Dị Giới Dược Sư

Chương 293: Yếu hiệp




Mộ Dung Thiên cúi đầu thật thấp để người ta không thể nhận ra hắn, đồng thời cũng từ từ áp sát Tân Địch Á hơn.
Lúc này hắn đang mặc y phục thường dân, nhìn qua cũng không có gì khác biệt, hơn nữa sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn lên người của Tân Địch Á và Đái Nhĩ Cát, chẳng thèm ngó đến Mộ Dung Thiên dù chỉ một lần.
Đái Nhĩ Cát ở phía trước đuổi theo Tân Địch Á, cất giọng cao hứng gọi:
- Tân Địch Á tiểu thư, ta đợi nàng suốt cả buổi chiều, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện rồi.
Nét tươi cười ở trên mặt Tân Địch Á lập tức tan biến, thay vào đó là nét băng lạnh cố hữu, nàng lạnh nhạt hỏi:
- Đái Nhĩ Cát đại nhân, có chuyện gì chăng?
Ở tại Lỗ Sắt này, việc gì cũng tốt cả, chỉ trừ gã đồng sự này, gã và tên sắc lang thượng cấp Đan Ni Tư cũng thuộc loại người khả ố như nhau, lúc nào cũng bám sát nàng như ruồi nhặng không buông, thật phiền chết đi được.
Những người dân đang đứng một bên vốn đều biết ác hạnh của Đái Nhĩ Cát ở trong thành này. Nếu gã chỉ đùa bỡn nữ nhân thì cũng thôi đi, nhưng lần này gã lại chọn trúng một tình nguyện viên đến đây để giúp đỡ mọi người chống lại ma thú là Tân Địch Á đáng kính, nên trong lòng ai nấy cũng đều bất mãn, nhưng họ chỉ sợ cá tính "có thù tất báo" của Đái Nhĩ Cát mà không dám nói gì. Lúc này họ chỉ dám thì thầm to nhỏ để bàn tán mà thôi.
Đái Nhĩ Cát không thấy phiền hà, gã dựa vào vẻ ngoài anh tuấn, chức nghiệp cao quý, gia thế ưu việt, và địa vị hiển hách tại thành Lỗ Sắt mà đã đùa bỡn với rất nhiều mỹ nữ, nhưng còn loại lạnh lùng như Tân Địch Á thì vẫn chưa đụng tới, huống chi, nàng còn là thiên kim tiểu thư của Niêm Hoa gia tộc, thân phận tôn quý, hiển nhiên là có một lực hấp dẫn rất đặc biệt. Nếu như gã có thể đoạt được nàng vào tay, tạo nên quan hệ tốt với Niêm Hoa gia tộc, vậy thì điều đó lại càng tuyệt diệu hơn. Vì vậy mà từ ngay ngày đầu tiên Tân Địch Á đến thành Lỗ Sắt, gã đã phát động thế công mãnh liệt, chỉ tiếc là đã gặp nhiều trắc trở, không có cửa để đột nhập.
- À, chuyện là thế này, tối nay sẽ có một buổi dạ tiệc để chào mừng tân thành thủ, đến lúc đó sẽ có tiết mục khiêu vũ giao tế. Ta muốn mời tiểu thư làm bạn nhảy của ta.
Rốt cuộc Đái Nhĩ Cát cũng nói ra mục đích của mình.
Thay cho câu trả lời "không" ở trong dự liệu, Tân Địch Á gần như lập tức cự tuyệt ngay:
- Thật xin lỗi Đái Nhĩ Cát đại nhân, ta không thể chấp nhận lời yêu cầu của ngươi, vì buổi dạ tiệc tối nay ta cũng không có hứng thú tham dự.
Đái Nhĩ Cát bị từ chối nhưng không hề nổi giận, gã tiếp tục làm mặt dầy, nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, hãy suy nghĩ thêm chút đi. Trong thời gian gần đây, nàng mãi lo công vụ nhiều rồi, áp lực quá nhiều, thỉnh thoảng cũng nên cho mình cơ hội thả lỏng chứ, đúng không?
- Công việc hiện nay của ta rất nhiều, nhưng ta lại không thấy mệt chút nào. Đái Nhĩ Cát đại nhân, đa tạ ngươi đã quan tâm. Ta phải đi rồi.
Nói xong, Tân Địch Á không chờ Đái Nhĩ Cát nói gì mà xoay người bỏ đi thẳng.
- Về việc nới rộng phòng ngự ở tòa trấn nhỏ La Phúc Cống của mỹ nhân ngư ở thành nam thì....
Đái Nhĩ Cát bỗng nhiên thốt ra một câu kỳ quái, nhưng sau khi Tân Địch Á nghe được thì lập tức dừng bước, nàng lo lắng quay lại hỏi:
- Chuyện đó thế nào?
Ở tận cùng về hướng nam của Lỗ Sắt có một thôn trấn nhỏ tên là La Phúc Cống, nơi đó là nơi cư ngụ của mỹ nhân ngư. Bởi vì mỹ nhân ngư là hải tộc cấp thấp nhất của Tát La, hơn nữa, hoàn cảnh địa lý của La Phúc Cống chỉ thích hợp để cư ngụ chứ không thích hợp cho việc phòng ngự, chính vì vậy mà lực lượng thủ vệ tại trấn đó rất yếu. Đái Nhĩ Cát rút lực lượng phòng ngự chủ yếu vào bên trong Chân Phạt hạp cốc ở phía sau La Phúc Cống, về phương diện quân sự thì gã quả thật không đáng trách, vì gã chỉ có thể giảm thiểu độ khó của việc phòng ngự càng nhiều càng tốt, nhưng về mặt nhân đạo thì quả thật là quá đáng. Phải biết rằng mỹ nhân ngư không thể sống xa khu vực Hàm Thủy vốn là nơi mà họ vẫn sinh sống hằng ngày, bởi vì dải đất trung tâm của Lỗ Sắt thành không có sông Hàm Thủy chảy qua nên nơi đó vốn không thích hợp cho họ lưu lại. Họ chỉ có thể ở tại cái trấn nhỏ nằm sát biên giới ở ngoài thành mà thôi, vì vậy, đến khi ma thú công thành thì họ sẽ bị nguy hiểm rất nhiều.
Do đó, Tân Địch Á đã từng đưa ra kiến nghị, nới rộng phạm vi của bộ phận phòng ngự chủ lực từ Chân Phạt hạp cốc kéo dài đến khu đồi núi Bạch Nhĩ, nơi đó cách không xa La Phúc Cống bao nhiêu, mà nó cũng là một nơi thích hợp cho việc phòng ngự nữa, có như vậy thì mỹ nhân ngư cũng sẽ được đại quân bảo hộ. Chỉ tiếc là lời kiến nghị của Tân Địch Á đến cuối cùng lại bị bác bỏ, bởi vì nếu mở rộng phạm vi phòng ngự thì cũng có nghĩa là làm tiêu hao nhiều binh lực hơn. Phải hy sinh cho mỹ nhân ngư, một chủng tộc có cống hiến quá ít ỏi cho đế quốc, là một việc hoàn toàn không đáng chút nào.
Vừa nghe nhắc đến vấn đề mà mình quan tâm, Tân Địch Á không thể tiếp tục thờ ơ như trước nữa, bởi vậy nên mới tỏ vẻ sốt sắng như vậy.
Việc Tân Địch Á quay lại tựa hồ như đã nằm trong dự liệu của Đái Nhĩ Cát, gã thấy gian kế của mình đã thành thì nở nụ cười đắc ý, nói:
- Nếu như tiểu thư đáp ứng làm bạn nhảy của ta trong buổi dạ tiệc tối nay, vậy ta sẽ suy nghĩ lại lời kiến nghị nới rộng phạm vi phòng ngự của nàng. Không phải tiểu thư vẫn luôn canh cánh chuyện đó ở trong lòng hay sao?
Nói tới đây, Đái Nhĩ Cát nheo nheo đôi mắt, rồi cười nói:
- Đại bộ phận quyền lực ở phương diện phòng ngự đều được nắm gọn trong tay của ta, còn gia phụ lại là hội trưởng Dong Binh công hội, cũng là người nắm quyền quyết định chủ yếu. Nếu như phụ tử chúng ta đều đồng ý, thì.....ha ha ha....
Tân Địch Á giận dữ nói:
- Đái Nhĩ Cát đại nhân, ngươi muốn uy hiếp ta, dùng công thế tư?
Đái Nhĩ Cát cười nói:
- Sao tiểu thư lại nói thế, trên thực tế, ta cho rằng giữa chúng ta còn thiếu sự cảm thông với nhau, vì vậy nên mỗi khi làm việc thì đều không có được sự nhất trí cần có. Buổi dạ tiệc tối nay không phải là một cơ hội rất tốt để chúng ta giao lưu hay sao? Ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ có được những thời khắc vui vẻ đấy, bởi vì trong buổi dạ tiệc, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện với nhau, bất kể là chuyện về công tác hay là sinh hoạt thường ngày cũng đều tốt cả. Dù sao thì tiểu thư đến Lỗ Sắt cũng chưa được bao lâu, ta có thể giúp nàng tìm hiểu thêm về nơi này, vậy không tốt hay sao?
Lời này của gã hiển nhiên chỉ là ngụy biện, sau khi Tân Địch Á nghe xong thì tuy rất tức giận, nhưng nàng lại không thể nào phản bác được. Bởi vì quyền quyết định mở rộng sự phòng ngự đều bị đối phương nắm trong tay, nàng vốn không có gì để trả giá với gã. Bỗng nhiên lúc này nàng lại nhớ tới tên sắc lang thượng cấp trước kia, tuy hắn đáng ghét, nhưng ít ra cũng sẽ không lấy sự tồn vong của hàng vạn sinh mạng ra làm mồi nhử để thỏa mãn dục vọng của mình.
Tân Địch Á khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt thì thoạt xanh thoạt trắng, có thể thấy nội tâm của nàng đang đấu tranh rất kịch liệt. Cuối cùng thì ngữ khí của nàng cũng mềm lại, rồi nói:
- Đái Nhĩ Cát đại nhân, việc này ta phải suy nghĩ lại một chút.
Đái Nhĩ Cát nghe vậy thì nhất thời mừng như điên, thấy tình huống đã nắm chắc trong tay, gã cũng biết không nên bức người quá gấp, tránh cho mình khơi lên lòng chống cự mãnh liệt của Tân Địch Á, đến lúc đó thì chẳng khác nào lấy giỏ tre múc nước để nó chảy qua khe hết thì nguy.
Nghĩ vậy xong, gã liền nói:
- Được lắm, nàng cứ từ từ suy nghĩ, nếu giữa chúng ta có thời gian giao lưu với nhau, vậy thì đối với sự hợp tác hoặc là dân chúng của Lỗ Sắt thành này cũng đều là một chuyện hữu ích chứ không hề có hại gì cả.
Tân Địch Á lạnh lùng thốt:
- Dù ta có đáp ứng thì sau khi dạ tiệc kết thúc, ta cũng sẽ về ngay.
Với cuộc hẹn tối nay, hiển nhiên là Đái Nhĩ Cát còn mưu đồ bất lương nữa, nhưng gã làm sao có được cái sắc đảm đầy trời mà dùng sức mạnh để ép uổng mỹ nhân chứ. Tuy Tân Địch Á cũng biết vậy, nhưng nàng cũng không thể tỏ ra nhu nhược được, vì vậy mà phải nói trước để tránh cho gã được voi lại đòi tiên.
Đái Nhĩ Cát nghe vậy thì thầm kêu đáng tiếc trong lòng.
Nhưng đồng thời, gã cũng biết là mình không thể nóng vội, sau này sẽ còn nhiều cơ hội kia mà, vì vậy gã liền cười sảng khoái rồi nói:
- Tốt lắm, nếu như không còn việc gì nữa, vậy bây giờ ta trở về trước. Hy vọng sẽ gặp được phương giá ở buổi dạ tiệc.
Đái Nhĩ Cát cũng biết tính toán rất kỹ, gã không thể kéo dài sự dây dưa nên sau khi nói xong thì lập tức quay người bước đi thẳng.
Từ nãy giờ Mộ Dung Thiên vẫn ẩn người trong đám đông ở cách đó không xa, hắn đều nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người hết, Tân Địch Á chuyển từ lãnh đạm sang phẫn nộ, rồi lại trở thành bất đắc dĩ, vv....tất cả đều lọt vào mắt hắn không sót một chi tiết nào. Rồi trong lúc hai người trao đổi với nhau, vì cả hai đều dùng Tụ âm thuật nên Mộ Dung Thiên chỉ nghe được mỗi câu nói "Về việc nới rộng phòng ngự ở tòa trấn nhỏ La Phúc Cống của mỹ nhân ngư ở thành nam thì...." Lúc đó Tân Địch Á đang muốn bỏ đi, nhưng sau khi nghe được câu nói đó thì lập tức dừng lại hoặc là gần như đã dừng lại, rồi sau đó hai người mới dùng Tụ âm thuật để nói chuyện với nhau. Từ câu nói đầu tiên đó mà suy ra, đại khái là Đái Nhĩ Cát đã nắm được nhược điểm nào đó của Tân Địch Á và dùng nó để uy hiếp nàng, khiến nàng phải làm chuyện mà nàng không muốn làm chút nào.
Nhìn Tân Địch Á với tâm tình rầu rĩ không vui khác hẳn với cách đây không lâu, giống hệt như bộ dạng buồn bực của Tiêu Băng lúc nhỏ sau khi bị một tên côn đồ trêu ghẹo vậy. Điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên cũng thấy bực tức thay cho nàng. Đương nhiên, hắn không thể làm giống như trước kia, cứ nhảy ra nện cho tên côn đồ xấu xa một trận nhừ tử, rồi cảnh cáo gã không được tới quấy rầy Tân Địch Á nữa, nhưng giờ đây, đối phương là một nhân vật có địa vị và thế lực, lại thêm có hậu thuẫn mạnh chống lưng, quả là rất phiền phức. Đái Nhĩ Cát và tên côn đồ ở hè phố là hai loại người khác nhau một trời một vực, Mộ Dung Thiên không thể hạ thủ giống nhau được.
Cuối cùng, Mộ Dung Thiên quyết định trở về quý khách phủ để tìm hiểu ý tứ đằng sau câu nói kia của Đái Nhĩ Cát là gì, rồi sau đó mới tính sau. Thế là cuộc điều tra cũng nhanh chóng có được kết quả, vì điều này cũng không phải là một bí mật gì. Trái lại, nó còn là một đầu đề nóng hổi đang được rất nhiều người bàn luận tới. Đợt ma thú công thành của năm nay tương đối hơi khác thường một chút, bởi vì Tát La đã mất đi sự giúp đỡ của Lam Nguyệt và các nước đông nam, nên tình thế không hề lạc quan chút nào. Do đó, vì lo lắng lòng dân tan rã nên công hội đã sớm ban ra cưỡng chế lệnh, nếu không có lệnh của quân đội, bất luận là võ giả nào ở trong thành cũng không được tùy ý điều phối, cả dân chúng cũng cấm tuyệt không được rời khỏi thành. Vì vậy, bất kể là ai cũng chỉ có thể đồng tâm hiệp lực với nhau để tử thủ Lỗ Sắt mà thôi, chứ không thể nhìn thấy người khác bỏ đi mà mình cũng nảy sinh lòng khác.
Tuy nhiên, cấm lệnh nghiêm khắc đó cũng có một mặt tác dụng phụ. Cứ lấy việc mở rộng phòng tuyến ở phía nam của Lỗ Sắt làm ví dụ, bởi vì lệnh đó không cho phép dân chúng rời khỏi đất sinh hoạt của mình, vậy thì trong đợt ma thú công thành sắp tới, toàn bộ mỹ nhân ngư sẽ rất có thể bị diệt vong. Thế nhưng nếu vì họ mà phải điều phối nhiều binh lực, vậy thì Lỗ Sắt vốn đã không đủ binh lực thì nay lại càng như trứng chọi đá, đến lúc đó thì không còn là việc mỹ nhân ngư bị diệt toàn tộc nữa, mà toàn bộ dân chúng ở trong thành cũng sẽ bị đồ sát luôn. Vô luận chọn lựa kế sách nào cũng đều không được hoàn mỹ, vì vậy mà quan điểm đang được chiếm ưu thế nhất hiện nay chính là thu nhỏ phạm vi phòng ngự về Chân Phạt hạp cốc, dù sao thì mỹ nhân ngư có cống hiến rất giới hạn, giả như trong lúc ma thú tấn công, các nàng cũng có thể rút vào bên trong phòng tuyến, nhưng nếu lâu ngày không thể trở lại vùng đất của Hàm Thủy hải thì họ sẽ vì không thích hợp với hoàn cảnh mà nhiễm bệnh và cũng sẽ chết đi mà thôi.
Tân Địch Á là đại biểu cao nhất cho phe kiên quyết mở rộng phòng tuyến, chỉ tiếc rằng trong tay nàng lại không có thực quyền, nên cuối cùng vẫn không thể cải biến quyết định của quân đội. Mộ Dung Thiên dựa theo những thông tin này mà có thể đoán rằng gã Đái Nhĩ Cát kia đã dùng nó để thỏa hiệp rồi.
Nàng mỹ nữ cô độc này vốn đã rất đáng thương rồi, phải khó khăn lắm nàng mới có được cuộc sống hài lòng sau khi thoát ly sự khống chế của gia tộc, vậy mà có kẻ lại dùng thủ đoạn đê tiện để ép nàng làm việc mà nàng không muốn làm. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên nhất thời nổi giận đến mức không thể kiềm chế được, hai tay của hắn bất giác nắm chặt lại, gân xanh nổi vồng lên. Đột nhiên lúc này hạ nhân lại vào báo: giám sát sứ Tân Địch Á tới thăm.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức nguôi giận, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc. Tân Địch Á bỗng nhiên đến tận cửa tìm mình, việc này còn hy hữu hơn cả việc đại tế ty thoát y mà chạy lông nhông ngoài đường nữa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.