Dị Giới Dược Sư

Chương 56: Lễ vật




Mộ Dung Thiên lại niệm hàng loạt những lời dạy kinh điển của thánh nhân, rồi sau đó mới khó khăn đối diện với hai nàng nói:
- Mở…..mở chân hai nàng ra.
Khuôn mặt của Lệ Toa, Lạc Na lúc này còn ửng hồng hơn nắng lúc hoàng hôn, bất giác khép chặt hai chân lại, run giọng nói:
- La…..La Địch tiên sinh, việc này….việc này có thể bỏ qua được không?
Mộ Dung Thiên khó xử nói:
- Nhưng nơi này có vị trí trọng yếu, nếu linh lực không lưu chuyển qua nơi đó thì có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với việc tu luyện.
Hắn đương nhiên hiểu được chỗ khó xử của hai nàng, vội đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Lần này ta chỉ nêu vị trí, còn hai người tự mình dò ra là được rồi.
Dù làm như vậy sẽ phí không ít thời gian nhưng Mộ Dung Thiên cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất, vả lại nếu hắn tự mình động thủ, đến lúc đó thật không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra.
Hai nàng xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, chậm rãi mở rộng đôi chân thon dài của mình. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao từ đầu tới giờ các nàng cứ khép chặt hai chân như vậy. Đó là vì phần trung tâm nội khố của họ đã ẩm ướt, đột nhiên hắn ngẫm lại, trong những huyệt đạo hắn ấn qua khi nãy, quả có vài vị trí mang tác dụng kích thích dục tính, lúc ấy hắn đang toàn tâm hướng dẫn họ nên không để ý đến.
Những lời dạy của thánh nhân bây giờ cũng thành vô dụng, hai khu rừng cấm ẩn ẩn hiện hiện khiến Mộ Dung Thiên bùng phát dục vọng, gần như không thể kiềm chế nổi, hắn vội quay mặt sang một bên, không dám nhìn thêm nửa mắt, chỉ dùng ngôn ngữ chỉ dẫn:
- Thần kỳ môn, tại âm…..hơ, ở phần dưới hông, nằm bên trong, giữa hai đùi, phía dưới đó một chút là..…
Hướng dẫn mười mấy huyệt vị này quả thật rất khó khăn, một phần do tình mê, một phần vì loạn ý, nên lại phải tốn thêm một giờ nữa, cả ba người đều tuôn đầm đìa mồ hôi thì mới hoàn thành nổi. Mộ Dung Thiên tựa như vừa trải qua một trận đại chiến sinh tử nên toàn thân rã rời, Lệ Toa và Lạc Na lại càng không chịu nổi nữa, cả hai đều hoàn toàn vô lực, ngọc thể mềm nhũn như bún nằm bệt trên giường, cho dù lúc này có bị phi lễ thì e rằng họ cũng chẳng có cách nào ra sức phản kháng lại được. Vừa phải tập trung nhập định, vừa phải kiềm chế lửa dục trong lòng, nên họ quả thật khó có thể thoải mái được.
Qua một hồi lâu thì tâm tình của cả ba người mới dần dần ổn định lại. Mộ Dung Thiên lại dặn kỹ một lượt nữa rồi ba người thử nghiệm lại thêm một lần. Sau khi đã có kinh nghiệm, lần này khá thuận lợi, thời gian bỏ ra cũng giảm bớt đi nhiều, nhưng khi hắn định tiến thêm một bước để hai nàng thử nghiệm xung kích vào Thiếu dương và Thiếu âm kỳ kinh thì gặp phải trở ngại. Khác với cảm giác chấn động mãnh liệt của Mộ Dung Thiên trước đây, các nàng điều khiển linh lực đả thông hai kỳ kinh đó mấy lần mà không hề có phản ứng gì. Mộ Dung Thiên không rõ nguyên cớ, thử lại vài lần nữa nhưng cũng không thành công, thế nên hắn cho rằng Yêu tộc không có kỳ kinh, đành phải bỏ dở nửa chừng. Thật ra, nguyên nhân chính là vì linh lực hai nàng quá yếu, nên căn bản là không gây được tác dụng gì đối với lực lượng cường mãnh của mạch bích. Yêu linh đan mà Mộ Dung Thiên phục dụng lại khác, yêu linh lực vô cùng cường thịnh, sức mạnh như dòng chảy cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, do đó mới có thể giúp hắn đả thông kinh mạch được.
Sau mấy lần lưu chuyển linh lực qua lại, lúc này đã quá nửa đêm, ai nấy cũng đều mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi. Mộ Dung Thiên không cảm thấy trở ngại gì, dù sao ngày mai đường đi khá dài, đến lúc đó mới ngủ cũng được. Nhưng hai người Lệ Toa, Lạc Na còn phải mở quán, chỉ sợ bấy giờ muốn ngủ cũng chẳng được.
Lệ Toa thử niệm chú ngữ, một đạo thủy tiễn từ ngón tay trỏ của nàng bắn phụt lên vách tường, nàng thấy vậy thì hưng phấn nói:
- Hay quá! Thủy tiễn của ta đã nhanh hơn và còn ngưng tụ nhiều hơn trước nữa.
Trong lúc vui sướng, nàng liền nhảy phốc đến như chuồn chuồn điểm nước, rồi hôn khẽ một cái lên má trái Mộ Dung Thiên, khiến hắn mừng đến suýt ngất. Lạc Na cũng tiến hành thử với Hỏa hệ ma pháp của mình, lần này nàng có thể phát ra ngọn lửa từ giữa hai ngón tay, rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều, thế rồi cũng học theo Lệ Toa mà hôn Mộ Dung Thiên một cái vào bên má còn lại. Mộ Dung Thiên hạnh phúc ngất trời, trong nhất thời còn tưởng mình đang nằm mộng nữa.
- Ta nghĩ trong một đêm các nàng khó nhớ hết nổi, hay là thế này đi, đợi ta vẽ một bức đồ hình, rồi ghi chú lại tất cả những vị trí huyệt đạo cùng tác dụng của chúng lên đó. Nhớ không được lười biếng nhé, nếu không lần sau ta trở về mà phát hiện hai người không có tiến bộ thì sẽ phát cho mỗi người mấy cái vào mông đó.
Mộ Dung Thiên nói đến đây liền di chuyển ánh mắt lên hai bờ mông căng tròn của họ.
Hai nàng có thể học được tu luyện thuật hằng mơ ước, thậm chí còn là loại cao cấp và có hiệu quả ngay lập tức thế này thì không cần Mộ Dung Thiên phải nhắc, các nàng tất nhiên cũng biết phải làm thế nào, vì thế nên họ gật đầu liên tục để khẳng định với hắn.
Mộ Dung Thiên lại chuyển ánh mắt từ bờ mông săn chắc lên đến đôi nhũ phong cao ngất, mỉm cười dâm đãng, nói:
- Ngày mai ta phải đi rồi, ta thấy....hai nàng cũng nên có lễ vật gì cho ta chứ nhỉ?
Lạc Na và Lệ Toa nhìn nhau, đồng thời nắm lấy tay hắn. Trong lúc hắn còn kinh ngạc chưa hiểu họ muốn gì thì họ đã đặt tay hắn lên nơi cao vút bên trong lớp nội y, sau đó nhỏ giọng nói:
- La Địch tiên sinh, ngài thích phần lễ vật này không?
Cảm giác nõn nà, co giãn từ bàn tay truyền lại khiến Mộ Dung Thiên ngây ngất cả người. Mặc dù thường ngày hắn vẫn hay đùa giỡn với hai nàng, nhưng các nàng tuyệt đối không phải là hạng nữ nhi phóng đãng, những lúc ấy đều tỏ ra hờn dỗi và khéo léo phản đối. Không ngờ đến lúc này thì lại “rộng lượng” như thế. Mộ Dung Thiên không thể tin được, hắn sung sướng thét vang trong lòng: “Ôi, Thượng Đế ơi, ta có phải đang nằm mơ không? Nếu là mơ thì xin hãy để ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”
Sau một lúc thưởng thức cảm giác tiêu hồn lạc phách, lúc ấy hai nàng mới đỏ bừng mặt và kéo tay hắn ra.
Mộ Dung Thiên thừ người hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần, mộng tưởng bao lâu cũng đã thành, nhưng hắn lại không biết nói gì, làm gì mới phải, cuối cùng lúng túng nói:
- Khuya rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải mở quán nữa đó.
- Dạ!
Mặc dù miệng đáp ứng là vậy, nhưng Lệ Toa và Lạc Na vẫn không có ý rời đi, họ nói:
- La Địch tiên sinh, ngài còn chuyện gì phân phó không?
Họ hỏi xong thì lại cúi gằm đầu xuống, ám thị rõ ràng như vậy, dù là một kẻ ngu si đần độn thì cũng phải nhận ra. Bởi Mộ Dung Thiên truyền cho cao cấp tu luyện thuật, hai nàng ngoại trừ thân thể ra thì cũng không còn thứ lễ vật gì đáng gọi là trân quý nữa. Phải biết rằng, ngoại trừ ở học viện ra, những môn tu luyện thuật cao cấp đều là bí quyết không truyền cho người ngoài, do đó, chỉ có thể trở thành “nội nhân” của hắn thì các nàng mới tránh được cảm giác lo lắng bất an.
Nhưng tên ngờ nghệch chưa từng có kinh nghiệm tán gái thành công, so với ngu si còn si ngu hơn, nên hắn lại nói:
- Hả, cái gì? Không cần, không có việc gì nữa đâu, các nàng đi nghỉ sớm đi.
Mộ Dung Thiên còn tưởng các nàng trước khi đi còn định pha trà rót nước gì đó mời hắn, nên không hề nhận ra ngụ ý bên trong, bởi vậy nên mới bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Hai vị nữ thị nghe vậy thì chỉ đành đứng lên chúc hắn ngủ ngon rồi mới rời đi. Các nàng dù lớn gan chủ động đến mức nào thì cũng không thể trực tiếp nói thẳng “La Địch tiên sinh, thiếp muốn cùng chàng lên giường!” được. Tuy nhiên, họ lại có chút mừng rỡ, lòng thầm nhủ La Địch tiên sinh đúng là một vị chính nhân quân tử hiếm có trên đời. Chỉ tiếc là các nàng không biết, Mộ Dung Thiên tuyệt đối không phải là cái loại chính nhân đến mức mỹ nữ nhào vào lòng mà không động tâm. Giả như hắn hiểu ra thâm ý trong lời nói của hai nàng, thì e rằng sẽ lập tức như mãnh hổ vồ dê, trên trên dưới dưới cùng hai nàng truy hoan một đêm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.