*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Không có tôi ở nhà, cậu phải cẩn thận lão Thu Thực.”
Hơn một ngàn ba trăm người sắp đến, để bổ sung thức ăn, Nguyên Chiến phải tự mình dẫn đội vào rừng một lần.
Lão tư tế Nguyên Tế vừa nghe bảo Cửu Nguyên định vào rừng săn thú, liền nhét thêm một nhóm chiến sĩ Nguyên Tế vào, nói là phụ kéo con mồi về, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều biết rõ lão ta chỉ muốn chiếm của hời mà thôi.
Người lùn cũng biết chuyện này, xin gặp Nguyên Chiến, hỏi xem mình có thể cùng vào rừng thăm thú một chút được không, tuy bọn họ an cư ở Cửu Nguyên, nhưng vẫn luôn nhớ nhung rừng rậm.
Nguyên Chiến không từ chối, dẫn theo năm chiến sĩ người lùn, mười chiến sĩ Nguyên Tế và hai mươi chiến sĩ Cửu Nguyên tiến vào rừng, để tránh bị phân tán, hắn không dẫn theo quá nhiều người, cũng không định tiến vào quá sâu.
Trước khi đi, Nguyên Chiến còn cẩn thận hỏi Nghiêm Mặc: “Nếu tôi với các chiến sĩ đi săn một lượng lớn, thì Tổ Thần có trừng phạt cậu không?”
Về điểm này Nghiêm Mặc cũng rất lấy làm lạ, lần trước bộ lạc phái đội săn thú ra ngoài, có người một con dã thú cũng không giết, tỷ như các chiến sĩ phụ trách bắt dã thú sống; có người không chỉ giết năm con thú, tỷ như Tranh với Liệp và những chiến sĩ thần huyết muốn luyện tập năng lực của mình.
Nhưng sách hướng dẫn không hề phạt hắn.
Hắn muốn hỏi sách hướng dẫn, nhưng sách hướng dẫn bịp bợm chỉ cho hắn hỏi có ba lần, hắn đã dùng hết một lần, còn sót lại hai lần nếu chưa tới thời điểm thật sự nguy cấp mà hắn lại không thể tìm ra cách giải quyết, thì hắn không muốn sử dụng.
Nghiêm Mặc chỉ có thể phỏng đoán.
Đầu tiên là, cách phán án phạt của sách hướng sẽ tính theo kiểu chủ động tấn công hay bị ép phải đánh trả. Chủ động tấn công sẽ bị trừng phạt, nhưng bị ép đánh trả thì không.
Tiếp theo, sách hướng dẫn sẽ kéo dài thời gian phán xét. Tỷ như con dân có thật lòng gia nhập Cửu Nguyên hay không, một đoạn thời gian sau mới có thể biết được, mà thẳng đến khi đó sách hướng dẫn mới giảm số điểm cặn bã tương ứng.
Thứ ba, cũng chính là phỏng đoán của hắn, sách hướng dẫn có thể dựa vào tình hình và hoàn cảnh xung quanh hắn để phán xem nên gia tăng hay giảm điểm cho hắn. Như vậy, có khi nào lúc nó phán xét cũng sẽ dựa theo sự phát triển chỉnh thể của Cửu Nguyên không? Nói cách khác, có phải sách hướng dẫn căn cứ vào những thay đổi trong thân phận và địa vị của hắn để tổng hợp lại rồi phán xét không?
Nếu phỏng đoán này là đúng, vậy khi bộ lạc phái chiến sĩ ra săn thú cho toàn bộ con dân trong bộ lạc, rất có thể sách hướng dẫn sẽ dựa theo nhân số và thời gian cất giữ thức ăn của bộ lạc để tính toán xem một chiến sĩ được phép săn bao nhiêu con thú.
Nhưng nếu thật là vậy, thì lúc trước Nguyên Chiến giết hơn một trăm con sói, vì cớ gì hắn lại bị liên lụy? Lần đó Nguyên Chiến săn thú cũng là cho bộ lạc.
Nghiêm Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sách hướng dẫn có một mức giới hạn, mức giới hạn này rất có thể là một trăm.
Nếu suy luận này đúng, vậy cứ một người khi không bị tấn công, mỗi lần chủ động giết dã thú sẽ không được phép vượt quá con số một trăm, thì sẽ không chạm vào dây thần kinh của sách hướng dẫn, nếu vượt qua con số một trăm thì sẽ xử phạt nghiêm khắc người mang trách nhiệm liên quan là hắn đây.
Điều này giống như ở thế giới cũ của hắn có vài người lấy danh nghĩa và tên tuổi ra làm chút việc phi pháp, mấy việc nhỏ nhặt thì không sao, nhưng một khi gây ra chuyện nghiêm trọng, giẫm phải điểm mấu chốt, thì sẽ bị tóm lên phường tính sổ.
Mà nếu không có danh nghĩa, lại không xuất phát từ yêu cầu phải bắt giết, thì cứ một người giết quá năm con sẽ bị sách hướng dẫn phán án phạt, hắn là người dạy và kích phát dị năng cho bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt, tỷ như lần trước Nguyên Chiến dẫn các chiến sĩ Nguyên Tế trở về, trên đường đi chả hiểu sao hắn lại hành hạ chết mười mấy con dã thú.
“Tổ Thần sẽ xem xét tình huống.” Nghiêm Mặc không biết mình có đoán đúng hay không, nên định lợi dụng lần săn thú này để đoán lại lần nữa.
“Tình huống như thế nào thì không bị trừng phạt?” Nguyên Chiến chậm rãi cột bao cổ tay lên tay mình.
Nghiêm Mặc không trả lời, chỉ dặn dò hắn: “Lần này tiến vào rừng, không nhất thiết phải bắt sống.” Thức ăn để chăn nuôi không đủ, chỉ có thể dời qua sang năm chuẩn bị.
Nguyên Chiến gật đầu.
Nghiêm Mặc: “Lần này, tôi muốn thăm dò điểm mấu chốt của Tổ Thần.”
Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.
Nghiêm Mặc tỏ vẻ anh không nghe lầm đâu: “Anh phụ trách giết 99 con dã thú, không được vượt quá 99. Bảo Bộ Nga giết năm mươi con, Hồ Hồ hai mươi con. Người không phải chiến sĩ thần huyết thì mỗi người giết mười con. Những người khác cứ tùy tiện, số lượng không cần chính xác, nhưng không được vượt qua con số mà tôi nói.”
Dặn dò quái dị như vậy, nhưng Nguyên Chiến vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp nhận: “Tôi sẽ nhanh chóng quay về, không có tôi ở nhà, cậu phải cẩn thận lão Thu Thực.”
“Tôi biết. Có phải anh với bọn Tranh đang mưu tính cái gì hay không?”
Nguyên Chiến không phủ nhận, trong mắt hiện lên một tia sáng ngoan độc: “Tuy lão tư tế càng già càng không ra người, nhưng dù sao lão cũng là tư tế Nguyên Tế, cho dù trong lòng lão chỉ có tộc Hắc Nguyên. Bằng không, tôi đã sớm giết lão.”
Nghiêm Mặc im lặng, không đến nơi này, không dung nhập xã hội nơi này, sẽ không hiểu được kiểu nhân vật như tư tế và Đại Vu ở đây có địa vị cao cỡ nào. Dù việc Nguyên Chiến làm sẽ bị coi là phản bội, thì sau khi hắn trở nên mạnh đến mức có thể dễ dàng giết chết Thu Thực mà hắn vẫn nhịn được, không xuống tay, người như vậy có được bao nhiêu kẻ.
“Nếu Hào đổi tư tế, hoặc bất luận một người nào trong Nguyên Tế giết lão, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ lão đã không còn là Thu Thực của trước kia, linh hồn lão đã ô nhiễm, lão không thích hợp làm tư tế nữa, Hào và bộ lạc Nguyên Tế sẽ không chấp nhận kẻ đó.”
“Anh đã gặp riêng Hào rồi?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Lão tư tế không chịu tách ra khỏi Hào, Hào đi đến đâu lão liền theo tới đó. Tôi từng muốn lén tìm Hào vào buổi tối, nhưng khi tôi vừa mới tiếp cận, lão ta đã phát hiện. Tôi cảm thấy… tinh thần lực của lão rất mạnh.”
“Anh đã là cấp bảy mà còn bị lão phát hiện?” Nghiêm Mặc kinh ngạc.
“Tinh thần lực của tôi không bằng lão, cho nên tôi mới bảo cậu cẩn thận, tôi không có ở nhà, nên đừng gặp riêng lão.” Bây giờ Nguyên Chiến cũng đã bắt đầu rèn luyện tinh thần lực, nếu không hắn sẽ không phát hiện sự khác thường trong tinh thần lực của lão tư tế.
“Ừ, tôi sẽ cẩn thận.”
Ai ngờ, Nguyên Chiến vừa mới đi buổi sáng, buổi chiều Đại Hà đã tới bẩm báo:
“Đại nhân, Thu Thực đại nhân muốn gặp ngài.”
Nhanh dữ vậy? Cố tình chờ Nguyên Chiến vắng nhà đúng không? Nghiêm Mặc hơi dừng việc trên tay một chút, hắn đang dùng nước thuốc ngâm mấy khúc xương, thằng nhóc đen thùi lùi đang ngồi bên cạnh hắn thò tay vớt xương lên vọc.
“Lão có nói gặp tôi làm chi không?” Nghiêm Mặc lấy khúc xương từ trong miệng thằng nhóc đen thùi lùi ra, hỏi.
Vẻ mặt Đại Hà có chút không thể tưởng tượng được, anh nói: “Lão nói lão muốn biết phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, bật cười: “Lão ta tưởng mặt mình bự lắm hả?” (*Ý nói là tưởng mình tai to mặt lớn.)
Ngay cả Ngu Vu cũng không dám hỏi trực tiếp như vậy, thì lão tư tế dựa vào cái gì mà nghĩ hắn sẽ nói cho lão biết bí mật lớn ấy?
Hắn cũng không lấy làm lạ gì khi Thu Thực biết chuyện này, sự thay đổi của bọn Tranh và Liệp không giấu được bất cứ ai.
Trước đó Đại Hà cũng tưởng mình nghe lầm: “Thu Thực đại nhân nói lão có thể dùng nguyên tinh để trao đổi.”
“Nguyên tinh?” Nghiêm Mặc hỏi Đại Hà: “Trước kia các anh có biết đến nguyên tinh không?”
Đại Hà lắc đầu, trước khi đến Cửu Nguyên, chưa ai từng nghe tới thứ này.
“Vậy anh cảm thấy lão tư tế sẽ biết ư?”
“Từ trước đến giờ chưa từng nghe lão đề cập đến.”
“Vậy sao bây giờ lão lại biết, còn nói có thể dùng nguyên tinh để trao đổi phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết với tôi?”
Đầu tiên Đại Hà rất hoài nghi, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Nghiêm Mặc đứng dậy: “Lão tư tế bây giờ đang ở cửa thành à? Dẫn lão vào đi, tôi sẽ tiếp lão ở cửa sảnh nghị sự.”
“Vâng. Đại nhân, có cần phái người đuổi theo thủ lĩnh báo một tiếng không?” Đại Hà lo lắng.
Rồi để anh ta chạy ngược trở về? Quá phiền toái, Nghiêm Mặc xua xua tay. Bây giờ hắn tự nhận mình có chút năng lực tự vệ, dù lão tư tế kia thật sự bị kẻ khác xuyên hồn vào, chỉ cần hắn cẩn thận, thì có muốn hại hắn cũng không dễ đâu.
Đại Hà nhận lệnh rời đi, đồng thời quyết định chút nữa phải phái toàn bộ thành viên trong đội hộ vệ tới bảo vệ cho đại nhân. Anh không sợ tù trưởng Hào, nhưng anh kiêng kị lão tư tế.
Nghiêm Mặc dùng chân ngăn cản thằng nhóc đen thùi lùi: “Cái bồn kìa không được vọc, thuốc trong bồn có độc tính mạnh.”
Thằng nhóc đen thùi lùi liền ôm lấy chân hắn, há mồm định cắn cái cẳng chân lộ ra ngoài của hắn.
Nghiêm Mặc túm lấy cổ áo da thú của nó, xách lên ném cho Đinh Ninh: “Trước khi mùa xuân tới, dạy nó học đi, học nói.”
“Vâng.” Tư tế đại nhân đã ra lệnh, Đinh Ninh thề dù phải liều chết cũng sẽ hoàn thành.
Thằng nhóc đen cảnh giác nhìn Đinh Ninh, ánh mắt người này dòm nó thật đáng sợ.
Đây không phải lần đầu tiên Thu Thực tiến vào nội thành Cửu Nguyên, nhưng Thu Thực của bây giờ thì đúng là lần đầu tiên.
Đi suốt một đường, trong mắt gã là sự tham lam vô bờ thiếu chút nữa đã không thể che giấu.
Ít người, thiếu chiến sĩ, xây thành quy mô lớn, địa điểm lại đầy ưu thế, còn có mỏ muối, mỏ muối kia chắc chắn cách nơi này không xa.
Bình nguyên, rừng rậm, hồ nước đều có, thức ăn dồi dào sung túc, bản thân địa hình địa thế đã là vị trí tốt để thành lập bộ lạc, hơn nữa, kiểu tòa thành như thế này gã chưa từng thấy, ngay cả khi gã đã đi qua rất nhiều bộ lạc lớn, nhưng lúc này gã cũng không nhịn được mà rục rịch.
Tư tế của một bộ lạc có thể xây nên tòa thành như vậy sẽ là dạng người gì?
Có phải đến từ Tam Thành không?
Thu Thực có chút hoài nghi, từ khi nào thì Tam Thành đã phát triển đến vậy, chịu phái một tư tế am hiểu việc bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết ra ngoài?
‘Nó không phải tư tế do Tam Thành phái tới, nó chỉ là một tên nô lệ! Nghe nói có dính líu gì đó với tộc Diêm Sơn.’
‘Câm miệng! Đừng có ồn ào với tao!’
‘Thả ta ra! Mày có thể sử dụng thân thể Thu Ninh, Hào và các trưởng lão đã bắt đầu hoài nghi mày, thả ta ra ngoài, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ giết mày!’
‘Tinh thần lực của mày tốt hơn tưởng tượng của tao đó, đến bây giờ vẫn chưa bị tao đồng hóa.’
‘Xin mày, cho ta một con đường sống, thân thể ta đã già rồi, đối với mày không có tác dụng gì, mày có thể dùng thân thể Thu Ninh, ta sẽ đưa toàn bộ truyền thừa của tộc ta cho mày, chờ khi ta thật sự chết đi, mày vẫn có thể làm tư tế Nguyên Tế. Thằng nhóc tư tế Cửu Nguyên càng tốt hơn, mày cướp thân thể nó, mày sẽ lập tức có được Cửu Nguyên, sau này Nguyên Tế bọn ta cũng có thể quy thuận mày!’
‘Không có mày, tao vẫn làm được những việc đó.’
‘Nhưng có ta, mày sẽ tiện hơn, ta là tư tế Nguyên Tế, tất cả các chiến sĩ đều nghe theo ta.’
‘Vậy đưa trí nhớ của mày cho tao trước.’
Giọng nói trong đầu không nói nữa.
Thu Thực không giấu được vẻ chán ghét, cưỡng chế cướp đoạt thân thể người khác sẽ tạo ra di chứng, có vài linh hồn với tinh thần lực cường đại sẽ không bị tiêu diệt, chỉ có thể chậm rãi ăn mòn.
Linh hồn của lão tư tế vốn dĩ đã rất già rồi, khi gã chui vào thân thể này, gã có thể giết chết linh hồn lão chỉ trong nháy mắt, nhưng trước khi linh hồn của gã thoát khỏi thể xác đã phải chịu thương tổn nghiêm trọng, làm gã không chỉ đơn giản không có được khối thân thể lý tưởng, mà ngay cả linh hồn của một thân thể già yếu như thế này cũng không hoàn toàn tiêu diệt được.
Chỉ mới hai ngày trước, chủ nhân cũ của thân thể này đã khôi phục lại một chút, bắt đầu kêu gào trong đầu gã.
“Tư tế đại nhân!” Có người đuổi theo phía sau.
Thu Thực và chiến sĩ hộ vệ của lão cùng quay đầu lại.
Đó là chiến sĩ hộ vệ của Hào, chạy đến gần lão nói: “Đại nhân, tù trưởng bảo ngài trở về.”
“Cậu về nói với ông ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với tư tế Cửu Nguyên.”
“Đại nhân, tù trưởng nói…”
“Câm miệng!”
Hộ vệ kia bị dâm uy của lão dọa sợ, không dám nói gì nữa.
“Cút về, thuật lại lời của ta cho Hào, bảo ông ta chỉ cần lo tốt chuyện trong bộ lạc là được.”
Hộ vệ khuất nhục mím môi, không trả lời mà quay đầu đi mất.
Thu Thực nhìn theo bóng dáng hộ vệ kia, hạ quyết định, tên này không thể giữ lại bên cạnh Hào.
Đại Hà dẫn đường đằng trước vẫn luôn yên lặng theo dõi tình hình phía sau, thấy Thu Thực quay đầu lại, anh cũng lập tức xoay người, bày ra tư thế mời.
Thu Thực hừ lạnh, nghe nói tên Đại Hà này cũng là chiến sĩ thần huyết?
Mới đầu lúc nghe tin thằng nhóc tư tế Cửu Nguyên có thể kích phát năng lực của các chiến sĩ bình thường, giúp bọn họ trở thành chiến sĩ thần huyết, gã không tin.
Nhưng sự thật vượt qua cả lời đồn, một ví dụ rồi một ví dụ không ngừng nói với gã, tên tư tế kia quả thật có thể làm được điều này, điều kinh khủng nhất và cũng là điều khiến gã không thể tin nhất là, tên tư tế kia có thể giúp người khác kích phát năng lực huyết mạch mà không khiến họ gặp phải bất luận nguy hiểm nào!
Ít ra thì gã chưa từng nghe ai nói, có chiến sĩ Nguyên Tế nào ở Cửu Nguyên bỏ mạng trong khoảng thời gian này.
Làm sao có thể?!
Gã biết Thượng Thành của Tam Thành có thủ đoạn như vậy, nhưng bọn họ muốn bồi dưỡng ra chiến sĩ thần huyết, chẳng những phải tốn thời gian dài, mà còn gặp phải nguy hiểm lớn trong quá trình kích phát năng lực, trong mười chiến sĩ được ký thác kỳ vọng cực lớn cũng chỉ có hai ba người là thuận lợi thức tỉnh năng lực, mà con số đó đã là rất cao rồi. Những người còn lại nếu không thức tỉnh được năng lực, thì sẽ chết trong quá trình đó, có người còn chịu không nổi nguồn năng lượng mạnh mẽ khi kích phát, dẫn đến tình huống thân thể bị nổ tung.
Chẳng lẽ đại đa số chiến sĩ Nguyên Tế đều có thần huyết đậm?
Hay tên tư tế kia có thể tìm ra phương pháp biến người thường thành chiến sĩ thần huyết?
Thu Thực cảm thấy rất có khả năng là cái sau, bởi vì ngoại trừ chiến sĩ Nguyên Tế ở Cửu Nguyên, mà ngay cả con dân vốn có của Cửu Nguyên, bao gồm cả một ít nô lệ từng ở Nguyên Tế cũng thức tỉnh năng lực huyết mạch. Tỉ lệ này quá cao rồi!
Chẳng lẽ mảnh đất này có chỗ đặc biệt, thích hợp để bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết? Hay người trên mảnh đất này đều có thần huyết đậm?
Tên tư tế kia chắc chắn còn có bí mật lớn hơn nữa mà gã không biết!
Bí mật thì cứ để sang một bên đã, bây giờ gã chỉ muốn có được phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết.
Tòa thành này tuy rất tốt, nhưng làm sao so được với một đội quân chiến sĩ thần huyết hùng hậu?
Có quân đoàn chiến sĩ thần huyết của riêng mình, gã sợ gì không càn quét được thiên hạ, không hoàn thành được mục đích của mình?
Ngoại trừ phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết, nghe nói tên tư tế kia còn có thể giúp chiến sĩ thăng cấp?
Chậc, nếu lúc trước gã biết có một tên như thế ở đây, thì gã sẽ liều mạng để lẻn vào thành Cửu Nguyên, cướp lấy thân thể tên tư tế đó.
Tuy cướp đoạt thân thể sẽ không có được ký ức của nguyên chủ, nhưng gã có thể dung hợp với khối thân thể đó, rồi nắm giữ một vài năng lực của nó, tỷ như năng lực nhìn về nơi xa của lão tư tế, tuy bây giờ gã vẫn chưa có được, nhưng quả thật gã có thể nhìn xa hơn so với trước kia, chờ khi gã hoàn toàn dung hợp với thân thể này rồi, với tinh thần lực của gã, muốn nhìn về nơi xa hẳn không phải việc khó.
Nếu tên tư tế kia không chịu nói cho gã biết những bí mật mà gã muốn, vậy chờ khi gã có năng lực tiến sâu vào rừng, lấy những viên mộc nguyên tinh kia ra, gã sẽ cướp đoạt thân thể nó.
Cho dù không có được năng lực của nó, thì thân xác trẻ đó vẫn tốt hơn cái thân xác già này.
Nhưng trước đó, gã phải nghĩ cách khống chế tên chiến sĩ cấp bảy đã.
‘Ta biết đối phó với Đại Chiến như thế nào! Mày thả ta ra, đoạt lấy thân thể tên tư tế kia, rồi ta sẽ nói cho mày biết phương pháp đối phó với hắn!’