Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 128: Long Trục Thiên Ra Tay




Dương Tử Mi cuối cùng cũng đến nơi.
Gã đàn ông kia thấy cô đến một mình nên cũng không thèm cảnh giác gì. Hắn đeo mắt kính đen, đầu đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt.
- Có đem đồ đến không? Không báo công an đó chứ?
Hắn khào khào hỏi.
- Không cần báo công an.
Dương Tử Mi bình tĩnh nói, sau đó cô lấy viên phỉ thúy Đế Vương ra để lên một tảng đá kế bên.
Nghe cô nói không báo công an nên tên nọ cũng không để ý gì. Ánh mắt của hắn lúc này đổ dồn vào viên phỉ thúy kia.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều tà, viên phỉ thúy Đế Vương nọ càng lấp lánh hơn.
Vừa nghĩ, tên bắt cóc nọ vừa cười lạnh lùng. Sau đó cúi xuống lấy viên phỉ thúy kia lên.
Vừa chạm vào viên phỉ thúy kia thôi, một luồng khí lạnh đã luồn vào tay hắn, sau đó tiếp tục len lỏi vào người và xâm nhập vào não hắn.
Nhưng hắn vẫn không hay biết gì. Hắn bỏ viên phỉ thúy vào túi áo và nở nụ cười nham nhở nói:
- Cô bé, ở đây phong cảnh hữu tình, rất thích hợp để tâm sự. Hay là anh tâm sự với cô bé nhé? Được không? Anh đảm bảo là cả đời này chỉ yêu mình em, nuông chiều một mình em thôi.
Nghe giọng dụ dỗ của hắn, Dương Tử Mi cảm thấy buồn nôn. Cô cười lạnh lùng nói:
- E là anh không có tâm trạng để tâm sự thôi. Nói, rốt cuộc là ai đã thuê anh làm chuyện này? Nếu nói ra thì tôi sẽ giảm bớt nỗi đau mà anh phải chịu.
Nghe cô nói thế, gã bắt cóc kia cũng có chút kinh ngạc. Nhưng sau khi hiểu ra, hắn thấy những lời cô vừa nói kia chẳng khác nào một câu chuyện cười thú vị nên bèn cười lớn:
- Giảm bớt nỗi đau cho anh sao? Ha ha, em yên tâm đi, anh sẽ khiến em thoải mái và vui vẻ mà.
Chưa dứt lời thì một bóng người đã xuất hiện ngay phía sau hắn. Binh một tiếng, một cú đấm nặng ngàn cân đánh ngay vào ót của hắn ta.
Gã bắt cóc nọ người mềm nhũn như một miếng đậu hũ, ngã lăn ra đất. Hắn đau đến nỗi mắt mở trừng trừng, toàn thân co rút lại.
Dương Tử Mi chớp mắt nhìn Long Trục Thiên đang đứng trước mặt cô. Chỉ thấy anh giận đến phát run, bộ đồ đang mặc trên người phát ra tiếng xột xoạt khi gió thổi qua, ánh mắt sắc lạnh như dao và đang nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang nằm lăn trên đất kia.
- Chị!
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi, từ một lùm cây nọ, Dương Tử Hi liền chạy ào ra.
Thấy em mình đột nhiên xuất hiện, Dương Tử Mi hết sức vui mừng. Cô cũng giang rộng tay đón em mình.
Đúng lúc này, gã bắt cóc đang nằm dưới đất kia không biết từ đâu rút ra một con dao và đang định đâm về phía Dương Tử Hi.
Long Trục Thiên giơ chân lên...
Rắc!
Chiếc giày màu đen đạp mạnh lên cánh tay đang cầm dao của tên đó. Xương tay của hắn cũng nát vụn dưới đế giày kia. Gã bắt cóc hét lên đau đớn.
Dương Tử Mi bế Dương Tử Hi lên.
Dương Tử Hi ôm chặt cổ cô, vừa khóc vừa nói:
- Chị, em sợ, hu hu, em sợ...
- Đừng sợ, có chị đây, không sao rồi.
Dương Tử Mi vỗ nhẹ vào vai em mình. Tay còn lại đặt lên đầu cô bé và niệm chú thôi miên để cô bé có thể chìm vào giấc ngủ và không bị hốt hoảng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.