Dị Giới Dược Sư

Chương 318: Du kích




Nói như vậy chẳng khác nào thả một quả bom tấn lên đầu mọi người, thế là ai nấy cũng đều nhao nhao cả lên.
Bỏ thành? Vậy có khác nào là không chống trả ma thú nữa?
Tuy nói rằng tình huống trước mặt không hề khả quan chút nào, ai nấy cũng đều không thấy được ánh sáng của thắng lợi. Thế nhưng, vô luận thế nào thì họ cũng chỉ muốn đổ giọt máu cuối cùng ở trên chiến trường, phải chết cho thật oanh oanh liệt liệt, chỉ có vậy thì mới không hổ danh dũng sĩ chân chính chứ.
Không đánh đã thua, chuyện đó là thế nào đây?
Nhớ tới cách đây không lâu, bọn họ dưới sự thống lĩnh của thành thủ đại nhân đã kháng lệnh không bỏ đi, kiên trì ở lại tử thủ tại đây. Nhưng hiện giờ chủ soái lại tự động bảo bỏ đi, điều này thật khiến cho người ta khó có thể chấp nhận nổi.
Lẽ nào thành thủ đại nhân vì chịu quá nhiều áp lực do thất lợi liên tục, tâm lực hao tổn quá độ nên đã mất đi hùng tâm vạn trượng của ngày trước rồi sao?
- Sao lại có thể bỏ thành được chứ? Tuyệt đối không thể nào!
- Dù có chết thì cũng phải chết như một dũng sĩ vậy!
- Mẹ kiếp, lão tử tuyệt đối không khuất phục. Cái đám ma thú chết tiệt kia đã giết một người của chúng ta, thì chúng ta phải giết lại hai con của bọn chúng để trả thù!
- ......
Nhất thời trong doanh trướng chủ soái ồn ào như một cái chợ, không một ai lại tán thành đề nghị của Mộ Dung Thiên, kể cả kẻ vừa được thụ nghệ và thề chết đi theo hắn như Sát Đạt Mễ La.
Cung tiễn thủ một tay là người thứ nhất đứng lên, gã cất giọng đầy khích động, nói:
- Thành thủ đại nhân, ngoài song thân và sư phụ Tạp Căn Lê Nhã ra, ta có thể thề rằng ngài là người mà ta kính trọng nhất. Nhưng lần này, vô luận thế nào thì ta cũng không thể đồng ý với kiến nghị của ngài được. Không sai, tình thế chiến cuộc ở trước mắt cực kỳ bất lợi, mà ngài cũng phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng xin đại nhân hãy kiên trì đến cùng. Thuộc hạ tuyệt đối dốc hết toàn lực để phân ưu cùng người, xem như ta sẵn sàng dâng hết tính mạng này.
Nói xong, gã bỗng rút thanh trường cung Ẩm Huyết từ trên lưng xuống, cùng lúc đó lại có vài tiếng răng rắc vang lên, từ nơi vai bị mất cánh tay của gã có một đoạn băng mọc dài ra. Nó có hình thù giống một cánh tay vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn là một cánh tay.
Giương cung, lắp tên, buông dây, tên bay.
- Bặc!
Mũi tên bắn đi nhanh như chớp, sau đó liền cắm phập vào bên cạnh một điểm đỏ ở trên tấm bản đồ chiến lược và chỉ còn sót lại đuôi tên còn rung lên bần bật. Qua đó cũng có thể thấy được lực đạo của gã mạnh tới dường nào.
Điểm đỏ kia chính là Cùng Kỳ, hoặc cũng có thể là biểu tượng đại quân do nó thống lĩnh.
Tuy hơi chệch mục tiêu một chút, điều đó cho thấy gã vẫn chưa nắm vững tâm pháp học được từ Mộ Dung Thiên cho lắm, nhưng trong một tháng ngắn ngủi, gã đạt được thành tích như vậy cũng là một kỳ tích rồi, và điều đó cũng cho thấy Sát Đạt Mễ La đã khổ công tu luyện rất nhiều, hơn hẳn bất cứ một thường nhân nào. Lúc này gã phô trương thành tích đáng kiêu ngạo ở trước mặt mọi người, chính là muốn tỏ lòng quyết tâm thề chết không thay đổi của mình vậy.
Trong doanh trướng đều yên lặng trở lại. Mọi người đều rất kinh ngạc. Tuy rằng Sát Đạt Mễ La có huyết khí phương cương và cũng hơi xung động, nhưng sau khi trải qua tôi luyện, nhất định gã sẽ trở thành một nhân tài lương đống của đế quốc. Vì vậy mà sau khi gã mất đi một tay, ai nấy cũng đều cảm thấy tiếc hận. Nhưng thời gian gần đây, tuy đã mất đi một tay, nhưng gã vẫn thống lĩnh cung tiễn thủ binh đoàn rất ngăn nắp, nên cũng đã được rất nhiều người tán thưởng.
Kế đó, gã lại không màng đến sự khóc lóc nài nỉ kêu gã trở về của phụ thân và vị hôn thê mà kiên trì ở lại tử thủ Mễ Kỳ Tư. Điều đó lại được mọi người tán thưởng nhiều hơn nữa. Tuy rằng Sát Đạt Mễ La từ nhỏ đã được phụ thân hết lòng bồi dưỡng, được tiếp thụ nền giáo dục quân sự tốt đẹp, và cũng có tài làm tướng, nhưng một vị tướng lĩnh mà không thể đích thân ra trận để kích phát sĩ khí của binh lính thì khó tránh khỏi mất đi tầm quan trọng. Mà ở trên Thần Phong đại lục này, nếu muốn được tôn kính tất phải có thực lực làm cơ sở. Vì vậy mà vô luận Sát Đạt Mễ La có hy sinh nhiều đến đâu đi nữa thì gã cũng chỉ dừng lại ở mức được người ta tán thưởng mà thôi.
Thế nhưng cứ dựa vào tình huống trước mặt, hiển nhiên mọi người đã đánh giá thấp vị tướng lĩnh một tay này rồi. Thì ra hơn một tháng nay, không ai biết gã đã lén lút nỗ lực tập luyện và đã khôi phục được trình độ hôm nay. Tuy độ chuẩn vẫn còn thiếu sót một chút, nhưng lực lượng của gã đã tiến bộ còn hơn trước kia nữa, tuyệt đối là một tướng lĩnh xứng chức, có thể lại một lần nữa ở trên sa trường mà anh dũng giết địch.
Từ thời khắc đó trở đi, sự tán thưởng của mọi người lại được tăng lên thành sự tôn kính phát xuất từ nội tâm.
Bất cứ ai đã gặp phải sự đả kích trầm trọng như gã mà vẫn có thể dựa vào nghị lực bền bỉ để đứng lên một lần nữa, vả lại còn đứng vững hơn cả trước đây, vậy thì người đó hẳn là rất xứng đáng được người ta tôn trọng.
Một cung tiễn thủ cụt tay còn như thế, vậy thì cách làm của thành thủ đại nhân thật khiến người ta phải lạnh lòng.
Một trung niên chiến sĩ cũng đứng lên rồi chậm rãi nói:
- Sát Đạt Mễ La nói không sai, thành thủ đại nhân, bất luận ở dưới tình huống nào, chúng ta phải tử chiến cho tới thời khắc cuối cùng!
Người vừa lên tiếng là Tịch Tháp. Y là một chiến tướng giỏi phòng thủ và lãnh binh với mỹ danh "Đồng tường thiết bích".
Sát Đạt Mễ La cảm kích nhìn y. Sau trận đầu thất bại, khiến cho vô số huynh đệ cung tiễn thủ phải hy sinh, Sát Đạt Mễ La cực kỳ hối hận vì sự lỗ mãng và tự đại của mình, nên sau đó gã đã khiêm tốn thỉnh giáo đạo lý phòng thủ với Tịch Tháp, vì gã tuyệt đối sẽ không cho phép thảm kịch như thế xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tịch Tháp cũng không phải là một người ích kỷ nhỏ nhen, không hề để lòng thù ghét đối với kẻ trước đây rất xung động như gã. Y đã đem hết những kinh nghiệm tâm đắc trong cuộc đời dẫn binh đánh trận của mình mà truyền lại hết. Sau một tháng trao đổi kiến thức với nhau, đôi bên vốn là những người luôn bất hòa ý kiến và chỉ biết kiên trì ý định của mình, vậy mà rốt cuộc lại trở thành đôi bạn vong niên với nhau.
Tịch Tháp vừa dứt lời thì người thứ ba kháng nghị là một nam tướng lĩnh cũng đứng bật dậy. Nhìn động tác của gã cũng biết là một người nóng nảy rồi, mà kỳ thật thì cũng không sai chút nào.
Gã là một quyền thuật gia, có tên gọi là Thản Khắc (xe tăng), người cũng như tên.
Tuy rằng trên Thần Phong đại lục không có xe tăng, thế nhưng tính tình người này quả thật rất giống xe tăng. Trong lòng gã nghĩ gì thì đều nói thẳng ra miệng, dù là ở trước mặt thượng cấp thì cũng không biết giữ mồm giữ miệng chút nào.
- Con mẹ nó, thành thủ đại nhân, lão tử chẳng biết ý đồ của ngươi khi nói bỏ thành là thế nào, chẳng lẽ lại muốn tổ chức một phi hành quân đoàn để rồi bỏ lại con dân của chúng ta, ích kỷ mà quay về chủ thành của Tát La hay sao? Con mẹ nó, nói như vậy thì tại sao lúc ban đầu ngươi không theo đội phi hành tinh anh của đế quốc mà trở về đi? Vậy chẳng phải lời tuyên thệ trước kia chỉ là một trò hề cho thiên hạ cười chê thôi sao?
Thản Khắc chỉ Mộ Dung Thiên mà mắng lớn, sau đó dừng lại một chút rồi khinh bỉ nói:
- Còn nữa, lão tử ghét nhất là hạng người nhu nhược, nhất là hạng nhu nhược trước sau không chuyên nhất, lời nói và việc làm không đi đôi với nhau. Nghe đây, nếu đã chọn ở lại thì lão tử quyết không bỏ rơi nó.
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi mà lời nói của gã toàn là "lão tử", như vậy cũng đủ thấy gã thô tục đến thế nào rồi. Nhưng sự chính trực của Thản Khắc lại trái ngược với những người có miệng lưỡi trơn tru, chí ít còn hơn rất nhiều quan lớn quý tộc tuy có tố chất tốt mà khi lâm trận thì rút lui nhiều lắm.
Tuy Thản Khắc không được giáo dưỡng tốt lắm, nhưng những lời của gã không phải là không có lý. Những người khác nghe xong lời của gã thì lập tức nghĩ đến trong đề nghị của Mộ Dung Thiên hẳn là còn có một ý tứ gì nữa, nghĩ lại cũng rất có khả năng, vì vậy mà ai cũng cảm thấy như mình đã bị lừa dối nên không thể không tức giận.
- Tuyệt đối không bỏ đi.
- Tuyệt đối không bỏ đi.
- Tuyệt đối không bỏ đi.
- .....
Thật không khác nào một cái chợ, náo nhiệt phi thường. Chỉ có tham mưu trưởng Đặc Lạp Đa là vẫn trầm mặc đối với đề nghị của Mộ Dung Thiên, cho đến lúc này lão vẫn ngồi yên như núi. Bởi vì lão nghĩ sự tình này tựa hồ không hề đơn giản như vậy; hơn nữa, nhìn thấy thành thủ đại nhân vẫn bình thản như không đối với sự chỉ trích của mọi người, xem ra nhất định là có ẩn tình khác rồi.
Đến lúc này đúng là lúc cần phải có biểu thị gì đó, vì vậy mà Đặc Lạp Đa liền chậm rãi đứng dậy, hai tay giơ cao, tạo ra một thủ thế ám thị cho mọi người yên lặng.
Tuy ai nấy cũng đều bất mãn với sự rụt rè sợ chết của Mộ Dung Thiên, nhưng đối với vị quân sư túc trí đa mưu này thì ai ai cũng đều hết mực tôn kính. Sự tranh cãi rốt cuộc cũng lắng xuống dần, sau đó thì bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều chờ xem Đạt Lạp Đa sẽ nói gì.
Với một sự việc trọng đại thế này, chủ soái chỉ có quyền đưa ra quyết sách, còn có thực hành hay không thì phải thông qua sự đầu phiếu của số đông. Nếu như Đặc Lạp Đa có thể đưa ra một đề nghị tốt hơn, vậy thì bọn họ tuyệt sẽ không do dự mà đầu phiếu cho lão ngay.
Đặc Lạp Đa chậm rãi mở miệng, nhưng không phải là đưa ra đề nghị gì, mà lão chỉ nói:
- Xin mọi người hãy cho thành thủ đại nhân chút ít thời gian để y cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía Mộ Dung Thiên. Tuy rằng đã không còn la lối om xòm nữa, nhưng hiển nhiên lòng phẫn nộ của họ vẫn còn chưa tiêu hết, tất cả đều hiện rõ trên mặt.
Mộ Dung Thiên ho khan hai tiếng rồi cười nói:
- Các người dường như đã hiểu lầm ý của ta....
- Con mẹ nó, thành thủ đại nhân, ta là kẻ thô lậu, ngươi có chuyện gì thì cứ nói huỵch toẹt ra hết đi!
Thản Khắc không có tính nhẫn nại, lập tức cắt ngang lời hắn.
Trong mắt Sát Đạt Mễ La liền ánh lên tia hy vọng, nếu như nhìn thấy người mà gã tôn kính nhất, chỉ thua phụ mẫu và sư phụ, là thành thủ đại nhân mà bị biến chất như vậy, hiển nhiên điều đó còn khó chịu hơn là giết gã đi nữa.
Đặc Lạp Đa nói:
- Thản Khắc, hãy đợi một chút, đừng sốt ruột. Cứ để thành thủ đại nhân từ từ giải thích đã!
Thản Khắc nghe vậy thì không còn cách nào hơn, chỉ đành ngồi trở lại xuống ghế, nhưng gã vẫn cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa vậy. Với tình huống trước mắt mà muốn gã ngồi yên như tượng thì thật là rất khó.
Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:
- Ta nghĩ là tư tưởng của các ngươi đã bị quan niệm "thành còn người còn, thành mất nhân vong!" khắc sâu vào tâm khảm rồi.
Mộ Dung Thiên vừa nói đến đây, liền quay sang gã quyền thuật gia đang ngồi trên đống lửa kia, hỏi:
- Thản Khắc, ngươi có cách nghĩ gì đối với lời nói vừa rồi của ta?
Phải vất vả lắm mới không lên tiếng ngắt lời người khác, nhưng lúc này Thản Khắc lại bật thốt:
- Cái đó còn phải nói hay sao, đúng là một câu hỏi rất ngu. Nếu thành không giữ được, mọi người ở đó không còn được bảo hộ nữa tất sẽ gặp phải độc thủ của đám ma thú thôi.
Mộ Dung Thiên thản nhiên hỏi tiếp:
- Vậy trong lời của ta, khái niệm chân chính của chữ "thành" đó là thế nào?
- Cái đó....
Thản Khắc rõ ràng là đã bị cứng họng, sau đó gãi gãi đầu nói:
- Tất nhiên là chỉ mảnh đất dưới chân chúng ta rồi, không phải sao?
Nhưng lời giải thích này có chút miễn cưỡng, cả Thản Khắc dường như cũng thấy còn thiếu thứ gì đó.
Mộ Dung Thiên không để ý tới gã nữa, hắn quay sang những người khác rồi hỏi:
- Còn các người nghĩ sao?
Mọi người đều nghĩ câu trả lời của Thản Khắc tuy hơi phiến diện, nhưng nó còn thiếu thứ gì thì không ai có thể nói rõ ra được.
- Người!
Mộ Dung Thiên nói ra đáp án:
- Trong thành là người. Bọn họ mới là chủ thể cấu thành thành trì. Bởi vậy nên câu nói kia phải sửa lại là "Người còn thành còn, người chết thành mất!"
Mọi người nghe vậy thì đột nhiên tỉnh ngộ, không sai, chỉ cần người ở trong thành không chết, vậy thì mọi người lại có thể xây lại thành trì một lần nữa.
Hiểu được ngụ ý trong lời nói của hắn rồi, thế là mọi người bắt đầu suy nghĩ về hàm nghĩa chân chính của việc bỏ thành trong đề nghị của hắn.
Thế rồi Mộ Dung Thiên chậm rãi nói tiếp:
- Chúng ta bỏ "thành" đây, theo ý nghĩa phổ thông của nó và cũng như lời Thản Khắc vừa nói, tức là mảnh đất dưới chân của chúng ta. Đây là một quyết định bất đắc dĩ. Trong tình huống thông thường, thành trì là nơi tránh gió của chúng ta, lợi thế của nó đã tạo nên hoàn cảnh tốt cho việc phòng ngự, thế nhưng.....
Nói đến đây, ngữ khí của hắn chợt trùng xuống:
- Sự xuất hiện của Cùng Kỳ đã thay đổi tất cả. Phải công nhận rằng, chiến lược của nó rất thành công. Nó đã kiềm chế chủ lực của chúng ta tại đây, rồi thông qua các địa phương khác có lực phòng ngự yếu kém mà công hạ từng nơi một. Vì binh lực có hạn, nên chúng ta không thể điều phối nhân thủ vốn đã ít ỏi đi khắp nơi chi viện, cứu trái thì phải nguy, ứng phó rất chật vật.
Mộ Dung Thiên cười cười, tiếp:
- Dưới tình huống như vậy, thành trì cũng giống như một cái hồ nước với hàng trăm hàng ngàn lỗ thủng, và đã trở thành gánh nặng cho chúng ta mà không thể ỷ lại được. Cứ nhìn vào tình thế hiện nay, dù cho có dồn hết tinh lực để đổ thêm nước vào cái hồ bị rò nước này, nhưng cũng sẽ có một ngày nào đó chúng ta sẽ bị ngã xuống, đến chừng đó, nước chảy cạn hết, còn cá ở trong hồ là con dân của chúng ta sẽ gặp thảm họa mà chết đi. Do đó, trong lúc nước hồ còn chưa chảy hết, chúng ta càng phải sáng suốt mà tìm ra một thượng nguồn mới. Vì thế nên ta mới dự định bỏ rơi thành trì, mang theo con dân của chúng ta mà đến các địa phương khác vẫn đang còn chiến đấu ác liệt. Đó chính là đề nghị của ta!
Rốt cuộc mọi người mới hiểu ra ý định chân chính của Mộ Dung Thiên, nhưng ai nấy vẫn còn trầm lặng, bởi vì nếu làm như thế, vậy thì các chiến lược trước kia sẽ bị bỏ đi toàn bộ. Huống chi, trên lịch sử chưa từng xảy ra việc trường kỳ giao phong với ma thú ở bên ngoài thành, việc này chẳng khác nào một cuộc chiến hoàn toàn mới mẻ, tất cả đều dựa vào mình mà hành động vậy.
Đúng là như lời hắn vừa nói, việc này quả thật là một quyết định quan trọng, hơn nữa còn là cực kỳ quan trọng nữa.
Không ai dám tùy tiện lên tiếng, bởi vì tầm ảnh hưởng của việc này quá lớn, mà tình hình chiến sự lúc này tuy rằng không mấy tốt, nhưng nếu muốn thủ thêm một tháng nữa thì cũng không có vấn đề gì.
Còn nếu như quyết định bỏ thành, vậy thì những gì chờ đợi mọi người ở phía trước chỉ là tử vong! Con kiến mà còn tham sống, huống chi là con người. Có thể sống thêm một ngày cũng là tốt lắm rồi.
Thế nhưng nếu không bỏ thành, tuy rằng có thể sống thêm vài ngày nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết. Theo như lời Mộ Dung Thiên nói, đây là một hồ nước không thể đổ đầy, nếu có thể tìm được một nguồn nước mới, vậy ít ra cũng còn chút hy vọng.
Giữa sự lựa chọn việc sống tạm vài ngày và mạo hiểm để có được hy vọng, mọi người đều cảm thấy nan giải.
Nhất thời bầu không khí bên trong doanh trướng chủ soái đều im bặt, dù có tiếng châm rơi cũng nghe được rõ ràng.
Qua một lúc khá lâu, Đặc Lạp Đa thận trọng lên tiếng:
- Thành thủ đại nhân, nếu như thật sự bỏ thành, vậy thì chiến lược nồng cốt của chúng ta trước kia sẽ phải thay đổi hết. Chẳng hay ngài dự định xác lập chiến lược nồng cốt mới như thế nào?
Chiến lược nồng cốt là một vấn đề liên quan trực tiếp tới sự thành bại của chiến dịch. Nó cũng giống như tư tưởng trung tâm của cuộc hội nghị thuộc tầm vóc quốc gia vậy. Một khi được xác lập, sau đó tất cả mọi chính sách đều sẽ được vận hành xoay quanh nó.
Mộ Dung Thiên lộ ra nụ cười đầy tự tin, lên tiếng mà không chút do dự:
- Du kích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.