Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 102: Kiếm kỵ sĩ




Khi địa tinh xuất phát từ thành Cary, Tống Mặc đang thống lĩnh các hán tử toàn thân vũ trang chặt khoai lang.
Quả thật là chặt chứ không phải đào.
Lần đầu tiên khi Tống Mặc thấy khoai lang trưởng thành, y mất năm phút nói không nên lời, nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: “Mọe nó cái này đâu phải khoai lang, đây là sinh vật ngoài vũ trụ đúng không?!”
Các lãnh dân không biết sinh vật ngoài vũ trụ trong miệng lãnh chủ đại nhân đại biểu cái gì, nhưng cho dù là người hiểu biết nông cạn nhất, cũng biết những khoai lang trưởng thành này không bình thường!
Khoai tây biết bay ra khỏi đất nện người, bắp biết bắn mưa lê hoa châm, thóc cũng biết bay lên trời bôm bốp một trận biến thành cốm gạo, tuy hành động hơi quái dị chút, tính cách tàn bạo chút, nhưng ít nhất kích cỡ vẫn bình thường, nhưng khoai lang trước mắt…
Tống Mặc muốn cào đầu, màu sắc và hình dạng thì đều không sai, nhưng có ai từng thấy qua khoai lang mọc ười mấy mét, bự bằng năm người ôm chưa?! Có ai từng thấy khoai lang không chôn dưới đất, mà trực tiếp đâm lủng đất, sừng sững ở trong ruộng uy phong lẫm lẫm, cứ như một cây đại thụ chưa?!
Ban đầu khoai lang Rode đưa tới rõ ràng đều bình thường, nhưng mấy củ trước mắt, phải nói là phát dục quá độ hay đột biến gen?
Trồng một củ khoai lang, mọc ra một vùng khoai lang… sự thật thắng hùng biện, nhưng sự thật này quá mức khoa trương rồi đi.
Tống Mặc chép chép miệng, nhìn khoai lang cao chót vót trong ruộng, cầu nguyện mấy củ này chỉ là hơi lớn tướng thôi, chứ không có biến dị gì khác, nhưng sự thật đã khiến y thất vọng.
Chỉ cần lại gần khoai lang trong vòng năm bước, mấy cái lá chiếm cứ trên ‘đỉnh đầu’ khoai lang sẽ trực tiếp quất tới, định vị chuẩn xác, lực đạo kinh hồn, uy vũ dũng mãnh, người nhìn là sợ.
Tống Mặc phản ứng cũng coi như nhanh, nhưng cũng không tránh được vận mệnh bị quất bay, may là lão John đứng sao lưng chặn cho y một cái, nếu không y cũng phải cùng các lãnh dân đi lại quá gần thể nghiệm kích thích mạo hiểm bay trên không rồi. Dù là thế, mặt vẫn bị để lại một dấu vết đỏ tươi.
Tống Mặc xoa xoa khóe môi, các hán tử bị quất bay, trên mặt toàn bộ đỏ lét, té ra thứ này chuyên đánh mặt?
Nhưng, cũng vẫn có biện pháp đối phó với thứ này! Biết quất người, không chỉ có mình khoai lang.
Tống Mặc vẫy vẫy tay với Jason đứng một bên, ghé vào tai Jason như thế như thế dặn dò một lượt, thần sắc Jason vô cùng ngưng trọng, đợi khi Tống Mặc nói xong, sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Cho dù là thế, khi Tống Mặc hỏi hắn có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ không, đầu Jason vẫn kiên định gật xuống!
Lão quản gia John đứng sau lưng Tống Mặc, nhìn bóng lưng bi tráng của Jason, vô cùng vừa lòng. Rất tốt, không uổng phí sự giáo dục của lão nhân gia ông. Mệnh lệnh của lãnh chủ đại nhân nhất định phải chấp hành, cho dù có phải mạo hiểm sinh mạng!
Các lãnh dân nhìn Tống Mặc, lại nhìn Jason và năm sáu nam nhân bị hắn triệu tập đi mất, trên đầu đều treo dấu chấm hỏi.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài đây là?”
“Cứ đợi đi.” Tống Mặc vòng hai tay trước ngực, híp mắt nhìn khoai lang thẳng tắp trước mặt, chuyện nhỏ, ta không tin không trị được mi!
“Mora, ngươi dẫn vài người vào trong xưởng rèn, lấy hết rìu trong đó ra.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
“Jack, ngươi đi tìm người lùn Giosan, nói với hắn, ta cần mười cái khiên tròn.”
“Tuân lệnh.”
“Tốt, mọi người lùi lại chút đi, đợi họ trở về, chúng ta sẽ đi thu hoạch khoai lang!”
Mười mấy phút sau, Mora và Jack mang thứ Tống Mặc cần tới. Tống Mặc lập tức chọn ra mười nam nhân cường tráng nhất, sức lực lớn nhất, nói cách khác, cũng là dũng sĩ chống đòn nhất, một người một khiên tròn, tám người phân chia rìu, hai người còn lại chỉ có thể dùng trọng kiếm.
Mười nam nhân xếp hàng ngang, đứng bên ruộng, bày tư thế xung phong và tấn công, chỉ đợi lãnh chủ hạ lệnh một tiếng, thì sẽ lao vào trong ruộng triển khai giác đấu liều chết với khoai lang.
Tống Mặc không lập tức hạ lệnh, mà tiếp tục đợi, cho tới khi từ xa truyền tới tiếng hô của đám người Jason, Tống Mặc lập tức phấn chấn tinh thần, tới rồi!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một vùng cát bụi mù mịt, Jason và năm sáu nam nhân thở như trâu chạy ở trước, sau lưng còn có mười mấy cây mía thân cao thô tráng đuổi theo!
Hai chân nam nhân gần như chạy thành cái phong hỏa luân, tốc độ nhanh chóng, mỗi khi đến chỗ nào, đều có thể cuốn bụi ngập trời, hình như còn bắn tia lửa xoèn xoẹt. Mía kiên nhẫn đuổi theo sau lưng các nam nhân, nếu ai rớt lại một chút, sẽ trực tiếp bị một cú quất bay, bay lên trời làm bạn với vì sao!
Các nam nhân đối phó mía đã có kinh nghiệm, chỉ cần chặt đứt eo, những thứ này lập tức sẽ thành thật, nhưng lãnh chủ đại nhân hạ lệnh không được chặt, chỉ có thể dẫn những cây mía này tới bên ruộng khoai lang, thế là, các nam nhân bi thúc, chúng mía thì lại không chút khách khí nào, không phản kháng? Tốt lắm! Quất! Quất mạnh vô! Quất bay ngươi!
Trong chớp mắt, khoảng cách của nam nhân và mía với ruộng khoai lang càng lúc càng gần…
Tống Mặc đợi chính là khắc này, khi Jason cách y khoản chừng ba mét, liền nháy mắt với quản gia, lão John sắc mặt nghiêm túc gật đầu, đột nhiên phóng người nhảy bật lên, một cú đá tung ra, Jason chạy ở ngay đầu bị đá bay… lại một cú đá, nam nhân thứ hai cũng bay đi… một chuỗi liên hoàn đá, các nam nhân sau lưng Jason toàn bộ bay đi…
Các nam nhân liên tiếp bay lên giữa trời, lại nhanh chóng rơi tự do, trong tiếng bình bịch, mặt đập xuống đất.
Lập tức có người đi tới kiểm tra tình hình, phất tay hai cái với Tống Mặc, ý là không đáng ngại.
Tống Mặc yên tâm.
Động tác của quản gia quá nhanh, các nam nhân bay quá xa, chúng mía mất đi mục tiêu truy kích, trực tiếp nhào tới chỗ quản gia, lão John đối diện mía, lẫm liệt không sợ hãi, đứng thẳng tắp, trước khi mía quất lên người ông, một vùng dây khoai màu xanh mang theo mấy cái lá tổ chảng, ùn ùn kéo tới quất vào đám mía! Cự lý quá gần, quất ột cái!
Mía tự nhiên không chịu yếu thế.
Thế là, sau gạo đại chiến bắp, Grilan lại lần nữa trình diễn một kỳ cảnh, mía liều mạng với khoai lang!
Song phương tác chiến thủ đoạn tương đồng, vũ lực không phân trên dưới, bất đồng là, mía một lòng tấn công, khoai lang thì công thủ đầy đủ, nó có thể dễ dàng quất bay mía, nhưng mía thì lại không thể làm gì với khoai lang ười mấy mét.
Chẳng qua, như vậy đủ rồi. Tống Mặc gào lên: “Các anh em, lao lên cho ta!”
Một tiếng hạ lệnh, mười nam nhân đợi bên ruộng lập tức giơ cao khiên tròn, vung rìu vung trường kiếm, lay tới tấn công khoai lang! Lần này, không bị lá khoai lang ngăn cản, các nam nhân trực tiếp lao tới bên cạnh chúng, rìu và trọng kiếm cùng vung, dùng sức chặt!
Mấy nhát, vỏ ngoài của khoai lang đã bị chặt nát, một mùi hương thơm ngọt bay vào mũi, Tống Mặc kích động, cái này hàm lượng đường rất cao nha! Chế đường, ủ rượu, làm lương thực ăn, đều có thể! Lãnh chủ đại nhân kích động rút trường kiếm ở eo ra, việc nghĩa không từ lao vào ruộng khoai lang!
Nhận được cổ vũ của lãnh chủ đại nhân, các nam nhân tại đó, hễ trong tay có vũ khí, đều sẽ theo sát lãnh chủ đại nhân, kêu lên lao tới!
Lão John không động, mà cản mấy tiền tu sĩ cũng bị kích tình cảm nhiễm lại, nói: “Các ngươi thì đừng đi, đợi lát nữa, chắc chắn các ngươi bận lắm.”
Lão John vừa nói xong, đã có một nam nhân quá mức nhiệt tình, không cẩn thận lao vào trong vòng chiến của khoai lang và mía, bay lên giữa trời, còn có một cây mía cùng bị quất bay với hắn, mía ở giữa không cũng không quên cho nam nhân thêm một cú nữa… các tiền tu sĩ nhìn đường cong ưu mỹ mà nam nhân vạch ra giữa không, lại nhìn lão John, thận trọng gật đầu, “Quả thật.”
“Thuốc trị thương còn không?”
“Còn, chỉ là không biết có đủ hay không…”
“Vậy phối thêm chút đi.”
“Được.”
Lão John và các tiền tu sĩ thương lượng giải quyết sự tình, Tống Mặc thống lĩnh các hán tử tiếp tục đại kế chặt khoai.
Khoai lang thực sự quá lớn, muốn thu hoạch nguyên vẹn căn bản là không thể, may là khoai lang có nhiều cách trồng, Tống Mặc có thể không chút áp lực phân khoai lang lớn quá cỡ này thành nhiều miếng, không cần phải lo lắng vấn đề trồng tiếp sau này.
Chặt một hồi, trường kiếm trong tay Tống Mặc đột nhiên rắc một tiếng gãy ngang, vũ khí trong tay các nam nhân cũng xuất hiện tổn hại trình độ khác nhau, thứ duy nhất hoàn hảo, chỉ có rìu lấy từ trong xưởng rèn tới.
Tống Mặc lau mồ hôi, triệu tập nam nhân đã không còn vũ khí thuận tay nữa, ôm lát khoai lang đã bị chặt rơi đầy đất trong ruộng, chất đống lại, không được bao lâu, khoai lang thu hoạch đã chất thành mấy ngọn núi nhỏ.
Tống Mặc đứng một bên, liếc nhìn kiếm gãy trong tay, thanh kiếm này là được truyền lại từ lão Grilan, nghe nói năm đó từng được lão Grilan dùng để chém gấu, hiện tại lại bị mình lấy đi chặt khoai lang, cũng không biết lão Grilan có tức tới mức đội mồ chui ra… Tống Mặc ước tính trọng lượng trong tay, thanh kiếm này khi giao vào tay y, đã bị gãy, y đã sửa lại một lần, hiện tại lại gãy nữa, trừ cán kiếm, chỉ còn thân kiếm không rộng bằng bốn ngón tay, bên trên còn phủ đầy vết nứt, gãy thành thế này rồi, còn có thể sửa không? Hay nên nói, còn giá trị để sửa không?
Lão John đi tới, đứng bên cạnh Tống Mặc, nhìn kiếm gãy trong tay Tống Mặc, trên mặt vụt qua vẻ phức tạp.
Tống Mặc vẫn luôn cúi đầu, không chú ý thấy, Gerrees nghe tin chạy tới thì lại thấy được thoáng chốc đó trên mặt quản gia, tuy rất nhanh, nhưng vẫn bị tinh linh bắt lấy.
Nhớ tới khí thế của lão nhân gia này khi cảnh cáo mình lúc trước, đôi mắt màu xanh của Gerrees lấp lóe, có lẽ, ông ta không chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.
“Gerrees?” Tống Mặc nhìn thấy Gerrees, có chút quái dị, “Sao ngươi lại tới?”
Gerrees không nói gì, mà đi thẳng về ruộng khoai lang, tới bên ruộng, nhẹ nhàng nhảy vọt lên không, kéo trường cung trong tay, một mũi tên bắn gãy cuống lá nối dính trên đỉnh đầu khoai lang, lập tức, lá khoai lang trước đó còn giương nanh múa vuốt, giờ giống như mất đi sự sống, cùng dây khoai rớt xuống đất. Khoai lang mất đi cây lá cũng lập tức ầm ầm ngã xuống.
Gerrees cong lưng nhặt lá và dây khoai rớt dưới dất lên, nhìn kỹ, giống như vô cùng hứng thú.
Tống Mặc nuốt nước miếng, mình liều chết liều sống, dẫn các hán tử rơi máu nước mắt, còn chưa giải quyết xong, tinh linh này chỉ một mũi tên đã có thể giải quyết?!
Y nên ngưỡng mộ ghen tỵ? Hay nên ngưỡng mộ ghen tỵ?
Gerrees lấy được thứ hắn cảm thấy hứng thú, liền cất trường cung đi, quay người định đi, Tống Mặc bước tới hai bước, cười cười, muốn nói huynh đệ, giúp đỡ chút nha?
Gerrees thách thức nhìn y một cái, biểu tình rất thiếu đánh, chính là đang nói: Muốn ta giúp đỡ? Cầu ta đi.
Thực tế, đây hoàn toàn là Tống Mặc tự suy diễn, tinh linh vẫn luôn vẻ mặt băng sơn, vẫn luôn thiếu đánh như thế. Nhưng bảo Tống Mặc cầu hắn gì đó, thật sự không có hứng thú.
Lãnh chủ đại nhân cảm thấy tức giận, dứt khoát hất đầu, ông mới không thèm cầu người khác! Ông có biện pháp! Ai nói biết nhảy cao biết bắn tên chỉ có tinh linh?!
Thế là, Tống Mặc sải rộng chân, hai tay chống nạnh, khí vận đan điền rống lên một tiếng: “Rhys Myers, ra đây!”
Tống Mặc vừa rống xong, ma tộc tươi cười đầy mặt đã đứng ngay trước mặt y, “Thân ái, ngươi tìm ta?”
Tống Mặc bị Rhys đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng, vỗ vỗ ngực, cái này quá xuất quỷ nhập thần, cho dù y chủ động gọi người, cũng không cần đột nhiên như thế nha.
Nhưng bỏ đi.
Tống Mặc chỉ ruộng khoai lang, “Mấy thứ dây với lá khoai lang đó đó, bắn rớt xuống hết cho ông!”
“…”
“Không nguyện ý?” Tống Mặc nhíu mày, “Ngươi không phải nói thích ta, cái gì cũng nguyện ý làm vì ta sao? Hay là, ngươi lừa ta?”
“Thân ái, ta sao lại lừa người?”
“Vậy tốt, phập phập đi!”
Tống Mặc kiên trì, Rhys chống không lại, chỉ đành nói, “Hy vọng ngươi đừng hối hận.”
Hối hận?
Tống Mặc còn chưa kịp phản ứng, Rhys đã bay lên không, bào đen bị gió lạnh đột nhiên nổi lên thổi lật phật, trường cung màu đen có hoa văn vàng xuất hiện trong tay hắn, một thanh trường kiếm màu đen mang theo khí thế lôi đình vạn quân bắn trúng một củ khoai lang gần nhất, binh một tiếng, khoai lang bị bắn trúng lập tức nổ tung, vụn khoai lang nát bấy bắn ra như mưa, rớt lên đầu mọi người, may mà kỵ sĩ vàng Airth kịp thời xuất hiện, mở mai rùa phòng ngự, nhưng vẫn có người bị thương.
Rhys Myers trên không quay người lại, vô tội nhìn Tống Mặc sắc mặt xanh mét, nhún nhún vai, “Thân ái, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Nguồn :
Tống Mặc trừng Rhys, tên này không phải cố ý chứ?
Rhys ủy khuất lau nước mắt không tồn tại trên khóe, thân ái, sao ngươi lại có thể hiểu lầm ta như thế? Ta thật oan uổng a…
Tống Mặc nghiêng đầu đi, một tay che mặt, y vậy mà lại thích cái tên khốn kiếp vô sỉ không nhập điệu này, còn cùng hắn thế này thế kia? Đầu y quả nhiên là từng bị sét đánh mà!
Mũi tên của ma tộc có tính phá hoại quá lớn, Tống Mặc lại không muốn đi cầu tinh linh, chỉ có thể tiếp tục dẫn các lãnh dân đổ máu đổ nước mắt trong ruộng khoai lang. May là các lãnh dân có kinh nghiệm đối kháng với khoai tây và bắp, một trận trôi qua, đã có thể tránh né tấn công của khoai lang, lại thêm có mía thu hút phần lớn hỏa lực, đợi khi mặt trời xuống núi, cuối cùng phần lớn khoai lang chín đã chặt xong. Còn lại một hai củ, đã không tính là gì.
Tống Mặc và mọi người cùng mệt tới mức ngồi bên ruộng thở dốc, Houma lại vào lúc này dẫn các hài tử tan học đi tới bên ruộng, chỉ người cạnh ruộng, nói: “Các em, đây chính là hậu quả không hiểu tri thức, không biết biến thông, chỉ biết sử dụng man lực!”
Nói rồi, Houma giơ pháp trượng trong tay lên, vung trên không, một củ khoai lang ười mấy mét, cứ như bị sức mạnh vô hình trói chặt, từ rễ tới dây và lá cũng thành thật không còn chút động tĩnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bay tới bên ruộng, đáp xuống đất, bụi cũng không dính một hạt.
Các hài tử lập tức ánh mắt nóng bỏng nhìn Houma, “Thầy, thật lợi hại! Có thể dạy chúng em không?”
“Đương nhiên!” Houma cười gật đầu, gương mặt vô cùng có sáng tạo, hiếm khi lộ ra vẻ hài hòa như thế, “Chỉ cần các en nguyện ý học, hoàn toàn có thể dùng những pháp thuật này để tung hoành thiên hạ!”
Các hài tử lại bất kể Houma nói gì, nghe hắn nguyện ý dạy mình ma pháp, lập tức vui vẻ chạy tới bên Tống Mặc biểu đạt hiếu trung, “Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi, đợi khi tụi em học được bản lĩnh này ở chỗ thầy, sẽ có thể thay mọi người làm việc rồi!”
Nghe mấy hài tử nói thế, Tống Mặc cảm động, khóe miệng Houma bắt đầu giật giật, học ma pháp lại chỉ để đi trồng ruộng?!
Quả nhiên là lãnh chủ thế nào, sẽ có lãnh dân thế nấy sao?
Hành động của Houma đã nhắc nhở Tống Mặc, nếu Houma có thể dùng ma pháp để thu hoạch cây trồng, thì tại sao Rhys không thể?
Quả nhiên, trước đó hắn là cố ý sao?!
Mọe! Cả ngày mở miệng là thích thích, thời khắc mấu chốt, lại giúp y như thế, thích, thích mẹ mi!
Tống Mặc giao chuyện sử lý sau đó cho lão John, khí thế bừng bừng đi tìm Rhys tính sổ. Nếu không có gì sai, tên đó chắc đang ở phủ lãnh chủ!
Quả nhiên, vừa vào phủ lãnh chủ, đã thấy ma tộc tựa bên cầu thang xoắn, Rhys nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp, mang theo nụ cười ôn hòa, “Về rồi à?”
Lửa giận của Tống Mặc đột nhiên bị dập tắt hết.
Nhìn ma tộc, y đột nhiên cảm thấy suy nghĩ và hành động của mình trước kia đều ngu xuẩn cực điểm. Y dựa vào cái gì cho rằng Rhys nhất định sẽ giúp mình? Không lợi không nhún tay, quả nhiên đúng đắn.
Nói ra thì, y thật sự là mù đầu. Chuyện mình có thể làm, mắc mớ gì phải dựa vào người khác?
Chỉ thoáng chốc, Tống Mặc lại nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Nhìn Tống Mặc như thế, nụ cười trên mặt Rhys càng thêm sâu.
“Ừ, ta về rồi.” Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Rhys, tuy nói đã nghĩ thông, nhưng tên này cố ý gây loạn cho y, thì không thể bỏ qua, “Mỹ nhân, ta vừa nãy rất tức giận, biết không?”
“Biết.” Rhys đi tới, ôm eo Tống Mặc, cọ cọ chóp mũi Tống Mặc, “Cho nên, ta đợi ở đây, chính là để xin lỗi.”
“Xin lỗi? Chỉ ngoài miệng hay thực tế?” Tống Mặc lại lộ ra nụ cười gian thương, “Ngươi biết ta chỉ cái gì mà, thân ái.”
“Đương nhiên.” Rhys buông Tống Mặc ra, búng tay một cái, một ma tộc toàn thân đều ẩn giấu trong áo trùm đen đột nhiên xuất hiện, cầm một cái hộp dài hẹp, đi tới trước mặt hai người, cong lưng, giơ hộp lên cao.
“Đây là?” Tống Mặc nghi hoặc nhìn hộp.
“Mở ra thử đi.”
Tống Mặc nhìn Rhys một cái, mở nắp hộp.
Trong hộp là một thanh trường kiếm màu bạc lặng lẽ nằm im, chỉ nhìn, cũng có thể cảm nhận được hàn khí và sát khí tỏa ra từ thân kiếm. Tống Mặc hơi chựng lại, “Tặng cho ta?”
“Đúng, thích không?”
Tống Mặc rút kiếm ra, nắm chặt cán kiếm, tuốt kiếm khỏi vỏ, lập tức, cả phòng sáng bừng. Tống Mặc vô thức híp mắt lại, đợi khi ánh sáng bạc tan đi, lại nhìn trường kiếm trong tay, trên thân kiếm rộng ba ngón khắc hoa văn phức tạp, lưỡi kiếm sắc bén chém sắt như bùn.
“Kiếm tốt!”
Tống Mặc gần như si mê nhìn kiếm trong tay, lực sát thương của vũ khí nóng không phải vũ khí lạnh có thể so bì, nhưng chấn động và hưởng thụ thị giác vũ khí lạnh mang tới, thì vũ khí nóng có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.
Rhys phất tay, ma tộc nâng hộp lập tức biến mất tăm.
“Ta thích, rất thích!
Tống Mặc vung mạnh kiếm, tiếng xé không vang lên rõ ràng.
“Ngươi thích thì tốt. Thanh kiếm kỵ sĩ này, chỉ có ở trong tay ngươi, mới có ý nghĩa tồn tại.”
Kiếm kỵ sĩ? Nghe có vẻ rất quen tai.
Tống Mặc nhíu mày, tay vung kiếm chợt dừng lại, “Ngươi nói, đây là kiếm kỵ sĩ?
“Đúng.”
“Món thánh vật giáo hội?”
“Không sai.”
Tống Mặc biết thánh vật giáo hội bị mất cắp đang ở trong tay Rhys, nhưng không ngờ hắn sẽ tặng ình, huống hồ, “Nhưng thanh kiếm đó không phải không có lưỡi, đâm người cũng đâm không chết sao?”
“Chỉ là một bùa chú đơn giản mà thôi.” Rhys nhún vai, “Quang Minh giáo hội sa sút rồi, đời sau càng vô dụng hơn đời trước.”
Tống Mặc câm nín.
Nhìn kiếm trong tay, lại nhìn Rhys, cái này muốn hay không đây?
Muốn, một khi bị Quang Minh giáo hội biết được, y nhất định trở thành tội phạm truy nã hàng đầu trên bàn của mấy thần côn kia. Không muốn, thực sự không nỡ nha…
Suy nghĩ đắn đo, Tống Mặc cắn răng, “Thanh kiếm này, ta muốn!”
Nói xong, trực tiếp tra kiếm vào vỏ, giắt ở thắt lưng, trong lãnh địa hiện tại không chỉ có tội phạm truy nã của giáo hội, trước đó lại tiêu diệt một đoàn kỵ sĩ giáo hội, sớm muộn cũng sẽ phải đối đầu với Quang Minh giáo hội, sợ cái chim!
Lại nói, Rhys tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đem thanh kiếm này cho y, còn về hắn muốn làm gì… thây kệ hắn, binh tới tướng ngăn, nước đến đắp đê!
Rhys từ sau lưng ôm Tống Mặc vào lòng, nhẹ hôn lên đỉnh đầu Tống Mặc, nhắm hai mắt lại, ai cũng không biết, lúc này hắn đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.