*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
““Xúc tua là cái gì?”
Nguyên Chiến yên lặng ghi nhớ hai chữ kia”
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, quay đầu về phía Nguyên Chiến, cười thật ôn hoà hiền hậu: “Trừng phạt anh? Được thôi. Có điều trước khi đó, anh phải làm một chuyện cho người Nguyên Tế cái đã.”
“Chuyện gì?” Người nào đó bị tình dục hun cho nóng đầu, dù cảm thấy nụ cười của đối phương rất bất thường, nhưng cũng làm như không thấy.
“Mấy căn nhà mà đám người lùn xây. Bọn chúng xây bậy xây bạ, phương hướng sai còn chưa tính, ngay cả đường xá tôi định làm cũng chiếm luôn, không thể được. Quy hoạch đường trong thành là cực kỳ quan trọng, đường hẹp hoặc quanh co không thích hợp trong chiến sự hoặc những việc khẩn cấp như khi đại quân mình tiến đánh và rút lui. Nhà cửa bọn chúng không dám xây theo chiều cao của chúng, tay nghề thủ công khá là tinh tế, cứ như vậy mà dỡ bỏ thì rất tiếc. Anh qua đó đổi hướng cho nhà, rồi sắp xếp vị trí lại một lần nữa, bao gồm cả cống thoát nước bên dưới. Làm xong, đêm nay người Nguyên Tế có thể vào ở rồi.”
Chuyện này đối với Nguyên Chiến mà nói không phải việc khó, vấn đề chỗ ở của người Nguyên Tế, ngẫm lại cũng thấy không tốn bao nhiêu thời gian, lập tức đáp ứng ngay tắp lự.
“Tôi ở bên sườn sảnh nghị sự chờ anh, làm xong thì tới tìm tôi.”
Nguyên Chiến vội vàng chạy đi sửa nhà, Nghiêm Mặc trong khoảng thời gian này thì tìm Ô Thần, dặn dò nó vài chuyện.
“Đưa người tới quảng trường trước, sắp xếp tốt cho người bị thương, bảo ông Vu và Vu Thanh đi xem bệnh cho bọn họ.”
“Dạ.”
“Trả lời mọi thắc mắc của bọn họ, phải giải thích kỹ càng ba điều lệnh và chín nội quy của bộ lạc.”
“Dạ.”
“Bọn họ rất mạnh, nhưng trong khoảng thời gian mọi người đi theo anh cũng đã học được không ít thứ, phải tôn trọng lẫn nhau.”
“Dạ.” Ô Thần vỗ vỗ ngực.
Nghiêm Mặc sờ sờ đầu nó: “Nói với bọn họ hôm nay ăn uống no đủ, ngủ một giấc cho tốt, giữa trưa ngày mai tập trung ở quảng trường, cuối cùng, chờ chừng nào thủ lĩnh sửa nhà xong, nhóc dẫn họ vào ở, phân chia thế nào thì cứ tùy họ, nhớ giải thích rõ cách sử dụng những dụng cụ trong nhà cho bọn họ, còn nếu bọn họ do dự, thì nói cho bọn họ biết cái giá để trao đổi. Đi đi.”
Ô Thần mang theo một loại cảm giác được giao phó trách nhiệm nặng nề, từng bước rời đi.
Nghiêm Mặc mỉm cười, trở về phòng, đi đến trước một phiến đá lớn được đóng trên tường, lấy bút than ghi từ trên xuống dưới mấy câu.
Trên phiến đá hắn liệt kê một loạt những công việc quan trọng phải làm.
Nghiêm Mặc đứng trước phiến đá im lặng tự hỏi, một hồi lại tăng thêm hai mục.
Không lâu sau Nguyên Chiến tới tìm, Nghiêm Mặc bảo hộ vệ rời đi, đóng kín cửa.
Nguyên Chiến trước khi về hình như đã ra ngoài sông tắm một trận, mang theo hơi nước tiến đến.
Ôm chặt lấy Nghiêm Mặc từ phía sau, dán mặt lên mặt hắn cọ tới cọ lui.
Nghiêm Mặc tát bay cái mặt râu ria xồm xoàm của hắn, cười lạnh: “Anh biết rõ anh lạm sát thì tôi sẽ bị Tổ Thần trừng phạt, anh còn cố ý giết nhiều dã thú như vậy?”
“Không có lạm sát.” Tên nào đó thề thốt phủ nhận: “Tất cả mọi người đều ăn, tôi ra tay, thì bọn họ không cần đi săn nữa, tốc độ lên đường cũng sẽ mau.”
“Hửm, một lần cũng không?”
“… Chỉ một lần, nhưng tôi giết chưa tới mười con đã dừng lại rồi, thiệt đó!” Cũng là cái đêm mà hắn giết chóc để phát tiết, những dã thú bị giết đều bỏ ở chỗ đó, chứ không mang về.
Nghiêm Mặc cũng biết trong bốn lần trừng phạt nhẹ kia chỉ có một lần là liên quan đến Nguyên Chiến, nếu không thì Nguyên Chiến vừa về, hắn đã xử lý tên này rồi.
Có điều khi hắn bị trừng phạt, hắn tưởng Nguyên Chiến bên kia rất có thể là bất đắc dĩ mới lạm sát, nên cũng không định trách cứ gì, nào ngờ tên này chủ động nói cho hắn biết mình cố ý!
“Không phải tôi muốn Tổ Thần trừng phạt cậu.” Nguyên Chiến nói thật tình, lúc ấy hắn giết đám dã thú thật sự không nghĩ nhiều lắm, chờ khi giết xong mấy con hắn mới dừng tay theo bản năng, nếu không đừng nói chỉ mười con, một trăm con cũng không đủ cho hắn giết.
Lúc đó hắn chỉ một lòng nghĩ không thể ngủ với Mặc, vậy để Mặc trừng phạt hắn, cảm giác đó cũng rất sướng. Vì để Mặc trừng phạt hắn, hắn mới cố ý giết nhiều dã thú như vậy.
Nhưng tình thế phát triển bây giờ rõ ràng không đúng!
Này đã không còn là vấn đề trừng phạt hay không trừng phạt nữa, tư tế của hắn vậy mà cho rằng hắn cố ý hại cậu ấy?!
Nguyên Chiến thay đổi sắc mặt, buông tay ra, xoay Nghiêm Mặc lại, để hắn đối diện với mình, nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một nói: “Tôi không có ý muốn hại cậu, tôi lấy chiến hồn ra thề!”
Nghiêm Mặc nện một quyền lên mũi hắn.
Nguyên Chiến không né không tránh, ăn trọn một cú đấm.
Máu mũi chảy ra, hắn tùy tiện lau đi.
“Anh biết Tổ Thần trừng phạt thống khổ cỡ nào không? Anh muốn trừng phạt chứ gì? Nằm xuống! Tôi cho anh trải nghiệm một chút nổi thống khổ mà Tổ Thần ban cho.”
Nguyên Chiến không nói hai lời, nằm lên cỏ khô ngay tắp lự.
Nghiêm Mặc chầm chậm lấy ra mười hai cây kim, hai chân tách ra, cưỡi ngồi trên bụng Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nuốt nước miếng.
Tay Nghiêm Mặc sờ lên bụng hắn, còn dừng lại vuốt ve trong chốc lát, tựa như đang cảm nhận xúc cảm dưới tay, sau đó tay Nghiêm Mặc bắt đầu di chuyển, hướng lên trên từng chút một.
Khi tay hắn đặt trên ngực Nguyên Chiến thì dừng lại, ngón tay cử động, xoa xoa một chút.
Nguyên Chiến nhìn khuôn mặt nảy nở đã có chút góc cạnh của cậu thiếu niên, vươn tay muốn sờ mặt hắn, liền bị đẩy ra.
“A!” Nguyên Chiến bỗng nhiên rên lên một tiếng.
Tư tế đại nhân của hắn thế mà cúi đầu cắn hắn!
Khi Nguyên Chiến còn chưa biết loại cảm giác này là thoải mái hay đau đớn, lúc hai mắt bắt đầu đỏ lên, thì một cây kim đâm vào huyệt vị nào đó giữa ngực và bụng.
Đau! Cơn đau cực kỳ bén nhọn bắt đầu từ giữa ngực bụng lan ra xung quanh.
Nguyên Chiến lúc này nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, thân thể cũng không thể kiềm chế mà hơi hơi giãy giụa.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, ánh mắt gian ác nhưng có thể mê hoặc lòng người, trong mắt còn có ánh nước, hắn vuốt ve thân thể người bên dưới, vừa trấn an vừa uy hiếp nói: “Ngoan, đừng quậy, lúc này mới chỉ bắt đầu thôi.”
Nguyên Chiến nhìn hắn.
Sau khi Nghiêm Mặc mở miệng mới phát hiện giọng mình cũng đã trở nên khác thường, hắn vậy mà lại…!
“Cậu, tới đi!” Nguyên Chiến cố nén đau đớn, hắn sẽ nhớ kỹ những gì xảy ra hôm nay, chờ khi tư tế của hắn tròn mười tám tuổi, hắn sẽ gặm người này đến cả cặn xương cũng không còn!
Nghiêm Mặc cười, sờ sờ hắn vài cái như là khen thưởng, còn nhéo nhéo mấy khối cơ bắp cứng như đá trên người hắn.
Đổi vị trí thành người tấn công, cảm giác thật là khác. Hay lắm, đêm nay hắn sẽ được một trận vui sướng ra trò đây.
Nguyên Chiến rất xoắn xuýt, không phải vì nội dung trừng phạt mà tư tế ban cho khác xa ý nghĩ ban đầu của hắn, mà là… có nên cho Mặc biết cái bí mật kia? Có nên không?
Được rồi, chờ Mặc tự phát hiện đi. Nếu không phát hiện, vậy hắn sẽ tiếp tục gạt Mặc.
Có về phần Nghiêm Mặc rốt cuộc có phát hiện ra bí mật đó hay không, khụ, đêm dài, tư tế đại nhân đã lăn lộn tên gia súc nhà mình hết lần này tới lần khác lại bỏ qua được sự thay đổi rõ ràng như vậy sao?
Đáng thương thay cho người Nguyên Tế mới đến Cửu Nguyên ngày đầu tiên, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên lại cùng nhau biến mất, từ chiều đến sáng hôm sau đều không thấy bọn họ ra khỏi căn phòng ở mé sườn của sảnh nghị sự.
Cũng may người Nguyên Tế không quá yếu đuối nhạy cảm, Tranh lại hiểu rõ Nguyên Chiến, chủ động dẫn tộc nhân tới hòa đồng với đám người Đại Trạch, sau đó bọn họ phát hiện người tộc A Ô chẳng những không bài xích bọn họ, mà còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn nước uống cho bọn họ, còn có người tới trị liệu cho những ai bị thương, thế là bọn họ sinh ra ba phần hảo cảm với người tộc A Ô.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, thằng nhóc tên Ô Thần dẫn bọn họ tới những cái gọi là ‘nhà ở’ được xây bằng đá, bảo rằng tư tế đại nhân nói, về sau những căn nhà đó là của họ.
Nhìn dãy nhà chỉnh tề cao lớn trước mắt, người Nguyên Tế nói không nên lời một lúc lâu.
Những căn nhà đó thật sự là cho bọn hắn?
Thấy mọi người không tin, Ô Thần thông thạo ngôn ngữ thông dụng nhất, và cũng là người giao tiếp tốt nhất, liền giải thích thêm vài câu với đám người Tranh: “Tư tế đại nhân nói cái này là dự chi, một căn nhà tương đương với năm con bò thành niên, về sau mọi người cứ chậm rãi làm việc, bọn em đều như vậy.”
Có điều người tộc A Ô vì tham gia quá trình xây dựng Cửu Nguyên ngay từ lúc ban đầu, nên bọn họ chỉ cần ba con bò là có thể đổi được một căn, mà nhiều người trong bọn họ đã có được nhà rồi.
Nghe nói phải làm việc mới có thể đổi nhà ở, người Nguyên Tế liền an tâm, một căn nhà năm con bò, nghe có hơi khó, nhưng người tộc A Ô đã nói tất cả mọi người đều như vậy, người Nguyên Tế sao lại cam chịu yếu thế hơn người A Ô?
Người Nguyên Tế sinh ra ba phần hảo cảm với người A Ô, người A Ô cũng có ấn tượng không xấu với người Nguyên Tế. Bọn họ còn tưởng những chiến sĩ cường đại đó chắc sẽ rất hung ác, nói không chừng còn đánh nhau với bọn họ, nhưng người ta vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, lũ trẻ cũng không chạy loạn, càng không có ai nói muốn lên tường thành xem, hoàn toàn không giống đám người lùn không biết nghe lời, vừa vào thành đã chạy hết chỗ này tới chỗ kia.
Giữa trưa hôm sau, thủ lĩnh Cửu Nguyên và tư tế đại nhân rốt cuộc cũng xuất hiện.
Kỳ thật từ sáng sớm, Nguyên Chiến đã bị Nghiêm Mặc đá tỉnh.
Nguyên Chiến lầm bầm một tiếng, ôm lấy cậu thiếu niên, hai chân kẹp chặt, còn muốn ngủ nướng trên giường một chốc, kết quả, cái mũi tối hôm qua đã ăn một cú đấm nay được ăn thêm cú nữa.
Lại vươn tay muốn ôm lấy người trong lòng, thì lồng ngực đã trống không, Nghiêm Mặc rời giường đi ra cửa rửa mặt súc miệng.
Nguyên Chiến xoay người nhảy xuống khỏi giường, không thèm quan tâm tới váy da vứt trên mặt đất, cứ như vậy để trần thân thể đầy cơ bắp, thả rông chim, bệ vệ đi ra ngoài.
Nghiêm Mặc đang múc nước muối chà răng súc miệng, quay đầu liền thấy thân hình cường tráng được ánh mặt trời bao phủ tựa như một vị thần cổ xưa.
Cái tên này chắc cao gần hai mét đi?
Thân thể rắn chắc cứng cỏi như vậy lại không hề mang đến cảm giác cồng kềnh, thậm chí bước chân còn rất uyển chuyển nhẹ nhàng, đi lại hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Nguyên Chiến đã bại lộ bí mật, lúc này nhìn thấy Mặc, chẳng những không thèm che đậy, mà còn khoe khoang đi đến đứng cạnh tư tế nhà mình.
Nghiêm Mặc nhìn nhìn thứ đồ chơi đang lủng lẳng kia, khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động muốn cười lăn cười bò. Cái này chắc là sự minh chứng của việc hạt giống tộc Phong không chiếm được thân thể Nguyên Chiến, cuối cùng bị hắn đồng hóa, nhưng không hoàn toàn biến mất đi?
“Có thể nở hoa, thú vị không?” Nguyên Chiến chỉ chỉ thứ lắc lư dưới háng mình, cố ý làm nó nở ra một nụ hoa —— tối hôm qua Mặc đã dạy hắn làm thế nào để khống chế bộ phận không biết nghe lời trên cơ thể mình.
“Ừ, không tồi, phụt!” Nghiêm Mặc thấy hai hòn trứng của hắn mọc ra mấy cái lá non xanh, suýt tý thì sặc nước muối. Tối hôm qua hắn đã cười như phát rồ, thiếu chút nữa bị tên gia súc thẹn quá hóa giận bóp cổ chết.
Nguyên Chiến đen mặt, nghiêm túc nói: “Mấy thứ không nên xuất hiện này sẽ biến mất thôi!”
“Không không không, đóa hoa kỳ thật chính là bộ phận sinh dục của thực vật, dị biến của anh hoàn toàn phù hợp với thay đổi sinh lý, hơn nữa chức năng chỗ đó của anh đâu có biến mất, hạt giống của tộc Phong chỉ tô điểm thêm cho đẹp một chút thôi mà.” Nghiêm Mặc nhịn cười, nhịn đến cơ mặt cứng đờ hết cả.
Nguyên Chiến túm lấy hắn, hung tợn nói: “Còn cười nữa, tôi cho nó nở hoa kết trái trong người cậu luôn! Cho bụng cậu nhét đầy hạt giống của tôi!”
“… Khụ khụ, tôi không chơi xúc tua, ngoan.”
“Xúc tua là cái gì?”
Nghiêm Mặc nghiêm mặt: “Dị năng hệ mộc của anh tuy khá yếu, nhưng nếu kết hợp với năng lực khống chế đất của anh, rất có thể sẽ đạt được hiệu quả không tưởng. Về phần tường thành tôi có ý tưởng này, đang chờ anh về để thí nghiệm đây, vừa hay trước khi đến giữa trưa có chút thời gian, anh với tôi ra ngoại thành một chút.”
“Không phải cậu cũng được lão Tát Mã cấy nhánh cây của tộc Phong sao, cậu không có năng lực thao túng thực vật hả?” Nguyên Chiến yên lặng ghi nhớ hai chữ kia, tính toán về sau đi hỏi Ô Thần hoặc đám học trò của Nghiêm Mặc một chút.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Phương thức đồng hóa của tôi với anh không giống nhau, cụ thể thì tôi không biết rõ. Nhưng bây giờ tôi không thể thao túng thực vật, nhiều nhất chỉ là có chút nhạy bén với thực vật và thực vật cũng thân thiết với tôi mà thôi.” Điểm này hắn phát hiện ra khi hắn trồng cây.
Lúc dung hợp có lẽ vì quá muốn có được năng lực công kích, kết quả cuối cùng sau khi dung hợp tuy thỏa mãn hy vọng của hắn, nhưng cũng khiến hắn mất đi một ít thứ.
Có điều Nghiêm Mặc không ảo não, tuy hắn không thao túng được thực vật, nhưng hắn thích năng lực của mình bây giờ. Hơn nữa, dựa theo cách phán xét của sách hướng dẫn, nếu hắn sử dụng thực vật tấn công và tự vệ, nói không chừng tử thương của thực vật cũng sẽ tính lên đầu hắn.
Nghiêm Mặc không muốn chuyện đó rơi vào mắt người khác, Nguyên Chiến đã trở về mặc váy da chỉn chu, rồi hai người cùng tiến vào địa đạo.
Trong địa đạo đã không còn nước, mặt đất ở nội thành so với mực nước sông đào cao hơn không ít, nếu không phải người cá cố ý đưa nước vào cống thoát nước, thì nước trong địa đạo cũng sẽ nhanh chóng chảy vào sông đào.
Hai người đi theo địa đạo ra ngoại thành, nhưng không lộ mặt, mà ở dưới lòng đất, Nghiêm Mặc từ lấy một bao hạt giống trong túi thảo dược ra.
“Đây là cây Bắt Chuột. Đặc sản của khu rừng đen, tộc Phong trồng chúng nó ở quanh hố hài nhi, có thể phòng ngừa chuột và côn trùng có hại thích gặm rễ cây non của tộc Phong.”
“Cậu muốn tôi trồng chúng nó dưới tường thành?”
“Ừ. Tôi đã làm xét nghiệm và thí nghiệm, rễ cây Bắt Chuột có thể cắm sâu trong lòng đất, hơn nữa bộ rễ còn rất đồ sộ, khó phá hỏng, nếu có chỗ nào bị phá hỏng, chúng nó sẽ tự di chuyển trong lòng đất, dùng rễ mới bổ sung vào nơi bị phá hỏng. Trồng chúng nó dưới tường thành, ngoại trừ phòng địch, còn có thể phòng ngừa các chủng tộc thích đào hang.”
“Chuyện này phải cần thời gian, hơn nữa chỉ có thể phòng ngừa nhất thời.”
“Không, tôi bảo anh trồng chúng, chính là muốn anh sử dụng năng lực thao túng thực vật, thúc đẩy chúng nó nhanh chóng sinh trưởng, cắm rễ thật sâu, tốt nhất là sâu khoảng 30 mét. Chờ khi chúng nó trưởng thành, tôi sẽ sử dụng năng lực câu thông của mình, để khi cây Bắt Chuột bị công kích, có thể truyền tin đến cho người phòng thủ.”