Dị Thế Lưu Đày

Chương 184: Quả Vu Vận muốn ăn cha nó…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
10945539_1547118605537629_8188489817246095404_n
“Muốn biết không? Đưa ta một cái cốt bảo, hoặc là… cậu biết điều kiện của ta mà.”
Ai nhanh hơn cũng vô dụng thôi.
Lão tư tế bên kia vừa ngã xuống, một nửa thân thể còn sót lại của gã râu quai nón bên này liền lấy một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ mà bắt đầu thối rữa, trong chớp mắt đã rã thành một bộ xương khô, cuối cùng bộ xương khô đó cũng biến thành đất cát.
Khi thân thể gã râu quai nón bắt đầu thối rữa, con Cốt Chuột nhanh chân lẻn vào trong một bụi cỏ, hai hốc mắt trống trơn, đen ngòm nhìn chằm chằm hài cốt của gã râu quai nón.
Trên chỗ cao, Hào ra lệnh, một chiến sĩ cõng lão tư tế chạy về chỗ ở, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo. Tuy Hào đã sớm ngóng trông ngày lão tư tế chết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn lão ngã xuống mà mặc kệ.
Cốt Chuột thấy mục tiêu đã biến mất, nó không biết làm cái gì nữa, trực tiếp truyền cảnh tượng mình thấy cho người điều khiển một lần nữa.
Nghiêm Mặc lại cảm thấy trời đất quay cuồng, lần này thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Cốt Chuột không biết hai lần truyền hình ảnh liên tiếp đã hãm hại chủ nhân của mình một phen, truyền xong, nó liền đào một cái hang ngay tại chỗ, rồi chui vào ngồi xổm trong đó đợi lệnh.
Mà lúc Cốt Chuột đang ra sức đào hàng, Ngu Vu đã điều khiển một con sóng đưa mình đến chỗ muốn đến, sau khi đáp xuống đất, đuôi cá hóa thành hai chân. Y đảo mắt một cái đã thấy đám người Nguyên Tế, nhưng lúc cảm nhận hơi thở mấy người họ, y không phát hiện ra gì khác thường, nên sau đó không thèm quan tâm nữa.
Nghiêm Mặc ôm đầu, cố chịu đựng cơn đau mà có chút run rẩy, vỗ vỗ lưng Nguyên Chiến: “Không cần chạy nữa, chạy tới rồi cũng vô dụng thôi, xương cốt gã đã rã cả rồi, Ngu Vu cũng đã tới trước.”
“Con Cốt Chuột đó lại truyền tin cho cậu?”
“Ừ.”
“Chúng ta có cần đi về phía đông bắc nữa không?”
Nghiêm Mặc tiếc nuối bảo vật mà quả Vu Vận nói, do dự một chút, vẫn quyết định đi tìm, mà phía đông bắc vừa lúc cũng là phía Cốt Chuột chỉ.
“Cứ qua đó xem thử đi, tôi rất tò mò làm sao mà gã đó lại thối rữa nhanh như vậy.” Nghiêm Mặc định đi qua xem xem có thu thập được chút tro cốt của gã râu quai nón và mẫu thực vật với đất cát chỗ gã nằm hay không.
Dựa vào mối liên hệ kỳ diệu với con Cốt Chuột, Nghiêm Mặc chỉ đường cho Nguyên Chiến chạy đến nơi, Ngu Vu đã đứng đó được một chốc.
Vẻ mặt của Nguyên Chiến lúc gặp Ngu Vu rất bình tĩnh, ánh mắt sâu xa khó lường, nhìn không ra được cảm xúc gì trong đó.
Lúc Ngu Vu gặp Nguyên Chiến lại khó có khi mà nhìn hắn nhiều thêm vài lần, nhìn một lát, y đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Nghiêm Mặc tuột xuống khỏi lưng Nguyên Chiến, quả Vu Vận trong bụng không bị áp chế, không biết có phải vì cảm nhận được thứ tốt gì hay không, mà điên cuồng đỉnh bụng hắn.
“Ăn… Ăn…”
Nghiêm Mặc ôm bụng, đừng nói thằng nhóc này vừa ý Ngu Vu nha?
Mày ngoan một chút cho ba, lần trước bị con cá lớn đó sỉ nhục, lần này còn dám nữa à?
“Ăn…”
Câm miệng! Ngoan ngoãn cho ba!
Có lẽ Ngu Vu cũng nhìn thấy sự kỳ lạ của bụng Nghiêm Mặc, y cười như có như không mà liếc nhìn hắn.
Nghiêm Mặc giơ ngón giữa với y, không thèm đếm xỉa gì tới tên tâm thần đó nữa, chỉ làm bộ lơ đãng nhìn về phía bụi cỏ bị đè rạp, sau đó ồ một tiếng, nói: “Bụi cỏ kia bị đè rạp kìa, trên mặt đất còn có máu, người các anh tìm bỏ chạy tới đây hả?”
Nói rồi đi qua đó nhìn nhìn, còn ngồi xổm xuống nhặt một vài thứ.
“Mày bắt tên đó lại rồi?” Nguyên Chiến làm như không nghe thấy tiếng cười nhạo đầy trào phúng của Ngu Vu, biết rõ còn cố hỏi.
Ngu Vu nhìn Nguyên Chiến, lại hỏi Nghiêm Mặc: “Cậu tìm được cái gì vậy?”
Nghiêm Mặc cất mấy thứ thu thập được vào túi, đứng dậy: “Không có gì. Anh thì sao? Có tìm được gì không?”
“Ta thấy tên cắp đó bỏ chạy tới nơi này, nhưng chờ khi ta lại đây, thì nó đã biến mất, hoàn toàn không thấy đâu nữa, tựa như lúc cậu bỏ trốn vậy.” Tâm tình Ngu Vu rất khó chịu, tên râu xồm kia lại có thể xông vào thánh địa trước khi y phát hiện ra, tuy không trộm được tinh thạch cấp chín, nhưng cấp bảy cũng đủ để y đau thịt rồi.
Tinh thạch cấp cao bây giờ không dễ tìm, đặc biệt là tinh thạch có thuộc tính tương khớp với mình, số thủy nguyên tinh cấp cao không nhiều lắm này là do y mang từ quê đến.
Có điều, so với tinh thạch, y muốn biết lai lịch tên râu xồm kia hơn. Nếu y đoán không sai, tên râu xồm kia cùng lắm chỉ mới cấp năm, nhưng một chiến sĩ thần huyết cấp năm làm sao có thể không kinh động đến các người cá tuần tra tầng tầng lớp lớp mà tiến vào thánh địa? Đáng sợ nhất là tên đó có thể phá vỡ cấm chế của y, lại còn cắp được một viên tinh thạch chạy thoát ra ngoài!
Nghiêm Mặc cũng rất kinh ngạc: “Thiệt hả?”
“Còn một trường hợp, đó là nó đã chết, đến ngay cả cặn cũng không còn.” Ngu Vu không cảm thấy tên râu xồm đó có cách thoát thân giống Nghiêm Mặc, nếu tên đó có thủ đoạn như vậy, thì cũng sẽ không đứt nửa người dưới tay y, mà vừa rồi y quả thật cảm nhận được hơi thở của tên râu xồm đó, nhưng chờ khi y chạy tới, hơi thở gã lại hoàn toàn biến mất.
“Sao các cậu tìm tới nơi này?” Ngu Vu hoài nghi nhìn về phía hai người, tốc độ hai người này tìm tới cũng hơi nhanh rồi đó, chỉ chậm hơn y một chút thôi.
“Cửu Nguyên phái một nửa nhân thủ ra giúp các anh tìm người, tôi với thủ lĩnh của chúng tôi phụ trách tìm phương hướng này.” Nghiêm Mặc vừa nói vừa nhìn xung quanh, lạ thật, con Cốt Chuột chạy đi đâu rồi? Sao không thấy nó?
Hắn còn chưa kịp nghĩ ‘nếu ở gần đây thì tạm thời trốn một lát, chờ Ngu Vu đi rồi hẵng ra sau’, mà Cốt Chuột bên kia tưởng chủ nhân kêu mình, lập tức đào mặt đất, nhảy ra khỏi hang, chạy về phía chân cậu thiếu niên, bò thẳng lên eo hắn.
Nghiêm Mặc: “…” Tao không có kêu mày chui ra ngay bây giờ!
Cốt Chuột lập tức quay đầu, định chạy ngược trở về.
Nghiêm Mặc đen mặt, bắt lấy nó, được rồi, nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi. Ngay sau đó nhéo cái đuôi Cốt Chuột một cái, cột dây thừng vào, treo bên hông.
“Chẳng trách cậu có thể tìm tới nhanh như vậy.” Giọng điệu Ngu Vu có chút kinh ngạc, phản ứng khác với những gì Nghiêm Mặc nghĩ tới
Nghiêm Mặc đang nghĩ xem nên giải thích con Cốt Chuột này như thế nào, thì nghe Ngu Vu nói: “Đây cũng là thứ cậu lấy được từ thần điện Tổ Thần gì đó của cậu hả? Xem ra vận may của cậu thật sự không tồi, lại có thể lấy được cốt bảo của tộc Luyện Cốt.”
“Cốt bảo?”
“Chính là thứ mà cậu đeo bên hông đó. Bây giờ rất hiếm gặp, trước kia còn có thể thấy không ít, nhưng từ sau khi huyết mạch của tộc Luyện Cốt hoàn toàn biến mất, người có thể luyện chế và sửa chữa cốt bảo cũng càng ngày càng ít, cho dù có người này biết cách điều khiển, thì cốt bảo dù có dùng bền cách mấy cũng không tồn tại vĩnh viễn được, hư mất liền không còn nữa, bây giờ có thể nói là không còn gặp nữa.”
“Anh biết tộc Luyện Cốt?”
“Đương nhiên, phàm là chủng tộc trí tuệ có phương pháp luyện chế hài cốt, có ai mà không biết tộc Luyện Cốt. Cậu còn cốt bảo nào khác không? Cho ta một cái chơi đi, ta lấy tinh thạch hoặc thức ăn ra trao đổi với cậu.” Tâm tình Ngu Vu hình như tốt lên một chút. Tinh thạch cấp bảy tuy quý giá đó, nhưng nếu có thể có được một cái cốt bảo hoàn chỉnh, có vẻ cũng không mất mát gì nhiều?
Nghiêm Mặc chỉ im lặng, không nói sẽ cho hay không cho.
“Không đổi à? Vậy ta đây trực tiếp cướp.” Ngu Vu đại nhân không hề cảm thấy xấu hổ.
Nguyên Chiến bắt đầu vận năng lượng, bất cứ lúc nào cũng có trở mặt.
Nghiêm Mặc buồn cười: “Bộ cướp được là có thể dùng hả?”
“Đa số thì là thế. Trong truyền thừa mà cậu có được không nói đến điểm này?”
“Không có.”
“Ừm, vậy đó đúng là một sơ sẩy trí mạng nha. Muốn biết không? Đưa ta một cái cốt bảo, hoặc là… cậu biết điều kiện của ta mà.”
Nghiêm Mặc rất muốn biết, nhưng hắn cũng không muốn bị uy hiếp, hắn không tin trong cốt thừa của tộc Luyện Cốt có một một sơ sẩy lớn như vậy, từ cấp một đến cấp ba không nhắc đến, thì những cấp sau đó chắc chắn sẽ nhắc đến, có điều phải cần chút thời gian.
“Không chịu à? Vậy lấy một tin tức khác để trao đổi cốt bảo với cậu. Sao?” Thái độ của Ngu Vu có vẻ như nhất định phải có được cốt bảo, thứ này càng ngày càng ít, thay vì để nó trên tay một cậu tư tế cấp bốn, tương lai sau này cậu ta bị người người mơ ước, không bằng giao cho y, y còn có thể nể tình vụ cốt bảo mà bảo vệ cậu ta trong một số chuyện.
“Tin tức gì?”
Ngu Vu vươn tay.
Nghiêm Mặc: “Bây giờ không có, tôi phải đến thần điện của Tổ Thần mang về. Nhưng nếu anh đã biết cốt bảo rất quý giá, vậy tôi hy vọng tin tức mà anh muốn đổi ít nhất có thể mang giá trị ngang tầm với nó.”
“Đảm bảo ngang tầm.” Ngu Vu cười, không sợ cậu thiếu niên chơi xấu, trừ phi Cửu Nguyên định chuyển nhà, hoặc trở mặt thành thù với người cá.
“Rốt cuộc là tin gì?”
Ngu Vu nhìn về phía Nguyên Chiến: “Ta mãi vẫn không hiểu, vì sao cậu ta có thể sống sót, còn có thể khôi phục năng lực thần huyết, hơn nữa lại thăng một cấp. Bây giờ thì ta hiểu được chút chút rồi, có phải cậu cho cậu ta nuốt đá Thần Huyết không?”
Đá Thần Huyết? Thì ra viên tinh thạch có chấm đỏ ở giữa tên là đá Thần Huyết! Vậy cái chấm đỏ ở giữa có phải là năng lượng thần huyết không? Nếu không thì sao lại gọi là đá Thần Huyết.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến rất chấn động, nhưng chỉ là trong lòng, hai người đều là những kẻ có thể che giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình, vẻ mặt của Nguyên Chiến không có chút biến đổi.
“Các cậu không cần giấu ta, lúc trước ta không nhìn ra, là bởi vì ta không nghĩ có người nuốt đá Thần Huyết rồi mà còn sống được, thằng nhóc cậu còn có không ít bí mật, ta không biết cậu dùng thứ gì để cứu cậu ta, nhưng tình trạng của cậu ta bây giờ cực kỳ tồi tệ, năng lượng tiết ra ngoài nhiều tới mức ta đứng thật xa cũng có thể cảm nhận được, có phải lại sắp thăng cấp nữa rồi không?”
Không đợi hai người trả lời, Ngu Vu cười lạnh: “Một chiến sĩ trung cấp muốn dung hợp thần huyết, còn là thần huyết không hợp thuộc tính, đã vậy lại dùng phương pháp thô bạo như thế, có thể nhanh chóng thăng cấp thì sao? Tình trạng này cho thấy cậu ta căn bản không thể hấp thu và áp chế năng lượng thần huyết, chờ khi thân thể cậu ta không chứa nổi năng lượng của đá Thần Huyết nữa, a ~ kết cục không cần ta phải nói đi?”
Nghiêm Mặc thấy đối phương đã đoán ra, không thèm giấu diếm nữa, nếu chỉ trả một con cốt bảo là có thể giải quyết được tai hoạ ngầm của Nguyên Chiến, vậy chuyện làm ăn lần này cũng có thể lắm, cho nên hắn dứt khoát hỏi: “Làm sao để cứu vãn?”
Ngu Vu chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào.
“Tin anh nói vừa rồi không tính, tôi đã biết tình trạng của A Chiến. Anh muốn lấy cốt bảo, vậy phải đưa tin tức nào hữu dụng một chút!”
“Thế thì chờ đến lúc cậu mang cốt bảo tới rồi nói tiếp, nếu cốt bảo kia không bằng con Cốt Chuột trên tay cậu, vậy không cần nói gì nữa.” Ngu Vu phất tay lên, cuộn sóng ào tới, cứ thế bỏ đi, đi thì đi, y còn để lại một câu: “Nhớ nhanh lên nha, cậu ta sắp chống đỡ không nổi rồi.”
“Tôi không tin tên đó.” Nguyên Chiến nhìn về phía hồ Thanh Uyên, trong mắt là vẻ hung ác.
“Tôi cũng không tin, nhưng nếu muốn tìm người có thuộc tính thủy giúp anh khai thông, thì Đại Vu là đối tượng tốt nhất đó.”
Nhờ vả con cá lớn kia, hắn thà chết cho xong! Nguyên Chiến vuốt mặt: “Thôi, kệ chuyện này đi, cái quả trong bụng cậu nói bảo vật ở hướng này đúng không? Đi tiếp về phía trước nữa hả?”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng, dỗ quả Vu Vận: “Được rồi, đừng tức giận, con cá lớn kia già lắm, nên thịt dai, mày bây giờ nhai không nổi đâu, chờ chừng nào mày lớn rồi, lợi hại hơn thì chúng ta nói tiếp. Bảo vật ở đâu? Đi hướng nào?”
“Đây….”
“Ở đây? Sao tao không thấy? Dưới lòng đất hả?”
“Không….”
“Này? Này, đừng dở chứng, chúng ta đã giao ước rồi.”
“Ở đây… không còn.”
“Không có thật à?” Nghiêm Mặc dở khóc dở cười, hắn còn không biết là bảo vật gì nữa, còn chưa tìm được thì đã nghe báo là không còn. “Vậy xin lỗi nha, không tìm được bảo vật, thì năm con dã thú cũng không thể cho mày.”
Quả Vu Vận đột nhiên chui ra khỏi cơ thể hắn, lao về phía Nguyên Chiến.
Hai người không ai ngờ rằng quả Vu Vận lại nhắm mục tiêu vào người nhà, Nguyên Chiến không đề phòng, bị quả Vu Vận cuốn lấy cổ, trong nháy mắt, năng lượng trong cơ thể hắn bị quả Vu Vận hấp thu không chút kiêng dè.
Nguyên Chiến gầm nhẹ một tiếng, cổ bắt đầu hóa thành đất.
Nghiêm Mặc cũng nhanh chóng khởi động năng lực của cây Phản Hồn, áp chế quả Vu Vận.
Quả Vu Vận không thể không trở lại trong cơ thể Nghiêm Mặc.
“Cái thằng nhóc hư thối này! Không cho mày thù lao, là mày ăn người một nhà như vậy đó hả?!” Nghiêm Mặc tức điên, mồ hôi lạnh cũng chảy ra: “Về sau mày đừng hy vọng ra ngoài nữa!”
Bị quả Vu Vận chơi một vố như thế, Nghiêm Mặc chẳng còn tâm tư tìm bảo vật, vội đi qua kiểm tra tình huống của Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến lắc lắc đầu: “Không sao, chỉ là mất nhiều năng lượng thôi, có điều vừa lúc tôi không muốn thăng cấp quá nhanh, có thể kéo dài thêm mấy ngày.” Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy nguồn năng lượng thô bạo điên cuồng trong cơ thể hình như dịu lại không ít, thân thể cũng thoải mái hơn một chút.
Nghiêm Mặc thấy vậy, trong đầu như có cái gì đó lóe sáng, bắt lấy tay Nguyên Chiến: “Để tôi xem, nói không chừng thằng nhóc thối đó chó ngáp phải ruồi, chúng ta có thể nhờ vào nó mà kéo dài chút thời gian.”

Tới tối, Nhị Mãnh chạy về, mang theo tin tức khiến mọi người vui mừng khôn xiết, lũ quái vật kia đã lui về rừng.
Nguyên Chiến lại lần nữa nhờ vả cậu, bảo cậu vào rừng quan sát hành tung của lũ quái vật, xác định xem chúng nó có thật sự không chạy ra nữa hay không, nếu tìm được sào huyệt của chúng nó thì càng tốt.
Mãnh khóc lóc đi tìm Nghiêm Mặc méc, năn nỉ hắn mau mau kích phát vài chiến sĩ thần huyết hệ tốc độ đi, ngày nào cậu cũng chạy như vậy, thì chắc gãy chân mất.
Nghiêm Mặc bắt mạch cho cậu ta, cười tủm tỉm nói: “Anh biết vì sao A Chiến thăng cấp nhanh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh ta sử dụng năng lực nhiều. Muốn trở thành chiến sĩ thần huyết cấp bốn đúng không? Thì cứ chạy nhiều vào.”
Mãnh không nói hai lời, cầm một miếng thịt nướng lên, quay đầu chạy đi mất hút. Cậu quá mong muốn được thăng cấp! Nếu cậu có thể thăng lên cấp bốn vào trước mùa xuân năm sau, vậy cả bộ lạc ngoại trừ Đại Chiến với Tranh, thì cậu sẽ là người lợi hại nhất, muahahaha!
Cửu Nguyên tạm thời yên tĩnh lại, trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh vẫn không bỏ, nhưng đội ngũ phụ trách săn thú và hái lượm thức ăn, thu thập củi đốt có thể xuất phát ra khỏi thành.
Có mấy người lùn ở ngoài ngoại sông đào phái sứ giả tới trao đổi với Nguyên Chiến, nói mùa đông sắp tới, hỏi có thể cho bọn họ vào ngoại thành để tránh qua mùa đông hay không, cái giá là bọn họ cũng sẽ giúp Cửu Nguyên xây nhà và tường thành, nhưng hy vọng Cửu Nguyên có thể cung cấp nhà cửa ở tạm cho bọn họ để chống chọi với gió tuyết.
Tộc Cách Lan Mã không có yêu cầu gì, không nói muốn vào thành, cũng không có ý muốn rời khỏi đây, chiếm một khu đất ở phía Tây Bắc mà sống, chỗ đó nổi lên những túp lều, còn học theo người Cửu Nguyên đào một cái hố lửa trước cửa làm lò sưởi, trao đổi muối đỏ với Cửu Nguyên, dựng rào phơi thịt muối, ý định cắm rễ ở đó rất rõ ràng.
Hai ngày sau, thân thể nhóm chiến sĩ thần huyết thứ hai đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, chỉ chờ cơ hội đánh thức năng lực trong cơ thể. Có điều, lần này Nghiêm Mặc không đảm bảo có thể kích phát một trăm phần trăm năng lực thần huyết trong cơ thể bọn họ, nhưng hắn có thể cam đoan rằng những người được hắn điều trị, thân thể chắc chắn sẽ khỏe mạnh hơn nhiều so với trước kia.
Khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đang bận rộn với nhóm người thức tỉnh này, thì bộ lạc Nguyên Tế phái người tìm đến, muốn nhờ Nghiêm Mặc xem bệnh cho lão tư tế, nói lão tư tế sắp không qua khỏi.
Nghiêm Mặc nghe nói lão tư tế sắp không qua khỏi cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, so sánh với tuổi thọ trung bình của con người ở thời đại này, lão tư tế đã hơn sáu mươi, sớm thuộc về hàng ngũ trường thọ cực kỳ thưa thớt.
Nguyên Chiến vốn muốn đi theo, nhưng bị Nghiêm Mặc ngăn cản: “Ở đây canh nhà, tôi sẽ dẫn theo Đinh Ninh và Đinh Phi, không thể bỏ mặc những người đang trong trạng thái thức tỉnh, tôi đi xem bệnh, sẽ nhanh chóng trở về.”
Nếu lão tư tế thật sự ngỏm, hắn muốn thử xem có thể lừa người Nguyên Tế không lập tư tế mới, sau đó chậm rãi thu hơn sáu trăm người này vào tay hay không.
Bộ lạc Nguyên Tế, trong cái lều lớn thứ hai, Nghiêm Mặc còn đang trên đường đi.
Lão tư tế Thu Thực giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt.
Thu Ninh đang ở bên cạnh khuấy thuốc cảm giác được có người nhìn mình, ngẩng đầu, liền hết hồn: “Đại, đại nhân, ngài tỉnh?”
Tóc gáy Thu Ninh dựng ngược, ánh mắt lão tư tế nhìn cậu thật đáng sợ.
Thu Ninh còn nhỏ, chỉ cảm thấy ánh mắt kia đáng sợ, chứ không nhìn ra trong đó tràn ngập vẻ phẫn nộ và không thể tin được, ngoài ra còn có khát vọng và tham lam.
Lão tư tế cố gắng nâng tay, sờ sờ mặt mình, sau đó phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.