Dị Giới Dược Sư

Chương 42: Biến thân




Ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên vẫn đến Ốc Mã cao địa đúng giờ. Hắn hoàn toàn không để lời cảnh giác của Tư Ân vào lòng chút nào, có lẽ cũng bởi vì Ốc Mã cao địa là ở bìa rừng, còn khu mộ u linh thì ở tận nơi sâu nhất trong rừng, từ đây đến đó cũng phải có một khoảng cách khá xa, do đó mà hắn rất yên tâm để tiếp tục công việc nghiên cứu yêu khí của hắn.
Đáng tiếc là lại một ngày qua đi mà hắn vẫn không thu hoạch được gì. Chiều hôm trước luồng yêu khí chia nhỏ thành nhiều đường và đột nhiên linh quang vụt hiện trong chớp mắt, thế mà hôm nay lại không thấy tình trạng đó xảy ra nữa. Mộ Dung Thiên hơi có chút thất vọng, nếu biết vậy thì tranh thủ tối hôm qua nhân lúc vừa đạt được chút thành quả thì cứ thừa thắng xông lên, giết thêm vài con Lấn ma nữa để đoạt lấy yêu khí. Nói không chừng cảm giác lúc đó đặc biệt nhạy cảm, nhờ vậy mà linh quang sẽ xuất hiện nhiều hơn chăng? Hắn là một người học y nên hiểu rất rõ, thân thể và tinh thần của con người không phải lúc nào cũng ổn định, mà lúc nào nó cũng không ngừng thay đổi, lúc mạnh lúc yếu. Ngoại trừ sự biến hóa của huyết mạch bản thân ra thì nhân tố làm ảnh hưởng tới cơ thể và tinh thần còn rất nhiều, ví dụ như khí hậu, vi trùng vi khuẩn, tâm tình, sự bức xạ có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy ở nội tạng hoặc ngoại thể...v..vv....tất cả những yếu tố đó đều có khả năng cả. Xem ra trạng thái cơ thể của hắn hôm nay không được tốt nên mới dẫn đến việc tinh thần xuống dốc, chắc lại phải đợi đến mai thôi.
Mộ Dung Thiên bấm các đốt ngón tay nhẩm tính lại, mới đó mà cuộc hẹn một tháng giữa hắn và Ba Tây cũng đã trôi qua được phân nửa rồi, giờ chỉ còn lại gần hai mươi ngày thôi. Nhiêu đó thời gian nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, mà cũng không biết trong quãng thời gian đó thì hắn sẽ gặt hái được chút thành quả nào không nữa. Nếu đến lúc đó mà còn không làm được gì, liệu có thể câu kéo với Trư nhân thêm vài ngày không nhỉ? Dẫu sao thì mình và Trư nhân cũng có giao tình không tệ, huống chi lại còn nghe nói gã rất thích đến đầm yêu linh để săn thủy quái, theo lẽ thì gã sẽ không cự tuyệt mình chứ nhỉ?
Đột nhiên Mộ Dung Thiên nghe được một tràng âm thanh thấp trầm vang lên, chuỗi âm thanh đó rất khó phân biệt được là tiếng gì nhưng cũng lại tựa như tiếng sấm rền vậy, và hiển nhiên là nó vang lên từ một nơi khá xa. Tiếp đó thì mặt đất hơi rung động, dường như là cơn động đất vậy, nhưng sau đó thì mọi việc lại trở về như thường.
Mộ Dung Thiên ngấm ngầm sợ hãi, rốt cuộc đây là chuyện gì thế? Đứng ở trên cao nhìn về hướng vừa phát ra tràng âm thanh lạ kia, hắn nhìn thấy ở cách đó khoảng vài dặm về hướng tây chợt có bụi bay mù mịt, từng cụm từng cụm bụi cứ bốc lên cao, và trong những tiếng kêu vang dội, một quả đồi nhỏ cao cỡ trăm thước đang từ từ lún xuống thấp. Khu rừng hoang dã này vốn là nơi không thấy nổi ánh mặt trời, nhưng giờ đây đột nhiên lại xuất hiện một khoảng đất trống bằng phẳng. Hiển nhiên là phải có một lực lượng cực mạnh mới có thể làm được như thế.
Con bà nó, tối hôm qua mới vừa gặp Cuồng Bạo dong binh đoàn xong, không lẽ hôm nay liền có ma thú cấp B xuất hiện hay sao? Mà cái nơi đang xảy ra chuyện kia lại vừa khéo nằm ngay chỗ của khu mộ u linh, chắc là nó rồi. Lực lượng của dong binh và ma thú cấp A đều lợi hại đến nỗi vượt qua cả sức tưởng tượng của người thường, vì vậy cho nên họ đều có khả năng tạo ra một lực hủy hoại mạnh như thế. Mộ Dung Thiên chứng kiến cảnh đó mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, xem ra mình rất khó có thể đạt tới được mục tiêu rồi, vì con đường đó thật không suôn sẻ chút nào.
Mộ Dung Thiên suy đoán không sai, quả thật là Cuồng Bạo dong binh đoàn đang chiến đấu với ma thú, nhưng tầm mức dữ dội thì còn vượt xa cả sự dự tính của bọn họ nữa.
Trong một chu vi độ chừng mười thước chung quanh khu mộ u linh, bao nhiêu cây cỏ đều bị vạt sạch, một vài thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn đang bày thành trận thế ở khoảng đất trống. Chiến sĩ Tạp Tháp là người có lực phòng ngự rất mạnh cùng với kỵ sĩ Tát Na Lâm Cách chia nhau trấn giữ hai bên trái phải ở mặt trước. Người kiêm cả hai loại lực lượng vừa tấn công vừa phòng ngự là phù trú sư Bố Lỗ Tư thì thủ ở trung ương, còn người có sức tấn công tầm xa và lo phần trị liệu cho những ai bị thương là nữ cung tiễn thủ Bích Dạ cùng với người sử dụng thánh ngôn để khích lệ tinh thần chiến đấu của mọi người là mục sư Tạp Lâm thì đứng ở hàng sau cùng. Đây chính là tiêu chuẩn của đội hình chiến đấu của họ. Song, có điểm đặc biệt là người quan trọng nhất và cũng có phần yếu nhất là ma pháp sư Khẳng Đặc thì lại đứng ở phía trước của Bích Dạ và Tạp Lâm. Sở dĩ họ có sự sắp đặt đó là vì Khẳng Đặc rất tinh thông Thủy hệ và Băng hệ ma pháp, hơn nữa trình độ thao túng hai loại nguyên tố này của y cũng đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, do đó ngoài lực công kích ra, y còn kiêm luôn cả năng lực phòng ngự rất tuyệt vời. Vì vậy mà y không hề sợ hãi chút nào, thậm chí, y còn có thể bảo vệ mặt sau của Bích Dạ và Tạp Lâm nữa.
Ngay cả vị ma pháp sư cần có sự bảo hộ của người ta nhất thì lại phải đi bảo vệ người khác, như vậy cũng đủ thấy đội ngũ này có sức mạnh phi thường. Song, với thực lực mạnh mẽ như của Cuồng Bạo dong binh đoàn mà vào thời khắc này, ai nấy cũng đều mang thần sắc ngưng trọng, mồ hôi đổ như mưa, bao nhiêu hỏa nhận, phá ma tiễn, bạo liệt phù, mâu khí, v..vv...đều nhắm vào con ma thú đang đứng ở giữa sân mà bay tới như mưa, và đó cũng chính là nguyên nhân đã phát ra những tiếng nổ lúc nãy.
Bọn họ không nề hà chuyện gì mà liên tiếp tung ra gần hết các tuyệt chiêu, tất nhiên là tiêu hao không ít sức lực, nên bọn họ ai nấy cũng đều không ngừng uống vào Ma Lực dược. Ngay cả người có phong vận lẳng lơ như nữ cung tiễn thủ Bích Dạ và người có tính tình hào sảng như gã chiến sĩ tóc hung cũng mất đi phong độ của tối hôm qua, hai người họ đều đang hết sức khẩn trương nhìn chằm chằm vào nơi đang phát nổ ở trước mặt kia.
Sau khi bụi mù tan đi hết thì tại nơi đó liền lộ ra hình thù của một con ma thú, thân nó cao độ một thước, toàn thân có một lớp lông trắng muốt, thân thể lại tròn tròn so với các loại ma thú hung dữ khác cũng khác biệt một trời một vực. Bề ngoài của nó trông không có vẻ nào là có sức mạnh phi thường cả, thế nhưng nó lại khiến cho các thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn hết sức hồi hộp, mồ hôi thấm ướt cả đôi bàn tay.
Bất kỳ một võ giả nào ở trên Thần Phong đại lục này đều có một số tài phú kếch sù, nên mỗi khi ma thú công thành thì họ đều có khả năng cống hiến không nhỏ, do đó mà Dong Binh công hội thường phái đi những dong binh có thực lực tương đương với nhiệm vụ để giảm bớt sự hy sinh không cần thiết. Cuồng Bạo dong binh đoàn vốn dĩ có dư sức để tiêu diệt những con ma thú cấp B mà người trong trấn từng gặp, lúc nãy họ cũng đã muốn thu thập mọi thứ để trở về thì chẳng biết nó ở đâu lại xông ra như thế.
Bởi vì nó chưa từng xuất hiện nên mọi người đều chỉ tưởng nó là một con ma thú thấp kém, lúc nãy Tạp Tháp còn tung ra một đường đao khí, những tưởng là sẽ tiêu diệt nó dễ dàng, ai ngờ thân thể của nó hứng phải đường đao khí đó mà vẫn bình yên vô sự, cả một vết thương nhỏ cũng không có. Khi ấy, mọi người mới để tâm chú ý tới nó. Tạp Tháp cảm thấy mất mặt, gã liền gia tăng thêm vài phần sức lực rồi lại bổ một đao vào con ma thú kia, nhưng lại không có một chút tác dụng nào. Hơn nữa, điều kỳ quái là nó không như những con ma thú khác, nó không hề biểu lộ hung tính muốn xâm lược và tấn công mọi người ngay lập tức, mà trái lại, nó chỉ kêu lớn mấy tiếng rồi tính xoay người bỏ chạy mà thôi.
Sau khi Tạp Tháp tấn công lần thứ hai không có kết quả thì mọi người tuy có cảm giác không giống nhau, nhưng đều muốn quần công con ma thú đó. Khẳng Đặc thì vẫn phóng ra thủy xà để trói buộc nó, còn phù chú sư thì dùng linh phù làm trì hoãn sự hoạt động của đối phương để phối hợp. Chiêu này ở trong lúc chiến đấu rất có thực dụng, nên bọn họ sớm đã luyện thành tâm thức tương thông, phản ứng nhanh nhẹn và rất tự nhiên. Lần này phối hợp cũng không có gì bất ngờ, sức bỏ chạy của ma thú lông trắng dường như rất yếu, do đó mà nó lập tức bị bao vây lại, và trở thành mục tiêu của mọi người. Dù nó muốn chạy thì cũng không thể thoát được.
Song, con ma thú đó sau khi đã hứng chịu mọi sự công kích thì nó vẫn cứ đứng sờ sờ tại đó, không một chút suy suyển, và cũng tựa như đánh hoài không chết vậy. Mọi người đều kinh hãi nhìn nó đầy vẻ khó hiểu, xem chừng lực phòng ngự của nó đã đạt tới cấp A rồi, vậy nếu lực công kích của nó dù có kém một chút thì cũng vẫn rất ư là kinh khủng. Do đó, tuyệt không thể lưu lại nó để làm hại những chiến chức giả của Cách Lâm trấn.
Nhưng rốt cuộc thì đề nghị của vị đoàn trưởng đa mưu túc trí là Khẳng Đặc cũng đã phát sinh hiệu quả. Lần công kích sau cùng đều được nhắm hết vào bốn chân của nó. Khẳng Đặc quan sát rất chuẩn, cước bộ của con ma thú lông trắng kia rất yếu ớt. Hơn nữa, hỏa lực công kích lại được gia tăng cường độ, do đó mà họ đã thu được một chút thành quả. Chân của nó tựa như đã bị chấn gãy, máu tươi từ vết thương nhỏ ròng ròng trên mặt đất, vì vậy mà nó phải ngồi bệt xuống đất và không còn đứng dậy nổi nữa. Vào lúc này, nó chỉ có thể cất tiếng rên nhè nhẹ mà thôi.
Chiêu vừa rồi, mọi người đã dùng toàn lực để xuất kích, không biết là họ đã phải nuốt bao nhiêu đan dược đắt tiền rồi. Giá trị của số đan dược đó có lẽ cũng phải tương đương với hơn trăm thủy tinh tệ chứ chẳng ít gì.
Mục sư Tạp Lâm vốn có tâm tính thiện lương, nàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì liền cảm thấy bất nhẫn, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta thật phải giết nó sao? Ta thấy nó không hề có chút ác ý nào cả.
- Nói bậy! Những con ma thú ở trong cánh rừng hoang này đều mang tính chất xâm lược hết.
Tạp Tháp vốn ghét ác như ghét kẻ thù, gã vừa nghe được lời nói của Tạp Lâm thì lập tức phản bác lại ngay.
Những người khác đều không lên tiếng. Tuy ma thú lông trắng không chủ động công kích, nhưng bọn họ đã điều tra qua, trong khu rừng này không hề tồn tại loại trung lập hình ma thú hay là nhu thuận hình ma thú. Vả lại, con ma thú cổ quái ở trước mặt đây có sức mạnh rất dễ sợ, nhưng nó lại có vẻ như là chưa biết tận dụng yêu khí của mình như thế nào. Do đó họ phải nắm vững cơ hội này để tiêu diệt nó, nếu như để cho nó tiếp tục trưởng thành thì sau này hẳn là sẽ rất phiền toái.
Mọi người vội đưa tay lau mồ hôi trán, còn miệng thì ngậm chặt mấy viên Khôi Phục đan. Bọn họ chuẩn bị đồng loạt phát động một kích tối hậu. Tình huống trước mắt đang nằm trong sự khống chế của họ, do đó, Tạp Tháp cất tiếng hỏi dò:
- Khẳng Đặc đoàn trưởng, rốt cuộc con súc sinh này thuộc loại gì thế? Sao chúng ta chưa từng nghe qua nhỉ? Coi bộ nó không thể tấn công ở một khoảng cách xa được.
Khẳng Đặc đang dùng toàn lực để khống chế số lượng lớn thủy xà nên không thể phân tâm trả lời gã được, y chỉ lắc lắc đầu đáp lại. Với kiến thức sâu rộng như y mà cũng không nhận ra được lai lịch của con vật tuy nhỏ bé nhưng lại có yêu khí phòng ngự cực mạnh này.
Đột nhiên, trong số thủy xà kia chợt có tiếng vỡ nát, Khẳng Đặc kinh hãi quát:
- Mau, lập tức công kích nó.
Y có dự kiến là con ma thú lông trắng kia sẽ bỏ chạy, vì chỉ trong một thoáng phân tâm mà thủy xà liền lập tức bị đứt đoạn luôn một hơi mấy con.
Linh lực của mọi người còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng ai cũng hiểu được mệnh lệnh của Khẳng Đặc tuyệt đối không phải là không có nguyên do. Vì thế cho nên ai nấy cũng đều vận khởi tất cả linh lực còn lại trong người, chuẩn bị phát ra một kích chí mạng.
"Agrrrrrrrrrrrrr!" Con ma thú lông trắng vốn đang chỉ rên rỉ rất nhỏ tiếng, nhưng bỗng nhiên nó lại rống to một tràng dài, làm chấn động cả khu rừng, khiến cho bao nhiêu lá cây đều bị chấn rớt khỏi cành và rơi xuống đất như mưa. Bao nhiêu thủy xà quấn quanh khắp người nó đều bị đứt lìa, còn trong không gian thì tràn ngập vô số yêu khí thực thể hóa vô hình vô chất. Đám quỷ vụ dầy đặc ấy bị hút vào trong cơ thể của ma thú lông trắng, rồi toàn thân nó bị bao phủ bởi lớp khí đen y như một quả trứng đang được ấp vậy. Tiếp theo đó là thân hình của nó chợt có biến hóa và trở thành cao lớn hơn trước, chỉ trong nháy mắt mà đã cao tới ba thước, đôi mắt màu đen của nó không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ sậm và lóe lên huyết quang sáng rực. Cả hàm răng và móng vuốt của nó vốn dĩ cũng không sắc bén gì, vậy mà giờ đây đã nhanh chóng sinh trưởng, hàn quang lập lòe phản chiếu lên mặt của chúng nhân. Trong lòng họ ai nấy cũng đều cảm thấy ớn lạnh, các dong binh từng trải qua hàng trăm trận chiến mỗi năm, từng vật lộn với sinh tử biết bao phen như họ thì đương nhiên là có khứu giác rất nhạy bén. Họ biết cảm giác mà họ vừa có được chính là hơi thở của nguy hiểm và tử vong.
Tạp Tháp hít một hơi thật sâu. Cả người mù cũng có thể thấy được con ma thú kia đang trở nên cực mạnh, nhưng chắc vẫn chưa dừng lại tại đó.
Khẳng Đặc hoang mang lẩm bẩm tự nói:
- Biến hình ma thú! Sức hấp thu yêu khí thực thể hóa thật là nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.