Dị Giới Dược Sư

Chương 406: Kiền ba (dưỡng phụ)




Quả như Mộ Dung Thiên dự liệu, vài ngày sau đó, kẻ thế thân của Toa Phỉ liền biến mất khỏi Thủy Đô. Ả ta cũng minh bạch, bản thân mình còn kém xa Toa Phỉ thật sự rất nhiều, việc mà ả có thể làm được là tiếp đãi kẻ khác ở trên giường mà thôi.
Ngoài đám người của Mộ Dung Thiên ra, không một ai biết được nguyên do biến mất của Toa Phỉ.
"Ma nữ mê hoặc" của kẻ thế thân có thể khiến cho vô số nam nhân mê luyến ả đến nỗi quên cả đường về, nhưng còn mỵ lực được phát ra từ "Thánh nữ tán ca" của Toa Phỉ cũng được phát ra từ tinh thần lực, về mặt khí chất, nó cũng hấp dẫn người ta rất sâu đậm, khiến cho họ nảy sinh ra ý nghĩ yêu thương.
Lúc Toa Phỉ vừa biến mất, đám trai lơ (diện thủ) của ả cũng không vì vậy mà thoát ra khỏi sức ảnh hưởng của ả. Trái lại, bọn chúng còn điên cuồng chạy đi tìm kiếm nơi hạ lạc của ả nữa, nhưng thủy chung mọi tin tức liên quan tới ả đều bặt vô âm tín.
Trong khi đó, vây cánh của ả cũng không hề hoài nghi tới Mộ Dung Thiên, bởi vì tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy, ả tự mình biến mất chứ không phải do ngoại lực gây nên.
Lúc đó vốn có một đám người vây quanh ả, lại có đông đảo cao thủ bảo hộ. Sự phòng ngự có thể nói là hoàn toàn cẩn mật, nhưng hành động khác thường trước tiên của Toa Phỉ là đã cho hai ảnh cấp thích khách triệt thoái, sau đó lại bỏ mặc mọi lời khuyên can của người khác để ra ngoài một mình, cuối cùng là phương tung biến mất không còn bóng dáng đâu nữa.
Người của Thủy Đô đều không hiểu được lối suy nghĩ của Toa Phỉ, ả có một mặt là thánh khiết không tỳ vết, còn mặt khác thì phóng đãng đọa lạc, một con người được kết hợp từ thiên sứ và ma nữ, quả thật là khó hiểu.
Về sự thất tung của Toa Phỉ, tại Thủy Đô, người ta nghe được hai loại tin đồn.
Tin thứ nhất là vì cuối cùng Toa Phỉ cũng chán ghét trường tranh đua quyền lực, khiến cho tỷ muội tương tàn này, cùng lúc đó cũng không muốn cho nỗ lực từ bấy lâu nay của mình trở thành một trò cười, và cảm thấy có lỗi với những người theo mình bấy lâu, do đó nên ả lựa chọn quy ẩn, tìm đến một nơi không ai biết được để sống hết đời còn lại.
Tin thứ hai là dưới áp lực quá mạnh của Long vương, Toa Phỉ tự biết không thể thắng được, vì vậy mà ả tình nguyện buông bỏ tất cả, chí ít cũng có thể giữ được mặt mũi.
Mọi sự tranh luận về Toa Phỉ nổi lên rất nhiều, hầu như giả thuyết nào cũng có, mà cái nào cũng không giống cái nào.
Có người trách ả đã khiến cho Thủy Đô bị rơi vào tình trạng phân liệt quá lâu, để đến nỗi cuộc diện chính trị bất ổn như bây giờ.
Cũng có người nói lúc đầu Toa Phỉ cấu kết với hải tặc để gây ra những hành động cực đoan, nhưng tất cả đều vì Thiên Lý mục trường, thậm chí còn tạo ra điều kiện có lợi nhất cho sự phát triển của Thủy Đô nữa, và cuối cùng thì đã khiến cho Thủy Đô trở thành một quốc gia phồn vinh trên hải dương.
Chỉ là mọi người đều không ngờ tới, nữ nhân đã gây nên nhiều tranh luận như thế đã táng thân tại một nghĩa trang vô danh.
Vô luận thế nào, phe phái của Toa Phỉ đã như rắn không đầu, trong khi bao nhiêu vây cánh của ả vẫn chưa bỏ qua ý định tìm kiếm ả thì cán cân quyền lực ở Thủy Đô đã từ từ nghiêng về phía Duy Đa Lợi Á. Rất nhiều người từ bấy lâu nay vẫn giữ thái độ trung lập, nay cũng nhân dịp Toa Phỉ bị thất tung mà tỏ rõ lập trường của mình.
Trường phân tranh quyền lực tại Thủy Đô cũng vì vậy mà kết thúc.
Long nữ Mâu Cơ vốn định lặn lội ngàn dặm đến Thủy Đô để khởi binh vấn tội dâm phụ, nhưng không ai còn nhìn thấy bóng dáng của Toa Phỉ đâu nữa thì mục đích của nàng cũng trở thành con số không.
Nhiệm vụ của Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng hoàn thành mỹ mãn, và lúc này cũng gần tới lúc phải rởi khỏi Thủy Đô. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn còn phải đến từ biệt hai tỷ muội còn lại của Thiên Lý mục trường.
Lúc trước, mỗi lần Mộ Dung Thiên đến thì Cách Lôi Lâm rất vui mừng, nhưng ngày hôm nay lại khiến cho nàng rầu rĩ không vui.
Mãi tới khi Mộ Dung Thiên đến trước mặt thì Cách Lôi Lâm mới khôi phục lại tinh thần, rồi chào:
- Tỷ phu!
Tuy hắn và Duy Đa Lợi Á không có quan hệ gì, nhưng Cách Lôi Lâm vẫn cứ gọi hắn như thế, rồi lâu dần cũng khiến cho hắn quen luôn. Hắn lên tiếng hỏi:
- Ủa, ngươi đang nghĩ gì đó?
Cách Lôi Lâm vuốt vuốt mấy lọn tóc rối trên đầu, rồi khổ não nói:
- Đang nghĩ tới nhị tỷ. Huynh nói xem, tại sao nhị tỷ lại bỏ đi mà không từ biệt thế? Trong khoảng thời gian gần đây, huynh rất gần gũi với nhị tỷ, chắc biết chuyện gì chứ?
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Ta cũng không biết, bởi vì đa số thời gian khi chúng ta ở cùng một chỗ thì chỉ trò chuyện xã giao thôi, chứ cũng đâu biết gì nhiều. Ta tưởng ngươi phải là người biết rõ mới đúng, hơn nữa, kết quả như vậy không phải là chuyện tốt hay sao?
Không phải Cách Lôi Lâm không biết đến cuộc tranh chấp giữa hai vị tỷ tỷ của mình. Nàng vẫn thường đóng vai kẻ hòa giải. Nay Toa Phỉ có thể tự mình bỏ đi, đương nhiên đó là một việc tốt, nhưng chẳng qua nàng khó tiếp nhận được việc ba tỷ muội đang sống với nhau mà đột nhiên lại thiếu đi một người.
- Dù sao thì nhị tỷ cũng vẫn có thể ở lại Thủy Đô mà.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Ngươi cũng biết lệnh tỷ là người có lòng hiếu thắng và lòng tự trọng rất mạnh kia mà, với việc này, hẳn nàng ta cần phải có quyết tâm rất ghê gớm, do đó mà không thể xuất hiện trở lại. Hoặc giả, có một ngày nào đó, sau khi nàng ta nghĩ thông suốt được rồi, đến chừng đó thì sẽ lại xuất hiện trước mặt các người thôi.
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì phấn chấn tinh thần:
- Nếu được vậy thì tốt lắm. Ài, sao gia môn của chúng ta lại bất hạnh như thế chứ? Nếu như có được một nam đinh thì có phải là tốt rồi không, khi đó sẽ không có ai tranh luận tới việc quyền thừa kế nữa, mà ba tỷ muội chúng ta cũng có thể sống vui vẻ với nhau rồi.
- Thế sự khó lường được, hãy nghĩ thoáng một chút đi.
Mộ Dung Thiên thở dài nói tiếp:
- Phải rồi, hôm nay ta đến đây là muốn nói với ngươi một việc. Ta sắp phải quay về Tát La rồi, có lẽ là sáng mai sẽ đi đấy.
Cách Lôi Lâm cả kinh thốt:
- Cái gì? Sao lại nhanh như thế?
- Cũng đâu có nhanh gì mấy, ta đến Thủy Đô cũng được một thời gian rồi, việc hải sủng cũng đã bàn xong với đại tỷ của ngươi. Hôm qua ta đã nhận được quân lệnh của Tát La, vì tình thế chiến tranh cấp bách, do đó mà ta phải mau chóng trở lại mới được.
Cách Lôi Lâm cảm thấy như mất mát gì đó, nàng gượng cười thốt:
- Nhị tỷ mới vừa đi, mà tỷ phu huynh cũng muốn rời khỏi đây nữa hay sao? Vậy ta sẽ rất cô độc à.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Chẳng phải ngươi vẫn còn đại tỷ hay sao? Hãy thường xuyên chiếu cố cho nàng ta một chút. Ngoài Thiên Lý mục trường ra, nàng ta còn phải chiếu cố cho tiểu Khải Đế nữa, rất vất vả đấy.
Cách Lôi Lâm gật đầu:
- Ta biết rồi. Phải đó, ngươi cũng đừng cô phụ đại tỷ đấy, tuy rằng ta biết trách nhiệm thống soái của ngươi có áp lực rất trầm trọng.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì dở khóc dở cười, cái việc hồ đồ kia e rằng bản thân hắn vẫn sẽ còn mang theo trên lưng cho coi.
Khi Mộ Dung Thiên trở lại ngôi biệt thự của Liên Chức công hội, từ xa hắn đã nhìn thấy Duy Đa Lợi Á ôm Khải Đế mà đứng đợi sẵn trước cửa rồi.
Tên thủ vệ đứng gần đó nhìn nàng với ánh mắt ám muội, thầm nghĩ tên phong lưu này trước đó mê luyến Toa Phỉ tiểu thư, đến nỗi quên cả đường về. Giờ đây Toa Phỉ tiểu thư mất tích thì hắn lại quay về với tình nhân cũ.
Thời gian gần đây Duy Đa Lợi Á bù đầu với công việc bề bộn, cũng có một khoảng thời gian nàng không được gặp Mộ Dung Thiên rồi. Vừa thấy nàng, Mộ Dung Thiên liền ngạc nhiên hỏi:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, có việc gì thế?
Tiểu Khải Đế nhìn thấy Mộ Dung Thiên, nó liền vui mừng hớn hở, giang rộng hai tay đòi bế, rồi kêu lên:
- Thúc thúc! Thúc thúc!
Duy Đa Lợi Á trao tiểu Khải Đế sang cho Mộ Dung Thiên, rồi hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, chúng ta có thể vào trong trò chuyện một lúc chăng?
Tên thủ vệ đứng gần đó lập tức vểnh lỗ tai lên để nghe ngóng. Gã thầm nghĩ "chuyện" mà Duy Đa Lợi Á muốn nói chắc sẽ xẹt ra lửa đây. Do đó mà trong lòng gã không khỏi thầm bội phục thủ đoạn của Mộ Dung Thiên, quả không thẹn là thống soái Rạng Đông, một kẻ có mới nới cũ, ăn xong rồi mà vẫn còn quay đầu lại ăn tiếp, khiến cho Duy Đa Lợi Á hết lần này tới lần khác tìm đến tận cửa như thế.
Mộ Dung Thiên vừa chọc cho tiểu Khải Đế cười khanh khách không ngừng, vừa nói:
- Đương nhiên là được rồi.
Vừa khéo Duy Đa Lợi Á có việc đến tìm mình, vậy thì sẵn đây mà cáo biệt với nàng luôn cũng tốt.
oooOooo
- Đan Ni Tư đại nhân, sự thất tung của Toa Phỉ có liên quan tới ngài chăng?
Đó là lời đầu tiên mà Duy Đa Lợi Á thốt lên sau khi bước qua cửa. Nàng cảm thấy rằng chuyện của Toa Phỉ không hề đơn giản như lời đồn đãi ở bên ngoài.
Câu hỏi thình lình của nàng không khiến cho Mộ Dung Thiên bối rối, hắn chỉ nặn ra dáng vẻ khổ sở rồi nói:
- Nàng cũng biết đó, Toa Phỉ tiểu thư là hồng nhan tri kỷ của ta, và hai người bọn ta rất hợp tánh kia mà, nói không chừng nàng ta có nổi khổ nào đó thì sao?
Nghe được câu trả lời của Mộ Dung Thiên, Duy Đa Lợi Á liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng một câu nói không thể nói lên được điều gì, nhưng Duy Đa Lợi Á lại mong được chính tai nghe hắn lên tiếng phủ nhận.
Mấy ngày qua, Duy Đa Lợi Á luôn nằm mơ thấy cùng một cơn ác mộng. Nàng rất sợ cơn ác mộng đó sẽ trở thành hiện thực.
Tuy lâu nay Toa Phỉ vẫn là kẻ đối đầu trong việc tranh quyền với nàng, nhưng cho tới nay Duy Đa Lợi Á vẫn chưa bao giờ hận nhị muội của mình. Nếu không phải vì nguyện vọng trước khi chết của phụ thân, có lẽ Duy Đa Lợi Á đã nhường hết Thiên Lý mục trường cho nhị muội của mình rồi.
Trong lòng của Duy Đa Lợi Á, Toa Phỉ vẫn là muội muội chí thân của nàng, tuy rằng từ sau khi dã tâm càng lúc càng bành trướng, Toa Phỉ vốn chưa từng đối đãi với nàng như một vị tỷ tỷ vậy.
Bởi vì sự tồn tại của Khải Đế, giữa hai người đã có một vết rạn nứt khó nói ra thành lời được.
Nếu như cơn ác mộng của nàng là sự thật, vậy thì gã nam tử trước mặt nàng lúc này chính là hung thủ đã sát hại muội muội của nàng, dù cho hắn có lòng ủng hộ mình, chỉ e rằng Duy Đa Lợi Á cũng khó có thể tiếp thụ nổi.
Nhưng hiện tại, Duy Đa Lợi Á đã trút được gánh nặng trong lòng. Tuy rằng hắn rất có động cơ để hạ thủ, nhưng quả thật hắn không giống như người lén lút hạ độc thủ ở sau lưng người ta vậy. Theo Duy Đa Lợi Á được biết, trong ngày mà Toa Phỉ bị thất tung, Mộ Dung Thiên vốn đang ở tại phòng luyện đan mà đàm luận về lãnh vực thuốc men với Cách Lôi Lâm kia mà.
Trên thực tế, Toa Phỉ là một người rất cẩn thận, nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, ngày hôm đó ả đã phái bộ hạ đi nơi khác, điều đó cho thấy ả thật sự nguyện ý bỏ đi. Nhưng dù sao đi nữa thì Duy Đa Lợi Á cũng không thể hiểu được, Toa Phỉ vốn đã có tính tranh cường đấu thắng từ nhỏ, vậy mà tới lúc này không biết vì sao lại đại giác đại ngộ như thế.
- Phải rồi Đan Ni Tư đại nhân, ta còn muốn xin ngài một việc nữa.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, có chuyện gì xin cứ nói, không cần khách sáo với ta.
- Ta hy vọng ngài có thể làm dưỡng phụ của tiểu Khải Đế được không?
- Sao cơ?
Duy Đa Lợi Á thoáng đỏ mặt:
- Bởi vì nó rất thích ngài.
Nàng hơi dừng lại một chút, rồi nhỏ giọng nói:
- Sự biến động hiện nay của đại lục quá to lớn, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an, dường như sau này sẽ có một việc không thể lường trước được sẽ xảy ra trên người ta. Do đó, ta rất mong trên đời này còn có một người sẽ yêu thương nó, che chở cho nó. Mà ngài cũng rất thích tiểu Khải Đế mà phải không?
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, xin đừng nói những lời bất tường như vậy.
Duy Đa Lợi Á vẫn kiên trì:
- Ta chỉ cần một câu trả lời thôi, được hay không?
- Ừm, ta có phát thệ, vô luận xảy ra chuyện gì, ta sẽ dùng hết toàn lực để bảo hộ cho tiểu Khải Đế giống như nàng vậy!
Trong lúc Mộ Dung Thiên phát thệ, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của Duy Đa Lợi Á. Bởi vì quả thật không lâu sau đó, sẽ có chuyện không tầm thường phát sinh, mà hơn nữa lại còn xảy ra ở trên người Duy Đa Lợi Á nữa. Dự cảm của nàng quả thật là quá linh nghiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.