*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Người trưởng thành lâu lâu cũng có lúc ấu trĩ chút xíu.”
Nghiêm Mặc chạy về phía bắc thảo nguyên nhưng không thấy con Thiết Bối Long nào, hắn hơi thất vọng trong lòng, nhưng cũng đã đoán trước được vài phần, nghe Cửu Phong nói nhãi con Thiết Bối Long còn nhỏ, nó đi chơi nên tía má không yên lòng cũng đúng.
Nhìn ra nơi xa, cách thành Cửu Nguyên chừng mười dặm về phía đông bắc, gần khu đất trống cạnh hồ Thanh Uyên, có một đống lều trại được dựng lên, nơi đó là nơi mà bộ lạc Nguyên Tế tạm thời định cư.
Nghiêm Mặc nhíu mày, khoảng thời gian này hắn rất bận, nên không chú ý tới việc định cư của Nguyên Tế, chỉ biết bọn họ cắm trại ở hướng này, hiện giờ vừa thấy liền phát hiện ra không ít vấn đề.
Đầu tiên là chỗ đó không thể che chắn, địa thế bằng phẳng, có một khu rừng nhỏ chắn giữa hồ Thanh Uyên và phía sau khu lều, nhưng phía trước khu lều lại không có bất cứ nơi hiểm yếu nào, nghĩa là không có bất kỳ thứ gì để phòng ngự.
Nghe nói người Nguyên Tế cũng định làm giống Cửu Nguyên, không làm tường thành được thì làm một vòng tường đất, nhưng tộc Si sắp đến, căn bản không có cách nào làm xong tường đất trong khoảng thời gian ngắn, đến lúc đó…
Nguyên Chiến có biết điểm này không? Hắn có ý định gì?
Tuy nói bọn họ đã thông báo cho hàng xóm biết chuyện tộc Si sắp kéo tới, bao gồm cả Nguyên Tế, nhưng rốt cuộc bọn họ có hiểu được nguy hiểm mà tộc Si mang lại hay không?
Người lùn tới cầu xin sự giúp đỡ, Nguyên Tế lại không có bất cứ động tĩnh nào, vì sao? Có phải bọn họ cho rằng bọn họ vẫn còn không ít chiến sĩ, hoàn toàn có thể đối phó với kẻ địch sắp đến? Hay vì không hạ mặt mũi nổi, chưa đến thời điểm cuối cùng thì chưa chịu tới tìm Cửu Nguyên?
Nghiêm Mặc nghi là cả hai lý do ấy đều có.
Nhưng hắn không rảnh quan tâm tới Nguyên Tế, đối phương không xin giúp đỡ vì không hạ mặt mũi nổi cũng được, vì sợ bọn họ chiếm nhiều lợi ích hơn cũng được, dù sao chẳng phải người một nhà, hắn lười đem mặt nóng dán mông lạnh. Ngay cả Nguyên Chiến và nhiều chiến sĩ đến từ Nguyên Tế còn chưa gấp, thì hắn gấp cái chó gì.
Nghiêm Mặc quay đầu chạy trở vào thành, hắn không thể rời đi ngay được, nếu phải đi, thì hắn cần giao lại một vài chuyện chủ yếu cho Nguyên Chiến, nếu hắn lại đột nhiên biến mất, Nguyên Chiến mà không đánh tới đầu đám người cá mới là lạ.
Nghiêm Mặc vừa chạy đi, hộ vệ Đinh Ninh và Đinh Phi phía sau hắn cũng lập tức đuổi kịp. Lúc trước có thủ lĩnh và Cửu Phong, nên bọn họ không đến quá gần, thủ lĩnh và Cửu Phong vừa rời khỏi, bọn họ liền đi theo.
Đại Hà không có ở đây, anh và Đinh Ninh, Đinh Phi là ba người trong nhóm mười hai chiến sĩ thần huyết thức tỉnh đầu tiên, Nghiêm Mặc lệnh cho Đại Hà đi theo đội săn thú để rèn luyện năng lực vừa thức tỉnh, Đại Hà là người tộc Tức Nhưỡng, năng lực thức tỉnh cũng có liên quan tới đất đá, nhưng dị năng của anh mạnh ở tính chất phòng ngự, ngoại trừ thân thể rắn chắn hơn, anh còn có thể tạo ra tấm khiên phòng ngự bằng đất chỉ trong nháy mắt, hơn nữa, không biết có phải vì trước kia anh từng được Nghiêm Mặc trị liệu bằng chúc phúc sinh mệnh hay không, mà sức mạnh năng lực của anh vừa thức tỉnh đã rất mạnh, chỉ ngắn ngủi vài ngày đã thăng lên cấp hai.
Đại Hà vừa đi, các hộ vệ khác lập tức lọt vào danh sách nhóm người thức tỉnh năng lực thứ hai, Đinh Ninh với Đinh Phi chết sống không chịu rời đi, Nghiêm Mặc nghĩ bên cạnh mình quả thật cũng cần người, nên giữ hai người bọn họ lại.
Đinh Ninh và Đinh Phi đều là dị năng thuộc tính hỏa, tuy năng lực sau khi thức tỉnh không mạnh lắm, chỉ bắn ra được vài đốm lửa, nhưng có điều hai người họ lại khác với những người khác, năng lực của hai người họ có thể bổ trợ cho nhau, nghĩa là sức mạnh của hai người họ có thể gộp lại mà sử dụng, chỉ cần thân thể tiếp xúc với nhau là được.
Nghiêm Mặc rất hoài nghi hai người này liệu có phải là anh em sinh đôi hiếm thấy hay không? Hắn còn muốn nghiên cứu thêm, nhưng cả bộ lạc chỉ có một cặp anh em sinh đôi như thế này, muốn nghiên cứu cũng chỉ có thể chờ về sau mới làm được.
Trở lại thành, tìm Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc nói chuyện mình muốn đi về phía nam tìm đồ cho hắn biết.
“Tôi đi cùng cậu.” Nguyên Chiến không cho hắn từ chối, kiên quyết nói.
“Anh đi rồi, chuyện trong thành phải làm sao đây? Tộc Si còn ba bốn ngày nữa là đuổi tới đó.”
Nguyên Chiến rất thẳng thừng: “Tôi lo lắng cho cậu, không yên tâm được.”
“Chỉ đi tìm đồ thôi…”
“Hoặc là bây giờ tôi đi cùng cậu, hoặc là chờ xong việc rồi chúng ta cùng đi, cho cậu chọn đó.”
Nghiêm Mặc nhíu mày, miếng cao da chó này coi bộ không lột xuống được rồi, nhưng với chuyện trong thành bây giờ, Nguyên Chiến không thể rời đi, hai người bọn họ mà đi hết, thì con dân Cửu Nguyên chắc chắn sẽ bất an.
“Cậu nói nơi đó không xa quá mà, chúng ta dùng địa đạo bí mật, với tốc độ của tôi, cõng cậu chạy, cho dù băng qua hồ nước mặn, đi đi về về trong một ngày cũng đủ.”
Nghiêm Mặc cũng không định rời đi lâu, nếu quá phí thời gian, thì hắn sẽ tạm thời bỏ qua, về thành đối phó với tộc Si trước rồi hẵng nói.
Nghĩ đến tốc độ của Nguyên Chiến, quả thật rất nhanh, nếu đi dưới lòng đất, muốn ra ngoài cũng tiện, Nghiêm Mặc không do dự nhiều: “Vậy được, chúng ta đi bây giờ đi, tranh thủ trở về trước rạng sáng ngày mai, anh sắp xếp công việc đi, tôi chờ anh nửa tiếng.”
Vì lên đường, đương nhiên không thể dẫn Đinh Ninh và Đinh Phi theo. Nguyên Chiến nhanh chóng sắp xếp công việc ổn thỏa, tạm thời đề bạt Vân Ưng vừa thăng lên cấp ba, để anh ta tạm thời quản lý sự vụ.
Nghiêm Mặc không xa lạ gì Vân Ưng, anh ta từng là chiến sĩ tộc Hắc Nguyên, và cũng là chiến sĩ đầu tiên mà lúc trước hắn tự tay cứu về.
Vân Ưng vừa thấy Nghiêm Mặc đến liền dùng nắm đấm đập lên ngực hành lễ, lớn tiếng chào: “Mặc đại nhân!”
Nghiêm Mặc gật đầu với anh ta, hắn rất muốn nói với Vân Ưng, bảo anh ta mỗi lần nhìn thấy hắn không cần phải dùng sức mạnh như vậy đấm ngực mình đâu, hắn rất sợ anh ta đấm nứt cả xương sườn của mình.
Sắp xếp công việc xong, Nguyên Chiến nói muộn nhất là ngày mai sẽ trở về, rồi mang Nghiêm Mặc đi.
Cả tòa thành chỉ có tổng cộng ba địa đạo bí mật, ba địa đạo bí mật này đều do tự tay Nguyên Chiến đào ra, chiều dài của ba địa đạo bí mật không giống nhau, cửa ra vào cũng không giống nhau, tác dụng đương nhiên cũng không giống nhau.
Địa đạo dài nhất nối thẳng đến hồ nước mặn, vách tường địa đạo này cũng là thô nhất và có trần cao nhất, lúc đám người Đại Sơn và Văn Sinh được phái sang hồ nước mặn đều đi bằng địa đạo bí mật này, Nguyên Chiến đào đường hầm, ngoại trừ dùng để tị nạn, còn để tiện cho việc vận chuyển muối một cách nhanh chóng và bí mật.
Hắn với Nghiêm Mặc không muốn để người lùn và người khác biết bọn hắn chuyển muối từ đâu tới, tuy bọn hắn không trông mong gì có thể mãi mãi giữ được bí mật này, nhưng ít ra, trước khi bọn hắn chưa đủ mạnh, thì phải cố gắng giữ bí mật.
Địa đạo bí mật có nhiều cửa ra vào, một trong số đó được đặt trong rừng cây nhỏ quanh nhà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, hai người vừa vào địa đạo, Nguyên Chiến liền bảo Nghiêm Mặc leo lên lưng mình.
Nghiêm Mặc cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn, Nguyên Chiến cõng người chạy đi.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc tiến vào địa đạo, thấy vách tường thô ráp liền biết nó vừa được đào ra tạm thời với tốc độ nhanh nhất, trên trần và hai vách tường còn có thể thấy được không ít rễ cây, sàn địa đạo dưới chân khá bằng phẳng, không khí trong địa đạo khá hầm, không có nhiều vũng nước đọng.
Trên đường đi Nghiêm Mặc thỉnh thoảng hỏi quả Vu Vận, đối phương chỉ trả lời có một câu: “Đằng trước.”
Hai người mơ mơ hồ hồ lên đường, suốt đường đi không nói chuyện, Nguyên Chiến sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình, đến khi hoàng hôn gần buông xuống thì chạy tới hồ nước mặn.
Trước khi ra ngoài, Nghiêm Mặc lại hỏi lần nữa, quả Vu Vận vẫn trả lời: “Đằng trước.”
Nghiêm Mặc không khỏi hoài nghi, có phải nó đang chơi hắn không? Đã sắp tới tận sào huyệt của Cửu Phong rồi. Nếu cứ đi về phía trước nữa, thì phải nhảy khỏi vách núi, đáp xuống vùng thảo nguyên lớn bên dưới đó.
Nghiêm Mặc quyết định, nếu vượt qua phạm vi sườn núi, thì hắn với Nguyên Chiến sẽ trở về, rồi chờ Cửu Phong dẫn bọn hắn đến sau.
Nguyên Chiến nghe Nghiêm Mặc nói chuyện với con trai suốt dọc đường đi, tâm trạng nhất thời yên tâm không ít, có vẻ như, Mặc không còn ý định giết con trai của hai người nữa.
Khi đám Đại Sơn thấy hai người tới, kinh ngạc vây lại, bọn họ đang làm bữa tối.
Nghiêm Mặc tuột xuống khỏi người Nguyên Chiến, ôn hòa nói với mọi người: “Các anh vất vả rồi. Trời lạnh, làm xong đám muối này, mọi người liền trở về đi.”
“Mặc đại nhân, thủ lĩnh đại nhân.” Đám người Đại Sơn còn tưởng hai người bọn hắn tới thăm mình, rất là vui vẻ.
“Cách làm hồ phơi muối mà đại nhân chỉ bọn tôi, bọn tôi đã làm ra được rồi, cách này quả thật làm ra lượng muối nhiều hơn rất nhiều so với dùng nồi đá nấu.” Khoảng thời gian này đã cho ra thành quả, đám người Đại Sơn không nỡ rời đi.
“Tôi thấy trước khi mùa đông chính thức đến còn một khoảng thời gian, chờ sau khi làm xong hết toàn bộ đợt muối này rồi sẽ trở về. Có đợt muối này, ba năm sau chúng ta không cần sầu lo chuyện muối ăn nữa.” Văn Sinh hưng phấn nói.
“Được, mọi người cứ làm cho tốt, tới khi về Mặc đại nhân sẽ khen thưởng cho.” Nguyên Chiến dùng giọng điệu đùa giỡn nói.
“Khen thưởng cái gì?” Đám người Đại Sơn và Bàng Chiểu xông tới.
“Chờ mọi người trở về liền biết, đây là phần thưởng chưa bao giờ có.” Nguyên Chiến cố ý khơi gợi trí tò mò.
Nghiêm Mặc cười tủm tỉm, dù những người khác có hỏi như thế nào, hắn cũng không nói.
Hai người thấy sắc trời vẫn còn sáng, liền đi theo mọi người ra hồ phơi muối xem thử. Muối đã qua hai lần lọc sẽ được phơi trong hồ, tuy khá tốn thời gian, nhưng hạt muối làm ra rất sạch, chỉ cần ngao chế đơn giản, lọc sơ sơ lại một hai lần là có thể có được muối tinh chất lượng tốt.
Nhân thủ ít, bên hồ nước mặn chỉ làm hai hồ phơi muối nhỏ, có điều sản lượng sản xuất của hai hồ phơi muối này đủ để số dân cư hiện tại của Cửu Nguyên sử dụng thừa mứa.
“Muối không cần ngao chế ở đây, người cá nói mùa đông sắp tới rồi, đợt phơi muối này vừa xong, thì cho hết vào bao tải mang về, bây giờ muối trong bộ lạc vẫn còn đủ để sử dụng, đợi khi mùa đông đến, mọi người rảnh rỗi, có thể chậm rãi ngao chế đợt muối phơi này ở trong thành.” Nghiêm Mặc thấy bọn Đại Sơn ngủ trong những túp lều nhỏ, lại nhìn váy da thú là thứ quần áo duy nhất trên người bọn họ, liền không yên tâm trong lòng. Những người này nếu thiếu một ai, đều là tổn thất lớn của bộ lạc, bị bệnh hay bị thương gì hắn có muốn trị liệu cũng phiền toái.
“Vâng.” Mọi người sao lại không nhìn ra lo lắng của tư tế đại nhân, thầm cảm kích tấm lòng nhân từ của hắn, đặc biệt là người Nguyên Tế có lão tư tế để so sánh, càng cảm thấy Nghiêm Mặc thật tốt.
Sắc trời dần tối, Nghiêm Mặc lấy cớ đi hái vài cây thảo dược đặc biệt, liền rời đi cùng Nguyên Chiến.
Tuy đám người Đại Sơn tò mò tư tế đại nhân muốn hái thảo dược gì, nhưng lòng kính sợ được nuôi dưỡng từ xưa đến nay đối với tư tế khiến bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi.
“Đằng trước, đằng trước.” Quả Vu Vận chỉ nói mãi một câu như vậy.
Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến cứ thế mà đi thẳng đến mép sườn núi.
“Còn ở đằng trước nữa không?” Nghiêm Mặc cảm thấy thất vọng.
“Bên dưới.” Cuối cùng quả Vu Vận cũng đổi lời thoại.
Chẳng lẽ là ở dưới vực.
Nguyên Chiến nhìn vị trí của mình, bỗng ló đầu ra nhìn xuống.
“Làm sao?” Nghiêm Mặc tưởng hắn phát hiện cái gì.
“Bên dưới là sào huyệt trên vách đá của Cửu Phong.”
“Trùng hợp dữ vậy?” Trong đầu Nghiêm Mặc xẹt qua một suy nghĩ nào đó, nhưng hắn chưa kịp bắt lấy.
“Tôi cõng cậu bò xuống dưới xem thử.”
“Được, thuận tiện thăm sào huyệt của Cửu Phong một chút.”
Nguyên Chiến lại lần nữa cõng Nghiêm Mặc, nhanh chóng bò xuống theo dấu vết lúc trước mình leo lên để lại.
Rất nhanh sau đó, hai người liền vào đến sào huyệt của Cửu Phong.
“Còn bên dưới không?” Nghiêm Mặc hỏi quả Vu Vận.
“Ba, bên trong… sâu bên trong.”
Đầu Nghiêm Mặc lóe sáng, hắn nhớ ra rồi, sào huyệt của Cửu Phong không chỉ có một nơi như vậy, ở đây chỉ là đại sảnh mà thôi, phía sau chắc chắn còn có không gian, trước kia bởi vì bên trong quá tối, nên hắn không dám đi sâu vào.
Hồi trước, lúc Nguyên Chiến bò từ vách đá vào hang tìm người, biết rõ điểm này hơn Nghiêm Mặc: “Bên trong có đường đi, khá hẹp, nhưng chúng ta có thể cùng đi vào.”
“Nếu nơi này có thứ tốt, có khi nào là của Cửu Phong không?” Nghiêm Mặc khó xử, nếu thật sự là đồ của Cửu Phong, hắn không tiện lấy, ít nhất thì khi không có Cửu Phong ở đây, không thể lấy khi chưa hỏi trước.
“Vào xem thử đã.” Nguyên Chiến chẳng quan tâm thứ đó có phải là của Cửu Phong hay không, chỉ cần hữu dụng với Mặc, lấy thì có làm sao? Bây giờ hắn không sợ con chim ngu Cửu Phong kia!
Nghiêm Mặc lại nghĩ khá nhiều, Côn Bằng mặt người xây tổ ở chỗ này, ngoại trừ môi trường tốt, nguồn thức ăn nước uống phong phú, có phải còn vì nơi này có gì đó khác với những nơi khác hay không?
Hài cốt rốt cuộc là hài cốt gì? Không phải là hài cốt còn sót lại của Côn Bằng mặt người đấy chứ? Nếu thật là thứ đó, thì nó có ích lợi gì với hắn?
Nhưng nếu đã tới đây, vậy cứ như Nguyên Chiến nói thôi, không vào xem hắn sẽ không cam tâm.
Lấy cây đuốc đã chuẩn bị trước ra khỏi túi, dùng con cúi rơm nhóm lửa, Nguyên Chiến đi đằng trước, Nghiêm Mặc đi đằng sau, hai người cùng giơ đuốc đi vào hang sâu.
Càng đi vào bên trong, không gian càng hẹp, sau đó phải nghiêng người đi mới có thể chen vào. Bởi vì không rõ tình huống bên trong, nên Nguyên Chiến không dám tùy tiện sử dụng năng lực.
“Thứ trong này hẳn là không dính dáng gì đến Cửu Phong, nếu có, vậy nó phải làm sao để lấy ra?” Nguyên Chiến quay đầu lại nói.
“Anh có cảm nhận được nham thạch nơi này là về sau mới có, hay vốn đã như vậy không?” Nghiêm Mặc sờ sờ vách tường nham thạch lạnh lẽo.
Nguyên Chiến áp tay lên vách tường, cẩn thận cảm nhận, một lát sau trả lời rất khẳng định: “Tôi không biết có phải từng có người động tay động chân hay không, nhưng nham thạch nơi này giống xung quanh.”
“Ý anh là thành phần và cấu tạo đều giống nhau?”
“Ừ.”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng, hỏi: “Con đường này có đúng hay không đấy?”
“Phía dưới… Bên trong…”
Nghiêm Mặc chuyển lời lại cho Nguyên Chiến: “Chúng ta còn phải tiếp tục đi vào bên trong, phía trước đi nữa được không?”
“Hơi hẹp, cậu đi từ từ thôi.” Nguyên Chiến thấy cái khe phía trước dù có nghiêng người cũng không thể đi qua, liền sử dụng năng lực mở đường.
Hai người cứ như vậy vừa mở đường vừa đi, càng đi càng sâu.
“Hình như chúng ta đang đi xuống.”
Nguyên Chiến cảm nhận một chút: “Ừ, bây giờ chúng ta đang ở trong bụng núi, thấp hơn sào huyệt trên vách đá của Cửu Phong nhiều.”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, may là dẫn theo Nguyên Chiến, chứ không, một mình hắn tới cũng công cốc.
Lúc Nguyên Chiến tách hai vách nham thạch phía trước ra, đột nhiên hô lên: “Cẩn thận! Phía trước không có đường!”
Nguyên Chiến nghe thấy tiếng đá lăn xuống liền biết có gì đó không ổn, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của địa thế, dừng chân đúng lúc, nếu đổi lại là người khác, rất có thể sẽ đạp vào khoảng trống rồi té xuống.
“Đến nơi chưa?” Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến sang một bên, thò đuốc ra thăm dò.
Phạm vi đuốc có thể chiếu sáng rất hữu hạn, hắn chỉ nhìn thấy phía trước là một khoảng không trống rỗng, bên dưới đen kịt, tựa như vực sâu không đáy, đi lên phía trước chút xíu nữa thì gì cũng không thấy, xung quanh đều như nhau.
“Con trai à, đây là đâu?”
“Bên dưới…”
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến: “Nó nói còn ở bên dưới.”
“Bên dưới có nước.” Nguyên Chiến chạm tay vào vách tường nham thạch, đang ‘nhìn’ xuống bên dưới.
“Sâu không?”
“Tôi cõng cậu xuống, bên dưới có mạch nước, rất phức tạp.”
Hai người cất một cây đuốc, chỉ để lại một cây trong tay Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến cõng Nghiêm Mặc cẩn thận bò xuống.
Nghiêm Mặc một tay cầm đuốc, một tay ôm cổ Nguyên Chiến, hai chân cắp vào eo hắn, dùng dây thừng cột mình trên người hắn.
Bò được một nửa, Nghiêm Mặc bỗng nhiên nghĩ: Tên này đã cấp sáu, trên đất bằng có thể tùy tiện tạo ra một ngọn núi nhỏ, vậy ở chỗ này, sao hắn không làm một cái bậc thang để đi xuống nhỉ?
Nghiêm Mặc rất muốn chọc chọc cổ người này, hỏi xem có phải hắn quên, hay cố ý quên đấy, nhưng thấy đối phương bò nghiêm túc quá, Nghiêm Mặc liền dẹp tâm tư tính trêu người này một phen.
Nguyên Chiến bò được một chốc, thỉnh thoảng còn thò tay ra sau đỡ mông Nghiêm Mặc, hoặc sờ sờ đùi hắn, giống như đang xác nhận xem hắn có còn ôm chặt mình không.
Nghiêm Mặc kiềm chế. Chờ xong đợt tìm bảo vật này, trở về thành rồi, xem hắn dạy dỗ thằng nhóc chết tiệt này như thế nào!
Cho dù có người cố ý kéo dài thời gian, nhưng vì không để người trên lưng phát hiện, nên cũng không dám bò quá chậm, sau khi xuống bên dưới, Nguyên Chiến dùng hai tay đỡ cái mông trơn bóng của tư tế nhà mình, sau đó nhảy xuống.
Nghiêm Mặc tuột xuống khỏi lưng Nguyên Chiến, thuận tiện cho hắn một cước. Mẹ, còn dám nắn mông hắn! Nếu không phải dùng vải bố làm quần lót mặc cạ đau quá, lại không ai biết làm quần, thì hắn đã sớm mặc cả quần lót lẫn quần rồi.
Nguyên Chiến ăn được chút của hời bị đá một cái, hoàn toàn không đau không ngứa, vươn tay đè đè thứ gì đó đã dựng lên dưới váy da của mình, vẻ mặt không sao cả cầm lấy cây đuốc trong tay Nghiêm Mặc, rọi ra bốn phía.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, thật đúng là độ tuổi không thể trêu chọc, mới kích thích có chút xíu mà đã cương cứng thành như vậy —— lúc hắn đưa cây đuốc qua không cẩn thận thấy rất rõ ràng.
Không có tiếng nước, cũng không có gió, nhưng không khí nơi này lại rất trong lành.
“Cương vậy khó chịu không?”
“Cậu sờ sờ cho tôi hả?”
“Phía trước có sẵn nước lạnh đó.”
“Ba, đằng trước…”
Nghiêm Mặc há mồm cắt ngang lời Nguyên Chiến muốn nói: “Con trai tôi nói, đi về phía trước.”
“Cũng là con trai tôi.”
“Anh cút đi!”
“Có đôi khi cậu còn gợi đòn hơn cả lão tư tế, thật khiến người ta muốn đập cho một trận!”
“Anh thử coi! Có tin tôi giải phẫu sống anh không?”
Hai người vừa đi vừa châm chọc nhau, nói một hồi liền thành nói nhảm.
“Không tin. Bây giờ cậu không đánh lại tôi, nếu tôi không cho cậu làm, thì cậu có dùng kim cũng không đâm được tôi.”
“Tôi có Cửu Phong, tôi không tin hai đánh một mà còn không đánh lại anh.” Người trưởng thành lâu lâu cũng có lúc ấu trĩ chút xíu.
“Sao cậu không kêu cả thằng cha Đại Vu người cá luôn đi?”
“Anh nói rất đúng, tôi phải kêu cả anh ta, anh ta chỉ cần ra tay một cú là có thể đánh cho anh nằm sấp. Hừ, ngẫm lại, lúc trước tôi nên đồng ý điều kiện mà con cá lớn đó đưa ra, ngủ với anh ta một đêm, anh ta sẽ đồng ý cho tôi không ít lợi ích. Tôi đây ngủ với anh vài đêm, lợi ích không vớt được, mà còn bị anh dằn vặt, một chút kỹ thuật cũng không có, chỉ biết làm bừa. Hơn nữa người ta còn đẹp trai hơn anh nhiều, ít nhất thì ngủ với anh ta còn được thỏa con mắt.” Nghiêm Mặc đấu võ mồm đến nghiện, lời nói ra miệng chưa kịp lọc qua não, chọc hết vào tim Nguyên Chiến.
“Thằng đó muốn cậu ngủ với nó?” Nguyên Chiến nổi điên! Mối thù này quá lớn. Hắn vốn đã muốn giết chết con cá lớn kia, bây giờ càng muốn cạo vảy lột da đối phương, chặt đuôi thẻo vây, mổ bụng moi tim, nhét vào lu ướp muối, ủ một trăm tám mươi năm rồi tính tiếp! Còn về phần tư tế đại nhân nói hắn không đẹp trai bằng tên người cá đó, kỹ thuật quá kém, hắn làm như không nghe thấy.
“Tôi cảm thấy anh ta có mục đích khác, con cá lớn kia không giống anh, không phải loại người ngu ngốc t*ng trùng xông lên não.”
Nguyên Chiến dừng bước, dùng cặp mắt hẹp dài hung tợn nhìn chằm chằm người bên cạnh, Nghiêm Mặc cảm thấy không ổn, tên này như sắp sửa nhào tới vậy. Nghĩ thế hắn lùi ra sau một bước, từ dòng nước bên cạnh bỗng nhiên có một cái bóng đen nhảy ra.
“Tùm!”
“Mặc ——?!” Nguyên Chiến lập tức bị lửa giận bao phủ, không chút do dự nhào xuống dòng nước nơi Nghiêm Mặc biến mất.