Dị Giới Dược Sư

Chương 381:




Chu Lợi Á mặc kệ trong lòng Mộ Dung Thiên suy nghĩ thế nào, nàng cũng gấp lắm rồi, thế nhưng vẫn phải tự khống chế dục vọng của mình, đồng thời tiếp tục dùng tay và miệng để hầu hạ tên sắc lang, bởi vì nàng mong hắn cũng sẽ đạt được khoái cảm tuyệt vời, có như vậy thì hắn mới không sản sinh lòng bài xích, cam tâm tình nguyện cùng với mình mà chế tạo truyền nhân đời kế tiếp cho Hấp Huyết hoàng tộc. Dù sao thì việc hoài thai cũng không thể xảy ra chỉ trong dăm bảy ngày là xong kia mà.
Sau khi cố gắng vận khởi linh lực nhưng không có cách nào để phá thể ra ngoài, cuối cũng Mộ Dung Thiên cũng thôi không giãy giụa nữa, trong lòng coi nhẹ sống chết. Mẹ kiếp, cưỡng gian thì cưỡng gian đi, nếu đã không phản kháng được thì cứ hưởng thụ cho rồi! Nói không chừng nàng nữ hoàng này đúng là một xử nữ thì sao? Nếu đúng vậy thì lão tử lời khẳm rồi.
Vừa vặn lúc này Chu Lợi Á cũng cho rằng hành động chuẩn bị cũng vừa đủ.
Nếu tiếp tục nữa thì chỉ sợ Mộ Dung Thiên sẽ bị nổ tung, mà nàng ta cũng đang không thể đè nén được dục hỏa nữa rồi.
Do đó, Chu Lợi Á ngồi thẳng người lên, sau đó say đắm vuốt ve lồng ngực của tên sắc lang rồi nói:
- Tử thần sứ giả, vô địch thống soái, úy, La Địch, ta nghĩ nữ nhi của chúng ta sau này sẽ là một nhân vật ưu tú nhất trong tộc từ xưa tới nay, nó sẽ rất mỹ lệ, rất thông minh, rất mạnh mẽ. Đến đây nào, chúng ta hãy cùng nhau sáng tạo người mới cho Hấp Huyết gia tộc nào....ối!
Lời của Chu Lợi Á còn chưa dứt thì bỗng nhiên thét rầm lên, cả bốn nữ Hấp Huyết quỷ đang giữ chặt tay chân của hắn cũng bị chấn động toàn thân, rồi cả bốn người như bị điện giật mà lập tức buông tay ra, bởi vì không biết tại sao họ lại không thể khống chế được lực lượng của mình mà chúng cứ không ngừng đổ tuôn vào người đối phương.
Nguyên bản Mộ Dung Thiên cũng đã hạ quyết tâm tiếp nhận việc bị mấy nữ nhân này cưỡng gian rồi. Hắn đang định phản thủ làm công để báo thù Chu Lợi Á, nhưng không ngờ đã xảy ra đột biến, tuy không biết rõ chuyện gì, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh và ù té chạy ra khỏi phòng tắm.
Sau khi chạy vào tới phòng khách, Mộ Dung Thiên vẫn chưa cảm thấy an toàn, bởi vì Chu Lợi Á nữ hoàng vẫn có thể đuổi theo được tới đây, vì vậy mà hắn không dám suy nghĩ nhiều, vội mở cửa lớn mà chạy ra ngoài, ngõ hầu cầu viện với đám thủ vệ của khu vực quý khách.
- Aaaaaa!
Khi Mộ Dung Thiên vừa chạy ra khỏi cửa thì lập tức có nhiều tiếng thét chói tai vang lên.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, thì ra đã có ba nữ nhân xuất hiện ở ngay cửa phòng của Lăng Đế Tư từ lúc nào rồi.
Lăng Đế Tư đang dùng tay che miệng, giật mình kinh sợ nhìn chằm chằm vào hắn.
Còn Đắc Phỉ thì nhìn nam nhân xa lạ kia mà không biết phải ứng phó thế nào, bởi vì khuôn mặt của Mộ Dung Thiên lúc này hoàn toàn xa lạ đối với nàng ta.
Còn nàng tiểu mục sư Ba Lỵ thì sợ đến nỗi nhắm chặt hai mắt lại.
Lúc này Mộ Dung Thiên cũng phát hiện ra chỗ thất thố của mình, vì vừa rồi khi chạy ra khỏi phòng tắm, hắn chỉ kịp vớ lấy chiếc khăn mà quấn lấy hạ thể, cũng may là còn có chiếc khăn để che lại của quý, không thôi thì thật là xấu hổ chết đi được.
Mà có chuyện còn đáng xấu hổ hơn, đó là mấy phút trước hắn còn đang ở trong tình trạng phấn khởi, do đó mà không thể nào trong một thời gian ngắn mà khôi phục lại bình thường được, vì vậy mà tấm khăn che hạ thể của hắn được nhô cao như cột buồm vậy. Dấu hiệu rõ ràng như thế hiển nhiên là không thể che giấu được ánh mắt của ba nữ nhân.
Trong lúc Mộ Dung Thiên còn đang lo lắng không biết có nên cầu cứu với Đắc Phỉ hay là tự quay về phòng để chạm mặt với Chu Lợi Á, đột nhiên một trận gió ập tới, "bình" một tiếng, cửa phòng của Mộ Dung Thiên liền bị đóng sập lại.
Tên sắc lang dở khóc dở cười, cái gì gọi là họa bất đơn hành, cái gì gọi là giữa trời tuyết lại có thêm sương, vv....hiện tại hắn rất thấm thía những câu nói này.
Sau khi nghe được tiếng cửa đóng sập lại, tiểu muội muội Ba Lỵ mở bừng mắt ra, cô bé thấy Mộ Dung Thiên gần như lõa thể ở trước mặt mình thì liền gom hết dũng khí rồi nhào tới tay đấm chân đá lên người hắn không ngừng:
- Đồ biến thái điên cuồng, đồ chết bầm, đồ chết toi....
Không ngờ tiểu muội muội hay xấu hổ thẹn thùng này lại có lúc cũng nổi giận tam bành, Mộ Dung Thiên vội vừa chống đỡ, vừa kêu lên:
- Là ta, là ta đây!
Ba Lỵ tuyệt không vì lời kêu của Mộ Dung Thiên mà dừng tay, đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé vẫn không chút lưu tình mà giáng lên người hắn:
- Ngươi cái gì, ngươi là ai? Có ma mới quen biết đồ biến thái ngươi!
Lúc này Lăng Đế Tư mới bước đến kéo nàng tiểu mục sư lại gần mình rồi thì thầm vài câu vào tai cô bé. Sau khi nghe xong, Ba Lỵ liền chăm chú quan sát Mộ Dung Thiên một lát, sau đó thì khuôn mặt hoa liền đỏ bừng lên. Vừa rồi cô bé vì quá tức giận nên đã không chú ý đến tiếng nói của hắn, hơn nữa hắn lại còn chạy ra từ trong phòng của mình....
Ba Lỵ không dám suy nghĩ tiếp, cô bé vội lấy hai tay che mặt lại, vì cô bé vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa thẹn thùng.
Đắc Phỉ cất giọng đầy hoài nghi:
- Đan Ni Tư đại nhân, là ngài đấy à?
Mộ Dung Thiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội đáp:
- Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, mau tìm chỗ để ta trốn đã!
Vừa dứt lời, bên ngoài viện chợt có tiếng chân rầm rộ vang lên, dường như có khá đông người đang chạy tới.
Vì Bái Yết La không muốn cho Mộ Dung Thiên thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác, nên lão đã an bày cho Mộ Dung Thiên ở tại một căn phòng dành cho quý khách cũng khá bình thường, tuy có phần xa hoa nhưng vẫn xài chung đình viện và vườn hoa với người khác.
Nương theo những tiếng bước chân liền có một nhóm khách quý tiến vào viện, sau đó là một người hói đầu đi trước dẫn đường, lão chính là người phụ trách tại khu vực khách quý, Vạn Phu Lâm. Lúc này lão đang cầm một cái loa phóng thanh mà nói liếng thoắng:
- Các vị tân khách tôn quý, đêm nay sẽ ủy khuất chư vị nghỉ lại đây một đêm. Ta xin đại biểu cho Tạp Lợi Tư Đặc học viện mà hoan nghênh chư vị đến đây, bổn học viện sẽ cố gắng hết sức để khiến chư vị có một đêm thoải mái....
Vạn Phu Lâm nhiệt tình tiếp đón đoàn người, nhưng khi lão vừa nhìn thấy tình cảnh trong đình viện thì miệng liền há hốc, tựa như có người vừa nhét một quả trứng vịt vào miệng lão vậy, nhất thời không thốt nên lời.
Lúc này ở trước cửa một căn phòng đang có mặt ba nữ nhân, cùng với một nam tử đang đứng đưa lưng về phía đoàn người, vải vóc ở trên người nam tử kia còn thưa hơn cả tóc ở trên đầu lão nữa, có thể nói là hầu như đã lõa thể vậy. Tình cảnh ấy trông có vẻ rất hoạt kê.
Bởi vì mặt nạ của hắn đã rơi vào tay của Chu Lợi Á, vì vậy mà Mộ Dung Thiên chỉ đành đứng đưa lưng về phía những vị khách mới đến kia.
- A!
Nhóm khách quý vừa đến chợt kinh hô ầm ĩ.
Bọn họ đều là những vị khách từ bên ngoài đến để tham gia buổi thuyết trình do Tạp Lợi Tư Đặc học viện tổ chức, trong đó có khá nhiều là nữ nhân, loại sinh vật lắm miệng đó vừa gặp phải tình cảnh chấn động lòng người thế này thì lập tức bàn tán xôn xao và rất náo nhiệt. Ai nấy cũng đều suy đoán xem nam tử gần như đang trần truồng kia lại có quan hệ thế nào với ba nữ nhân nọ.
Thật là chết tiệt!
Vạn Phu Lâm thầm chửi trong lòng mấy câu. Lão vốn là một tay lão luyện, nhưng gặp tình cảnh này thì cũng không biết phải giải quyết thế nào mới ổn. Lão chỉ có thể lái đề tài sang chuyện khác, nhưng trọng tâm câu chuyện của lão lại quá khô khan, đối với những vị nữ khách kia hiển nhiên là không hấp dẫn bằng nam nhân đang lõa thể ở trước mắt họ.
Vạn Phu Lâm thấy vậy thì gần như muốn ngất xỉu luôn tại chỗ. Từ ngày đầu Mộ Dung Thiên vào đây trú ngụ, lão đã có dự cảm là nam nhân này sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, quả nhiên bây giờ thì dự cảm đó đã trở thành hiện thực rồi.
Vì thân phận của Mộ Dung Thiên cần phải bảo mật tối đa, do đó mà ngoài mấy người Bái Yết La, cùng với vị quan chỉ huy của cánh quân Tây Bắc đang trú đóng ở Đông Nam và Liệt Hỏa dong binh đoàn ra, không một ai biết tới sự có mặt của hắn tại đây. Ngay cả sứ giả hộ tống hắn đến Lan Địch Tư cũng không biết nhân vật trong xe là ai nữa kia mà.
Vì thế mà người phụ trách khu vực khách quý như Vạn Phu Lâm cũng không biết được nội tình, lão chỉ biết hiện tại thì uy vọng cao tột của Tạp Lợi Tư Đặc học viện và danh tiếng tiếp đãi khách nhân chu đáo đều đã bị quét đi sạch rồi.
Sau này, trong một khoảng thời gian dài, mỗi khi có người nhắc đến Tạp Lợi Tư Đặc học viện, tất sẽ không thiếu người nói: "Ê, các ngươi nghe thấy gì không? Ở khu vực dành cho khách quý của học viện mà có người lõa thể chạy tồng ngồng ngoài đường ngay giữa ban ngày ban mặt đấy, thật là nực cười mà!"
Vừa nghĩ đến đó, Vạn Phu Lâm đã rầu rĩ hết sức, hầu như muốn bứt hết những sợi tóc còn lại trên đầu của mình cho xong. Đây là sự thất trách của lão, vĩnh viễn là vết nhơ không thể nào xóa nhòa được. Vì vậy mà lão chỉ có thể phát tiết nộ khí bằng cách hỏi thăm dồn dập các vị nữ quyến của vị khách không quen kia mà thôi.
Còn Mộ Dung Thiên thì chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, vì lúc này hắn cũng giống như Vạn Phu Lâm vậy, cuộc đời của hắn sẽ không tìm được một ngày nào đen đủi hơn hôm nay nữa hết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.