quát lớn nhưng lại bị Nghiêm Mặc dùng ánh mắt ngăn lại.
Đáp Đáp khép tay thành đao, túm lấy đầu con cá, bổ xuống, phụp một tiếng, cả bàn tay thọc vào bụng cá.
Đại Hà cũng chạy lên, liền thấy một cảnh tượng như vậy.
Đáp Đáp moi móc bụng con cá một chốc rồi như tìm được cái gì đó, rút tay ra, sau đó cầm thứ đó đưa tới cho Nghiêm Mặc.
Máu loãng chảy xuống theo kẽ ngón tay của Đáp Đáp, nhanh chóng làm giường dính đầy thứ chất lỏng đỏ đỏ đen đen.
Đinh Phi và Đại Hà đều đau lòng, cái khăn trải giường tốt như vậy, mềm như vậy cứ thế dơ mất.
Nhưng Nghiêm Mặc lại thấy không sao cả, hắn nhìn nhìn thứ Đáp Đáp nắm trong tay, ôn tồn hỏi: “Đây là cái gì?”
Đáp Đáp xòe tay ra, trên tay gã là một vật thể màu đỏ đen to chừng quả trứng gà: “Ăn!”
“Đây là ‘ăn’?” Nghiêm Mặc theo thói quen định lấy dao phẫu thuật cắt ra nhìn thử, nhưng lại bị Đáp Đáp tránh đi.
“Ăn!” Đáp Đáp cố chấp nhích mông về phía trước, còn nói thêm một chữ: “Mau!”
“Mặc đại!” Đại Hà và Đinh Phi muốn ngăn cản Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười cười, vật nhỏ trong bụng hắn lại làm loại, không cần biết thứ Đáp Đáp đưa tới là gì, nhưng ít nhất cũng khiến cho quả Vu Vận rất có hứng thú.
Nghiêm Mặc muốn cầm lấy vật thể màu đỏ đen kia, Đáp Đáp không cho, lại ra hiệu bảo hắn há miệng, để mình đút cho hắn.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, rồi ngửa đầu há miệng.
“Mặc đại!”
Đáp Đáp hung ác trợn mắt trừng Đại Hà với Đinh Phi, nhanh tay nhét vật thể kia nhét vào miệng cậu thiếu niên.
To như trứng gà thì nghĩ thôi cũng thấy thật khó nuốt, Nghiêm Mặc theo bản năng mà nhai nhai nhấm nháp, nhưng cái thứ kia vừa vào miệng hắn liền tan thành một đống máu loãng tanh tưởi.
“Ọe!” Nghiêm Mặc thiếu chút nữa ói ra, nhưng Đáp Đáp vội bịt miệng hắn lại.
Nghiêm Mặc đã tự mình bụm miệng trước, cũng đã vào miệng rồi, phun ra rất đáng tiếc. Mặc kệ thứ này có độc hay không, dù sao hắn không chết được, nếu hữu dụng với hắn, thì hắn được hời rồi.
Mùi máu loãng rất tanh nhưng đều bị hắn nuốt hết vào bụng, một giọt cũng không chừa.
Cảm giác buồn nôn làm hắn khó chịu, mà gã Đáp Đáp kia còn nhìn hắn cười hề hề, tựa hồ như vừa làm được chuyện gì rất vui.
Nghiêm Mặc lấy một bình nước trong từ túi không gian ra, ngửa đầu uống, nhưng vẫn không áp được cổ mùi tanh kia.
“Thứ này rốt cuộc là gì? Ọe!”
Đáp Đáp đi qua bên kia, ngồi bệt dưới đất, còn ôm đầu con cá lớn mà gặm.
Lúc này Nghiêm Mặc mới thấy được phần đầu của con cá trông như thế nào, mà khi hắn vừa thấy, hắn tức khắc choáng váng một trận, cộng thêm ghê tởm!
Con cá đó có một cái mặt người!
Nhưng Đáp Đáp vẫn ung dung ôm cái mặt đó gặm gặm!
Mà cái bong bóng cá hắn vừa ăn chính là nội tạng của con cá mặt người này!
Nghiêm Mặc tức khắc có một loại dự cảm bất thường, mà cái dự cảm này không sai, tay phải hắn sáng lên!
Hắn không muốn xem, nhưng thông báo đã tự xuất hiện trong đầu hắn.
—— Cảnh cáo! Kẻ lưu đày ăn sống sinh vật bán trí tuệ – Xích Nhụ* một lần, vì bản thân kẻ lưu đày trước khi ăn không biết, giá trị cặn bã tạm thời không gia tăng.
*Xích Nhụ – 赤鱬 (một loài cá lạ), hình dạng nó như cá mà mang mặt người, tiếng nó như chim uyên ương, ăn vào không bị lác.
Ăn sống? …Lúc nãy con cá mặt người đó còn sống ư?
Nghiêm Mặc càng muốn ói! Mày không thể nhắc nhở sớm hơn một chút à? Sao cứ phải chờ khi xong việc mới báo hả?!
Hắn không có chút hứng thú nào đối với việc ăn chim quý thú lạ, không cần biết cái thứ này có lợi gì cho hắn… Ặc, nếu lợi ích lớn, hắn sẽ suy xét xem có nên chộp về làm nghiên cứu để tìm ra nguyên lý chế thuốc hay không, sau đó nhân giống ra nuôi dưỡng.
Sao nghe ác vậy ta?
Nghiêm Mặc lau lau mặt, bình tĩnh. Dù sao cũng đã ác, hắn cũng đâu có cố ý, nếu tộc nhân của Xích Nhụ tới tìm hắn tính sổ, hắn có thể cắt một cục thịt trên người mình ra đền cho bọn họ, sau đó… được rồi, mai mốt hắn sẽ không vì công cuộc nghiên cứu và mổ xẻ chúng nó và chủ động đánh giết chúng nó đâu.
Nghiêm Mặc biết suy nghĩ này của hắn rất ác ôn, nhưng hắn chính là người như vậy, hắn đã bị sách hướng dẫn ép phải thay đổi, dù trong lòng hắn nghĩ thế nào, thì ít nhất việc hắn làm không thể trái với quy tắc của sách hướng dẫn.
“Đáp Đáp.” Nghiêm Mặc muốn kêu Đáp Đáp ngừng ăn, nhưng thấy gã ngốc đó ôm đầu cá gặm rất vui vẻ, nên hắn chỉ đành để gã ăn.
Có điều, Xích Nhụ rốt cuộc là thứ gì?
Nghiêm Mặc đặt tay phải lên người Xích Nhụ hỏi sách hướng dẫn.
Sách hướng dẫn đưa ra đáp án: —— Xích Nhụ, sinh vật lưỡng cư, là giống loài sau khi Thiên Ngô và nhân loại giao phối tạo ra, mặt người thân cá, tuổi thọ dài nhất có thể đạt tới ba trăm năm. Thịt chúng ăn vào có thể nâng cao hệ thống miễn dịch của cơ thể, đồng thời giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Thứ quý giá nhất trên người Xích Nhụ là trái tim – nơi sản sinh ra năng lượng, sinh vật vốn có ổ năng lượng nếu ăn vào sẽ tiến hóa thành sinh vật bán trí tuệ, sinh vật không có ổ năng lượng nếu ăn vào sẽ trở thành sinh vật lưỡng cư bình thường, người ăn vào sẽ có cơ hội mở ra năng lực thở trong nước.
Nghiêm Mặc ôm trán, xem ra thứ hắn vừa ăn là ổ năng lượng của Xích Nhụ, sau này có thể thở được trong nước, thật tốt quá, có điều… rốt cuộc Đáp Đáp bắt Xích Nhụ ở đâu? Mà gần đây có đồ tốt như vậy, Ma Nhĩ Càn có biết không?
Cùng thời gian đó, Mãnh và Nguyên Chiến vừa chui ra khỏi đất, cậu đột nhiên nói: “Đại Chiến, nếu Thuỷ Thần thiên Ngô có thể sinh con cho tao, vậy con tao chẳng phải là bán thần à?”
Nguyên Chiến bị chọc tức cho phì cười: “Mày còn muốn có con? Vậy mày đi hỏi công chúa Đóa Phỉ thử xem, nói không chừng nó cũng sinh cho mày một thằng nhãi rồi đó.”
Mãnh cười hế hế: “Không tồi nha, vậy con tao có thể mọc chân, cũng có thể mọc đuôi cá, nói không chừng sau này còn mọc cánh đó.”
Nguyên Chiến tát Nhị Mãnh một cái cho tỉnh ngủ, để cậu ta bớt mơ mộng hão huyền lại, rồi gỡ cái kèn nhỏ trên đai lưng xuống, thổi.
“Kiệt ——!” Rất nhanh, tiếng kêu của Cửu Phong truyền đến trên bầu trời.