Dị Giới Dược Sư

Chương 358: Dương Nuy (Liệt dương)




Trong một căn phòng hoa lệ, sa trướng màu hồng nhạt, ma pháp đăng cũng màu hồng nhạt, tất cả đều tạo nên một loại ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Phảng phất trong không khí có một loại mùi vị dâm dật khá nồng đậm.
Ở trên chiếc giường lớn có hai nàng mỹ nữ đang trần như nhộng.
Hai người họ có dung mạo hoàn toàn giống nhau, tựa như là được đúc ra từ một khuông vậy. Rõ ràng họ là tỷ muội song sinh rồi.
Thế nhưng hai tỷ muội này lại có một chút kỳ lạ, vì nước da của họ lại không giống nhau.
Một người có nước da ngâm đen tựa như hắc trân châu vậy, trên người tỏa ra sức mạnh tràn trề và láng bóng, còn người thứ hai thì có nước da trắng muốt trơn mềm, cực kỳ mịn màng, có thể so với nước da của nữ hài tử vậy.
Hai mỹ nhân đang quấn lấy nhau, một đen một trắng, tạo thành sự trùng kích cường liệt cho thị giác của người ta. Bọn họ không ngừng nhúc nhích, lăn qua lăn lại, tính mềm dẻo thật kinh người, biểu diễn những màn tục tĩu rất khó coi. Hai chân họ mở rộng, những nơi riêng tư như ẩn như hiện, ngọc phong áp chặt lên người đối phương, khiến cho những đường cong gợi cảm bị méo mó đến nỗi kinh tâm động phách.
Theo những sự cọ sát không ngừng, hai nàng mỹ nữ bất giác phát ra những tiếng rên rỉ không ngớt, vừa thống khổ vừa vui sướng.
Lúc này các nàng không thể thỏa mãn được bởi sự luyến ái đồng tính, họ càng mong có được một nam nhân chân chính để thỏa mãn mình vào thời khắc này. Những làn môi đỏ mọng cùng với nhãn thần hoang dại đều ánh lên những tia nhìn khát khao.
Tình cảnh nóng bỏng đầy khêu gợi này có thể khiến cho những nam tử có sinh lý bình thường phải phun trào máu mũi, mất hết lý trí, và sẽ nhảy phốc lên giuờng như một con sói dữ.
Nhưng đó chỉ là giới hạn với những nam tử có sinh lý bình thường thôi.
Ở phía trước chiếc giường chừng nửa thước, một hoa phục thiếu niên đang ngồi tại đó, gã đối mặt với tình cảnh kia mà không có một điểm phản ứng nào.
Có thể nói là gã không có cách nào để phản ứng lại được.
Toàn thân Ước Sắt Phu Mã Lợi Ba Đặc run lên, gã ngồi trên ghế lông bên cạnh giường, mặt xám như tro tàn, và tuyệt vọng phát hiện ra mình không xong rồi.
Không phải là gã mắc bệnh nan y liên quan tới sinh mạng, nặng đến nỗi những ngày còn sống không còn bao nhiêu nữa, mà là những ngày làm "nam nhân" của gã đã hết rồi.
Gã là một nam nhân rất hoàn chỉnh, nhưng đồng thời cũng là một nam nhân rất vô dụng.
Đối diện với hai đóa hoa trong giao tế, tức hai tỷ muội song sinh nổi tiếng là khêu gợi nhất và biết quyến rũ nam nhân nhất tại thành Gia Mạt Nhĩ Đa, Trân Ny Phất và A Mạn Đề, tất nhiên gã có thể thỏa nghiện cho đôi mắt, nhưng lại không thể có một hành động thực chất nào.
Đối với nam nhân mà nói, còn có điều gì đáng thương hơn chứ? Huống chi đường đường là một nhi tử của hội trưởng Liên Chức công hội của Lam Nguyệt đế quốc, tiền đồ vô lượng, trên đời phải có vô vàn diễm phúc đang chờ đợi gã đi hưởng thụ mới phải, nhưng lúc này tất cả đều trở thành bọt nước hết rồi.
Hai nàng tỷ muội song sinh kia hình như không cảm thấy được dị dạng của Ước Sắt Phu, các nàng chỉ nghĩ rằng màn biểu diễn của mình đã khiến cho gã hưng phấn đến nỗi toàn thân run cả lên.
Lúc này đang cần tiến thêm một bước nữa, vì vậy mà Trân Ny Phất và A Mạn Đề một trái một phải lướt đến ôm lấy hai bên Ướt Sắt Phu, mỉm cười đầy quyến rũ và nói:
- Ướt Sắt Phu công tử, chẳng lẽ ngươi cứ tính ngồi như thế cho tới sáng luôn hay sao?
Đương nhiên, lời nói đó chính là lời khiêu khích, vì để bầu không khí được tăng thêm phần sôi động và khiến cho dục hỏa của nam nhân càng bốc cao hơn. Hai nàng đã từng có nhiều kinh nghiệm, thông thường thì vào lúc này, nam tử bị quyến rũ sẽ không kiềm chế nổi mà khí thế sẽ xông lên ngất trời.
Thế nhưng chỉ e hôm nay các nàng đã có điểm thất sách, vì câu nói kia khi lọt vào tai Ước Sắt Phu thì chẳng khác nào bị kim đâm vào tai vậy.
Không sai, gã quả thật chỉ có thể ngồi như thế cho tới sáng mà không thể làm được gì cả.
Bị chạm vào nỗi đau, Ước Sắt Phu chẳng khác nào con mèo bị giẫm phải đuôi, gã nổi trận lôi đình, quát:
- Cút!
Trân Ny Phất và A Mạn Đề nghe vậy thì giật mình kinh sợ, hai nàng không thể tin vào tai mình được, vừa rồi mình vừa hỏi câu đó, theo đáng lẽ không có gì mạo phạm gã mới phải chứ.
- Cút cho ta! Các ngươi muốn lão tử nói thêm một lần nữa sao? Mẹ kiếp, cút hết đi cho ta! Càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!
Ước Sắt Phu la lối gần muốn nín thở luôn.
Hai nàng kỷ nữ xinh đẹp chỉ thấy tràn đầy nghi hoặc, họ ra sức biểu diễn như vậy mà chỉ đổi lại một tràng quát tháo vô tình, họ vừa có vẻ không cam lòng, vừa vội vàng nhặt lấy y phục ở dưới giường mà mặc vào. Khi đi ngang qua Ước Sắt Phu thì còn không quên ném một cái liếc đầy khinh bỉ về phía gã nữa.
Gần đây ở trong thành Gia Mạt Nhĩ Đa có tin đồn rất buồn cười là thành chủ Ước Sắt Phu bị trở ngại trong tính năng của mình.
Ban đầu Trân Ny Phất và A Mạn Đề vốn còn chưa tin, bởi vì họ đã từng có những đoạn thời gian tuyệt vời ở trên giường với Ước Sắt Phu, lúc đó gã y như một con mãnh hổ, có thể xem là hạng cực phẩm ở trong số nam nhân, vì vậy nên mới có thể khiến cho những người có tính dục cực mạnh như họ mới ngây ngất triền miên ở trong chốn phòng the. Do đó mà hai tỷ muội chỉ cho rằng đó là lời đồn sai trái, và họ chỉ còn cách là tự mình tìm đến cửa để cầu chứng mà thôi.
Cứ xem tình huống trước mắt thì lời đồn kia đúng là có thật rồi.
Ước Sắt Phu nhìn thấy ánh mặt của hai tỷ muội đó thì lại như lửa đổ thêm dầu, nếu không phải hai người họ xuất thân từ hào môn, giao thiệp rộng rãi, có nhiều quan hệ với các quý tộc trong thành, vậy thì gã rất có thể nhịn không được mà giết phăng họ đi rồi.
Thế rồi gã cầm ly rượu ở trên bàn mà ném mạnh xuống đất.
Choeng!
Ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh, nhưng lửa giận của Ước Sắt Phu lại không giảm bớt được chút nào, gã thống khổ ôm đầu ngồi ở đó.
Nam nhân mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo này, ngoài việc không thể thỏa mãn sinh lý ra, nó còn làm cho họ mất đi lòng tin, sự tôn nghiêm và cả danh dự nữa.
Tuy rằng khi ở trước mặt gã, người ta sẽ chẳng dám nói xấu gì, nhưng Ước Sắt Phu biết rất rõ, việc mình bất lực đã trở thành trò cười cho toàn thành, trên từ giới thượng lưu, dưới cho đến bá tánh bình dân, nó đã trở thành tiêu đề cho mọi người trong những lúc trà dư tửu hậu, mọi người đều nói là: "Ài, thành chủ của chúng ta thật đáng thương, hắn đã biến thành một nam nhân bất lực rồi!"
Tục ngữ thường có câu: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, còn chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm."
Lời đó đi tới đâu cũng có thể sử dụng được. Con người vốn là như thế, đi tới đâu thì họ cũng đều thích những chuyện thị phi.
Hai chiếc miệng của tỷ muội Trân Ny Phất lại càng lợi hại như danh tiếng của họ vậy, sau ngày hôm nay, có lẽ trong thành sẽ còn thổi phồng lên rất nhiều chuyện nữa.
Ước Sắt Phu thậm chí cũng không muốn bước ra khỏi phòng một bước. Chỉ cần nhìn thấy bất luận là ai thì gã cũng sẽ cho rằng, bề ngoài tuy họ tỏ ra cung kính với thành chủ, nhưng trên thực tế thì lại cười nhạo ở sau lưng gã thôi.
Đối với một người xem trọng mặt mũi như gã, điều này quả thật sống không bằng chết, nhất là mỗi khi nhớ tới giai đoạn mà gã hung hãn như chiến thần xưa kia.
oooOooo
Vào hai tháng trước, gã là một công tử gia tung hoành ngang dọc trên chốn tình trường, các mỹ nữ trong thành vừa thương vừa sợ. Đừng nói là những người có nhu cầu tình dục mạnh như tỷ muội Trân Ny Phất, ngay cả kỷ lục qua đêm với mười ba nữ nhân cùng một lượt cũng chẳng thấm vào đâu. Khi đó cuộc sống của gã phong lưu khoái hoạt tới cỡ nào, những gì mà người ta thấy được lúc đó hoàn toàn không giống như bây giờ chút nào. Đám nam nhân thì mười phần ngưỡng mộ và ước ao được như gã, còn mỹ nữ thì rất nhiều người vì mộ danh mà tranh sau tìm đến gã, chủ động mò đến giường của thành chủ, hy vọng có thể chiêm ngưỡng được phong thái của cường giả.
Ước Sắt Phu của lúc đó, có thể nói là đệ nhất thương của thành Gia Mạt Nhĩ Đa mà không ai dám có lời dị nghị gì.
Tuy nhiên, vào nửa tháng trước đây, tất cả đều thay đổi hết. Cuộc sống của Ước Sắt Phu đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Ước Sắt Phu hiểu rất rõ, tính dục mạnh mẽ của gã không đến từ thiên phú, mà là đến từ một loại dược vật.
Loại dược vật đó là loại thôi tình dược, có thể khiến cho những nam nhân héo úa được trùng chấn hùng phong, có tên là "Kim thương bất đảo".
Loại "Kim thương bất đảo" của Ước Sắt Phu khác với những loại "Kim thương bất đảo tầm thường. Nó là do thương nhân dược sư Đan Ni Tư mà gã may mắn kết bạn được trong một lần tham gia buôn bán tại Tạp Phu Ân thương hội đích thân chế tác ra, dược lực của nó còn mạnh hơn những loại thường rất nhiều. Loại kỳ dược này đã khiến cho gã nhị công tử bất lực của Cát Tư được thoát thai hoán cốt, ở trên giường còn trở nên oai hùng hơn rất nhiều người khác, phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ cạn hết "tinh lực" vậy, và khi ở trước mặt mỹ nữ thì vốn liếng lúc nào cũng dồi dào hơn ai cả.
Đối với việc Đan Ni Tư đã ban cho gã kiếp sống thứ hai này, Ước Sắt Phu tất nhiên là rất cảm kích. Mãi cho tới mấy tháng trước, Lam Nguyệt dẫn đầu liên quân Đông Nam khai chiến với các nước trung lập. Trong suốt thời gian chiến đấu, rốt cuộc thân phận thật sự của Đan Ni Tư đã bị bại lộ, thì ra hắn chính là kẻ phản quốc của Lam Nguyệt, La Địch.
Ước Sắt Phu vẫn có điều không hiểu nổi, tại sao đệ đệ của mình, thậm chí là cả phụ thân vẫn có thâm thù đại hận với hắn, nhưng tại sao hắn lại đối tốt và còn giúp đỡ mình nữa?
Nỗi băn khoăn này cứ bám theo Ước Sắt Phu cho đến khoảng nửa tháng trước. Những viên đan dược mà gã lấy được từ tay của Đan Ni Tư hầu như đã xài hết, không còn một viên nào nữa.
Từ sau khi chiến tranh với các nước trung lập bùng nổ, La Địch đã cắt đứt đường tiêu thụ "Kim thương bất đảo" với các nước Đông Nam.
Dù cho Ước Sắt Phu tằn tiện lắm thì cũng có lúc phải xài hết đan dược. Sau một đoạn thời gian cường mãnh như vậy, gã liền sợ hãi phát hiện ra mình đã mất đi bản năng cơ bản nhất của một nam nhân, cho dù là miễn cưỡng hoàn thành chuyện gối chăn cũng không được nữa.
Thế là tin tức sỉ nhục này đã từ cửa miệng của số đông tình nhân của gã mà nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ thành Gia Mạt Nhĩ Đa.
Ước Sắt Phu đã thử qua đủ các loại biện pháp để khôi phục, nhưng rốt cuộc cũng tốn công vô ích. Gã đã trở nên nghiện "Kim thương bất đảo", tập quán sinh lý đã khiến cho gã hoàn toàn không thể nào bỏ được nó.
Thậm chí, gã đã nửa lợi dụng và nửa ép buộc để cướp đoạt số lượng "Kim thương bất đảo" còn sót lại từ trong tay những người khác, nhưng điều đó cũng vô ích, đan dược của Mộ Dung Thiên khiến cho gã càng hùng dũng thì đồng thời sự nghiện ngập cũng lại càng nhiều hơn nữa.
Đến lúc này thì Ước Sắt Phu mới ý thức được dụng tâm hiểm ác của Mộ Dung Thiên, nhưng tất cả đã thành dĩ vãng, vì bây giờ gã đã trở thành phế nhân.
Ngoài Ước Sắt Phu, tại Lam Nguyệt và thậm chí là các nước Đông Nam khác cũng có không ít nam nhân vì "cạn lương thực" mà sợ hãi. Tập quán uy mãnh ở trên giường đã khiến cho họ khó có thể chịu đựng được kết cục bi thảm khi phải lấy mắt nhìn mỹ nữ mà không làm gì được.
Giới bình dân bá tánh tất nhiên là không thể mua được loại đan dược "quý báu" này, do đó mà giới tiêu thụ của "Kim thương bất đảo" chỉ lẩn quẩn ở trong giới quý tộc là chính. Điều này khiến cho phe Đông Nam đối với việc xâm lược các quốc gia trung lập cũng có không ít áp lực đến từ nội bộ.
Đây là lần đầu tiên thế nhân nhận ra được sức ảnh hưởng lớn mạnh của dược sư là thế nào, chỉ là một thiên tài dược sư mà lại có thể thông qua một phương thức khác mà gây ảnh hưởng đến chính trị của một quốc gia.
Phập phập phập!
Một con linh lực điểu bay vào cửa sổ rồi đáp xuống trước mặt Ước Sắt Phu.
- Chíp!
Con chim nhỏ liền biến thành vật hy sinh cho Ước Sắt Phu trút cơn phẫn nộ, nó chỉ kịp phát ra một tiếng chim chíp nhỏ mà không kịp tránh né. Cũng may nó chỉ là một con vật phi tự nhiên do thuật sĩ tạo ra, và không hề có dây thần kinh. Tiếng kêu thảm vừa rồi chỉ là phản ứng tự nhiên, sau khi chết đi, nó sẽ lại hóa thành nguyên tố ở trong không gian mà thôi.
Nhìn thấy một mảnh giấy bay phất phơ trong không trung, Ước Sắt Phu đưa tay tiếp lấy rồi nóng nảy mở nó ra.
Trên mảnh giấy chỉ ghi đơn giản vài câu: "Ước Sắt Phu tiên sinh, xin mời hãy đến khu Lam Muội ở thành tây chừng trăm bước, trên đầu pho tượng ác ma ở phía trước đại môn của Kỵ sĩ công quán, ngươi sẽ nhìn thấy một món quà khiến mình vui mừng bất ngờ."
Ước Sắt Phu xem xong thì tức phát điên, lập tức vò nát mảnh giấy trong tay.
Con bà nó, lúc này mà tên nào dám vuốt râu hùm mà trêu chọc đến bổn thành chủ chứ?
Mỹ nữ, tiền tài, thậm chí là quyền thế mà gã cũng không còn có hứng thú gì cả, vậy thì còn có điều gì có thể khiến cho mình vui mừng bất ngờ được chứ?
Thế là Ước Sắt Phu nổi giận đùng đùng, gã mang theo nộ khí trong người mà xông ra cửa. Lúc này mà có tên nào không có mắt tự dâng mình lên tới cửa thế này, thật là bất hạnh cho gã mà.
Cái tên đó nhất định sẽ giống như tờ giấy kia vậy, bị bóp nát thành nhiều mảnh cho coi.
Ước Sắt Phu khẽ vung tay một cái, lập tức có vài bóng người xuất hiện một cách vô thanh vô tức, tựa như u linh vậy; rồi sau đó chúng liền bám theo sau Ước Sắt Phu.
Đám người này ở bên ngoài có khoác áo choàng đen, trên vai trái có đeo tiêu chí khắc hình tử thần khô lâu, tay cầm liêm đao màu đỏ rực như máu, khóe miệng của chiếc khô lâu khẽ nhếch lên, tựa như dáng vẻ tươi cười khiến người ta phải cực kỳ khó chịu.
Đám hắc y nhân kia nhìn cũng đáng sợ như tiêu chí của chúng vậy, trên người chúng được tỏa ra một loại khí tức tử vong cực kỳ lạnh lẽo cùng với mùi tanh vô hình của máu, tất cả những thứ đó khiến cho chúng dù không tức giận nhưng hễ ai tới gần chúng thì cũng đều không tự chủ được mà phải rùng mình sởn gáy.
Chỉ có những kẻ giết người vô số thì mới có thể nuôi dưỡng được một loại khí tức tử vong như thế.
Phỏng chừng không có một ai lại tình nguyện nhìn thấy bọn chúng, bởi vì từ trước tới nay, Tử Vong Truy Sát đoàn của Lam Nguyệt là những tên quái vật khiến cho người ta sợ hãi mà kính nhi viễn chi. Bọn chúng không còn một thứ tình cảm gì, mà chỉ biết phụng mệnh đi giết người, cho dù là thân nhân cũng không ngoại lệ.
Nhiệm vụ của chúng ngoài việc bảo vệ Ước Sắt Phu ra, lại còn thay gã đi giết những ai mà gã thấy không thuận mắt nữa. Cái tên đưa thư kia coi bộ là không may rồi, bởi vì trong Tử Vong Truy Sát đoàn cũng có cao thủ truy tung. Nếu như ở trên pho tượng ác ma kia có vật gì, vậy thì bọn chúng sẽ có thể dựa theo đó mà truy tung kẻ đứng sau trò chơi này.
Ở bên ngoài phủ thành chủ có một cái truyền tống trận tốc hành, do đó mà chỉ trong vài giây thì Ước Sắt Phu đã đến được bên ngoài Kỵ Sĩ công quán rồi.
Trước cửa công quán có một pho tượng điêu khắc hình ác ma cao chừng tám thước, ba đầu sáu tay, trong những cánh tay của nó thì lại cầm các loại vũ khí như: đao, thoa, chùy, phủ, giản, tiên, vv....Pho tượng này được đúc từ hồng ngọc, đôi mắt màu xanh to như hai chiếc chuông đồng bắn hung quang ra khắp xung quanh, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Tuy rằng võ công của Ước Sắt Phu còn kém rất xa tam đệ của gã, nhưng nét hung dữ của pho tượng kia không làm khó được gã. Hơn nữa, gã cũng biết khinh thân thuật, vì gã đã dốc lòng tu luyện cái loại kỹ năng có thể đào sinh này rất giỏi, do đó về phương diện tham sinh úy tử thì gã không tầm thường chút nào.
Ước Sắt Phu chỉ khẽ nhún chân một cái, gã đã lập tức nhảy lên đỉnh pho tượng.
Nguyên bản gã đang bị cơn giận thiêu đốt trong lòng, nhưng khi vừa nhìn thấy món vật trước mắt thì lập tức đình chỉ hô hấp, bao nhiêu lửa giận cũng tan biến sạch.
Thì ra ở trên pho tượng chỉ có một chiếc bình nhỏ nằm lặng lẽ ở đó.
Bên trong chiếc bình đó lại có một viên đan dược màu phấn hồng, nhưng nó lại khiến cho Ước Sắt Phu thèm đến đỏ cả mắt, gần như là tìm thấy bảo vật quý giá vậy.
Mở nắp bình ra, lập tức có một mùi hương thơm phức bay ra ngào ngạt, Ước Sắt Phu tham lam hít lấy một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ cực kỳ thoải mái, thân thể run lên bần bật, nhưng lần này là vì gã đang hưng phấn vạn phần.
Quả thật là vui mừng bất ngờ, một sự bất ngờ tuyệt vời. Gã thật không nghĩ tới ở đây lại có một viên "Kim thương bất đảo", mối thu hoạch này hoàn toàn không giống như lúc trước.
Chỉ đáng tiếc là ở đây chỉ có một viên, cõi lòng của Ước Sắt Phu liền trầm xuống, thế rồi gã lại phát hiện bên trong chiếc bình lại còn một mảnh giấy nhỏ.
Gã vội vàng mở giấy ra xem, trên đó cũng chỉ ghi lại mấy câu ngắn gọn: "Ước Sắt Phu tiên sinh, sự vui mừng bất ngờ kế tiếp sẽ lớn hơn lần này nhiều, nó sẽ chờ đợi ngài ở trên đầu pho tượng ở trước cửa Chiến Sĩ võ đường tại khu vực Phi Mã của thành Địch Tạp Đa. Thỉnh ngài trước trưa mai hãy tới lấy, quá thời hạn sẽ không còn hiệu lực nữa, mong ngài sẽ quang lâm! Đồng thời cũng xin đừng để cho các bằng hữu của ngài biết được, bằng không thì việc tặng lễ vật sẽ kết thúc tại đây!"
Ước Sắt Phu vui mừng quá đỗi, song song gã cũng nổi lên lòng cảnh giác. Loại đan dược này chỉ có mình La Địch là có thể chế luyện được, vì sao nó lại xuất hiện ở đây?
Nhưng khi gã nghĩ đến bản thân mình đang phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã ê chề thì thân thể lại phát run lên.
Không được, những ngày tháng vinh quang đó tuyệt đối không thể kết thúc được! Bằng không thì gã sẽ phát điên mất.
Vô luận đối phương có ý đồ gì, gã cũng phải đi xem đến cùng!
Huống chi thành Địch Tạp Đa cách thành Gia Mạt Nhĩ Đa cũng không bao xa kia mà.
Ước Sắt Phu vội vàng nhét chiếc bình vào túi, sau đó nhảy xuống pho tượng.
Từ trong đám Tử Vong Truy Sát đoàn có một tên lập tức bước đến gần, gã là số 12, rất giỏi truy tung. Chỉ cần có một vật chứng, tất gã sẽ có thể bắt được đối phương.
Ước Sắt Phu làm mặt lạnh, nói:
- Không có việc gì, trở về đi!
Mấy chữ "bằng hữu" vừa rồi được nhắc trên mảnh giấy hẳn là muốn ám chỉ đám người của Tử Vong Truy Sát đoàn rồi. Nếu như để bọn chúng biết được, vậy thì gã sẽ gặp phải nguy cơ "cạn lương thực" thêm một lần nữa, vì vậy mà gã phải che giấu sự thật.
Thái độ thay đổi nhanh chóng của Ước Sắt Phu cũng không làm cho số 12 cảm thấy kinh ngạc, bởi vì gã chỉ biết chấp hành mệnh lệnh như một cỗ máy thôi, còn những chuyện khác thì gã cũng mặc kệ không màng tới.
Ước Sắt Phu mang theo cõi lòng đắc ý mà chạy về phủ thành chủ. Gã dự định sẽ khiến cho hai tỷ muội Trân Ny Phất ba ngày không xuống giường được, để trị tội lúc nãy đã dám khinh thường gã.
Lúc này ở một góc khác của pho tượng ác ma liền có sự di chuyển như thủy ngân tan chảy, thế rồi để lộ ra những đường nét của hai bóng nhân ảnh khá mơ hồ.
Nhận Vụ lên tiếng thắc mắc:
- Đại nhân, sao vừa rồi lại không hạ thủ? Tuy có mấy tên hắc y nhân kia làm vướng tay vướng chân, nhưng ta dám chắc là sẽ nắm được chín phần thành công.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không cần nóng vội, cứ để cho con cá từ từ cắn câu, vậy thì mới có thể lãnh hội được lạc thú ở trong đó, hắc hắc....
Mấy tên hung thần ác sát của Tử Vong Truy Sát đoàn lúc nãy vốn khiến người ta nghe tiếng là kinh hãi thất sắc, vậy mà chúng chẳng khiến cho Nhận Vụ sợ hãi chút nào, thế nhưng nụ cười âm hiểm ở trên khóe môi của Mộ Dung Thiên lại khiến cho nàng sợ hãi phi thường, đồng thời miệng cũng ngậm chặt lại.
Luận về thủ đoạn đùa giỡn, nàng quả thật còn kém xa tên thành chủ đại nhân siêu biến thái này lắm.
Thậm chí, bất luận là ai ở trên đời này, nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn ở trên phương diện âm mưu trêu đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.