*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tư tế của tao không giết, thì tao giết!”
Nghiêm Mặc không biết lấy người lùn đổi nô lệ thì có bị sách hướng dẫn thêm giá trị cặn bã không, có điều lấy người sống đổi người sống, vẫn tốt hơn là giết sạch toàn bộ.
Không bằng bán thử một tên xem?
“Lấp kín đường đi ở ngoại sông đào chưa?”
“Tranh thủ ở đó, chiến sĩ dưới cấp bốn sẽ không có ai qua được.”
“Không thể chủ quan, lỡ trong đám người lùn đó có kẻ thức tỉnh năng lực huyết mạch thì sao?”
“Tôi đã dạy Tranh cách dùng kèn lệnh, một khi xảy ra tình huống anh ta không thể ứng phó, thì anh ta sẽ thổi kèn. Mặt khác, tôi đã bảo Mãnh đi thống kê đám người lùn trốn được rốt cuộc có bao nhiêu, xem thử trong đó có chiến sĩ thần huyết hoặc chiến sĩ cấp bốn trở lên không, nếu như có vấn đề, hắn sẽ chạy về nói cho chúng ta biết. Ngoại sông đào cũng đã gia tăng số người cá tuần tra, còn về phần bờ hồ Thanh Uyên, bọn họ sẽ tự phòng thủ nghiêm mật.”
Đường thuỷ vẫn còn kém đường không, Nghiêm Mặc có chút nhớ nhung Cửu Phong. Chờ Cửu Phong về, hắn muốn nói chuyện với Cửu Phong, xem xem có thể mang một đám chim lớn về hay không, nếu được thì cho người cưỡi là tốt nhất, nếu không được thì làm trinh sát trên không cũng rất tốt.
Nghiêm Mặc buông bút than: “Anh còn việc gì nữa không? Nếu không còn, vậy đi cùng tôi đến xem tộc trưởng và tư tế của đám người lùn đi.”
Nguyên Chiến còn một đống việc, có điều dành thời gian đi cùng tư tế nhà mình hành hạ mấy thằng tù binh, thì dù hắn có bận cách mấy cũng sẽ nhín ra một chút thời gian.
Lúc này, bên con sông nhỏ ở nội thành, không ít phụ nữ mang theo con nhỏ ngồi xổm ở bờ sông giặt da lông, hoặc tắm rửa.
Có lẽ bởi vì người cá, có lẽ bởi vì Nghiêm Mặc cố tình, trong nội thành ngoại trừ cống thoát nước, đường sông trên mặt đất đã phân bố khá nhiều, chẳng những giữ nguyên con sông nhỏ và hồ nước, mà còn cho nhân công khai quật thêm vài đường sông trong thành.
Ngoại trừ con sông chảy quanh trung tâm thành, theo con sông kia, còn có thể nhìn thấy một ít sông nhỏ và kênh rạch, những con sông nhỏ này đều không ngoại lệ mà cùng nối liền với một vài nguồn nước trong thành, vừa tiện cho người cá, vừa tiện cho những người sống trong thành.
Nhà cửa người lùn để lại ở thành bắc có tổng cộng ba mươi sáu căn. Trong hai tháng có thể mọc ra nhiều nhà ở như vậy, kiến trúc của mỗi căn còn rất tinh tế, không thể không nói người lùn là một chủng tộc khá thành thạo và nghiêm túc trong công việc, đấy cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Nghiêm Mặc không nỡ giết chết hoặc đuổi đi.
Ba mươi sáu ngôi nhà chia cho hơn ba trăm người, thoạt nhìn như không đủ, nhưng mỗi căn nhà lại có diện tích không nhỏ, tất cả đều dựa theo hình dạng biệt thự cỡ nhỏ ở nông thôn mà Nghiêm Mặc cung cấp trong bản vẽ, trước sau có sân, trên dưới hai tầng. Các người lùn vì muốn đẩy nhanh tốc độ, tất cả đều chọn xây cùng loại hình cùng kích thước, nên mỗi căn nhà đều có diện tích chừng hai trăm năm mươi mét vuông, một tầng có hơn một trăm hai mươi mét vuông, mỗi tầng cao chừng ba mét hai.
Diện tích như vậy còn lớn hơn cái lều rộng của người Nguyên Tế nhiều, trước kia, khi người Nguyên Tế ngủ trong lều, để nhiều đồ vật một chút sẽ không có chỗ xoay người, nếu có con nít, còn phải dựng một cái lều nhỏ phía sau.
Hiện giờ thấy những căn nhà cao lớn rộng mở, kiên cố chắc chắn, lại còn sáng sủa, người Nguyên Tế thích lắm, chẳng có điều gì để bắt bẻ hết, người nhiều, bọn họ cũng có thể nghĩ cách nhét vào hết.
Hơn ba trăm người, ba mươi sáu căn nhà, một căn nhét chừng mười người, đối với người Nguyên Tế mà nói, như vậy thật sự không nhiều lắm, ở vẫn còn rất rộng, ngoại trừ vợ chồng, đại đa số đều có thể một người ở một gian phòng.
Hai vợ chồng Đại Hà và Hạt Thổ thấy thằng con út của mình như muốn đi ị, nhưng mới vừa ngồi xổm xuống nó liền nhảy dựng lên, ôm bụng bỏ chạy.
Hạt Thổ kêu nó: “Con làm cái gì vậy?”
“Trở về ị!” Thằng nhóc thối quẳng lại một câu, rồi nhanh chân chạy mất.
Hạt Thổ phì cười: “Thằng nhóc này, ị ở đâu không được, nhất quyết phải chạy về nhà ị!”
Thảo Đinh nghe thấy, ngẩng đầu cười: “Bọn Ô Thần nói, trong thành không được tùy tiện đái ị, dù là ở trong rừng hay cạnh hồ nước, thì cũng phải đào hố mà chôn, chắc là ban đêm nên Tiểu Bạch sợ phiền. Hơn nữa trong nhà có bồn cầu, Mặc đại nhân cũng đã nói, cứ thải vào cái hầm kia, về sau còn có thể đào ra bón đất.”
“Sao thằng nhóc đó có thể nghĩ nhiều như vậy, nó thấy ngồi xổm trên cái hầm kia vui nên mới thế ấy chứ, thằng anh Bạch Dương của nó cũng giống y như nó, chỉ cần không cách nhà xa là chết sống phải nhịn để về nhà đái ị!”
Hạt Thổ vừa nói vậy, các cô gái ở bờ sông đều cười rộ lên, xem ra tình huống nhà mọi người đều không khác gì nhau.
Cam Vũ cũng cười, nhìn nhìn đứa con duy nhất đang bò tới bò lui bên chân mình, lại nhìn nhìn tòa thành mà chị chưa bao giờ tưởng tượng được, chị bắt đầu nhớ người kia, nếu người kia cũng đi cùng chị đến nơi này, nếu người kia không phải tù trưởng…
“Từ trước tới nay em chưa hề nghĩ rằng mình có thể ở được trong căn nhà tốt như vậy.” Lục Diệp đang ngồi một bên cho con bú, cảm thán: “Nằm mơ cũng không nghĩ tới.”
“Đúng vậy, hố xí ở trong nhà, mùa đông không cần ra khỏi cửa, cái hầm kia sâu như vậy, đóng cửa lại, trời nóng, nhà cũng không có mùi thối.” Một cô gái phụ họa thêm.
“Trong nhà còn có… Thảo Đinh, cái đó gọi là gì? Cái đài có thể đốt lửa nướng thịt ấy.” Hạ Phì hỏi.
“Kệ bếp.”
“Đúng! Kệ bếp.” Hạ Phì vỗ đùi: “Mới đầu tôi không biết dùng thứ đó, chờ các chị Tát Vân dạy tôi, tôi mới phát hiện nó thật tốt! Mới đầu còn làm mặt tôi dính đầy tro xám.”
Các cô gái cười vang.
“Căn nhà thật tốt, còn có cửa sổ, trời mưa gió thổi có thể dùng da lông và ván gỗ chặn lại, lúc bình thường có thể mở ra phơi nắng, phòng ốc sáng sủa, các cô nói xem, những căn nhà đó thật sự là của chúng ta?”
“Thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân sao lại gạt chúng ta được?”
“Chẳng phải nói một căn nhà là năm con bò à? Anh nhà tôi nói, trước khi đến mùa đông, bọn tôi sẽ có nhà riêng của mình!” Hạ Phì kiêu ngạo nói.
Mọi người cùng dùng bát hất nước vào người cô: “Coi kìa! Liệp là chiến sĩ cấp ba, lại là thủ lĩnh chiến sĩ đoàn, đương nhiên anh ta có thể lấy được nhà nhanh rồi.”
Hạ Phì cười ha ha, hất nước lại: “Chiến sĩ cấp một cũng không kém nha, Mặc đại nhân nói, cho dù không phải là chiến sĩ, chỉ cần siêng năng, chậm nhất là trong hai năm cũng có thể có được nhà của mình!”
“Trong thành có nhiều việc phải làm lắm, không làm chiến sĩ cũng lo liệu không hết việc, Bạch Dương nhà tôi buổi sáng đến chỗ Mặc đại nhân đi học, buổi chiều cũng không thấy bóng dáng đâu, hai ngày nay nó nói nó đi học bơi với lũ trẻ tộc A Ô. Tôi vốn muốn bảo nó đi làm gạch, nhưng Mặc đại nhân không cho, nói nó còn quá nhỏ, bảo rằng trẻ con ở Cửu Nguyên dưới mười sáu tuổi không thể làm việc nặng. Ai nha, chỉ là làm gạch thôi mà, tôi thấy cũng không khó, có gì đâu mà nặng.” Hạt Thổ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng có thể thấy được ý cười thỏa mãn trên mặt cô.
“Mặc đại nhân đối xử thật tốt với lũ trẻ, còn cho tụi nó đi học, truyền thụ truyền thừa của Tổ Thần cho mọi người, còn dạy mọi người làm rất nhiều thứ, có tư tế bộ lạc nào làm được như vậy chứ?” Câu cuối cùng Lục Diệp nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để người xung quanh nghe thấy.
Các cô sôi nổi gật đầu, rồi nhìn trước nhìn sau, sau đó cười phá lên.
Bọn họ không biết vì sao mình cười, chỉ là muốn cười mà thôi.
“Đến đây là đúng rồi nhỉ?”
“Đến đây là đúng rồi!”
“So với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, cứ như nằm mơ vậy!”
“Cho tới hôm nay chị còn tưởng mình nằm mơ hả? Tỉnh đi tỉnh đi, chúng ta không thể bại bởi các cô gái tộc A Ô được, các cô ấy biết xe chỉ gai, chị Tát Vân còn biết dệt vải, quần áo Mặc đại nhân bận là do chị ấy làm ra, chúng ta phải mau chóng học hỏi. Về sau chúng ta cũng làm quần áo cho Mặc đại nhân bận, làm cho mấy thằng nhãi nhà tôi luôn.”
“Ha ha, câu cuối cùng chị nói mới là thiệt tình chứ gì?”
Cô gái nói chuyện bực bội: “Câu nào tôi nói cũng thiệt hết, chờ khi tôi làm ra được loại quần áo đó, cái đầu tiên tôi sẽ dâng cho Mặc đại nhân!”
“Tôi cũng vậy, tôi còn muốn sinh con cho Mặc đại nhân, nhưng chỉ sợ Mặc đại nhân chướng mắt tôi.”
“Ai nha! Chị to gan quá! Muốn chết hả? Bộ không sợ thủ lĩnh đại nhân giết chị sao?!”
“Ha ha, thì đó, ngoại trừ thủ lĩnh đại nhân, Mặc đại nhân sẽ không ngủ với người khác đâu.”
Tiếng cười của các cô gái truyền đi thật xa, mấy anh chàng đã được tư tế đại nhân hướng dẫn gieo hạt giống và chỉ định khu đất gieo trồng đều ngẩng đầu nhìn các cô gái bên bờ sông, bọn họ như bị lây nhiễm tâm trạng vui vẻ của các cô, rất nhiều người nhịn không được cười ra tiếng.
Bọn họ tới đây là đúng rồi! Cho dù nơi này có nguy hiểm, có kẻ địch, còn có ‘cửu quy tam lệnh’ (chín quy tắc, ba điều lệnh) nghiêm khắc, nhưng người Nguyên Tế đến nơi đây không có một ai muốn trở lại cuộc sống sinh hoạt ban đầu nữa.
Mỗi người đều có thể cảm giác được, đây là một bộ lạc hoàn toàn không giống các bộ lạc khác, chỉ cần nỗ lực, bọn họ chắc chắn có thể sống tốt ở chỗ này.
Vì cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp hôm nay và mai sau, bọn họ sẽ liều mạng bảo vệ tòa thành này, bảo vệ Cửu Nguyên.
“Nghe nói lại có một đám đông người lùn chạy ra khỏi khu rừng?” Các anh chàng cũng trò chuyện với nhau.
“Đúng vậy, rất nhiều người chạy tới chỗ của chúng ta. Hừ, đám lùn đó còn định cướp thành Cửu Nguyên của chúng ta!”
“Bọn chúng dám cướp, chúng ta sẽ giết sạch chúng! Đại Trạch, dạy tụi tôi xài cung tên đi.”
“Được.”
Ở nơi giam giữ người lùn cách đó không xa, trong rừng cây nhỏ sau sảnh nghị sự, đó cũng là phạm vi mà Nguyên Chiến giữ lại để xây móng nhà cho hắn và Nghiêm Mặc.
Sâu trong rừng cây nhỏ có một tổ ong lớn, tổ ong kia to như một gian phòng vậy, cây không chịu được, nên chúng nó trực tiếp xây trên mặt đất.
Nghiêm Mặc vừa tiến vào rừng cây, đàn ong vệ liền bay về phía hắn.
Nghiêm Mặc cảm nhận được ý định của ong vệ, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lập tức bảo chúng nó cứ làm việc của mình, không cần tới ‘nuôi nấng’ hắn. Có điều, đàn ong vệ truyền đến cho hắn một tin, bảo rằng trong tổ ong có một cái buồng ong chuyên dùng để chứa sữa ong cho hắn, có rất nhiều sữa ong, đàn ong vệ còn dặn hắn, bảo hắn có thể lấy dùng bất cứ lúc nào.
“Cậu quẳng đám người lùn ở đây?” Sau khi trở về thành, Nguyên Chiến chưa gặp lại đám này người lùn lần nào.
“Ừ.” Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến đi theo mình tới phía trước.
Sâu trong rừng cây, có bốn cái lồng cách tổ ong không xa, lồng đều được treo trên cây, mỗi lồng nhốt một người lùn.
Hai thủ vệ thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đến thì lập tức hành lễ với bọn họ.
Nghiêm Mặc rất vừa lòng, những thủ vệ này đã luyện được lá gan của mình, không giống mấy ngày đầu, bị đàn ong vây quanh, bọn họ liền như đám người lùn bị nhốt, đều mang vẻ mặt khủng hoảng muốn bỏ chạy mất dép.
Nguyên Chiến đi đến gần, khi hắn thấy rõ bộ dáng bốn người lùn xong, ngay cả hắn cũng cầm lòng không đậu mà nổi lên chút xót xa và đồng cảm đối với đám người lùn như đối với bản thân mình vậy.
Bốn người này bị ong Ăn Thịt chích phải bao nhiêu mới thành ra thế này được nhỉ?
Nhìn cái mặt sưng như bánh bao, bốn người lùn nào còn như bộ dáng ban đầu, cả đám nhìn qua đều vô cùng quái dị.
Nghiêm Mặc tấm tắc hai tiếng, lắc đầu: “Lại nghĩ biện pháp chạy trốn có phải không? Tội gì phải tự làm khổ mình như thế?”
Lạc Kiền tính tình nóng nảy, là tên đầu tiên mở miệng mắng to: “Mày cái thằng ngu kia! Mau thả ta ra! Tộc Lạc Lạc sẽ không bỏ qua cho mày! Cho dù tộc Lạc Lạc có chết trận cũng sẽ không ai làm nô lệ cho lũ khổng lồ ngu si! Đồ nhân loại thâm độc vô liêm sỉ, tất cả tộc Tế Tổ sẽ không bỏ qua cho mày!”
Hai mắt Nguyên Chiến lóe lên một tia sáng độc ác hung tàn, đá vào lồng một cái.
Cái lồng rơi xuống đất, không đợi Lạc Kiền bên trong kịp chạy ra, thì Nguyên Chiến đã dùng một chân giẫm bẹp cái lồng, cái chân to sồ giẫm lên mặt Lạc Kiền. Cái lồng được bện từ dây mây hằn lên mặt Lạc Kiền thật sâu.
Lạc Kiền liều mạng giãy giụa.
Nguyên Chiến nâng chân lên: “Phịch!”
Đầu Lạc Kiền với cả một bộ phận của cái lồng dây mây bị hắn giẫm cho lún vào trong đất.
Tứ chi Lạc Kiền run rẩy, không phải đang giãy giụa, mà là đang co giật, gã thở không được.
Hai thủ vệ hít ngược một hơi, không dám nhìn nhiều.
Tộc Tế Tổ, đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Mặc nghe thấy người lùn nhắc tới cụm danh từ này, hình như đây là cái tên mà người lùn tự xưng cho chủng tộc của mình, bởi vì ‘người lùn’ chỉ là cách gọi tương đối, bọn người lùn sẽ không cảm thấy bản thân lùn.
“Mặc đại nhân, tên chiến sĩ cấp năm này là thủ lĩnh của các cậu đi, có thể xin hắn buông tộc trưởng tộc ta ra không?” Tổ vu Áo Mạt không giận cũng không sầu, mở miệng nói.
Nghiêm Mặc vẫn có vài phần tôn trọng đối với bà cụ này, có lẽ người này là người tỉnh táo và lý trí nhất trong bốn người, chỉ tiếc mỗi bên có một lập trường khác nhau.
Nghe Áo Mạt nói ra hai chữ ‘cấp năm’, Tạp Đế và Lãng Lãng vốn đang trầm mặc dùng ánh mắt phẫn nộ bắn giết Nghiêm Mặc thì cùng giật mình nhìn về phía Nguyên Chiến.
Ba tháng không gặp, người này đã biến thành chiến sĩ cấp năm?!
“Tổ vu Áo Mạt, tôi không làm ra bất cứ chuyện gì xấu xa đối với hai tộc các người, cũng không muốn các người làm nô lệ, điều này tôi nghĩ bà hỏi tổ vu Tạp Đế thì sẽ rõ. Tôi vẫn luôn không hiểu, thành Cửu Nguyên của tôi giúp đỡ các người vào thời điểm các người khó khăn nhất, thu lưu các người, vì cớ gì các người lại có thể nhân lúc tôi và thủ lĩnh không có ở đây, mưu đồ cướp đoạt thành trì của chúng tôi? Không biết trong tộc Tế Tổ của các người có cách nói vong ân bội nghĩa không? Hay tộc Tế Tổ các người đều là một lũ nói không giữ lời, sau khi có được lợi lộc từ người khác thì xem người khác như súc vật?”
“Thành Cửu Nguyên có một nửa là của bọn ta.” Lãng Lãng đột nhiên lớn tiếng nói.
“Hả?” Nghiêm Mặc tức quá phì cười: “Sao anh lại cảm thấy thành Cửu Nguyên có một nửa là của các anh? Chỉ bởi vì các anh xây được vài căn nhà, đào được mấy cái cống thoát nước?”
“Bọn ta còn giúp các người chống lại người chim, bảo vệ thành Cửu Nguyên! Cầu treo của thành Cửu Nguyên, một lượng lớn cung tên, máy bắn đá cũng là bọn ta làm! Các người không có bọn ta, căn bản không thể làm được những chuyện đó!”
“Không có tôi, các anh biết cái gì là cầu treo, cung tên, và máy bắn đá à? Không có bản vẽ và cách chế tạo mà tôi đưa ra, các anh biết làm như thế nào sao? Nhà cửa và cống thoát nước, cũng do chính tay tôi dạy các anh. Các anh còn không biết xấu hổ mà nói là không có các anh, thì bọn tôi không làm được hả?”
Lãng Lãng câm họng.
Nghiêm Mặc lạnh mặt: “Tổ vu Tạp Đế, cô cũng nghĩ như vậy?”
Tổ vu Tạp Đế cụp mi, rồi lại nâng lên: “Ta chỉ muốn tộc nhân của ta sống một cuộc sống an ổn, an toàn, giàu có, xây dựng tòa thành này, bọn ta cũng trả giá rất nhiều, không có ai lại cam tâm rời đi như vậy. Hơn nữa tộc Lạc Lạc tới, nếu ta là cậu, chắc chắn sẽ không để nhân số tộc khác vượt quá tộc mình nhiều như vậy sinh sống trên lãnh địa của mình. Thay vì bị ép phải rời đi, còn không bằng… thử một lần.”
“Có phải cô chắc chắn rằng tôi sẽ không giết các người?” Nghiêm Mặc có thể cảm nhận được những gì Tạp Đế nói là thật, nhưng cũng bởi vì chúng là thật, nên càng khiến hắn khó chịu, định bắt thóp hắn à?
“Tư tế của tao không giết, thì tao giết!”
Thân thể Tạp Đế khẽ run lên, đúng vậy, cô ta dựa vào cửu quy tam lệnh của Cửu Nguyên mà biết được thái độ làm người của Nghiêm Mặc, chắc chắn Nghiêm Mặc cho dù có tức giận cách mấy cũng sẽ không thật sự tàn sát người tộc Mạc Mạc, cho nên cô ta mới muốn thử một lần. Đồng thời, cô ta cũng biết rõ, thủ lĩnh Cửu Nguyên với khuôn mặt hung ác, ánh mắt khát máu, hoàn toàn khác với tư tế Cửu Nguyên, một khi chọc giận hắn…
Nhưng khi Nghiêm Mặc trở về, Nguyên Chiến lại chưa về. Cô ta vừa hy vọng Nguyên Chiến chết ở bên ngoài, lại sợ hãi Nguyên Chiến trở về rồi sẽ vì tộc Lạc Lạc mà giận chó đánh mèo với bọn họ, biến tộc Mạc Mạc bọn họ thành nô lệ. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta liền hạ quyết định hợp tác với tộc Lạc Lạc cướp thành.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới, cậu tư tế thiếu niên thoạt nhìn sức chiến đấu không mạnh bao nhiêu sau khi trở thành chiến sĩ cấp ba lại có lực công kích cường đại tới vậy, liên hợp với tộc Người Cá bắt được một lượng lớn nhân thủ của hai tộc bọn họ, cuối cùng còn ngại bọn họ ăn nhiều nên chỉ giữ lại bốn tên đầu sỏ bọn họ, những người khác thì ném hết ra ngoại thành.
“Mặc đại nhân…” Trọng giọng nói của tổ vu Áo Mạt mang theo chút cầu xin.
Lạc Kiền đã sắp chịu không nổi nữa.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến, tuy Lạc Kiền là thứ phiền toái, nhưng tạm thời hắn còn cần gã.
Nguyên Chiến không đồng ý, hắn muốn giết gà dọa khỉ.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Nghiêm Mặc liền hiểu ý định của đối phương, suy nghĩ và cách làm của Nguyên Chiến chỉ cần không phạm vào lợi ích căn bản của hắn, hắn sẽ không can thiệp quá nhiều, cả hai đều là đàn ông, không có ai muốn bị kẻ khác suốt ngày chỉ tay năm ngón, càng không có người cầm quyền nào cam chịu để kẻ khác nắm mũi dắt đi.
“Tổ vu Áo Mạt, tôi có thể tha cho sự vô lễ của Lạc Kiền, nhưng không có nghĩa thủ lĩnh của tôi cũng sẽ tha.”
Áo Mạt bất đắc dĩ, bà nhìn ra được sát tâm trong mắt người đàn ông đáng sợ kia, nên mới khẩn cầu Nghiêm Mặc thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn này. Bởi vì thủ lĩnh của bất kỳ tộc nào cũng đều xem trọng ý kiến của tư tế, nếu cậu tư tế thiếu niên kia tha cho Lạc Kiền, vậy bà tin chắc người đàn ông đáng sợ đó dù không muốn thì cũng sẽ buông tha cho Lạc Kiền thôi, nhưng bây giờ…
Kỳ thật Nguyên Chiến đã chuẩn bị tâm lý để thả người, tuy hắn rất muốn giết Lạc Kiền để dọa ba tên người lùn còn lại, nhưng nếu tư tế đại nhân của hắn nói hắn thả thằng lùn này ra, thì làm sao hắn cố chấp cho được?
Nhưng vào lúc này, Nghiêm Mặc đột nhiên biến sắc, hắn nâng tay phải lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khó mà tin nổi.
“Mặc?” Nguyên Chiến buông chân ra, cất bước đi đến bên người cậu thiếu niên: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Mặc lúc này không thể trả lời, đầu hắn đang bị sách hướng dẫn nhét vào một lượng lớn tin tức.