Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 153: Gió giục mây vần




Tống Mặc không nuốt lời, kết thúc công việc xong, ăn bữa cơm tối muộn, đơn giản tắm rửa, y chủ động đẩy cửa phòng Rhys. Đúng như y nghĩ, Rhys không ngờ được y thật sự tới, mỹ nhân tóc nâu thấy Tống Mặc, trong mắt vụt qua chút kinh ngạc, tiếp theo nụ cười nở rộ, nằm nghiêng trên giường, bày tư thế mê người, “Thân ái, ngươi thật sự tới rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Mặc đi vài bước tới, ngồi bên giường, cầm một lọn tóc nâu của Rhys lên, quấn vài vòng trên ngón tay mình, cúi đầu, nhẹ hôn lên tơ tóc, “Ta tới rồi.”
Trong ánh nến lay lắt, con mắt màu đen mang theo chút mờ mịt, Rhys nhìn tới xuất thần.
“Ngốc rồi?” Tống Mặc ngẩng đầu, chống tay lên vai Rhys, tay kia trượt qua mặt Rhys, vỗ vỗ, buồn cười hỏi một câu nữa: “Ngốc thật rồi?”
“Không.” Rhys cong môi lên, đôi mắt màu biển xanh trào lên băng sương, tay ôm eo Tống Mặc, một tay giữ sau đầu Tống Mặc, ngón tay thon dài len vào mái tóc đen, nhẹ ma sát, một cảm giác kỳ quái bắt đầu lan tràn từ nơi hắn chạm vào, có hơi xa lạ, nhưng không đáng ghét.
Tống Mặc thuận theo lực đạo của Rhys đè lên người hắn, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ liếm bên cổ Rhys, để lại đường ẩm, cảm thụ sự run rẩy của nam nhân bên dưới, Tống Mặc cười gian xảo.
Tiếp theo, nụ cười này bị nuốt vào trong đôi môi đỏ nóng bức và hỏa nhiệt, ngay cả hơi thở của y, cũng bị nhấn chìm.
“Ô…”
Âm thanh khó nhịn, mang theo đè nén tràn ra khỏi môi, tay thò vào trong cổ áo Rhys, mở nút áo sơ mi của hắn, nút áo bị đứt văng ra lăn xuống.
“Thân ái.” Rhys hơi ngửa người ra, sơ mi trượt xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cùng một bên vai, “Đừng gấp, chúng ta có cả một đêm.”
Vừa nói, tay vừa đưa ra sau đầu nắm tóc Tống Mặc, Tống Mặc không thể không ngửa đầu, giây tiếp theo, bị bức cảm thụ nụ hôn nhẹ cắn lên gáy và vai, nhiệt tình như muốn nuốt chửng y lan tràn xung quanh, tay men vào vạt dưới, mở ra tất cả trở ngại ngăn chặn hắn thăm dò, áo trên, sơ mi, quần dài, như tuyết rơi bay xuống giường, nhìn quần áo bị xé thành từng mảnh, Tống Mặc có hơi tức giận.
Rhys cười, trán gác lên vai Tống Mặc, cọ cọ cần cổ mẫn cảm của y, nhẹ thổi hơi bên tai Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân thân ái, là ngươi xé quần áo ta trước thì phải?”
Tống Mặc tức chết, nắm tay Rhys, hung hăng cắn một phát, quả nhiên bị đau răng.
Rhys cười càng vui vẻ, “Ta chỉ là lấy lễ đáp trả.”
Nói rồi, tay trượt xuống eo Tống Mặc, Tống Mặc nhịn không được hít một hơi, âm thanh nghẹn ở cổ họng, chân mày nhíu lại, buông tay Rhys ra, hai tay gác lên vai Rhys, sức mạnh từng chút một tan đi từ nơi bị tiếp xúc, chỉ có thể để mặc cánh tay đó làm loạn trên người mình.
Rhys nhìn Tống Mặc, vô cùng nghiêm túc nhìn y, cho tới khi Tống Mặc vỗ hắn một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn!”
“Không.” Giọng của ma tộc nhuộm lên mị hoặc và nuông chiều không tự phát giác, “Ta muốn nhìn, vẫn luôn nhìn ngươi, giấu tất cả của ngươi vào mắt, vào tim.”
“Ngươi đồ…” Không cần thể diện!
Rhys hôn môi Tống Mặc, lật người lại, ấn Tống Mặc xuống dưới, một tay che hai mắt Tống Mặc, tay kia nắm cổ chân Tống Mặc, giây tiếp theo, trùng kích đột ngột, khiến Tống Mặc gần như không thể thừa nhận bật kêu ra tiếng. Trước mắt tối đi, thân thể thì cảm giác càng rõ ràng, toàn thân đều nóng lên, đau đớn, mềm yếu, khoái cảm khó nói, những thứ này, đều là do nam nhân tên Rhys Myers cho y.
Tống Mặc cắn môi, nắm lấy cổ tay Rhys trong sự lay lắt không ngừng nghỉ, kéo tay che mắt mình ra, ngay khi tầm nhìn sáng lên, con mắt màu đen, nhìn thẳng vào đôi mắt đã biến thành đỏ sậm.
“Nào.” Tống Mặc cười, mồ hôi và nước mắt cùng chảy xuống khóe mắt, tay vươn ra, ôm vai Rhys, hung hăng kéo xuống, cắn chặt nơi yếu nhất giữa cổ Rhys, nơi đủ là chỗ chí mạng, “Mạnh lên!”
Màn giường màu rượu đỏ rũ xuống, không ngừng lắc lư, trong phòng lan tràn hơi nóng mờ mịt không xua tan được, mang theo một loại hương vị khiến người mê say, lan tràn trong bóng đêm.
Đêm, còn rất dài…
Ngày hôm sau, Tống Mặc tỉnh rất sớm, ánh mặt trời thông qua cửa sổ rọi vào phòng, trong không khí hình như có thể ngửi được mùi vị cỏ xanh.
Nghiêng đầu qua, Rhys gác một tay lên eo y, đang ngủ rất ngon.
Tống Mặc muốn ngồi dậy, nhưng tứ chi lại giống như bị nghiền qua, không thể sử lực. Chỉ là động tác ngồi dậy đơn giản, trán y đã đổ một tầng mồ hôi mịn.
“Thân ái, không ngủ thêm chút sao?”
Không biết từ lúc nào, Rhys đã tỉnh lại, chống tay lên đầu, tay kia ấn lên lưng Tống Mặc, khi lòng bàn tay hắn trượt đi, Tống Mặc chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng đau nhức trên người dần tan đi, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn.
“Hôm nay vẫn có rất nhiều công việc phải làm.”
Tống Mặc cong lưng nhặt sơ mi bị ném xuống giường tối qua lên, nhăn mày, đã không thể mặc vào rồi. Rhys cũng chống người dậy, dán lên lưng y, nhìn miếng vải trong tay Tống Mặc, cười nhướng một bên mày, “Thật đáng tiếc, không thể mặc rồi.”
Tống Mặc nghiêng đầu qua, ấn mũi Rhys, “Cái này phải trách ai, hử?”
“Trách ta.”
Rhys thành khẩn nhận sai, Tống Mặc cũng không có tâm tư tiếp tục quấn hắn nữa, đi tới trước tủ quần áo trong phòng, nhẹ nhàng thành thục chọn quần áo thích hợp với mình.
“Thân ái, ngươi vừa trở về, đã phải bận như thế sao?”
“Ngươi nghĩ sao?” Tống Mặc mặc quần vào, vừa cài nút sơ mi, vừa quay lại nhìn ma tộc còn nằm trên giường, không định ngồi dậy, “Mà nhắc mới nhớ, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.”
“Cái gì?”
“Hình như, cả nhà ngươi đều rất nhàn?”
Rhys hơi đờ ra, không hiểu ý Tống Mặc.
“Ta là nói, Tống Mặc chỉnh lý tay áo, cuối cùng vẫn quyết định sắn lên, “Thân là thân vương và người kế thừa thân vương, lẽ nào các ngươi không có lãnh địa, không cần phải xử lý công việc trong lãnh địa sao?”
Đóng cửa tủ áo, Tống Mặc bước lại bên giường, ngồi xuống, “Ta vẫn rất hiếu kỳ, các ngươi xử lý những công việc này lúc nào? Lẽ nào đều là vương phi làm?”
“Có gia thần làm.”
“Gia thần?”
“Đúng.” Rhys dứt khoát nằm lên đùi Tống Mặc, kéo một tay Tống Mặc, xoa từng ngón tay của y, “Chuyện trong lãnh địa sẽ có gia thần xử lý trước, gặp đại sự mới tìm tới cha của ta. Trước đây cha ta ngủ say, những chuyện này đều do mẹ ta xử lý, sau khi ta qua sinh nhật năm trăm tuổi, mẹ dần đẩy những công việc này lên người ta. Chẳng qua gần đây ma giới cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, không cần ta phải ra mặt.”
Chuyện lớn? Tống Mặc nghi hoặc nhìn Rhys, chuyện thế nào mới tính là chuyện lớn?
“Chẳng hạn chiến tranh cùng gia tộc khác, hoặc là nhà Myers cuối cùng dự định chiếm lĩnh đại lục Quang Minh.”
Nghe Rhys nói xong, Tống Mặc hiểu ra.
Thì ra, những quý tộc ma tộc này, trừ đánh nhau, thời gian khác, đều là ăn uống chờ chết?
“Nếu tất cả mọi chuyện đều phải đích thân ta ra mặt, còn cần gia thần làm gì?”
“Lẽ nào các ngươi không lo lắng thủ hạ sẽ có một hai nhân vật mang dã tâm, vọng tưởng muốn lật đổ sự thống trị của gia tộc ngươi, hoặc là âm thầm tham ô tài sản của nhà ngươi?”
Rhys buồn cười nhìn Tống Mặc, cắn ngón tay y một cái, “Gia thần ma tộc đều có mang khế ước trên người. Hơn nữa, nếu thật sự có loại người này, cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều.”
Nhìn mỹ nhân nằm trên đùi mình, cười xuân quanh sáng lạn, ‘thiên chân’ vô tà, Tống Mặc lại bắt đầu cảm thấy ngứa răng.
So sánh với những kẻ này, bản thân chuyện gì cũng phải ra sức, khi bận nhất, gần như mệt tới thổ huyết, nhìn thế nào, cũng thấy giống giám đốc tận tâm đứng trước mặt nhân dân! Những quý tộc ma tộc này mới là giai cấp thống trị bóc lột vô huyết vô lệ chân chính, lương tâm hoàn toàn xấu xa!
Nhưng tại sao y vẫn ngưỡng mộ tới muốn cắn người chứ?
“Thân ái?”
“Đừng nói chuyện với ta.” Tống Mặc vỗ một cái đánh bay tay Rhys, “Không biết ta đang ngưỡng mộ ghen tỵ lắm sao?”
“Được rồi.”
Rhys không nói gì, biểu thị mình ngậm miệng rồi, sau đó ngón tay bắt đầu không thành thật, men theo đùi Tống Mặc đi lên, lên rồi lên, bị Tống Mặc nắm lại, trán lãnh chủ đại nhân nổi gân xanh, “Ngươi muốn làm gì?”
Rhys cười, “Ngươi không phải biết rồi sao?”
“…” Cái tên hôm qua vì mấy câu nói của mình mà đỏ mặt, mọe nó là ảo giác sao?
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền tới giọng lão John: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tỉnh chưa?”
Giọng quản gia đại nhân không có gì trầm nổi, vô cùng bình ổn, cứ như người vừa rồi không tìm thấy lãnh chủ đại nhân trong phòng ngủ chính, trên đường tới đây, đá gãy hay cây cột, căn bản không phải là ông. Thị nữ Anne đi theo sau lưng quản gia bái phục không thôi với năng lực biến mặt của quản gia đại nhân. Xem ra, muốn trở thành thị nữ đứng đầu ưu tú nhất trong phủ lãnh chủ, cô còn phải tiếp tục nỗ lực mới được!
Nghe giọng quản gia, Tống Mặc biết không thể tiếp tục quấn lấy Rhys nữa, đi tới bên cửa, vừa định mở cửa, đột nhiên động tác ngừng lại, quay đầu, hung ác nói với Rhys trên giường: “Mặc quần áo vào cho ta, nếu không thì bao mình lại chặt chẽ! Còn nữa, còn dám làm tượng điêu khắc, chơi trò nghệ thuật hành vi gì đó, cẩn thận ông lại thu thập ngươi!”
Nghe Tống Mặc nói, Rhys đầu tiên hơi ngây ra, sau đó cười, ánh mắt dịu dàng, phản phất như muốn dìm chết người trong vùng xanh đậm đó. Cho dù là Tống Mặc, cũng hold không nổi, dứt khoát đẩy cửa ra, trốn.
Nhìn cửa phòng đã đóng lại, Rhys lười biếng nằm trên giường, một tay chống cằm, nụ cười trên mặt dần thu lại, ngón tay chậm rãi vuốt qua chỗ Tống Mặc ngủ tối qua, nhặt một sợi tóc đen trên gối lên, đưa tới bên miệng, thành khẩn hôn.
“Thân ái… ta yêu ngươi.”
Thời gian của Tống Mặc rất gấp, công việc tích lũy trong thời gian ra ngoài không phải một hai ngày có thể xử lý xong, đúng lúc lại tới mùa thu hoạch mới, gần như mỗi ngày đều bận tới chân không chạm đất, đầu tấp mặt tối. Mỗi lần đi ngang ruộng nông, đều có thể thấy cảnh lãnh dân vũ trang toàn bộ anh dũng chiến đấu với các cây trồng. Cho dù mọi người đã có kinh nghiệm, nhưng thỉnh thoảng sẽ vẫn có kẻ xui xẻo bị thương, các tu sĩ đóng ở bên ruộng lập tức sáng mắt, lập tức nhào qua tóm người, nâng lên cáng, cột lại, chạy như khói về bệnh viện. Cho dù người nằm trên cán la lớn, hắn chỉ bị thương một ngón tay, cũng vẫn bị khiêng đi.
“Chân ta không sao!”
“Không sao cũng phải nằm cho ta!”
“Ta không đến bệnh viện!”
“Không được! Nhất định phải đi!”
Do sự nghiệp vệ sinh y dược trong lãnh địa đã phát triển vượt bậc, một phát bước liền mấy bậc mới, các tu sĩ cũng dần ở chung hòa hợp với các lãnh dân, trở nên thân thiết. Thậm chí có vài tu sĩ trước kia từng ở trước cửa bệnh viện biểu diễn bar đêm, đã cùng các thiếu nữ Grilan kết tình ‘hữu nghị’ sâu nặng, vì cuộc sống hạnh phúc về sau, họ nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt lãnh chủ đại nhân!
Cho nên, hễ vào mùa thu hoạch, các tu sĩ liền sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị tinh thần hơn mười hai vạn lần, ngày đêm đợi cơ hội biểu hiện, khó khăn lắm mới đợi được một người bị thương, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Và thế là, Tống Mặc liền trân mắt nhìn một hán tử rõ ràng chỉ bị rạch lên ngón tay, chỉ cần một miếng băng ok là có thể giải quyết vấn đề, lại bị đãi ngộ như người trọng thương, bị các tu sĩ hai mắt phát sáng dứt khoát nhanh chóng cột lên cán, hét gào bị nâng vào bệnh viện… giữa đường có tu sĩ chê hắn quá ồn, liền đổ một bình thuốc vào, lập tức ngã ngữa, thẳng đơ.
Cái này là cứu tử trợ thương trị bệnh cứu người hay là doanh trại tập trung bọn cặn bã bắt đào phạm?
Tống Mặc chớp chớp mắt, biểu tình cứng đờ nhìn lão quản gia John ở bên cạnh, “Quản gia, đây là sao?”
Lão John biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Đây là nhiệt tình đối với công việc.” Bạn đang �
Tống Mặc: “…” Xác định đây chỉ là nhiệt tình với công việc, không phải là biến thái bạo phát sau khi đè nén?
Ruộng trái cây cũng thu hoạch phong phú, khiến Tống Mặc thở phào là, đại sát khí các loại như sầu riêng và thơm mà y lo lắng không xuất hiện. Dâu và dưa hấu đã gần chín, mấy loại trái cây còn lại Tống Mặc cũng đã nhận ra, vải, quýt, chuối, còn có quả kiwi. Nhìn trái cây tươi ngon treo trên cành cây, miệng Tống Mặc không ngừng tiết nước miếng, vừa trông đợi ngày trái cây chín sẽ tới, cũng lo lắng những trái cây này rốt cuộc lại mang tới cho y ‘niềm vui bất ngờ’ nào.
Nhưng, ma quân vẫn còn ở Grilan, lại thêm kỵ sĩ giáo hội gia nhập trước đó, chắc là, có thể ứng phó được đúng không?
Nhìn vải treo trên cành cây và dưa hấu rõ ràng có kích cỡ không bình thường, Tống Mặc luôn cảm thấy sức chịu đựng mình nhất định không có giới hạn…
Khi Grilan nghênh đón mùa bội thu, địa tinh đã mang địa tộc liên hệ được đi theo thông đạo đã đào xong tới, người lùn và tinh linh nhận được tin của Tống Mặc cũng chia nhau phái đại biểu tới. Do trưởng lão người lùn bị lừa gạt tới trường học Grilan đảm nhận giảng viên thỉnh giảng, trong tộc cũng từng thương nghị, dứt khoát ủy thác toàn quyền chuyện này cho Rode và Galland.
“Dù sao các ngươi rất quen thuộc lãnh chủ nhân loại đó, cũng hợp tác thời gian dài như thế, mọi người tin tưởng các ngươi.”
Rode và Galland nhận được tin, liền vội vã lên đường tới Grilan, trên đường, lại gặp đội thương buôn của tinh linh. Những kẻ này trong mắt người lùn vô cùng làm đỏm, vẫn điều khiển ngựa một sừng, trên xe ngựa khảm bảo thạch và vàng chói mắt, chào hỏi nhau xong, đều có hơi khó chịu, nhưng nể tình hợp tác, quan hệ vẫn hòa hoãn hơn nhiều. Rode bất ngờ nhìn thấy người quen trong đội thương buôn tinh linh, “Gerrees?”
Gerrees đi xuống xe ngựa, sau lưng còn có một tinh linh khác, chính là Bod không lâu trước linh hồn vừa tỉnh giấc.

Do cướp người thất bại, tể tướng Murphy của Obi lại lần nữa đối đầu với các cự long, Obi nhất định phải có quốc vương! Trừ nó ra, không thể thương lượng!
Các cự long mấy lần muốn dùng vuốt đập chết kẻ này, ngặt nỗi Hắc Viêm ở bên cạnh, Murphy là thần tử của Hắc Viêm, bọn họ không thể làm thế trước mặt Hắc Viêm.
“Vậy nên làm sao?”
Các cự long đau đầu, Hắc Viêm cũng biết tình trạng của mình, hắn phải nhanh chóng trở về cùng các cự long, nếu không, sức mạnh cuồng bạo trong người, sẽ lấy mạng hắn.
Chỉ là, hắn không cam tâm.
“Nếu là vậy, ta có biện pháp.”
Rồng đỏ Mailer ghé vào tai rồng đen Milan, thế này thế này, thế này thế kia nói vài câu, mắt Milan càng lúc càng sáng, tiếp theo dùng vuốt đập Mailer ngã xuống đất.
“Mailer, ta trước giờ không biết, ngươi thông minh như thế!”
Mailer phun phì phì đất cát trong miệng, vừa định phát tác, Milan đã đâm đầu vào trong đám rồng đực, đi tìm đối tượng thích hợp.
Hôm đó, trước mặt tể tướng Murphy xuất hiện một quốc vương Obi khác, hắn giống Hắc Viêm như đúc. Murphy nhìn quốc vương trước mặt, lại nhìn Hắc Viêm ngồi bên cạnh ăn kẹo, đây là?
“Ngươi không phải cần một quốc vương sao? Trong thời gian bảo bối đi, hắn chính là quốc vương Obi, tin ta, sẽ không có người phát hiện.”
Rồng cái nói xong, không đợi Murphy phản đối, trực tiếp quắp Hắc Viêm lên, nhảy ra khỏi cửa sổ bay đi, những cự long khác cũng theo sát sau lưng bà, không bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Murphy và cự long thay thế Hắc Viêm câm nín nhìn nhau.
Murphy: “…”
Cự long: “…”
Saivans đứng ngoài cửa, trong tay cầm thư của Tống Mặc, chần chờ, hắn nên gõ cửa vào, hay dứt khoát quay đầu đi? Hiện tại vào, có bị tể tướng đại nhân gõ nát đầu không?
Cùng lúc này, quân đội của Angris và Chisa đã lục tục tập kết ở biên cảnh, chiến tranh, sắp sửa đánh vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.