Dị Thế Lưu Đày

Chương 186: Bọn tôi không muốn giao phối với ngựa sừng…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
256d7a290d71ffb727393fa33158d5a5
“Cớ gì tất cả mọi người đều cho rằng Cửu Nguyên tìm ngựa sừng là để giao phối?”
Nguyên Chiến nghe nói tình hình đội săn thú không được khả quan mà cũng không kinh ngạc hay lo lắng gì.
“Mỗi năm, đội săn thú Nguyên Tế đi ra ngoài đều không thể trở về đủ người, bọn họ có khả năng gặp phải rất nhiều tình huống, thú dữ, dã nhân hung tàn, thời tiết, địa hình, ngay cả con kiến cũng có thể cướp mạng người. Lần này đội săn thú của chúng ta có mười chiến sĩ thần huyết và một trăm năm mươi chiến sĩ khác, hơn nữa, bộ lạc Nguyên Tế còn phái ra hai trăm chiến sĩ đi theo, cho dù không bằng số lượng của Nguyên Tế cũ, nhưng sức chiến đấu vẫn không kém hơn.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc cũng dần bình tĩnh lại. Đây là điểm khác nhau giữa hắn và Nguyên Chiến, hắn không muốn bất cứ ai phải bị thương, nghe nói có người bị thương là đau đầu, nhưng Nguyên Chiến lại cảm thấy đi ra ngoài thì nhất định phải có thương vong, ấy mới là bình thường.
“Khi bọn họ xuất phát tôi đã nói với Tranh, lần săn thú này sẽ rất nguy hiểm. Bởi vì bọn họ phải đến nơi chưa từng đến, đi lộ tuyến chưa từng đi, dọc đường sẽ gặp phải dã thú hung hãn gì, hay rơi vào địa hình đáng sợ nào, và nhiều trường hợp tiêu cực khác, không ai biết trước cả, nên bọn Tranh biết rõ lần săn thú này sẽ nguy hiểm cỡ nào. Mặc, chúng ta là thủ lĩnh và tư tế, không thể cứ mỗi một chuyện phát sinh đều cần chúng ta ra tay, nếu như vậy, thì các chiến sĩ khác sẽ không bao giờ mạnh lên nổi. Hơn nữa, bọn Tranh khác người A Ô, không cần chúng ta tay cầm tay dạy bọn họ làm việc, đặc biệt là ở phương diện chiến đấu cùng săn thú.”
Nghiêm Mặc thở nhẹ một hơi. Thật ra trong đáy lòng hắn vẫn không tin tưởng năng lực của người nguyên thủy, cảm thấy mình mới là giỏi nhất, cảm thấy người Cửu Nguyên không có hắn sẽ không làm được gì, cho nên một số việc hắn luôn ôm đồm để giải quyết, vô ý xem nhẹ năng lực của người nguyên thủy.
Kỳ thật, năng lực sinh tồn trong thế giới này, đừng nói đến những chiến sĩ với kinh nghiệm phong phú như bọn Tranh bọn Liệp, ngay cả Sa Lang nếu bị vứt vào cái xó xỉnh nào đó thì vẫn sống được như thường. Hắn mới là người không có kinh nghiệm sinh tồn gì, hắn chỉ có kiến thức được tích lũy qua mấy ngàn năm truyền từ đời này sang đời khác ở thế giới cũ mà thôi.
Nhưng có những kiến thức đó không có nghĩa là hắn mạnh hơn những người này, không tin? Vậy quăng đại một đứa sinh viên nào đó ở thế giới cũ vào núi sâu rừng già thử xem, dưới tình huống không có bất luận thiết bị hiện đại nào hỗ trợ, sống được một tuần đã là dữ dằn rồi.
Con người, một khi bình tĩnh liền thấy rõ vấn đề hơn: “Anh nói đúng, tôi hẳn nên tin tưởng bọn Tranh. Nếu bọn họ không thổi kèn cầu viện, cũng không nhóm lửa đốt khói báo động, thì chứng tỏ bọn họ không cần chúng ta trợ giúp.”
“Cậu lo lắng cho bọn họ, tôi rất vui.” Nguyên Chiến đột nhiên không đầu không đuôi nói ra những lời này, sau đó phái người kêu Mãnh tới.
Nghiêm Mặc chép miệng, lo lắng ư? Được rồi, hắn đúng là có lo lắng. So với thái độ tùy thời tùy lúc đều có thể vứt bỏ trước kia, đối với bộ lạc còn đang xây dựng mà hắn dồn vào không ít tâm huyết, quả thật càng lúc càng có nhiều tình cảm. 
Mãnh cõng một đống thịt khô xuất phát một lần nữa, lần này nhiệm vụ của cậu là đi tìm đội săn thú, xem xem bọn họ có cần chi viện hay không.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vẫn ở bộ lạc xử lý công việc, hai người đều muốn chuẩn bị xong toàn bộ cho mùa đông trước khi đội săn thú trở về.
Nghiêm Mặc đi tìm ngựa đầu đàn nói chuyện, Nguyên Chiến nhắc hắn một câu: “Trước kia bọn tôi cũng từng bắt ngựa sừng, ngựa thành niên rất khó bắt, con non thì bắt được không đến mấy ngày đã chết. Bọn chúng… theo như cách cậu nói thì khá là cứng đầu, tính tình bưu hãn. Nếu cậu nói chuyện được với chúng nó thì quá tốt, nếu không chỉ sợ lũ ngựa sừng đó sẽ không ngừng tìm cách nhảy ra khỏi hầm, cho dù có bị bể đầu chết, chết đói hay chết mệt,… tôi nghĩ chúng nó khó mà chịu phục đấy.”
Y như lời Nguyên Chiến, lần đầu tiên đàm phán, Nghiêm Mặc thất bại.
Trí tuệ của lũ ngựa sừng không cao bằng Cửu Phong, nhưng ý thức của chúng nó vẫn mạnh hơn thực vật nên rất dễ câu thông, nhưng cũng khó đàm phán.
Có lẽ chúng nó không hiểu khái niệm tự do, nhưng vừa nghe nói về sau phải để kẻ khác cưỡi, phải chở đồ vật, vân vân, liền không có con nào đồng ý. Dù Nghiêm Mặc đã nói sẽ cung cấp thức ăn mùa đông cho chúng nó cũng không được.
Thấy kế dụ dỗ không thành, đành phải lôi vũ lực ra uy hiếp. Nghiêm Mặc cương quyết tỏ vẻ, trừ phi chúng nó chịu để lại một trăm con nghe lời, nếu không, cả đàn ngựa đừng hòng rời đi, hắn bảo rằng bây giờ muốn đàn mình bị giết thịt hết, hay hợp tác trong hòa bình, rồi cho bọn nó chọn.
Nhưng con ngựa đầu đàn còn cứng đầu hơn tưởng tượng của Nghiêm Mặc, thà gãy chứ không chịu cong.
Đàn ngựa sừng sau một ngày bị bỏ đói, Nghiêm Mặc lại tới tìm ngựa đầu đàn tâm sự, nói bọn hắn có thể lui một bước, chỉ cần một số ngựa thành niên, phần còn lại dùng ngựa non cho đủ số cũng được.
“Mày biết đó, mùa đông sắp tới, khi không có đồng cỏ tươi tốt, ngựa thành niên chúng mày vẫn có thể ăn rễ cỏ hoặc cỏ khô để sống, nhưng ngựa non của chúng mày thì sao? Cho dù chúng mày không để chúng nó lại cho bọn tao, thì qua một mùa đông, sẽ còn bao nhiêu con sống sót?”
“Bọn tao có thể chăm sóc lũ ngựa non của chúng mày, bọn tao sẽ không ngược đãi chúng nó, mỗi một người Cửu Nguyên đều sẽ xem chúng nó như đồng bạn của mình, chỉ cần bọn tao có một miếng ăn, thì chắc chắn sẽ có phần cho chúng nó.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Việc này tao có thể cho mày một lời hứa, chỉ cần chúng mày chịu ở lại giúp bọn tao, về sau người Cửu Nguyên dù có chết đói cũng tuyệt đối không chủ động săn giết ngựa sừng!”
Ngựa đầu đàn rốt cuộc cũng chịu nhìn về phía Nghiêm Mặc, cặp mắt kia có thể nói là trong veo, bình tĩnh như mặt hồ nước xuân, nó nhìn hắn.
Nghiêm Mặc lại nói tiếp: “Tao không dám cam đoan mỗi người trong bọn tao đều sẽ đối đãi với chúng mày như anh em, nhưng tao sẽ quý trọng ngựa sừng như quý trọng anh em của mình, cố hết khả năng không làm hại và để kẻ khác làm hại chúng mày.”
Không biết ngựa đầu đàn có hiểu những lời này hay không, mà giẫm giẫm chân, thở phì phì với Nghiêm Mặc, hí dài một tiếng.
Nghiêm Mặc liền hiểu: “Chúng mày cảm thấy bị nhốt trong hầm là khuất nhục? Chủ động bỏ con cháu của mình lại cũng là khuất nhục? Không tin các chiến sĩ Cửu Nguyên sẽ xem chúng mày như anh em? Được rồi, tao sẽ thả chúng mày ra! Rồi chúng ta mở một buổi làm quen giới thiệu đi, tao cho chúng mày tự mình lựa chọn đồng bạn tương lai.”
Người Cửu Nguyên, người lùn và người cá không có chiến sự uy hiếp, vừa nghe nói Cửu Nguyên mở một buổi làm quen với ngựa sừng, rất nhiều người đều chạy ra xem trò vui, ngay cả người Nguyên Tế và người tộc Cách Lan Mã cũng nghe thấy tin đồn.
“Cái gì gọi là giới thiệu làm quen?”
“Nghe nói là gặp mặt nhau, hợp nhau thì thành một đôi.”
“Hả? Nhân loại muốn giao phối với ngựa sừng?”
“Cái gì? Nhân loại muốn đẻ con với ngựa sừng?”
“Nghe nói đám ngựa sừng đó muốn gia nhập Cửu Nguyên, về sau sẽ xuất hiện người ngựa!”
Chỉ mới nửa ngày, lời đồn truyền tới tai Nghiêm Mặc đã biến tướng thành: Nghe nói ngựa sừng muốn dâng con ngựa cái đẹp nhất cho thủ lĩnh Cửu Nguyên…
Chiều hôm đó, trời trong mây trắng, bên bờ con sông đào ngoại thành phía tây, một bầy ngựa sừng chừng hơn bốn trăm con tụm thành một vòng tròn lớn cảnh giác nhìn đám nhân loại đứng đối diện.
Nhân loại và người lùn qua sông càng lúc càng nhiều, người cá vây quanh hóng chuyện cũng không ít, còn có không ít nữ người cá và trẻ con người cá tới.
Cửu Phong với Thiết Bối Long cũng chạy tới góp vui, đứng bên bờ sông, chẳng cần biết thân thể đồ sộ và bộ dáng hung dữ của mình khiến các sinh vật xung quanh sợ hết hồn như thế nào, tụi nó thích thú đứng xem trò vui của nhân loại với ngựa sừng.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên lần lượt xuất hiện, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đi ra cuối cùng.
Nghiêm Mặc nhìn nhìn nửa người dưới của Nguyên Chiến, nghiêm túc nói: “Có lẽ anh quả thật có thể thỏa mãn một con ngựa sừng cái thành niên.”
Nguyên Chiến quay đầu, cười thô bỉ với tư tế của mình: “Tôi muốn ‘cưỡi’ cậu hơn.”
Nghiêm Mặc phất tay: “Nhóm đầu tiên, chiến sĩ cấp ba, có thu phục được đám ngựa sừng kia hay không thì phải xem bản lĩnh của các anh. Nhớ kỹ, không được phép thấy máu!”
Nguyên Chiến cười nhạo một tiếng, Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy, hắn không ngu tới mức đi khiêu khích một tên gia súc tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, càng không cho đối phương có bất cứ cái cớ nào để khiêu khích mình.
Nhóm đầu tiên được chọn ra là chiến sĩ cấp ba, bọn họ đều rất căng thẳng, ngựa sừng thì càng căng thẳng hơn, hai bên trợn mắt nhìn nhau như kẻ thù.
Cửu Phong phát ra tiếng cười ‘khặc khặc’ quái dị, làm Nghiêm Mặc phải liếc mắt, con chim ngu này cười cái gì?
Cửu Phong gọi Nghiêm Mặc, nói muốn giới thiệu cho hắn biết bạn tốt của nó – nhà Thiết Bối Long.
“Chuyện còn lại giao cho anh.” Nghiêm Mặc vô trách nhiệm quẳng công việc cho Nguyên Chiến, dưới sự chú mục của dân tình gia nhập bè đảng bốn con thú dữ.
“Kiệt, Mặc, các cậu muốn chơi gì với ngựa sừng vậy? Thịt ngựa sừng ăn ngon lắm đó.”
“Uônggg, ăn thịt ăn thịt!” Đây là nhãi con Thiết Bối Long nói, lúc nó thấy đàn ngựa béo đã chảy nước miếng hồi lâu, trên đường đi nó đã gặm một con rồi đó.
Tía má nó rất bình tĩnh nằm bò trên mặt đất, bình tĩnh cùng gặm một con trâu có kích thước không nhỏ hơn chúng nó bao nhiêu, đây là con mồi hôm nay của chúng nó.
Xung quanh bè đảng bốn con thú dữ là một khoảng đất trống, không ai dám tới gần chúng nó, bờ sông phía sau chúng nó cũng không có người cá dám bơi qua, nhưng rất nhiều người lén lún nhìn bọn nó, khi thấy Nghiêm Mặc không chút e ngại, nghênh ngang đi tới chỗ bè đảng bốn con thú dữ, ai cũng giật mình và bội phục, còn có một chút ghen tỵ nho nhỏ.
Lúc Nghiêm Mặc đến gần Thiết Bối Long cha, Thiết Bối Long cha bỗng ngẩng đầu ngửi ngửi hắn, hừ một tiếng đầy tức giận: Tên vô lại!
Nghiêm Mặc chảy mồ hôi lạnh, tụi này thế mà còn nhớ rõ hắn.
Cửu Phong ‘kiệt ——’ một tiếng, Thiết Bối Long cha thì ‘uôngggg——’ to.
Đàn ngựa sừng hoảng loạn một trận, Nguyên Chiến nhìn chằm chằm về phía bên này.
Nghiêm Mặc ho khan một tiếng, lấy ra một miếng thịt muối to từ trong túi, đưa tới bên miệng Thiết Bối Long cha.
Thiết Bối Long cha ngửi ngửi, há mồm nuốt hết miếng thịt vào trong miệng.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, mày không sợ tao hạ độc à?
“Ăn ngon không? Muốn một miếng nữa không?”
Cửu Phong ghen tỵ, ta cũng muốn!
“Mày không thể ăn nhiều thức ăn có muối.” Nghiêm Mặc đẩy cái miệng chim đang thò qua, lại lấy ra một miếng thịt muối khác.
Lần này Thiết Bối Long cha còn chưa kịp há mồm, đã bị nhãi con Thiết Bối Long xông tới cướp mất: “Uông, ăn ngon ăn ngon, muốn nữa!”
Bỗng nhiên có một cục đá đập trúng lưng Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc quay đầu lại.
Liền thấy Lạp Mông ghé vào bờ sông đối diện vẫy vẫy tay với mình: “Tiểu Mặc đại nhân.”
Cửu Phong cũng quay đầu lại, trợn to cặp mắt chim: “Kiệt! Cá bự!”
Lạp Mông khựng tay lại.
Nghiêm Mặc phì cười, đi đến cạnh Lạp Mông: “Có chuyện gì sao?”
“À, tôi vốn muốn hỏi cậu một chút, có đổi đám ngựa sừng đó không?” Lạp Mông chịu đựng uy áp của Cửu Phong, bình tĩnh nói.
Cửu Phong bước tới, Lạp Mông bỗng nhiên lặn xuống nước, lát sau mang lên hai con cá lớn, cung kính đặt trên bờ sông.
Hai con cá còn sống, không ngừng giãy trên đất, muốn nhảy vào trong sông, Cửu Phong tiến lên, đập móng vuốt xuống làm hai con cá hôn mê.
Nhãi con Thiết Bối Long còn tưởng là đồ ăn ngon, tới gần thấy là cá, lập tức ghét bỏ quay đầu củng củng Nghiêm Mặc: “Uông! Cho chút thịt đi!” Cá không ăn được, vừa tanh vừa đầy xương, sẽ đâm rách miệng và cổ họng, nó ăn một lần rồi không bao giờ muốn động vào nữa.
Nghiêm Mặc vừa lấy thịt ra đút cho nhãi con Thiết Bối Long, vừa cười hỏi Lạp Mông: “Các anh muốn ngựa sừng làm gì?”
“Giết thịt ăn, bọn tôi chưa ăn bao giờ.”
Nghiêm Mặc: “… Đám ngựa sừng này thì không được, tôi đã đồng ý với chúng nó chỉ cần chúng nó chịu để một số ngựa ở lại, thì bọn tôi sẽ không làm hại chúng nó.”
“Các cậu không giết thịt ăn, vậy giữ ngựa sừng làm gì?” Lạp Mông lấy làm lạ.
“Cưỡi.”
Vẻ mặt Lạp Mông lập tức trở nên vi diệu: “Các cậu muốn cưỡi ngựa sừng?”
“Ừ.”
Lạp Mông uyển chuyển nói: “Cho dù các cậu có thiếu phụ nữ đi chăng nữa, nhưng mà cưỡi ngựa sừng? Chúng nó sẽ cho sinh con cho các cậu hả?”
Nghiêm Mặc: “…” Cớ gì tất cả mọi người đều cho rằng Cửu Nguyên tìm ngựa sừng là để giao phối? Là vì tư tưởng của hắn quá bảo thủ, hay do thế giới này quá kỳ diệu?
“Tôi nghe Đại Vu bọn tôi nói, trên đời này hình như có một sinh vật trí tuệ mang đầu người, nhưng từ cổ trở xuống thì giống ngựa, bọn họ còn có vảy dài và cánh chim, sức chiến đấu cực mạnh, chủng tộc đó gọi là Kỳ Lân.”
Thế giới mà hắn tới còn kỳ quái hơn cả Sơn Hải Kinh*.
 (*Sơn Hải Kinh: Là cuốn kỳ thư từ thời xa xưa, ghi chép về những loại thần linh nhiều đến hơn 450 loại, mỗi loại đều là hình dạng quái lạ, thần thông quảng đại.)
“Nếu các cậu có thể sinh con với ngựa sừng, có lẽ tộc Người Cá chúng tôi cũng có thể thử giao phối với các cậu, ít nhất thì nửa người trên của chúng ta giống nhau.” Lạp Mông rất đứng đắn nói.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Chợ giao dịch đầu đông, các anh tính mang cái gì tới?”
“Các cậu muốn cái gì?”
“Thức ăn, trái cây, thịt cá, cái gì cũng được.” Nghiêm Mặc vừa ý quả hắc mai biển của tộc Người Cá, định năm nay lấy thêm nhiều một chút, đặng sang năm trồng ở nội thành và ngoại thành Cửu Nguyên một lượng lớn.
Nghiêm Mặc và Lạp Mông đang bàn chính sự, thì tiếng Nguyên Chiến đột nhiên truyền đến: “Mặc!”
Nghiêm Mặc với Lạp Mông cùng quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến bên kia.
Nguyên Chiến chỉ chỉ đàn ngựa sừng.
Sau khi cái hầm biến thành đất bằng, đàn ngựa sừng liền muốn chạy, nhưng lúc ngựa đầu đàn thấy bè đảng bốn con thú dữ đang chảy nước miếng với chúng nó, thì vừa cáu vừa do dự, cuối cùng không thể không chọn một con ngựa sừng thủ tín, quản lý cả đàn, để chúng không chạy đi, thật ra chúng nó bị bỏ đói một ngày rưỡi, không còn bao nhiêu sức lực và tự tin có thể chạy thoát khỏi vòng vây.
Đàn ngựa sừng đáng thương được thả ra liền cúi đầu liều mạng ăn cỏ, còn tập thể chạy đến bờ sông uống nước, thuận tiện ngắm nghía người cá, đồng thời cũng bị người cá vây xem.
Sau đó, sinh vật hình người kéo đến càng lúc càng nhiều, đàn ngựa sừng nhanh chóng tụ lại thành một vòng tròn lớn, bảo vệ con non ở giữa.
Sau khi nhóm chiến sĩ Cửu Nguyên đầu tiên được chọn ngựa sừng bước ra khỏi hàng, hai bên đều rất căng thẳng, giằng co cả nửa ngày cũng không có ai nhúc nhích.
Nghiêm Mặc thấy vậy, đành phải đi tới, nói với hai bên: “Nếu chiến sĩ Cửu Nguyên nhìn trúng con ngựa sừng nào đó, mà con ngựa sừng kia không thích, anh có thể khiêu chiến nó, thử cưỡi lên người nó xem có được hay không. Trước tiên phải nói, đây là một chuyện rất nguy hiểm, ngã xuống rất có thể sẽ bị thương, tàn phế thậm chí là mất mạng, nếu không có can đảm thì không cần khiêu chiến. Nhưng nếu ai có thể thuần phục được, thì con ngựa sừng đó sau này sẽ là đồng bạn tốt nhất của người nọ!”
Tiếp theo, Nghiêm Mặc nhắc lại hứa hẹn của mình dành cho đàn ngựa.
Đàn ngựa hơi thả lỏng, không dùng ánh mắt đầy địch ý trừng các chiến sĩ Cửu Nguyên đứng trước mặt nữa.
Sa Lang là người đầu tiên bước lên.
Lúc Nghiêm Mặc thấy Sa Lang cõng một túi cỏ lớn trên lưng đi qua, mà trước đó hắn đã từng nói cho cô biết cỏ linh lăng có thể dùng để nuôi gia súc, hắn liền cười. Ai nói người nguyên thủy không biết động não làm việc? Có vài người chỉ cần gợi ý một chút, là hoàn toàn có thể sáng tạo ra kỳ tích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.