*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ông là tư tế Nguyên Tế, ta chỉ sợ ông đã quên điều này.”
Người Nguyên Tế lại thấy tù trưởng Hào đứng ở đầu gió nhìn về phía bộ lạc Cửu Nguyên xa xa bên kia sông.
Rất nhiều người trong bọn họ cũng nhìn theo ánh mắt tù trường, mà trong khoảng thời gian này, bất luận đã nhìn bao nhiêu lần, tuy không còn quá mức chấn kinh và không thể tưởng tượng được như lúc ban đầu, nhưng mỗi lần nhìn, bọn họ vẫn sẽ nhịn không được mà cảm thấy khiếp sợ vì những bức tường lớn đó là do con người tạo nên, ngay cả trong mơ bọn họ cũng không mơ thấy.
Mới đầu bọn họ còn cho rằng đó là một ngọn núi hình thù quái dị, chờ khi bọn họ đến đủ gần, có thể thấy rõ những gì phía sau ngọn núi, bọn họ liền tưởng mình đã tới thần điện của Sơn Thần Cửu Phong.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Sơn Thần Cửu Phong bay tới hướng đó, khi Cửu Phong đột nhiên bay khỏi bọn họ, bọn họ còn lo lắng cả buổi, thẳng đến khi thấy gia đình Thiết Bối Long không có đi xa, mà cứ đi về phía này, bọn họ liền đi theo, hơn nữa, vì sợ bị Thiết Bối Long bỏ lại, nên ngay cả dựng lều nghỉ ngơi và nhóm lửa cũng không dám, chỉ sợ lúc khởi hành sẽ theo không kịp.
Hai ngày sau, bọn họ liền thấy được toàn cảnh ‘ngọn núi’ này, lúc ấy lão tư tế hô to đây là thần điện của Sơn Thần, kích động lớn tiếng kêu nơi này chính là chỗ ở mới mà Già Ma đại thần đã chọn cho bọn họ, bọn họ đều rất kích động, có thể ở bên cạnh thần điện, gần đó còn có hai con sông, chuyện này đối với bọn họ mà nói giống như nằm mơ vậy. Ngay cả tù trưởng Hào vẻ mặt vẫn luôn âm trầm suốt đường đi cũng cười trở lại, nói nơi này tốt hơn chỗ ở cũ của Nguyên Tế rất nhiều.
Nhưng chờ khi bọn họ đến gần thần điện, liền phát hiện mảnh đất này đã có chủng tộc khác sinh sống, tộc người lùn đó là chỉ cao tới hông bọn họ, có điều, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra đám người lùn này vốn không phải người sống ở đây, tựa hồ như chỉ là đi qua.
Những người lùn nhìn bọn họ với vẻ rất cảnh giác, bọn họ cũng vậy, trong loại cảnh giác này, bọn họ cứ từ từ tiếp cận con sông thứ nhất, mà đó cũng chính là nơi bọn họ phát hiện nhân loại giống với bọn họ, và cả người cá!
Trước tiên không nói đến người cá, khi bọn họ thấy các chiến sĩ tuần tra quanh bờ sông đa phần là người quen, những người đó là các chiến sĩ Nguyên Tế mà bọn họ cho rằng đã chết trong khu rừng đen và lựa chọn ở lại bên ngoài khu rừng đen, bọn họ không còn khiếp sợ nữa, mà đổi thành không tin vào mắt mình.
Lúc ấy Hào vọt qua hô to tên Điêu.
Điêu cũng phát hiện bọn họ, nhưng vẻ mặt hắn không kích động như bọn họ, thậm chí hắn còn có chút đề phòng mà nhìn bọn họ, những chiến sĩ hắn dẫn theo cũng vậy, lúc mới đầu nhìn thấy những người này, bọn họ còn có chút kích động, thế nhưng phần kích động ít ỏi đó biến mất rất nhanh, thay vào là sự căm hận và cảnh giác.
Lão tư tế cũng đi qua, tất cả mọi người đều đi qua, bọn họ đều bức thiết muốn biết chuyện này là sao, quan trọng nhất là, trong thần điện hình như có người đi lại.
Điêu nói cho bọn họ biết, rằng nơi mà bọn họ tưởng là thần điện chính là thành Cửu Nguyên, con dân Cửu Nguyên sinh sống ở bên trong.
Nghe thấy tin tức này, mọi người vừa hâm mộ vừa đố kỵ, nhiều hơn hết là vui mừng, bọn họ cho rằng mình cũng có thể sống trong các bức tường khổng lồ được gọi là thành trì tựa như thần điện kia.
Nhưng khi bọn họ muốn qua sông thì lại không được cho phép!
“Đại Chiến còn chưa chịu gặp chúng ta?” Một âm thanh phẫn nộ vang lên bên tai Hào.
Hào không quay đầu lại, lời này ông đã nghe quá nhiều lần rồi.
“Bọn chúng thà cho một lũ người lùn sống ở ngoại thành chứ không muốn cho chúng ta qua sông! Bọn chúng còn ở trong những ngôi nhà kiên cố, mà giúp chúng ta dựng lều cũng không chịu! Đại Chiến rõ ràng đã đồng ý cho chúng ta một mảnh đất giàu có để làm lãnh địa mới của Nguyên Tế, nhưng bây giờ bọn chúng lại không chịu gặp chúng ta! Còn nữa, bọn chúng rõ ràng có đường đi nhanh hơn, an toàn hơn để tới nơi này mà không nói cho chúng ta biết, bọn Tranh cũng hùa theo Đại Chiến gạt chúng ta, ta đã nói lúc ấy sao lại có nhiều người muốn ở lại như vậy, chắc chắn Đại Chiến đã sớm bàn bạc với họ. Nếu không có Già Ma đại thần và Sơn Thần Cửu Phong phù hộ, thì liệu chúng ta có đến nơi này được hay không… Hào, ông có nghe ta nói chuyện không hả?” Lão tư tế phẫn nộ gầm nhẹ.
Hào nhảy xuống từ gò đất cao, xoay người bỏ đi.
“Ông!” Lão tư tế tức đến mức cả người phát run, đẩy Thu Ninh đang dìu mình ra.
“Hào, ông đứng lại đó cho ta! Ông quên ta là ai rồi sao?”
Hào dừng bước, chậm rãi quay lại.
Thấy lão tư tế tức giận, người xung quanh đều lặng lẽ lui ra sau.
“Ta không quên, ông là tư tế Nguyên Tế, ta chỉ sợ ông đã quên điều này.” Hào ẩn nhẫn nói.
“Ta đã quên? Những gì ta làm cho bộ lạc còn chưa đủ nhiều hay sao?”
“Kỳ thật, nếu ông không làm gì hết, thì ta sẽ vui hơn.”
“Hào! Ông, ông…!” Lão tư tế tức muốn xỉu.
Hào nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Không phải Nguyên Chiến không chịu gặp chúng ta, Tranh đã nói, Cửu Nguyên bây giờ có chuyện quan trọng cần xử lý, ông không thấy Tranh, Liệp, Bộ Nga và các chiến sĩ thủ lĩnh cấp ba trong khoảng thời gian này cũng không ra ngoài à?”
“Đó là lấy cớ, bọn chúng chỉ đang…”
“Bọn họ căn bản không cần tránh né chúng ta, Thu Thực đại nhân, ông đã thấy thành trì của họ, thấy bộ lạc của họ, ông nghĩ họ phải sợ chúng ta sao? Nếu họ muốn, tất cả mọi người trong chúng ta sẽ biến thành nô lệ.”
“Bọn chúng dám!”
“Còn nữa, Chiến đã là chiến sĩ thần huyết cấp năm.”
“Ông nói cái gì?” Thân thể lão tư tế run bắn. Thu Ninh cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
“Đây là Băng nói, tuyệt đối không sai.”
“Đúng rồi, còn có Băng, nếu hắn sống sót ra khỏi khu rừng đen, vì sao không trở về bộ lạc? Hắn còn dám nói hắn đã dùng chiến hồn thề sẽ đi theo tên nhóc tư tế vắt mũi chưa sạch kia cả đời!” Lão tư tế nhắc tới đến Băng liền bày ra vẻ tâm can đau đớn.
Hào cười lạnh một tiếng: “Chúng ta vứt bỏ cậu ta, ông vứt bỏ cậu ta, tư tế Cửu Nguyên cứu cậu ta, cậu ta thề đi theo tư tế Cửu Nguyên cả đời thì có gì mà lạ?”
Lão tư tế bị nói cho cứng họng.
Hào nói tiếp: “Cửu Nguyên đồng ý cho chúng ta sống ở vùng phụ cận bọn họ, chứ không nói cho chúng ta ở trong lãnh địa của bọn họ, ông thân là tư tế, liệu ông có cho phép bộ lạc khác ở trong lãnh địa của mình không?”
Lão tư tế biết rõ điều này, nhưng lão làm sao có thể chịu đựng được việc những kẻ từng bị lão vứt bỏ nay chiếm được địa bàn tốt như thế, còn có thể xây nên… gọi là gì nhỉ? Thành trì? Kiên cố như vậy!
“Chúng ta được Già Ma đại thần và Sơn Thần Cửu Phong phù hộ, chúng ta mới là người được ở trong đó, chúng ta…”
Hào muốn điên lên: “Chẳng lẽ ông còn chưa nhìn ra hả? Sơn Thần Cửu Phong và Thiết Bối Long rõ ràng là được tư tế Cửu Nguyên, Mặc đại nhân phái tới bảo hộ chúng ta, chúng ta căn bản không được Sơn Thần phù hộ, là tư tế và thủ lĩnh Cửu Nguyên phù hộ chúng ta!”
“Không! Không phải như vậy…”
“Chính là như vậy!” Hào chịu không nổi nữa, hôm nay ông nhất định phải nói cho rõ ràng: “Tranh đã kể hết sự tình ngày chúng ta rời đi đó cho ta biết, nếu không phải cậu tư tế mà trong miệng ông là vắt mũi đưa sạch ấy mềm lòng, thì ta và ông có sống được tới nơi này hay không mới là vấn đề! Nhờ Mặc đại nhân chính miệng khẩn cầu Sơn Thần Cửu Phong, xin Sơn Thần hộ tống chúng ta suốt đường đi, chúng ta mới có thể dẫn theo nhiều người như vậy đến được nơi này!”
“Còn nữa, người lùn có thể ở lại bên bờ sông là vì bọn họ đang làm việc cho Cửu Nguyên, ông không thấy họ đang xây ngoại thành sao? Ông muốn qua ở, dựa vào cái gì? Nếu ông đồng ý để mọi người giúp Cửu Nguyên xây ngoại thành giống người lùn, thì Cửu Nguyên sẽ không ngăn cản chúng ta.”
“Lại nói đến việc đi đường, chúng ta vứt bỏ bọn Tranh, chúng ta biết rõ bọn họ tiến vào khu rừng đen sẽ không có nhiều cơ hội sống, nhưng chúng ta vẫn chọn cách tách ra khỏi bọn họ, chúng ta còn vứt bỏ những người bị thương, cướp ngựa của họ. Ông có thấy ánh mắt của những chiến sĩ đó hay không? Bọn họ hận chúng ta! Đã như vậy, ông còn muốn người ta có đường gần để đi thì phải chạy tới nói cho ông biết ư? Còn muốn người ta giúp ông xây nhà? Bọn họ không xem chúng ta như kẻ địch, không lập tức đuổi đi chúng ta đã là nể tình lắm rồi!”
Hào rốt cuộc cũng phun ra hết những suy nghĩ giấu trong lòng mình khoảng thời gian này, nhưng ông còn một câu chưa nói, nếu không phải vì số tộc nhân còn dư lại, nếu không phải vì muốn nhìn Cam Vũ và con mình, thì ông đã sớm dẫn mọi người rời khỏi nơi này, tìm nơi khác thành lập bộ lạc, bởi vì ông tự cảm thấy hổ thẹn khi nhìn bọn Tranh!
Lão tư tế nghe Hào rống giận xong, không thèm đợi mình trả lời đã xoay người bỏ đi, lão liền dùng ánh mắt quái dị nhìn theo bóng lưng Hào thật lâu.
“Đại nhân, chúng ta trở về đi.” Thu Ninh nhẹ giọng khuyên giải.
“Thu Ninh, cậu cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” Thu Ninh đợi nửa ngày cũng không nghe lão nói tiếp, đành phải chủ động hỏi.
Lão tư tế lắc đầu, không nói nốt câu cuối. Cho dù Hào không còn thích hợp làm tù trưởng nữa, lời này cũng không thể xuất phát từ miệng lão.
Nhưng Hào không thích hợp, Băng đã phản bội lão, còn ai có thể ngồi lên vị trí tù trưởng của bộ lạc Nguyên Tế đây?
Lão tư tế thu lại lửa giận và oán hận, lão muốn suy nghĩ một chút.
Hào phẫn nộ bỏ đi không được bao xa liền thấy một chiến sĩ chạy như bay về phía ông.
“Tù trưởng!” Người chiến sĩ kia chạy đến trước mặt ông, thở gấp hô lên: “Chiến… thủ lĩnh Cửu Nguyên… tới, hắn đang đi qua bên này!”
Hào nghe vậy lập tức đổi hướng, đi sang bờ sông, Nguyên Chiến dẫn theo vài chiến sĩ nhanh chóng đi tới trước con đường duy nhất bắc qua sông.
Lão tư tế đương nhiên sẽ không vắng mặt trong trường hợp này, chờ khi Nguyên Chiến đi đến trước mặt Hào, lão tư tế cũng đã xuất hiện phía sau Hào.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm sườn mặt Nguyên Chiến.
Một, hai, ba, bốn, năm… sáu?!
Không phải cấp năm sao? Cớ gì bây giờ lại nhiều thêm một cấp?
Chiến sĩ thần huyết cấp sáu, sao có thể? Hắn rốt cuộc là luyện như thế nào mà nhanh đến vậy?
Chỉ có Hào là người đầu tiên chú ý tới thân thể Nguyên Chiến: “Đại Chiến, sao cậu lại gầy thế?”
“Do tư tế nhà tôi quá lợi hại.”
Giọng điệu và vẻ mặt Nguyên Chiến rất là đứng đắn, nhưng các chiến sĩ đằng sau hắn nghe xong liền nghẹn đến mức biểu tình vặn vẹo.
Hào cũng cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì lại nghĩ không ra?
Khóe miệng Hào hơi giật giật, ở một phương diện nào đó, khi bạn tình đòi hỏi quá mức, đàn ông cũng sẽ mệt mỏi, nhưng ý Chiến nói có phải vậy không? Chắc là không phải đâu?
“Ta cũng cảm thấy cậu ấy rất lợi hại, mới bao lâu không gặp mà cậu đã từ cấp bốn lên tới cấp sáu.” Hào cười khổ, vươn tay vỗ vỗ vai Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cũng đắc ý! Gầy thì gầy, đáng giá, hơn nữa hắn gầy cũng không phải chuyện xấu: “Đi thôi, tù trưởng đại nhân, khoảng thời gian này tôi bận thăng cấp, biết mọi người tới nhưng không thể ra đón, hôm nay dẫn mọi người vào Cửu Nguyên tham quan.”
“Mặc đại nhân thì sao?”
“Cậu ấy đang bận.”
“Hắn thì bận cái gì? Bận đến mức không có thời gian gặp tư tế bộ lạc khác à?” Lão tư tế hừ lạnh.
“Thu Thực!” Hào quát khẽ.
Nguyên Chiến xoa xoa cái cằm láng bóng mới vừa cạo râu, cười nham hiểm, nói: “Đúng là Mặc không có thời gian tới gặp ông, cậu ấy đang bận giúp các chiến sĩ thăng cấp, bây giờ vừa lúc vào tới thời điểm mấu chốt.”
Mặc đại nhân quả nhiên có thể giúp chiến sĩ thăng cấp! Chiến sĩ Nguyên Tế vừa nghe thế, mức độ đố kỵ đối với chúng chiến sĩ Cửu Nguyên lại lên tới một tầm cao mới.
Nguyên Chiến không nói rõ, thứ đáng giá để khoe khoang nhất sẽ không cần hắn mở miệng, chờ mấy ngày nữa, tất cả mọi người sẽ thấy sự thay đổi của các chiến sĩ đó.
Khi qua sông, có chiến sĩ tộc Người Cá với hành lễ Nguyên Chiến, bọn họ chỉ hành lễ với thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến cũng lấy lễ tiết của Cửu Nguyên đáp lại bọn họ, Lạp Mông thò đầu qua muốn bắt chuyện, nhưng bị Nguyên Chiến làm lơ.
Lạp Mông buồn rầu gãi gãi đầu, sầu muộn dùng đuôi đập đập mặt nước. Tộc trưởng đại nhân bảo anh cố gắng xoa dịu quan hệ với Cửu Nguyên, nhưng anh không gặp được tư tế nhỏ Nghiêm Mặc, còn thủ lĩnh nhà người ta thì không muốn nói chuyện với anh, anh phải làm sao để xoa dịu mối quan hệ của tộc Người Cá với Cửu Nguyên đây? Bắt cá cho bọn họ ăn sao?
Hào hỏi dò mối quan hệ giữa người cá với Cửu Nguyên là gì, Nguyên Chiến chỉ trả lời hai chữ: “Đồng minh.”
Hào không hiểu hai chữ ấy có nghĩa gì, Nguyên Chiến bèn giải thích: “Hai bên khi cần nhau, sẽ cùng nhau tác chiến, lúc không cần cũng có thể biến thành kẻ địch.”
Hào nghe xong liền cười ha ha, lão tư tế lại nghĩ: Không biết bọn họ có thể trở thành ‘đồng minh’ với người cá hay không? Còn đám người lùn nữa, nếu Cửu Nguyên có thể khiến chúng làm việc cho mình, thì có phải Nguyên Tế bọn họ cũng có thể bắt một đám tới làm nô lệ không? Vừa lúc bộ lạc mới thành lập cần nhiều nô lệ.
Người qua sông cùng Hào và lão tư tế không ít, bọn họ đều rất tò mò nội thành Cửu Nguyên trông như thế nào, ngoại thành bọn họ còn có thể thấy được mỗi ngày, nhưng nội thành thì bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, mà với sức tưởng tượng cằn cỗi của bọn họ, nội thành cũng chỉ nhiều thêm nhà cửa và một vòng tường vây như ngoại thành mà thôi.
Những bức tường đá cao lớn đó, khi thật sự đi đến dưới chân chúng nó, mới phát hiện chúng nó không chỉ cao, mà còn có cảm giác áp bách cực lớn.
Hai người Hào và lão tư tế cùng những người khác không giống nhau, dọc đường đi bọn họ đều quan sát những thứ chưa từng thấy qua, lúc đi qua cầu treo ở nội sông đào, bọn họ còn chưa biết lối đi này có thể kéo lên được, chờ khi họ biết…
Đoàn người cứ như vậy bước qua cửa nội thành dưới sự dẫn đường của Nguyên Chiến, đi vào bên trong.
Hào vừa tiến vào nội thành, liền bị những gì hiện ra trước mắt làm cho cả kinh, ông phải hít ngược một hơi!
Ngay cả Hào cũng không kiềm được, thì những người khác càng khỏi nói tới. Chỉ có lão tư tế, lão chẳng những thoạt nhìn bình tĩnh nhất, mà khóe miệng lão còn ẩn chứa một tia cười trào phúng và khinh bỉ, chẳng qua, ai cũng có thể nhìn ra được cái nhếch mép trào phúng và khinh bỉ của lão thật miễn cưỡng.