Dị Giới Dược Sư

Chương 327: Sứ giả




- Đan Ni Tư đại nhân, quấy rầy giấc ngủ của mỹ nữ thì không có phong độ đâu nhé.
Khắc Lý Tư Đế hiển nhiên mới vừa ngồi dậy, suối tóc màu nâu của nàng có hơi rối loạn, thần tình vẫn còn đang ngái ngủ, đôi mi thanh tú cố gắng mở ra, còn bản thân nàng thì vô lực dựa vào cửa, tư thế có hơi chút biếng nhác.
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên tất nhiên là rơi lên đồi ngực đầy đặn của nàng ta, vì phải vội vàng rời giường, nên y phục của nàng vẫn còn xốc xếch khiến cho đôi ngọc phong có phần lộ ra ngoài, có thể hấp dẫn vô số anh hùng phải khom lưng cúi đầu trước mặt nàng.
Tuy rằng lúc trước những lời nàng ta nói không nhất thiết đáng tin, nhưng tinh thần của Mộ Dung Thiên không thể tự giác mà bị mỵ lực của nữ tử này hấp dẫn. Nếu bỏ qua lập trường khác biệt, nàng ta quả thật là một vưu vật trời ban cho nam nhân vậy.
Vẻ ngoài xinh đẹp như mỹ nữ của Nhân tộc, đồng thời lại còn kế thừa nét dương cương cứng cõi của nữ tử Sa tộc, bên cạnh đó lại còn thêm sự khôn khéo và tính cách cuồng dã, tất cả đều tồn tại trên thân thể của Khắc Lý Tư Đế.
Trên đời có rất nhiều mỹ nữ, nhưng với loại mỹ nữ mà vô luận là vẻ ngoài hay cá tính đều đặc biệt khác hẳn người ta thì lại rất hiếm thấy. Đó chính là lý do tại sao mà càng nhìn Khắc Lý Tư Đế thì lại càng thấy nàng dễ nhìn hơn, càng xem thì càng thích thú hơn.
Nam nhân rất ưa thích nữ nhân đặc biệt, bởi vậy mà "lực sát thương" của Khắc Lý Tư Đế lại càng thấy được rõ ràng hơn.
Lúc này nàng ta không hề che lấp những chỗ hở hang của mình, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn thu hồi ánh mắt đang dán chặt lên ngực nàng ta trở về, nếu cứ tiếp tục nhìn như vậy thì trong đầu hắn sẽ chỉ hiện lên những hình ảnh kiều diễm mà thôi, chứ sẽ không còn suy nghĩ sắc bén như những lúc bình thường được nữa.
Tên sắc lang ho khan một tiếng rồi nói:
- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, không phải nàng muốn ta sớm trở lại hay sao? Bây giờ đã được như ý nàng rồi.
Sau khi biết được thân phận của Mộ Dung Thiên và hiện tại mình đang ở địa phương nào, Khắc Lý Tư Đế cũng không vội vàng gì, nàng chỉ khẽ uốn éo thân hình, đi tới trước mặt Mộ Dung Thiên rồi nói:
- Đã sớm nghe danh Đan Ni Tư đại nhân không phải là người tầm thường. Bằng vào một loại kỳ dược mà ngài chỉ trong một thời gian ngắn đã trồng được gốc rễ sâu dầy tại Tát La, trở thành một nhân vật nổi danh và được ưa chuộng trong các đại gia tộc, đồng thời còn phát triển nhiều mối quan hệ tốt với giới cao tầng của Tát La. Ngoài Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ và gia tộc chuyên sử dụng chính sách liên hôn là Niêm Hoa gia tộc ra, e rằng không còn một người thứ ba nào là có thể bì kịp với ngài.
Nàng ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Hơn nữa, trong một thời gian ngắn nhất, ngài đã bằng vào thủ đoạn sấm sét mà lập được uy vọng cao tột trong quân đội kiêu ngạo của Mễ Kỳ Tư. Khi bên ngoài đều tưởng rằng tình huống của nguy thành không còn có thể cứu vãn được nữa, vậy mà ngài đã nghĩ ra chiến thuật du kích kỳ diệu và bảo tồn được lực lượng toàn thành. Ngay cả thượng cổ yêu thú Cùng Kỳ vốn mang trong mình ký ức lạc ấn và thống lãnh trọng binh với sức áp đảo như thế mà cũng không làm gì được ngài. Trước khi gặp được ngài, ta đã thử tưởng tượng rất nhiều lần, rốt cuộc ngài là một vị kỳ nhân như thế nào đây?
Đối với sự nịnh hót của Khắc Lý Tư Đế, Mộ Dung Thiên tựa hồ cũng rất khoái chí. Chỉ cần là nam nhân, vậy thì không có ai là không thích nghe người ta khen tặng mình, nhất là khi đối phương lại là mỹ nữ.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt mũi, cười hì hì, nói:
- Những gì trong tưởng tượng thì bao giờ cũng tốt đẹp cả, chỉ tiếc là hiện thực rất tàn khốc. Giờ nàng đã gặp được ta rồi, có phải ta là một tên hạ lưu vô sỉ, không biết thương hương tiếc ngọc là gì hay không?
- Hì hì....
Khắc Lý Tư Đế bật tiếng cười khúc khích, cười đến nỗi rung cả người, đôi ngọc phong cũng rung rinh không ngớt. Khiến cho ánh mắt của Mộ Dung Thiên lần nữa lại dán lên đó, thật không muốn rời đi.
- Đại nhân nói chuyện thật tiếu lâm. Trên thực tế, ta nghe nói ngài ở trước mặt mỹ nữ thì rất có phong độ của một thân sĩ. Chuyện vừa xảy ra lúc chiều lại càng chứng minh rằng, ngài không phải người thường, vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Nàng vừa nói, vừa chỉ ngón tay lên ngực Mộ Dung Thiên:
- Mà trên thực tế, ta cũng rất ngưỡng mộ những nam tử phi thường, những người có thể tạo cho người ta cảm giác an toàn và không bao giờ gục ngã. Nhất là nam tử kia lại có bờ ngực rộng như thế này....
Ngón tay của nàng ta vẽ lên ngực tên sắc lang vài vòng, tuy vẫn còn cách một lớp y phục, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm nhận được sự ôn nhu vô cùng.
Một loại cảm giác tê tê như điện giật thông qua những chỗ da thịt chạm nhau mà truyền đi khắp toàn thân của Mộ Dung Thiên, thế là từ chỗ bụng dưới của hắn liền có một luồng hơi ấm bốc thẳng lên cao.
Cùng lúc đó, hơi thở của Khắc Lý Tư Đế cũng có phần hơi gấp gáp, tựa như đã hơi động tình rồi vậy. Nàng ta vẫn cất giọng đều đều, nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngài nhất định cho rằng ta là một nữ nhân dâm đãng phải không? Nhưng ta có thể phát thệ, ngài tuyệt đối là vị thiếu niên anh hùng đầu tiên đã khiến cho ta động lòng.
Vừa nói chuyện, đôi mắt của nàng ta cũng trở nên đắm đuối, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng từ trong đôi mắt màu nâu nhạt của nàng ta chợt lóe lên một đóa mân côi tươi thắm.
- Thật không? Ta cũng rất thích loại mỹ nữ có mỵ lực phi phàm như Khắc Lý Tư Đế tiểu thư vậy đó, xem ra chúng ta quả thật rất có duyên nhỉ, khà khà.....
Trong tiếng cười dâm dật, bàn tay của Mộ Dung Thiên cũng không an phận mà vươn về phía đôi ngọc phong của mỹ nữ.
Miếng mồi ngon đã dâng lên tận miệng, sao lại có thể bỏ qua chứ?
Khắc Lý Tư Đế nhẹ nhàng gạt bàn tay của Mộ Dung Thiên ra, rồi cười nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, không cần gấp mà, tuy rằng ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, nhưng dù sao thì chúng ta chỉ mới gặp mặt mà thôi.....
Vừa nói chuyện, Khắc Lý Tư Đế cũng thầm cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Nàng là một mỵ thuật giả. Vừa rồi đóa mân côi hiện lên trong mắt không phải là ảo giác, mà đó là Đồng thuật - Ma tính dụ hoặc.
Đồng thuật là một kỹ năng rất hiếm thấy ở trên đại lục. Tác dụng của nó chủ yếu là tác động lên tâm lý. Ngày trước Mông Na Lâm thiện dụng "U Minh đồng" rất tà dị, kẻ trúng phải thuật này sẽ luôn bị ám ảnh bởi một nỗi sợ hãi vô hình và cảm giác thất bại đối với gã, người đó sẽ xem gã như một tòa núi lớn không thể nào bị lung lay nổi, rồi từ đó sẽ rơi vào thế hạ phong. Khi cao thủ đối chiêu, lòng tin tất nhiên là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất để quyết định thành bại.
Hơn nữa, sự ảnh hưởng của Đồng thuật thông thường là trường kỳ. Nói một cách khác, trừ phi lực lượng của người bị trúng thuật đột nhiên tăng mạnh và vượt xa người thi thuật, hoặc giả trong một trường hợp đặc biệt nào đó mà ý chí của người trúng thuật rất kiên định, bằng không thì vĩnh viễn sẽ không thể thoát được sự ám ảnh của Đồng thuật.
Ma tính dụ hoặc cũng là một loại Đồng thuật, tên của kỹ năng này rất lôi cuốn, nhưng trên thực tế thì nó lại rất dâm uế. Thi thuật giả thông qua phương thức kích phát dục vọng nguyên thủy của con người mà quấy rối lý tính và cách suy nghĩ lô-gíc, sau đó phát động ám thị về mặt tâm lý, khiến cho người trúng thuật khó có thể chống cự được những yêu cầu của người thi thuật, hoặc chí ít thì về mặt tâm lý cũng rơi vào thế hạ phong.
Những nam tử đã bị trúng phải Ma tính dụ hoặc, lúc ban đầu sẽ sinh ra lòng ham muốn rất cường liệt, nhưng sau đó dục vọng sẽ nhanh chóng chuyển sang thành lòng ngưỡng mộ đối với người thi thuật, những nam tử đó sẽ cảm thấy tự ty mặc cảm và sẽ càng không dám bất kính với người ngọc.
Do đó, việc động tay động chân của Mộ Dung Thiên đã cho thấy triệu chứng của hắn không giống với tình huống trúng thuật, và điều đó cũng có nghĩa là hắn không hề bị ảnh hưởng bởi Ma tính dụ hoặc. Khi Khắc Lý Tư Đế biết được Đồng thuật của mình bị thất bại, nàng liền dừng ngay hành động dụ dỗ Mộ Dung Thiên, để tránh cho việc trộm gà không xong lại còn mất cả nắm thóc.
Chỉ là trong lòng Khắc Lý Tư Đế vẫn rất kinh ngạc, bởi vì phóng mắt nhìn khắp toàn thể đại lục, nàng tự nhận với mỵ thuật của mình, ngoài chức nghiệp thần bí là Vu nữ của Phương Thốn quốc đã bị diệt vong ra, chỉ có rất ít người như là Toa Phỉ của Thủy Đô, nữ hoàng Diễm Mỵ của Hấp huyết hoàng triều, vv....là có thể địch nổi mình mà thôi, còn lại thì không có ai là đối thủ nữa. Từ lâu đã nghe nói Đan Ni Tư là một kẻ háo sắc, nhìn bộ dạng trước đó của hắn, hẳn là sức chống trả đối với loại mỵ thuật chuyên kích thích dục vọng này không được cao lắm mới đúng.
Nhưng tất nhiên Khắc Lý Tư Đế không biết được bên cạnh Mộ Dung Thiên vừa khéo lại có được một nàng Vu nữ cuối cùng của đại lục. Khắc Lý Tư Đế bỗng nhiên nhớ đến việc mình bị trêu đùa trước đó thì trong lòng cảm thấy rùng mình, có thể nào lúc này đối phương cũng đang diễn trò hay không? Có phải hắn đang đóng vai một tên sắc lang hay không? Bởi vì nếu đúng vậy thì thần thái của hắn cũng rất giống, vô luận nhìn từ khía cạnh nào cũng không thể nhìn ra được thực hư.
Đụng với một đối thủ mạnh về tâm lý chiến như vậy, Khắc Lý Tư Đế cũng không hoảng loạn chút nào. Nàng ta vẫn cười tươi như cũ:
- Cảm tình phải bồi dưỡng từ từ, đúng không?
Mộ Dung Thiên mỉm cười đầy dâm đãng:
- Thế à? Nhưng dường như gần đây đang thịnh hành một loại tình yêu "một ngày" đấy.
Vừa nói, hắn lại bắt đầu động tay động chân.
Khắc Lý Tư Đế nghe vậy thì cũng hết lời để nói luôn, trong lòng thầm nghĩ mức độ vô sỉ của người này quả không hề tầm thường, và hoàn toàn cũng không có phong độ của một thống soái chút nào.
- Úy, sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?
Lúc này đột nhiên có tiếng kinh hô từ phía sau vang lên. Tiếp theo đó là nàng Sa tộc mỹ nữ thứ hai liền xuất hiện ở phía sau hai người. Y phục của nàng ta rất chỉnh tề, rõ ràng là đã được mặc lại cẩn thận chứ không hào phóng như Khắc Lý Tư Đế.
Thân thể của nàng ta có thể xem là cao gầy. Đó chính là đặc tính của Sa tộc nhân, tương đối cao ngang với nhân tộc, nàng ta đứng gần cao tới lông mày của Mộ Dung Thiên. Mái tóc vẫn là màu nâu nhạt, đặc trưng của Sa tộc, nhưng điểm gây ấn tượng sâu sắc nhất cho Mộ Dung Thiên là đôi mắt đẹp của nàng ta, ánh mắt trong suốt tinh thuần, giống hệt như của một đứa trẻ mới sinh ra vậy. Ngoài ra còn có đôi môi anh đào xinh xắn hơi vểnh lên, trông giống như một cô bé vì không lấy được món đồ chơi mà tức giận vậy.
Một nữ nhân có đôi mắt thuần khiết và chiếc miệng xinh xắn như vậy, thật giống như khuôn mặt của một con búp bê, khiến người ta cảm thấy nàng thuần khiết tựa như một trang giấy trắng. Nếu như nội tâm của nàng cũng giống như vẻ ngoài của mình vậy, điều đó lại khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kỳ quái, vì sao một người như thế lại đi nhúng tay vào những cuộc chiến tranh chính trị đầy phức tạp làm chi?
Lúc này nàng ta đang che miệng lại, đôi mắt hạnh trợn trừng nhìn hai người đang thân mật giống hệt đôi tình lữ, nét thắc mắc hiện rõ trong mắt.
Khắc Lý Tư Đế mượn dịp đó vội rời xa Mộ Dung Thiên ra, rồi nói:
- À, đâu có gì, sư muội Áo Lâm Na của ta ngạc nhiên như thế, thật khiến cho Đan Ni Tư đại nhân chê cười rồi.
Mộ Dung Thiên cười hì hì:
- Đâu có, đâu có.
Trước khi đến đây, Mộ Dung Thiên đã điều tra kỹ tư liệu về Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na. Thì ra trong số môn hạ của Quốc sư Cuồng Sa thành, tức thánh cấp chiến sĩ Bái Yết La có hai nữ đệ tử bế môn có thiên phú cực cao, cả hai đều có chỉ số kiểm tra chức nghiệp vượt qua hai ngàn. Trong hai nàng, Khắc Lý Tư Đế rất có tài về giao tế, là nữ đồ đệ chia sẻ rất nhiều công việc cho sư phụ. Mỹ danh của nàng được truyền đi bốn phương, vô luận là ở trong thành hay tại các quốc gia khác, nàng luôn luôn là một nữ tử được nhiều người vây quanh, tính tình hào phóng, giao thiệp với vô số nam nhân nhưng từ trước tới nay vẫn chưa bị thua thiệt lần nào. Nàng đúng là một nữ nhân rất có tâm kế.
Về phần Áo Lâm Na, nàng có tính tình trái ngược với Khắc Lý Tư Đế, luôn sống về nội tâm, về mặt giao tế thì kém xa sư tỷ của nàng. Tuy nhiên, chỉ số kiểm tra về chức nghiệp chiến sĩ của nàng thì đạt tới hơn hai ngàn bốn trăm. Ngay cả một siêu thiên tài dược sư như Mộ Dung Thiên mà chỉ số cũng chỉ đạt tới hai ngàn năm trăm thôi. Xem ra, chỉ số của Áo Lâm Na đại biểu cho điều gì thì ai nấy cũng đều có thể nghĩ ra được.
Áo Lâm Na tuy còn nhỏ tuổi nhưng về mặt võ kỹ thì lại vượt xa các vị sư huynh và cả sư tỷ Khắc Lý Tư Đế. Bái Yết La thậm chí còn muốn bồi dưỡng nàng để trở thành kẻ thừa kế y bát của mình. Ở trên đại lục, số lượng nữ thánh cấp cường giả không có nhiều lắm, vì vậy mà tuy nàng sống rất khiêm tốn, nhưng danh tiếng của nàng lại vang xa khắp nơi, tuyệt không kém hơn danh tiếng của Khắc Lý Tư Đế chút nào.
Hai nữ đồ đệ được Bái Yết La đặt rất nhiều kỳ vọng lên vai họ, khi không lại mạo hiểm vượt biển để đến Tát La, hiển nhiên là bọn họ đang mang nhiệm vụ phi thường trọng đại trên mình.
Mộ Dung Thiên không tính hỏi mục đích của họ đến đây, vì hắn biết Khắc Lý Tư Đế sẽ sớm nói cho hắn biết thôi.
Quả nhiên Khắc Lý Tư Đế thu lại nụ cười, nàng ta chuyển sang chính đề:
- Đan Ni Tư đại nhân, mời đến đây an tọa, rồi chúng ta từ từ nói chuyện.
Mộ Dung Thiên cười cười, hắn cũng không hề khách khí, đi thẳng vào trong sảnh rồi đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế. Sau đó mới quay lại nói với Áo Lâm Na:
- Tiểu thư, cho ta một tách trà xanh là tốt rồi.
Áo Lâm Na thở dài chán nản, người này nghiễm nhiên dám xem mình là hạ nhân để tùy tiện sai bảo, thật là không lễ phép chút nào. Đã vậy, trước đó hắn còn dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện để đe dọa mình nữa chứ.
Hình tượng biến thái của Mộ Dung Thiên vẫn chưa tan biến, đôi môi của nàng lại vẩu lên cao hơn, nghiến răng ken két, hiển nhiên là rất bất mãn đối với hành động và lời nói vô lễ của Mộ Dung Thiên. Lúc này trông nàng càng giống hệt một nữ hài tử đang giận dỗi.
Khắc Lý Tư Đế nháy mắt ra hiệu, Áo Lâm Na chỉ đành miễn cưỡng rót một tách trà đưa đến trước mặt Mộ Dung Thiên rồi nói:
- Đại nhân, mời dùng trà!
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé tựa như không xương của nàng vừa như vô ý mà cũng vừa như cố tình nắm chặt lấy tách trà. Nàng cố ý muốn khảo nghiệm Mộ Dung Thiên, khiến cho hắn bị một vố bẽ mặt chơi.
Tuy rằng trên người nàng vẫn bị phù chú cấm chế, lực lượng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nếu như Mộ Dung Thiên lấy cứng chọi cứng mà không dùng tới thủ pháp xảo diệu, vậy thì chỉ có thể bóp nát tách trà mà thôi.
Mộ Dung Thiên phảng phất như không biết gì, chỉ nhẹ nhàng thốt:
- Đa tạ tiểu thư! Mấy ngón tay của nàng thật là xinh đẹp, vừa thon dài lại vừa mềm mại làm sao.
Hắn không hề tiếp lấy tách trà, mà chỉ mượn chiêu "lựa côn mà đánh rắn", vuốt ve lên mấy ngón tay nhỏ bé của Áo Lâm Na.
Bàn tay của Áo Lâm Na tựa như chạm phải rắn vậy, lập tức rụt ngay về, thế là tách trà bị buông lỏng ra và rơi luôn xuống đất.
Trước khi tách trà kịp chạm lên mặt đất, Mộ Dung Thiên đã nhanh chóng chụp lấy nó, rồi cười nói:
- Ha ha, đa tạ Áo Lâm Na tiểu thư!
Hạ lưu!
Áo Lâm Na thầm mắng một câu, đồng thời khẽ giậm chân một cái rồi nói:
- Sư tỷ, ta đi ngủ trước đây. Các người cứ nói chuyện với nhau được rồi.
Nói xong, nàng không đợi Khắc Lý Tư Đế trả lời mà quay người đi thẳng vào phòng ngủ, đồng thời còn giận dữ đóng sầm cửa lại.
Khắc Lý Tư Đế đợi Mộ Dung Thiên ngồi xuống rồi mới cười nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi, Áo Lâm Na không phải là người giỏi giao tiếp.
Mộ Dung Thiên nhún nhún vai:
- Không sao, theo ý ta, Áo Lâm Na tiểu thư thật sự rất khả ái.
- Thế à?
Khắc Lý Tư Đế cười hỏi:
- Thật không giấu diếm, ta và Áo Lâm Na phụng lệnh quốc sư bổn quốc đến Mễ Kỳ Tư làm sứ giả, muốn cùng đại nhân hợp tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.