Dị Giới Dược Sư

Chương 44: Nguy cơ




Vũ trụ quả thật là quá huyền diệu. Nó đã sinh ra nhiều chuyện mà loài người không thể lý giải nổi, tỷ như các nhà khoa học gia đã phát hiện ra cái gọi là "phản vật chất", đó chính là một ví dụ tốt nhất. Cứ nhìn xem, một vật bé bằng móng tay khi bị "phản vật chất" thì lại hóa thành cực kỳ to lớn, thật khó có thể hình dung ra nổi. Nhưng với con chó nhỏ đến từ ngoài không gian ở trước mắt kia, thân thể cùng với tố chất nhỏ bé của nó khi đến Thần Phong đại lục thì liền sinh ra phản ứng rất vi diệu, sức mạnh của nó lập tức tăng trưởng đến không ngờ, gần như là sánh ngang với trình đồ của ma thú cấp S. Và trái ngược hẳn với tên Mộ Dung Thiên xúi quẩy, con chó này đã được may mắn hơn nhiều lắm.
Hình dáng của con chó đó so với cái điệu bộ đáng thương mà Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy ở tại quán mì thì đã khác đi nhiều. Bộ lông trắng của nó giờ đây đã mượt mà hơn, đôi mắt lấp lánh hữu thần. Lúc nãy bị các thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn hợp kích đánh thương, nhưng nhờ có tác dụng của yêu khí mà không cần thuốc men cũng tự lành lại. Giờ đây, nó dường như đánh hơi được mùi gì, mũi nó liên tục hít hít mấy cái rồi tỏ vẻ rất hưng phấn, hai chân sau chỉ khẽ nhún một cái mà cả người đã phóng đi như bay về một hướng nhất định, tốc độ mau lẹ như gió, sau lưng chỉ lưu lại một vệt trắng dài. Tốc độ như vậy quả thật không kém hơn kỹ năng cấp tiến của giới đạo tặc - Thiểm Linh Tàn Ảnh.
oooOooo
Mãi một lúc sau, Mộ Dung Thiên không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, hắn tưởng là cuộc đấu đã chấm dứt, dong binh đoàn chắc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và đang trên đường trở về trấn. Đột nhiên lúc này hắn chợt nghe được một tràng âm thanh lạ "sa, sa, sa..." vang lên từ dưới lòng đất, từ xa tiến lại gần. Những bụi cây nằm trên lộ tuyến của chuỗi âm thanh kia đều bị đất đùn lên cao, khiến chúng nhấp nhô không ngừng, trông tựa như ở dưới lòng đất đang có vật gì đang di chuyển vậy.
- Không phải Lấn ma!
Đó chính là phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Thiên, bởi vì hình thể của Lấn ma không hề to lớn như thế, vả lại vật gì đó ở trong lùm cây kia lại có vẻ như từ nơi khác mới đến Ốc Mã cao địa này thôi.
Mọi người trong trấn đều biết, ở Ốc Mã cao địa ngoài Lấn ma ra thì không còn giống ma thú nào khác, có thể nói khu vực này chính là nơi an toàn hiếm hoi nhất ở trong khu rừng hoang. ít ra thì cho đến nay vẫn là như thế. Nhưng, sự đời không có gì là tuyệt đối cả. Mục tiêu của con vật trong lùm cây kia vừa khéo lại chính là Ốc mã cao địa. Mộ Dung Thiên vội vàng rụt đầu lại, trốn ở sau một tảng đá để tránh bị phát hiện. Trong lòng hắn rất run sợ, chỉ có thể tự trấn an mình bằng cách nhủ thầm là con quái thú kia có lẽ chỉ đi ngang qua đây, tốt nhất là đừng để nó phát hiện ra mình.
- La Địch, hôm nay ta đánh giết ma thú và đã thu được một viên tinh thạch.
Đang trong lúc gây cấn thì đột nhiên lại nghe tiếng Ba Tây kêu lớn ở một hướng khác.
- Ủa, người đâu rồi?
Mộ Dung Thiên nghe tiếng gã thì mừng rỡ ló đầu ra, và hô lớn:
- Ta ở đây!
Có gã chiến sĩ hung mãnh này làm bảo tiêu thì cho dù con quái thú kia có mạnh tới đâu cũng không phải sợ. Không có loại ma thú nào mà Ba Tây không thể đối phó được.
- Aaaaa!
Ba Tây vốn đang cầm một viên tinh thạch trong tay, miệng cười hớn hở rất vui mừng, ai dè gã đột nhiên biến sắc, nụ cười cũng cứng đơ lại, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, còn tay thì run run chỉ vào Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên không biết gã làm vậy là có ý gì, chỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Ba Tây, ngươi làm sao thế?
Đôi môi heo của gã run rẩy hồi lâu, rốt cuộc mới gian nan thốt ra được mấy câu:
- Ngươi......ở đằng sau ngươi! Chạy mau!
Mộ Dung Thiên theo bản năng quay người lại thì hắn lập tức hoảng sợ đến tê cứng toàn thân. Thì ra ở trước mắt hắn đang có một con quái vật tám chân, to lớn như con nhện, cả người đều mang một màu đỏ tươi. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy làn da của quái vật này đã bị thối rữa, bao nhiêu mạch máu, các sợi gân, và da thịt đều trộn lẫn vào nhau; ngoài ra, còn có vô số dồi bọ chen chúc bò lúc nhúc trên nguời nó, thật là ghê tởm. Miệng của quái vật đang há thật lớn, mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên và Ba Tây. Con vật này không có những chiếc răng sắc nhọn như của những loại ma thú khác, miệng của nó chỉ trông như một cái hang tối om om, từ chỗ sâu nhất nơi cuống họng thì lại có một loại dịch thể màu đỏ không ngừng tuôn ra ngoài, nhìn rất giống như máu tươi, chỉ là chất dịch thể đó rất tanh tưởi; khi chúng vừa tiếp xúc với mặt đất thì bao nhiêu cây cỏ ở nơi đó vốn đang xanh tốt thì lập tức bốc hơi thành khói xanh, sau đó liền bị khô héo hết cả. Qua đó có thể thấy được, tính hủ thực [1] của quái thú này quả là cực kỳ mãnh liệt.
Mộ Dung Thiên khó khăn nuốt ực một ngụm nước bọt. Mẹ ơi! Nếu có thể dùng con súc sinh này ở địa cầu để đóng phim "Sinh Hóa Nguy Cơ" [2] thì hẳn là người ta sẽ không cần dùng tới công nghệ kỹ xảo tối tân rồi.
Ngay cả gã chiến sĩ dũng cảm Ba Tây khi nhìn thấy con quái vật kia thì hai chân cũng run lẩy bẩy, bởi vì gã nhận ra con ma thú này, nó chính là Hủ Huyết Bệ! Chỉ khi nào ma thú công thành thì mới thấy những loài ma thú biến dị xuất hiện, thế mà tại sao bây giờ nó đã có mặt ở đây rồi? Hủ Huyết Bệ đáng sợ cỡ nào thì gã biết rất rõ. Ngày trước khi gã còn bé, trong một lần ma thú công thành, gã đã chính mắt nhìn thấy cha gã bị một con Hủ Huyết Bệ nuốt chửng vào bụng, phụ thân gã chỉ có thể la hét kêu gào cho tới khi toàn thân bị tan ra thành máu mà chết, hình ảnh đó rất ư là tàn khốc. Cho tới nay, gã vĩnh viễn vẫn bị cái chết của cha ám ảnh, không thể nào xóa mờ được.
- Chạy mau!
Ba Tây lại một lần nữa cất tiếng nhắc nhở Mộ Dung Thiên, đồng thời, gã cố gắng lấy hết dũng khí huy động song chùy rồi xông về phía trước.
"Phụp, phụp."
Hủ Huyết Bệ không hề để tâm đến dáng điệu hùng hổ của Ba Tây, nó chỉ há miệng phun ra một bãi dịch thể màu đỏ hôi hám về phía Ba Tây.
Ba Tây vội cử song chùy lên đỡ lấy bãi dịch thể bắn về phía mình. Khi gã đang muốn tiếp tục xông tới thì đột nhiên cảm thấy song chùy trong tay nhẹ tênh, gã đưa mắt nhìn lại thì chợt cảm thấy ớn lạnh xương sống. Thì ra hai thanh chùy được chế tạo bằng tinh cương rất tốt, vậy mà giờ đây lại đang bị dịch thể của Hủ Huyết Bệ ăn mòn hết phân nửa và phần còn lại nằm trên mặt đất vẫn tiếp tục bị tan chảy dần, những luồng khói xanh không ngừng bốc ra từ chỗ tinh cương bị ăn mòn ấy, trông rất dễ sợ.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!
Ba Tây như chạm phải bò cạp độc rồi buông rơi hai chuôi chùy xuống đất. Gã liếc mắt nhìn sang Hủ Huyết Bệ một cái, rồi đột nhiên cất tiếng kêu quái dị, sau đó thì quay đầu bỏ chạy một mạch. Nỗi ám ảnh từ thuở nhỏ của gã trong thoáng chốc đã ùa về, lại thêm thực lực còn chênh lệch quá xa, cho nên bao nhiêu dũng khí của gã đã bị ném hết lên chín tầng mây. Chỉ trong nháy mắt mà đã không còn thấy bóng dáng của gã đâu nữa.
- Ba Tây!
Mộ Dung Thiên vội vàng kêu lớn, nhưng điều đó chẳng ăn thua gì. Xem ra tốc độ của gã Trư nhân kia vào lúc này đây thì cũng có thể sánh ngang với đạo tặc rồi, chỉ trong vài tích tắc mà đã khuất vào trong rừng rậm và biến mất khỏi tầm mắt của Mộ Dung Thiên. Nhìn dáng Ba Tây khuất xa dần, hai mắt của Mộ Dung Thiên mở ra thật lớn. Hắn vốn dĩ muốn xem Ba Tây làm cách nào để đánh bại con quái vật đáng tởm này, nhưng giờ đây hắn mới biết là mình đã tính sai nước cờ rồi. Mười phần sai cả mười. Cứ xem tướng của Ba Tây giống hệt như chuột gặp phải mèo, vậy cũng đủ biết là con quái vật kia quả đúng là khủng bố dị thường.
Có lẽ quái vật chê thịt Trư nhân thô lậu dai nhách nên bỏ qua cho gã tự do đào tẩu, mà trái lại, nó chuyển hết sự chú ý vào trên người Mộ Dung Thiên. Dường như nó rất hài lòng với con mồi ở trước mắt nên nước miếng cứ nhỏ xuống ròng ròng không ngớt, khiến cho một vùng đất tại đó biến thành một bãi đất nhầy nhụa, trông rất buồn nôn.
- Oaaaaaaaaaaaaa!
Mộ Dung Thiên cũng la lên giống hệt Ba Tây, rồi quay người bỏ chạy.
Bỗng nhiên, có một con Lấn ma không biết từ đâu nhảy ra chắn ngay trước mặt Mộ Dung Thiên. Khi vừa thấy con người thì nó lập tức kêu lớn một tiếng, rồi há miệng ngoạm một phát vào chân của Mộ Dung Thiên.
Mặc dù hắn rất tâm đắc với việc tránh né Lấn ma, nhưng do lúc này quá sợ hãi nên không còn bình tĩnh như lúc thường nữa mà phản ứng cũng không còn chính xác. Vì vậy mà hắn lập tức bị trúng chiêu ngay. Thương thế đó tuy không thể uy hiếp đến tính mạng, nhưng điều đáng sợ ở đây là yêu khí cũng theo vết thương mà xâm nhập vào người khiến cho hai chân tê dại không thể cử động được, nhưng do Mộ Dung Thiên vẫn còn đà chạy nên cũng lập tức ngã sầm xuống đất.
"Phốc phốc, phốc phốc!"
Không biết là vì con Hủ Huyết Bệ cảm thấy hưng phấn hay là vì một cảm giác nào khác, chỉ nghe nó kêu lớn một tiếng, rồi thò chiếc lưỡi thật dài ra tính quấn lấy Mộ Dung Thiên, trông tựa như cái lưỡi ếch bắn ra bắt mồi vậy.
"Thôi hết rồi!" Mộ Dung Thiên tuyệt vọng nghĩ thầm trong lòng. Hạ bàn của hắn bị yêu khí xâm nhập khiến cho bản thân tạm thời không thể nhúc nhích, giờ đây chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc lưỡi đỏ rực kia càng lúc càng tiến đến gần, rồi chờ đến khi những chất dịch thể ở trên đầu lưỡi của nó chạm vào mình thì cái mạng nhỏ này cũng sẽ bị ăn mòn cho đến chết.
"Sột soạt!"
Chiếc lưỡi của Hủ Huyết Bệ quấn lấy một vật, nhưng đó không phải là Mộ Dung Thiên, mà là con Lấn ma vừa mới tấn công hắn lúc nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.