Dị Thế Lưu Đày

Chương 235: Tôi vẫn thấy anh thuận mắt hơn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
a2ae3c13f196d5d23167dc7fcfbd7b19 - Copy
“Tay Nghiêm Mặc đột nhiên đặt lên eo Nguyên Chiến, bày ra tư thái chiếm hữu mà chính hắn cũng không phát hiện được.”
Bầu trời dần trở nên âm u, mặt trời vừa mới ló dạng chưa được bao lâu thì đã bị mây che lấp, mây đen từ phía đông cuồn cuộn bay tới.
“Kiệt!” Cửu Phong ngửa đầu lên trời phát ra tiếng kêu vui sướng. Nó thích nhất là những khi gió to, thích sấm chớp đì đùng, thỉnh thoảng nó còn bay trong lúc mưa to.
Tên thanh niên tóc dài đối diện ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nheo mắt muốn nhìn rõ diễn mạo con chim nhỏ ngồi trên đầu Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cũng ngẩng đầu nhìn không trung, cảm thấy bụng bị đỉnh mạnh hơn.
An tĩnh một chút cho ba!
Bụng yên lặng trở lại, sau mấy cái chớp mắt, nó lại quậy còn ghê hơn.
Nghiêm Mặc oán hận ôm bụng. Rốt cuộc mày thấy cái gì mà kích động dữ vậy? Thời gian trước sao không thấy mày có phản ứng hả?
“Ăn…”
Ăn cái đầu mày!
“Muốn… muốn… đằng trước…” Quả Vu Vận bắt đầu nôn nóng.
Muốn cái gì? Rốt cuộc mày thấy gì?
Quả Vu Vận không biết miêu tả, chỉ lặp đi lặp lại ý muốn mãnh liệt của mình.
Cửu Phong đột nhiên đứng lên, giẫm giẫm đầu Nghiêm Mặc: “Ục ục, ta ra ngoài chơi một lát, chút nữa về tìm cậu.”
“Trời sắp mưa rồi.”
“Muốn đi!”
Lại một tên quỷ con tùy hứng! Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: “Đi đi.”
Cửu Phong vỗ nhẹ cánh, thân thể xẹt đi như tia chớp.
“Ầm ầm ầm!” Phía chân trời truyền đến tiếng sấm đì đùng.
Trong chợ là tiếng mắng nhiếc và khóc lóc hỗn loạn, khắp nơi là tạp âm hô quát nô lệ, bảo bọn họ nhanh dọn hàng hóa vào lều tránh mưa.
Tên đàn ông mà trước đó Nguyên Chiến chú ý tới bước ra từ sau người trẻ tuổi tóc dài kia, phun ra một chữ: “Vải.”
Đó là một người đàn ông có diện mạo anh tuấn ngoài ý muốn, gương mặt có các ưu điểm kết hợp giữa người phương đông và phương tây, vóc dáng thon dài, tóc ngắn màu đen, mũi cao thẳng, ở ấn đường có một thứ trang sức hình thoi to bằng hạt dưa không biết là được khảm vào hay được dán vào, nói chuyện rất tiết kiệm nước miếng, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Số trang sức bằng đồng trên người tên đàn ông này nhiều thứ hai trong đoàn người của bộ lạc Đỉnh Việt, còn mang nhiều nhất là người đàn ông tóc dài vừa rồi quan sát Nghiêm Mặc, nhưng trên trán người tóc dài kia lại không có trang sức, trên mặt cũng không có hình xăm hoa văn gì.
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến đang chắn trước người mình, rồi lại nhìn anh trai lạnh lùng vừa rồi bị che khuất sau lưng người tóc dài kia, bỗng nhiên cảm thấy ‘trong cái khổ có cái vui’, thế là nhịn không được mà cười.
Nguyên Chiến liếc hắn, cười cái gì?
Cười anh xí trai, không đẹp bằng người khác, cũng không có giọng nói lạnh lùng như người ta, cơ mà…
Nghiêm Mặc nhìn cặp chân dài của gia súc nhà mình, còn có cái mông vểnh, vòng eo nhỏ, bờ vai rộng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên sườn mặt với diện mạo phải nói là hung dữ của đối phương.
Cái bản mặt này rất khó coi, cặp mắt hẹp dài như rắn độc không phải sở thích của hắn, hình xăm của bộ lạc trên mặt càng khiến vẻ bất thiện trở nên hung dữ, cười rộ lên thì như uy hiếp người ta vậy. Toàn thân đầy hơi thở của những ham muốn mãnh liệt, tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn, độc ác, tuy là người nguyên thủy nhưng lại vô cùng giảo hoạt và khó khống chế.
Người như vậy nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không bị hấp dẫn. Hai tên xấu xa sáp vào với nhau thì sẽ làm cái gì? Tao đút mày thuốc độc, mày thọc tao một dao hả? Tới tối có ngủ được một giấc an ổn hay không đây?
Nếu không phải hắn rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như bây giờ, khiến hắn không thể không tin tưởng cái người đang đứng gần mình nhất này, thì hai người bọn hắn chắc chắn sẽ không đi được đến hiện tại.
Tương lai… A! Tương lai ai biết được?
Tay Nghiêm Mặc đột nhiên đặt lên eo Nguyên Chiến, bày ra tư thái chiếm hữu mà chính hắn cũng không phát hiện được, cười nói: “Tôi vẫn thấy anh thuận mắt hơn một chút.”
“Hả?” Cậu đang so tôi với ai đó? Nguyên Chiến nhướng mày.
“Khụ!” Thải Vũ khụ thật mạnh một tiếng.
Nghiêm Mặc lúc này mới chuyển mắt nhìn anh trai lạnh lùng kia: “Anh vừa ý vải dệt của chúng tôi? Tiếc là lần này chúng tôi không mang theo nhiều lắm, nhưng mà chúng tôi có thể xem hàng hóa của quý bộ lạc trước, nếu có thứ chúng tôi cần, chúng ta có thể hẹn nhau lần giao dịch mùa sau mang theo nhiều một chút, hoặc là trực tiếp tới cửa làm giao dịch cũng được.”
Mặc dù có vài từ người nọ nghe không hiểu, nhưng ý nghĩa đại khái thì vẫn rõ, đối phương muốn xem hàng hóa của bọn hắn trước.
“Không nhiều cũng không sao, Ma Nhĩ Càn cũng có vải dệt.” Người đàn ông tóc dài ngầu ngầu phía sau tiếp lời: “Vừa lúc chúng tôi không mang theo nhiều hàng hóa, nhưng đều là thứ tốt.”
“Là gì vậy? Đao hay giáo làm bằng đồng? Vũ khí kim loại quả thật lợi hại hơn đồ đá, nếu các anh mang theo, vậy chúng tôi có thể trao đổi với các anh một ít.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói.
“Ầm ầm ầm!” Tiếng sấm càng lúc càng lớn, hơi ẩm trong không khí cũng ngày càng nặng.
Quả Vu Vận bắt đầu đỉnh mạnh vào bụng Nghiêm Mặc, nếu không phải có Nguyên Chiến đứng cạnh che cho hắn, thì khi hắn đè tay lên bụng, người khác nhất định có thể nhìn ra bụng hắn có vấn đề.
Nghiêm Mặc nói rất nhẹ nhàng và tự nhiên, nhưng đoàn người Đỉnh Việt vừa nghe lại biến sắc, thanh niên tóc dài và anh trai lạnh lùng kia còn đỡ, chứ những người khác thì trong mắt không giấu nỗi kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
Thải Vũ bắt được từ ngữ chưa bao giờ nghe qua, hắn còn đang suy nghĩ xem kim loại là cái gì thì thấy đoàn người Đỉnh Việt thay đổi sắc mặt, lập tức nhớ kỹ câu ‘vũ khí kim loại lợi hại hơn đồ đá’. Một lát nữa, hắn nhất định phải đưa tin này cho trưởng lão phụ trách chợ.
“Cậu…” Thanh niên tóc dài nuốt câu ‘làm sao cậu biết’ xuống, đổi thành: “Có vẻ như cậu rất hiểu về bộ lạc chúng tôi?”
“À, tuy chúng tôi ở thượng du sông lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một ít du tộc hoặc cường giả đi ngang qua vùng đất hoang dã, bọn họ sẽ mang đến cho chúng tôi vài chuyện hay ho ở nhiều nơi khác.”
“Xẹt!” Tia sét đầu tiên cắt ngang qua bầu trời phía đông, rọi sáng mọi sự vật trong cái chớp mắt rồi thôi.
Nguyên Chiến nghe tư tế nhà mình trợn mắt nói dóc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thể quả thật từng có chuyện như vậy xảy ra.
Thanh niên tóc dài quay đầu nhìn bầu trời phía đông, nói với Nghiêm Mặc: “Thực đáng tiếc, chúng tôi không mang theo thứ mà cậu muốn, có điều chúng tôi mang theo một ít dụng cụ sinh hoạt hữu dụng, nếu các cậu muốn, chút nữa chúng tôi có thể tới chỗ các cậu tìm các cậu, cậu xem, bây giờ trời sắp mưa rồi.”
“Dụng cụ sinh hoạt bằng kim loại à? Là đồng hay sắt? Mà dù là cái nào thì đều rất tốt, tôi sẽ để lại một ít vải dệt.” Giọng điệu Nghiêm Mặc không cao không thấp, bảo đảm Ma Nhĩ Càn và đám người quanh đây đang cố ý vô tình hóng chuyện đều có thể nghe thấy rõ ràng mấy chữ đồng sắt và kim loại.
Thanh niên tóc dài nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc. Người này cứ liên tục nói về đồ đồng và kim loại gì gì đó, rốt cuộc là có ý gì? Là vô tình, hay đang cố ý nói cho những người khác nghe?
Thanh niên tóc dài không cần nhìn Thải Vũ cũng biết lỗ tai hắn đã dựng lên tới trời. Nếu không phải hắn có nhiệm vụ, mà Ma Nhĩ Càn từng giao dịch với bộ lạc hắn có thể cho hắn chút tin tức, bản thân hắn cũng hy vọng có thể tìm được một vài dấu vết ở nơi tập trung nhiều bộ tộc này, thì hắn sẽ không tham gia phiên chợ, càng không lấy đồ trong bộ lạc mình ra trao đổi cho người ngoài.
Khoan đã! Vừa rồi cậu thiếu niên này nói đến đồng rồi còn cái gì nữa?
Sắt? Đó là cái gì? Là kim loại tốt hơn so với đồng sao? Có phải ở nơi khác cũng đã phát hiện ra kim loại và bắt đầu sử dụng rồi hay không? Nhưng rõ ràng hắn nghe nói ngay cả Tam Thành lợi hại như vậy cũng chỉ xài cốt khí sau khi được xử lý đặc biệt.
“Ngoại trừ dụng cụ sinh hoạt, kỳ thật chúng tôi còn mang theo một ít bảo bối từ các di tích đến.” Thanh niên tóc dài tiết lộ một thông tin quan trọng, Cửu Nguyên biết đến kim loại và đồ đồng đáng để hắn trả bằng cái tin tức này, hơn nữa hắn muốn biết nhiều hơn về sắt, và những chuyện về cái bộ lạc Cửu Nguyên này.
“Có điều chúng tôi tới trễ, không có quầy hàng, chỉ đành mượn của Ma Nhĩ Càn, vào giữa trưa chúng tôi sẽ lấy các bảo bối đó ra, nếu có thứ thích hợp, chúng ta có thể trao đổi, người tới muộn sẽ không có.”
Thải Vũ muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, bởi vì các bảo vật đến từ di tích mà bộ lạc Đỉnh Việt nói, Ma Nhĩ Càn đang tính dùng muối máu để trao đổi, bọn họ muốn nuốt hết toàn bộ, nhưng Đỉnh việt không muốn, định dùng mấy thứ kia đổi vài tin tức hữu dụng nào đó.
Vì thế, trước đó bọn họ đã đi tìm tộc Biên Khê, tộc Người Rắn, tộc Dã Khâu, bộ lạc Thổ Nhai và bộ lạc Hoàng Tinh ở bên kia bờ sông, không ngờ Đỉnh Việt lại đột nhiên mời thêm một bộ lạc cường đại ở thượng du sông lớn.
Nhưng đồ đang nằm trong tay Đỉnh Việt, mà đoàn người này còn rất cường đại, trưởng lão vẫn luôn dặn dò không thể chọc giận họ, nên lúc này hắn mới không mở miệng ngăn cản.
“Di tích?” Nghiêm Mặc cảm thấy hình như mình đã hiểu ra được vì sao quả Vu Vận lại đột nhiên náo loạn: “Giữa trưa đúng không? Chúng tôi sẽ đến đúng lúc.”
“Ầm!” Lại một tia chớp xẹt qua đánh ầm một tiếng.
Mưa to tầm tã trút xuống.
Được lão đại vu của tộc Ngư Phụ mời, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chạy vào trong lều của tộc Ngư Phụ trú.
Ông cụ có địa vị cao, nên ngoại trừ bốn nô lệ hầu hạ, trong lều chỉ có một mình ông.
Lều trại quá tối, ba người không đi vào trong, chỉ đứng ở cửa lều nói chuyện.
“Cậu nhóc, ban nãy cậu nói có thứ tốt gì để trao đổi thảo dược với ta? Vừa rồi nghe nói vải dệt của các cậu không tồi, nhưng chỉ sợ ta không có nhiều…”
Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên, ý bảo ông cụ chờ, rồi lấy một cái bọc vải nhỏ từ trong túi không gian ra.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Mặc: Cậu chắc chứ?
Nghiêm Mặc cũng dùng ánh mắt đáp lại: Tôi chắc! Hơn nữa anh nói, lén lút thì được mà.
Nguyên Chiến giơ tay nhéo nhéo sau gáy hắn, Nghiêm Mặc đẩy tay hắn ra.
Nguyên Chiến lại ra sức nhéo, nhéo cho Nghiêm Mặc nhỏ giọng ‘ngao’ mới thôi.
Ông cụ thấy hai người bọn hắn như vậy thì chỉ cười rồi lắc đầu, thanh niên cao lớn kia làm ông có hơi sợ và cảnh giác, nhưng bây giờ lại thấy vẻ mặt và động tác trêu chọc cậu thiếu niên của hắn, chỉ thấy hắn giống một thằng nhóc to xác đang vui đùa ầm ĩ với bạn.
Nghiêm Mặc xoa cổ, đưa cái bọc nhỏ cho ông cụ.
Ông cụ nhận lấy, lúc định mở ra thì Nghiêm Mặc nói: “Ngài cầm cẩn thận chút.”
Ông cụ nghĩ thầm là thứ bảo bối gì mà phải kêu mình cầm cẩn thận, trọng lượng trên tay chẳng được bao nhiêu, nhẹ hều, dù nghĩ như vậy, nhưng ông vẫn thận trọng mở ra.
Trong cái bọc nhỏ có một nắm gì đó, mịn giống như tuyết, màu đỏ nhạt.
Ông cụ híp mắt: “Đây là thứ gì? Thuốc bột à?”
Nghiêm Mặc kề sát vào tai ông cụ, xấu xa nhỏ giọng nói: “Đây là thứ muối tốt nhất trên đời mà ngay cả Tam Thành cũng không được ăn, muối đỏ, đặc sản của Cửu Nguyên.”
Ông cụ nheo mắt, nâng tay lên, chấm nhẹ một ít rồi đưa vào miệng.
Ngay sau đó, ông dùng tốc độ nhanh nhất rút tay ra, cẩn thận gói kỹ cái bọc muối rồi nhét vào trong ngực, làm xong ông còn ngó nghiêng bốn phía.
Ông cụ thấy hai người kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, liền xấu hổ cười nói: “Ta không thể bất cẩn được, nếu ta biết các cậu lấy thứ này ra …”
Nguyên Chiến nhanh chóng hỏi: “Ông thấy muối đỏ rồi?”
“Không.” Ông cụ ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, bên ngoài trời mưa rất lớn, giọt mưa nặng trĩu rơi xuống đất làm văng bùn lên, vừa rồi còn có người ra dọn hàng hiện giờ đều đã trốn hết vào lều, nô lệ dùng để bán vì không có chỗ nên phần lớn phải đứng dưới mưa, co rụt thân thể lại chịu mưa xối, cả đám đều lạnh đến mức mặt xanh môi trắng.
Ông cụ thấy không có ai để ý đến lều của mình, liền thụt đầu về, nghiêm mặt nói: “Không, ta chưa thấy qua, nhưng ta nghe nói Ma Nhĩ Càn gần đây kiếm được một lô muối máu, truyền thuyết nói loại muối tinh màu đỏ này dùng vô số máu người để luyện thành, chẳng những hương vị thơm ngon cực kỳ, mà còn mang sức mạnh tới cho người sử dụng, các chiến sĩ thần huyết rất thích loại muối máu này, tiếc là lượng muối quá ít, chỉ mấy bộ lạc lớn có quan hệ tốt với Ma Nhĩ Càn mới được trao đổi một chút, số còn lại đều bị Ma Nhĩ Càn dâng lên cho Tam Thành.”
Nói tới đây, ông cụ còn mang theo chút ngờ vực: “Đừng nói các cậu là người đã trao đổi muối máu cho Ma Nhĩ Càn nha?”
Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc nhìn nhau, gật đầu.
Ông cụ thở dài, trong mắt có kinh ngạc, còn có kinh hỉ: “Không ngờ thứ muối máu trong truyền thuyết đó lại đến từ Cửu Nguyên các cậu!”
“Nếu cái muối máu mà ông nói chính là muối đỏ của chúng tôi.” Nghiêm Mặc nhún vai.
Ông cụ chụp lấy tay Nghiêm Mặc, nhiệt tình nói: “Khụ, cậu nhóc, vừa rồi cậu nói cậu vừa ý thảo dược của bọn ta? Muốn bao nhiêu? Nếu ở đây không đủ, các cậu có thể đi theo bọn ta hái! Chỗ ở của bọn ta, khắp núi đồi toàn là thảo dược, cậu muốn bao nhiêu cũng có hết! Các cậu có ưng ý xương thú của bọn ta không? Bọn ta không chỉ có xương thú, còn có một ít xương cá loại lớn, các cậu có muốn không? Tại vì quá lớn, nên bọn ta không có mang theo.”
Nghiêm Mặc muốn rút tay ra, nhưng lại bị ông cụ cầm thật chặt.
Thằng đểu Nguyên Chiến thì đứng một bên chế giễu.
Ông cụ vẫn còn đang cảm thán: “Cửu Nguyên nghe qua thật đúng là nơi tốt, lần này các cậu về có thể dẫn ta theo cùng không? Đừng thấy ta già nhưng ta vẫn có thể chạy đó, so ra cũng không chậm hơn mấy tên tráng niên, ta còn có thể giúp các cậu tìm thảo dược, trị liệu cho người bị thương, ta giỏi nhất là trị những vết thương do rắn độc cắn, chỗ các cậu ở có nhiều rắn độc không?”
Nghiêm Mặc quả thật muốn lừa một Đại Vu về, chỗ bọn họ thiếu thầy cô có thể truyền dạy kiến thức, chỉ một mình hắn mà dạy cho nhiều người như vậy quá mệt mỏi, lão đại vu này dù là học thức, kinh nghiệm hay tính cách đều rất thích hợp làm thầy giáo, nếu sợ ông ta gây ảnh hưởng tới độ trung thành của mấy đứa nhỏ dành cho Cửu Nguyên, thì có thể để ông ta dạy cách nhận biết và sử dụng của một ít thảo dược thường thấy cho những người trưởng thành là được.
“Vậy, chúng tôi tới chỗ của các ông hái thuốc trước, sau đó chờ khi chúng tôi về, ông lại đi cùng chúng tôi tới Cửu Nguyên, thế nào?” Nghiêm Mặc nhìn số thảo dược mà tộc Ngư Phụ bày ra để đoán khí hậu và môi trường ở chỗ bọn họ, cảm thấy chỗ cư trú của tộc Ngư Phụ rất có thể có không ít các loại thảo dược mà hắn cần, dù không có, thì tìm được rừng trúc cũng là một thu hoạch lớn.
Lão đại vu là một ông lão thành tinh, đồng thời vì để tộc nhân của mình có thể ăn muối đỏ mà chủ động thề với Mẫu Thần sẽ không tiết lộ chuyện Cửu Nguyên trao đổi muối đỏ với bọn họ, sau đó lại trịnh trọng mời Cửu Nguyên qua chỗ ở của bộ tộc mình khi phiên chợ kết thúc.
Nghiêm Mặc lấy hai cái áo tơi ra từ túi không gian ngay trước mặt lão đại vu, hắn với Nguyên Chiến mỗi người khoác một cái, đội mưa đi về cửa tiệm của mình.
Lúc lão đại vu thấy Nghiêm Mặc lấy hai chiếc áo tơi ra, đôi mắt liền trừng to, nhưng rất nhanh sau đó ông như tỉnh ngộ mà gật gù, chỉ hỏi: “Áo cỏ các cậu mặc trông khá tốt đó, làm như thế nào vậy? Có thể trao đổi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.