Dị Giới Dược Sư

Chương 283: Cáo biệt




Đình Đình đang đứng ở phía trước Mộ Dung Thiên, nàng dựa vào Dạ thị chi đồng nên thấy rõ được kẻ thích khách kia. Ả là một nữ khách ở trong căn điếm, trong khi mặc xiêm y dài thướt tha mà ra tay không một chút tiếng động nào, bấy nhiêu cũng đủ thấy được trình độ của ả rồi.
Khiết Tây Tạp lập tức ngưng tụ ma lực ở trong tay, nàng dự định sẽ giúp Mộ Dung Thiên một chút, dù sao hắn cũng đã tặng mình món lễ vật trân quý như vậy, hơn nữa, ba người cũng đã cùng nhau trải qua một cuộc hành trình, chỉ với hai điểm này thôi thì dù cho có phải đắc tội với Bố Lang gia tộc cũng không thấy tiếc. Không ở lại Thủy Đô được thì cùng lắm là đi nơi khác thôi.
Nữ thích khách dường như cũng tự biết là việc hành thích của mình đã bị bại lộ, vì vậy mà ả không cố tình ẩn nấp nữa, bởi vì nếu làm như vậy thì bắt buộc ả phải thu liễm đấu khí, do đó mà sẽ không thể phát huy toàn bộ thực lực được.
- Ong, ong, ong....
Cánh tay của ả khẽ giơ lên, lập tức có một đám bóng đen nhỏ nhắn bay ào ra. Dưới tia sáng yếu ớt ở bên trong cửa hiệu, người ta không thể nhìn ra chúng là những vật gì, nhưng số lượng khá lớn, chỉ thấy chúng bay tản mác ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này đã có vài vị phu nhân và tiểu thư phát hiện ra tình huống không ổn, họ liền kinh hô thất thanh.
Đám bóng đen nhỏ nhắn kia rất linh hoạt, bọn chúng ung dung vượt qua những khách hàng khác, rồi không hẹn mà cùng nhắm vào một mục tiêu duy nhất bay tới - Mộ Dung Thiên. Vì đang ở trong cửa hiệu ngọc thạch điếm, với không gian nhỏ hẹp như vậy nên không tiện thi triển quyền cước, sợ sẽ gây thương tích cho người khác, vì vậy mà Đình Đình chỉ đành chịu bó chân bó tay. Thế nhưng nàng cũng nhanh chóng hạ quyết định ngay, so với những người khác, tính mạng của Mộ Dung Thiên rất quý giá đối với nàng.
Khiết Tây Tạp thầm đọc chú ngữ, chủng tử Hỏa tường ma lực ở trong tay lập tức thành hình, nàng nghĩ những bónh đen nhỏ nhắn kia có lẽ là một loại tiểu ma sủng hao hao như giống côn trùng nào đó, số lượng của chúng tuy nhiều nhưng lực lượng cá nhân hẳn sẽ không quá mạnh. Một trong những phương pháp tốt nhất để đối phó với chúng chính là Hỏa tường. Bất luận là một vị ma pháp sư nào chỉ cần có chút kinh nghiệm thôi cũng hiểu rõ được cái đạo lý này.
Thế nhưng lúc này đã có người ra tay trước tiên, người đó chính là vị điếm chủ mập mạp Đặc Lan Trát. Y vươn tay ra vỗ về phía Mộ Dung Thiên.
Hành động đó khiến cho Đình Đình và Khiết Tây Tạp đều thất kinh. Theo tình lý, dù cho Bố Lang gia tộc có muốn trả thù thì họ phải phái những người không thể ra ánh sáng đi thực hiện mới đúng. Cho dù Đặc Lan Trát có là người của Bố Lang gia tộc đi nữa, nhưng y đã mở ngọc thạch điếm tại Thủy Đô này đã nhiều năm, dù thế nào thì cũng là người có tiếng tăm, do đó mà khả năng y trở thành sát thủ phải là cực nhỏ.
Cánh tay phải được vung ra của ĐặC Lan Trát thoạt nhìn thì rất thong thả, nhưng lại tựa như chỉ trong nháy mắt là đã vỗ về phía Mộ Dung Thiên rồi, hai mỹ nhân dù muốn cứu cũng không cứu kịp được nữa.
Lúc này chợt có một chùm ánh sáng trắng toát từ trên cao phủ xuống chụp lấy Mộ Dung Thiên. Hoàn cảnh trông rất giống như khoảnh khắc truyền tống trận được phát động vậy, sau đó thì Mộ Dung Thiên bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ, cả Đặc Lan Trát cũng đồng thời mất luôn bóng dáng. Đám bóng đen nhỏ nhắn kia tìm không được mục tiêu thì đều dừng lại ở trên không, chúng chẳng biết phải làm sao mới được.
Ngay cả Đình Đình có Dạ thị chi đồng lợi hại như thế mà cũng không nhìn thấy bọn họ làm sao rời khỏi nơi này và đã đi đến đâu, chứ đừng nói tới những người khác.
Hàng loạt ma pháp đăng ở bên trong cửa hiệu lập tức bùng sáng, cửa lớn cũng từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài cũng tràn vào chiếu rọi khắp mọi nơi.
Rốt cuộc mọi người cũng phát hiện ra được chân diện mục của thích khách. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc chiếc váy dài màu tím, dung mạo diễm lệ và vóc người cũng rất nóng bỏng hấp dẫn, tuy nhiên vẻ mặt của ả lại rất dữ dằn, trông đúng là một Mẫu Dạ Xoa.
Nhìn y phục ở trên người ả thì có thể đoán rằng ả xuất thân từ gia tộc quyền quý. Nếu như ả đã cố ý ra tay ám sát người ta, với y phục lùng bùng và các món trang sức đeo đầy trên người như thế thì sẽ không thích hợp với việc thích sát chút nào, chúng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xác suất thành công. Vả lại, trên mặt ả cũng chẳng thèm đeo mạng che mặt, vừa rồi lúc ả xuất thủ cũng chẳng hề gây ra tiếng động nào, cứ theo trình độ đó thì hiển nhiên chỉ có kẻ nhà nghề trong giới thích khách mới làm được thôi.
Còn đám bóng đen nhỏ nhắn kia thì chính là một bầy Sa phong màu vàng với số lượng hơn ngàn con, con nào con nấy cũng có chiếc kim dài nhọn ở sau đuôi. Nếu như đâm trúng địch nhân, tuy không có độc, nhưng đấu khí ẩn chứa ở bên trong những chiếc kim đó sẽ truyền vào cơ thể nạn nhân, sau đó sẽ bắt đầu phá hoại dần dần. Nguyên lý đó cũng không khác gì Mộc nguyên tố là bao, tuy nhiên, tính xâm lược của Mộc nguyên tố không quá mạnh, chính vì vậy nên mới cần Sa phong phối hợp.
Cùng là chi phối thú, nhưng Sa phong với thân hình nhỏ bé, uy lực kém hơn rất nhiều so với chi phối thú thông thường, nhưng đồng thời chúng lại tiết kiệm cho chủ nhân được một lượng lớn linh lực, cho nên có thể sử dụng trong hoàn cảnh không thuận lợi lắm cho chi phối giả.
Sau khi mọi người nhìn thấy rõ bầy Sa phong, ai nấy cũng đều hiểu ra thân phận của nữ tử nọ, nhất định là một thành viên của Bố Lang gia tộc rồi.
Nữ tử kia không vì hành động bị thất bại mà kinh hoảng, hoặc là lập tức bỏ chạy. Mà trái lại, ả mày liễu dựng ngược, đằng đằng sát khí nhìn về hướng của Mộ Dung Thiên mà quát:
- Bối Á Đặc, ta phải giết ngươi để báo thù cho đệ đệ ta.
Nói xong, ả liền vung tay lên. Bầy Sa phong kia liền vù vù bay đi, chúng thay đổi phương hướng và nhắm về phía sau quầy hàng mà bay ào tới.
Những khách hàng khác thấy ả như gặp phải ôn thần vậy nên ai nấy cũng đều hoảng hốt bỏ chạy ra cửa, đồ trang sức dù đẹp cỡ nào thì cũng không bằng được với tính mạng nhỏ bé của mình, huống chi chúng lại không phải là của mình.
Nhìn thế bay tới rào rạo của đàn ong, Đặc Lan Trát liền tiến lên một bước để che lấy thân hình của Mộ Dung Thiên, sau đó thì hai tay giao vào nhau, lập tức từ mười ngón tay của y liền có mười mũi phong nhận gần như trong suốt bốc lên. Lúc này dáng vẻ của Đặc Lan Trát tựa như là đang bắt côn trùng vậy, y khống chế phong nhận võng không ngừng khua động ở trên không.
Nhưng động tác ấy khác với động tác bắt côn trùng ở chỗ chiếc phong nhận võng kia không vây bắt mục tiêu mà lại hoàn toàn phá hủy tụi nó. "Xèo, xèo, xèo...."
Sau một loạt tiếng xèo xèo vang lên, thân thể cứng rắng của những con Sa phong và cánh của chúng đều bị cắt đứt lìa và rơi hết xuống đất, có nhiều con còn bị cắt thành nhiều đoạn, sau đó biến thành loại vật chất nguyên thủy đã cấu thành chúng. Nữ tử kia giận tím mặt, quát:
- Đặc Lan Trát, ngươi dám xen vào việc của người khác? Ta sẽ thu thập luôn cả ngươi cho xem.
Đặc Lan Trát không lấy thế làm giận, mà chỉ cười nói:
- Y Vạn Nặc Oa tiểu thư, ta mặc kệ giữa ngươi và Bối Á Đặc tiên sinh có ân oán gì, nhưng lúc này y đang ở trong tệ điếm, tức là khách quý của ta. Nếu như ngươi muốn giải quyết ân oán thì chí ít không nên chọn chỗ này mới phải, nếu không thì phải vượt qua ta trước đã.
- Ngươi....ngươi....
Nữ tử kia tức giận đến nói không ra lời, mãi một lát sau ả mới hậm hực bảo:
- Tốt, Bối Á Đặc, sau này ta sẽ lại tìm ngươi tính sổ, tốt nhất hãy tự bảo vệ mình đi! Còn Đặc Lan Trát ngươi nữa, hãy coi chừng đó.
Nói xong thì ả nổi giận đùng đùng và bỏ đi, dường như là kẻ thích khách như ả còn có lý hơn cả kẻ bị thích sát nữa.
Đặc Lan Trát nhún nhún vai nói:
- Thật xin lỗi, đã khiến khách quan kinh sợ. Vị vừa rồi là Y Vạn Nặc Oa tiểu thư, ta nghĩ chư vị có thể đoán ra được, nàng ta chính là tỷ tỷ của Đạt Phần Ni Tư đấy.
- Ủa!
Mộ Dung Thiên hơi giật mình, danh tiếng của Y Vạn Nặc Oa ở trong thành còn nổi hơn cả Đạt Phần Ni Tư nữa. Ả là một đối tượng mà ai gặp phải cũng thấy đau đầu cả, ngoại hiệu là Mẫu Dạ Xoa. Tuy ả không phải là người của Dạ Xoa tộc, nhưng lại lợi hại hơn rất nhiều nữ nhân của Dạ Xoa tộc. Tính cách của ả rất nóng nảy, trong một lần ma thú công thành, ả đã một mình xuất chiến, xông ra chém giết đám ma thú biến dị và đã giết được con đầu đàn, nhờ thế mà thành danh. Ngay cả phụ thân của ả là Bố Lang gia tộc tộc trưởng Lý Lý Đạt Đa cũng không quản được ả, nhưng người mà ả hết lòng thương yêu nhất chính là bào đệ Đạt Phần Ni Tư, vì vậy mà khuyết điểm duy nhất của ả cũng chính là lòng bao che cho gã, ngoài ra cũng chẳng còn điểm nào xấu nữa cả.
Đặc Lan Trát nhắc nhở hắn với thiện ý:
- Bối Á Đặc tiên sinh, nếu ngài chạm trán với nàng ta, tốt nhất là nên chạy đi trước. Ở đây ai cũng biết nàng ta làm việc gì cũng chẳng quan tâm đến hậu quả, coi như là đơn phương thọ tội. Dù có bị công hội truy cứu thì cũng chẳng làm được gì, nhất là ngài đã đả thương Đạt Phần Ni Tư nặng như vậy.
Mộ Dung Thiên nói:
- Đa tạ! Ta biết rồi!
Đình Đình vốn từ nãy tới giờ vẫn luôn giữ im lặng, đột nhiên lúc này lại lên tiếng:
- Phải rồi, các hạ có phải là Bì Ai Nhĩ, không gian pháp sư Bì Ai Nhĩ hay không?
Đặc Lan Trát cười nhẹ, đáp:
- Không, ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, là lão bản của một căn ngọc thạch điếm thôi.
- Sao lại thế được? Vừa rồi phương pháp mà các hạ di chuyển Bối Á Đặc đến nơi khác được mệnh danh là Thuấn.....
Khiết Tây Tạp vừa nói đến đây thì bỗng nhiên ngậm miệng lại, bởi vì nàng chợt nhớ tới Mộ Dung Thiên đã từng bảo nàng rất nhiều lần, tại các hải quốc đều có những quy tắc ngầm, một trong số đó là khi người khác không muốn thừa nhận thân phận chân chính của mình thì ngàn vạn lần không nên truy vấn. Bởi lẽ tại hải quốc có rất nhiều trọng phạm bị truy nã ở khắp nơi trên đại lục, mà vị thương nhân mập mạp Đặc Lan Trát ở trước mặt đây, có tên thật là Bì Ai Nhĩ, lại chính là một trong số đó vậy.
Nói trở lại, Bì Ai Nhĩ chính là một nhân vật truyền kỳ, không có ai là không nhận ra y. Y chính là thiên tài Phong hệ ma pháp sư, một ám dạ hành giả do Bất Dạ Thiên đế quốc sản sinh. Từ lúc mười tuổi, y đã đạt đến trình độ của cấp tông sư, tuy nhiên, điều càng khiến cho y nổi danh hơn chính là Không gian lực lượng. Những không gian ma pháp sư bình thường chỉ có thể lợi dụng không gian lực lượng mà sáng tạo ra một vài đạo cụ như là Không gian châu, truyền tống trận, vv...nhưng còn Bì Ai Nhĩ thì lại dùng không gian lực lượng mà sáng tạo ra một môn tuyệt kỹ kinh thế hãi tục có tên gọi là "Thuấn gian di động". Trong lịch sử mấy trăm vạn năm của Thần Phong đại lục, ngoài một người trong giới Không gian ma đạo là Sử Kiệt Thụy Khẳng Ni Tư, người đã từng tung hoành đại lục trong những năm trước đây, thì Bì Ai Nhĩ chính là người thứ hai có thể lãnh hội được loại kỹ năng này. Thuở thiếu thời, từng có người so sánh y với Long vương Mạch Khắc Nhĩ, và cho rằng hai người họ chính là những cường giả trẻ tuổi nhất của đại lục có thể đạt đến thánh cấp.
Thiên phú kinh người của Bì Ai Nhĩ thì không có ai nghi ngờ được cả, nhưng điều khiến người ta cảm thấy tiếc hận nhất chính là ngoài võ đạo ra, y còn đam mê điêu khắc nữa, mà chẳng những vậy, đối với điêu khắc, y lại còn không thể tự kiềm chế bản thân được. Đây chính là một ví dụ điển hình cho việc "mê muội đến mức mất đi cả lý trí" ở trên đại lục, nó cũng tựa như kỳ si (mê cờ), tửu quỷ, yên côn (côn đồ vô lại) vậy, một khi đã lún sâu vào đó thì sẽ trở thành khác người tới cỡ nào. Đối với Bì Ai Nhĩ, điêu khắc là niềm đam mê không có gì sánh được, y đã bỏ qua cơ hội có thể tiến vào thánh đường của các võ giả tối cao mà toàn tâm vùi đầu vào điêu khắc; thậm chí, vì để có được những chất liệu tốt nhất cho việc điêu khắc, y đã lợi dụng môn tuyệt kỹ có năng lực di chuyển rất tiện lợi là Thuấn gian di động để đột nhập vào các nơi mà trộm cắp. Đến cuối cùng còn dám chạm đến cả hội trưởng Liên chức công hội của Bất Dạ Thiên đế quốc là Bỉ Đắc Sâm, chỉ vì trên mũ quan của lão có khảm Dạ Chi Toản - một tài liệu điêu khắc tuyệt hảo. Mấy ngày sau, trong lễ chào mừng quốc khánh, Bỉ Đắc Sâm vì mũ quan bị mất, lần đầu tiên đi ngược lại truyền thống mà trở thành trò cười cho toàn dân, mất hết thể diện.
Mũ quan được cất giữ trong mật thất, mà bên ngoài lại có thủ vệ canh giữ như tường đồng vách sắt, trong tình huống không thể dùng võ lực để cưỡng đoạt thì hiển nhiên chỉ có Thuấn gian di động của Bì Ai Nhĩ là có thể tự do ra vào nơi đó mà thôi. Rốt cuộc Bỉ Đắc Sâm cũng nổi giận cực điểm và không thể nào tiếp tục nhẫn nại với vị thiên tài hiếm có nhưng lại chỉ làm ra những việc trộm cắp như vậy được nữa. Vả lại, dưới áp lực của những quý tộc từng là nạn nhân bị mất trộm đồ, ông ta đã phải hủy đi huy chương chức nghiệp của Bì Ai Nhĩ và sau đó trục xuất y ra khỏi Bất Dạ Thiên đế quốc, vĩnh viễn không được trở về nữa. Sau khi lưu lạc đến Thủy Đô, Bì Ai Nhĩ đã mai danh ẩn tích và trở thành một thương nhân buôn bán ngọc thạch cho tới tận hôm nay. Bởi vì y rất thành thạo trong việc điều khiển Phong (gió) và lại có thể chế tạo ra không gian giả rất giống thật, do đó mà chẳng bao lâu sau thì thanh danh của y đã nổi như cồn. Dần dần, hai loại nguyên tố Phong với không gian đã khiến cho mọi người tại Thủy Đô nhận ra được thân phận của y, nhưng chẳng có ai đi vạch trần điều đó, bởi vì gợi lại chuyện người ta bị trục xuất khỏi quê hương quả thật chẳng hay ho gì cả. Sau hơn mười năm dài đằng đẳng, thế rồi tất cả mọi người cũng quen dần đi, và ai nấy cũng đều cư xử với nhân vật truyền kỳ đó giống như một thương nhân bình thường vậy.
Tuy nhiên, một cường giả đã tiến vào cấp tông sư từ lúc mười tuổi, người đã từng có thanh danh và địa vị tương đương với Long vương, hiển nhiên không phải chỉ là một kẻ chỉ có hư danh mà thôi. Trong những lúc cần thiết, người ta vẫn đặc biệt có lòng tôn kính không gì sánh được đối với y. Nếu không phải vậy thì với một người nóng nảy và không sợ trời, không sợ đất như Y Vạn Nặc Oa, làm sao mà ả chỉ dám nói mạnh miệng mà không dám thật sự gây náo loạn trong cửa hiệu của y được chứ!
Khiết Tây Tạp chăm chú quan sát vị trung niên nhân có thân thể mập mạp và gương mặt hiền lành mà nàng đoán thế nào cũng có liên quan tới nhân vật phong vân kia, tuy nhiên, thần sắc của Bì Ai Nhĩ vẫn thản nhiên như không, tựa như không hề hối hận vì đã "lãng phí tuổi xuân" vậy. Y vốn thật lòng hưởng thụ công việc của mình.
- Bì....ủa, không, Đặc Lan Trát lão bản, đa tạ các hạ đã làm ra sợi dây chuyền này. Nó chính là món lễ vật hay nhất mà ta từng thu nhận được.
Khiết Tây Tạp cảm kích nói.
- Ha ha...không có chi.
Bì Ai Nhĩ cười ha hả, nói:
- Nhờ mối làm ăn này mà ta cũng có được chế tác đồ của Mộng Huyễn thiên đường từ tay Bối Á Đặc tiên sinh. Nó chính là di vật đáng tự hào nhất của thánh cấp tượng sư Mã Đinh, một vị tượng sư thiên tài của Cổ Liệt đế quốc đã bị diệt vong.
Y vừa nói vừa lộ vẻ vui mừng hớn hở, tựa như là còn mừng hơn cả việc mình đạt tới bậc thánh cấp nữa.
- Ủa vậy à?
Khiết Tây Tạp kinh ngạc quay sang nhìn Mộ Dung Thiên, lại là tên sắc lang này? Quái sự ở trên người hắn quả là không ít à. Tất nhiên nàng còn chưa biết, bản chế tác đồ đó là do Long vương cấp cho Mộ Dung Thiên, nhưng ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng một tấm giấy lộn được vẽ loằng ngoằng mà ông ta chỉ tình cờ có được, thì ra nó lại là món bảo vật mà tay kình địch từ thuở trẻ của ông ta lại hằng ao ước có được. Ông ta lại càng không ngờ tới chính vì nó mà mình đã thành toàn cho Mộ Dung Thiên tiến thêm một bước trên con đường trở thành cường giả của hắn nữa.
- Bây giờ không còn ai quấy rối nữa, vậy ta có thể giúp Đại An Na tiểu thư đeo sợi dây chuyền lên rồi chứ?
- Không cần nữa, đã đeo xong rồi.
Thì ra sợi dây chuyền kia không biết từ bao giờ đã được đeo lên chiếc cổ trắng ngần của Khiết Tây Tạp. Lúc này nàng cười hỏi:
- À phải rồi, Đặc Lan Trát lão bản, các người có món trang sức nào đang giảm giá haykhông?
Bì Ai Nhĩ chỉ vào quầy hàng ở bên cạnh đó rồi nói:
- Đó, món vật màu hồng kia là hải dương tâm, tài liệu nguyên bản của nó vốn là Hồng Nhan ngọc rất trân quý, và cũng là một tác phẩm của ta. Khi bắt tay vào chế tác nó, lúc bấy giờ ta còn thiếu kinh nghiệm, mà số lượng không gian phải dồn vào đó thì lại quá nhiều, khiến cho nó bị nứt ra một cái khe, dù làm cách nào cũng không thể sửa chữa được, vì vậy mà cũng không thể tiến hành việc dồn nén không gian. Tác phẩm bị thất bại như vậy chỉ thuộc hàng thứ phẩm mà thôi, do đó mà giá khá rẻ, chỉ đủ lấy lại phân nửa số vốn của tiền vật liệu, hai ngàn kim tệ cũng đủ rồi.
Khiết Tây Tạp đáp dứt khoát:
- Hay lắm, ta mua món đó. Quà cáp thì phải có qua có lại, ta có thể dùng nó để tặng lại cho Bối Á Đặc.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, không ngờ sợi dây chuyền hãn thế như vậy mà lại chỉ đổi được một món phế thải bị vất trong xó mà thôi.
- Còn một sợi dây chuyền ở đây, tất nhiên là dành để tặng cho nàng thư ký mỹ lệ của ta.
Mộ Dung Thiên thấy chưa được toại với đậu hũ của Khiết Tây Tạp, do đó liền chuyển trường mẫu giáo sang trên người Đình Đình.
- Không dám làm phiền Bối Á Đặc tiên sinh, để ta tự đeo được rồi.
Vu nữ nhận được quà thì rất vui vẻ, nhưng vẫn không quên chọc quê tên sắc lang một câu. Những người có mặt ở đây ai nấy cũng đều rất vui vẻ, kể cả lão bản, chỉ trừ tên sắc lang là có một chút rầu rĩ ở trong lòng mà thôi.
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, ngươi là một nữ tử trẻ tuổi, nhưng lại lưu lạc ở bên ngoài một mình, tính ra cũng không được an toàn đâu. Ta nghĩ ngươi nên trở về nhà đi thôi. Ngươi chắc không quên việc chúng ta chạm trán với hải tặc chứ, thế giới ở bên ngoài không phải tốt đẹp như trong mộng đâu.
- Thì có sao đâu chứ, chẳng phải ta lúc nào cũng có một đại dũng sĩ chống lưng cho hay sao? Ta có gì mà phải sợ chứ? Ha ha....
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, thời gian ma thú công thành cũng không còn bao lâu nữa, mấy đêm trước chúng ta cũng đã gặp phải một số ma thú biến dị rồi đấy, vạn nhất ngươi đụng phải bọn chúng thì làm sao bây giờ? Ngươi vốn đâu có quen thuộc với đám ma thú biến dị của hải dương đó?
- Hứ, đồ mõ quạ đen, ta không có kém may mắn như ngươi nói vậy đâu; vả lại, ta cũng đâu phải người dễ chọc vào? Nếu đụng một con sẽ giết một con cho coi.
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, thức ăn ở bên ngoài tệ như vậy, mà ngươi lại không có ai hầu hạ, sao không trở về Đô Linh mà hưởng phước có hơn không?
- Ai cần ngươi lo, ta thà chết ở bên ngoài còn hơn là trở về sớm như vậy à.
- Khiết.....
- Khiết cái gì mà Khiết, không biết có phải ngươi đã trúng độc chiêu của Đạt Phần Ni Tư, sống không còn được bao lâu nữa nên mới lải nhải suốt như vậy hay không.
Nghe Mộ Dung Thiên cứ lải nhải hoài y như Đường Tăng đi thỉnh kinh ở tây phương vậy, rốt cuộc Khiết Tây Tạp cũng không chịu nổi mà bịt chặt lấy hai lỗ tai và không muốn nghe hắn tiếp tục khuyên nhủ nữa.
- .....
Đương nhiên không phải là Mộ Dung Thiên không còn sống được bao lâu nữa, mà là hắn chẳng còn ở lại Thủy Đô bao nhiêu ngày nữa, do đó mà với tính cách thương hương tiếc ngọc của hắn, hắn không thể không nhắc nhở nàng vài câu. Dù thế nào thì Khiết Tây Tạp cũng là một siêu cấp đại mỹ nữ, vả lại, đồng hành với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì thì cũng có đôi chút cảm tình mà.
oooOooo
Mấy ngày sau, thương thế của Mộ Dung Thiên cũng dần dần khỏi hẳn. Hắn không đi tìm Duy Đa Lợi Á để tránh cho nàng những phiền phức không cần thiết, mà với tình thế hôm nay của Duy Đa Lợi Á, nàng cũng không tiện qua lại với hắn.
Trong mấy ngày này, hắn cũng không hề gặp lại Y Vạn Nặc Oa, mà Bố Lang gia tộc cũng không tìm đến hắn để gây phiền toái gì. Hoặc giả có thể họ cho rằng Mộ Dung Thiên là một thủ hạ của Duy Đa Lợi Á nên chắc hắn sẽ ở lại Thủy Đô lâu dài, mà lúc này là lúc mới xảy ra cớ sự chưa lâu, tính cảnh giác của hắn vẫn còn khá cao nên vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp để hạ thủ. Ngay trong lúc mọi người lơ là nhất, Mộ Dung Thiên bỗng nhiên dẫn theo Đình Đình leo lên một chiếc khách thuyền và rời khỏi Thủy Đô. Vé của hắn chính là hai tấm vé cuối cùng của chuyến tàu, hơn nữa, những người đồng hành cũng đều là những cường giả với thực lực không tệ và không dễ chọc vào. Bố Lang gia tộc không thể làm gì hơn là trơ mắt đứng nhìn Mộ Dung Thiên bỏ đi, đối với sự suy đoán hắn là thủ hạ của Duy Đa Lợi Á cũng bắt đầu bị lung lay luôn.
Khi Cách Lôi Lâm nhận được tin mà chạy đến, lúc này thuyền đã rời khỏi cảng, nàng chỉ có thể nhìn hắn đứng ở phía xa xa vẫy vẫy tay từ biệt mà thôi.
- Tên sắc lang đại hỗn đản kia, mau cho ta xuống thuyền, mau cho ta xuống thuyền. Ngươi đã đồng ý phối hợp với ta trong việc nghiên cứu thuốc rồi kia mà, ngươi dám nuốt lời sao? Đồ hỗn đản, siêu cấp đại hỗn đản!
Nhưng cho dù nàng kêu gọi đến bể cổ họng, giậm đến nỗi đau cả chân, chửi mắng tới tận mười tám đời tổ tông của Mộ Dung Thiên thì khoảng cách giữa thuyền và bến cảng cứ vẫn xa dần, xa dần như thế, đến cuối cùng thì nó mất hẳn bóng dáng giữa đại dương mênh mông.
Tại một góc khuất của bến cảng, có một quái nhân đội nón rộng vành có khăn che phủ xuống mặt đang đứng nhìn theo chiếc bóng đang khuất dần của Mộ Dung Thiên. Y khẽ vén một góc khăn che lên và để lộ ra mái tóc dài đen tuyền cũng với đôi mắt cũng đen như vậy, lúc này y nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé Tinh Linh đang được bế trong lòng giơ lên cao vẫy vẫy về hướng của Mộ Dung Thiên và nói:
- Khải Đế, chào tạm biệt thúc thúc đi, hắn đã từng cứu mạng của hài nhi đó....
Trên đường trở về, tâm tình của Cách Lôi Lâm cực kỳ buồn bực, để cho quyển bút ký sống, tức người duy nhất biết được phối phương của Tử Dương đan của La Địch là Mộ Dung Thiên bỏ đi, vậy thì công việc nghiên cứu thuốc của nàng sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Mấy hôm trước nàng còn vui như được lên thiên đường, còn bây giờ thì lại buồn đến cực độ, tựa như một kẻ may mắn trúng số trong số năm trăm vạn người, nhưng sau đó lại phát hiện ra mình đã đánh mất tấm vé số vậy.
Cái loại đan dược chỉ khiến người ta nhức đầu như Tử Dương đan này chỉ còn lại một viên rưỡi, nhiều lắm cũng chỉ có thể tiến hành hơn hai mươi loại Nghịch hướng phân giải thực nghiệm nữa mà thôi. Cách Lôi Lâm ôm một bụng khí tức trở về phòng luyện đan, nàng tính từ từ nghiên cứu, nếu không thành công thì cũng sẽ thành nhân.
Khi nàng vừa bước vào thư khố ở tầng trệt, một tỳ nữ đang dọn dẹp nơi đó liền lên tiếng:
- Tiểu thư.....
- Tiểu cái rắm á, không được làm phiền ta!
Trong lòng bị dồn nén quá nhiều sự tức giận khiến Cách Lôi Lâm trở thành một kho thuốc nổ, coi bộ nàng còn hung hăng hơn cả Y Vạn Nặc Oa tới mấy phần.
Tỳ nữ nghe vậy thì rùng mình hoảng sợ, run giọng nói:
- Nhưng....nhưng có một vị tiên sinh tên là Bối Á Đặc nhờ tiểu tỳ chuyển giao cho tiểu thư một vật, hơn nữa y còn dặn rằng nhất định phải giao đến tay tiểu thư mới được.
Nghe nhắc đến Mộ Dung Thiên, Cách Lôi Lâm lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời còn nghĩ rằng sẽ xem món vật đó là hắn, để nàng mỗi ngày phải hành hạ bạo ngược nó hơn trăm lần thì mới hả dạ được. Vừa nghĩ đến đó, Cách Lôi Lâm cố dằn tâm tình lại, rồi hỏi:
- Là vật gì?
Tỳ nữ đưa ra một vật, thì ra đó là một cuốn sổ. Cách Lôi Lâm nhíu mày mở nó ra, sau khi vừa lật trang thứ nhất thì đôi mày đang nhíu chặt của nàng liền giãn ra, mặt mày trở nên hớn hở. Thì ra trên đó có viết mấy chữ thật lớn "La Địch bút ký - phương pháp chế luyện Tử Dương đan". Lật thêm vài trang, nàng thấy ở trong đó ngoài phương pháp luyện đan ra, nó còn ghi chú lại từng hạng mục của công việc, lớn thì nói đến tỷ lệ vật liệu cần phải đạt tới mức nào, nhỏ thì chỉ dẫn cách lựa chọn các loại lò luyện đan ra sao, vv...
- A, thật là đã!
Cách Lôi Lâm kêu lên đầy hưng phấn, tâm tình của nàng lúc này chẳng khác nào như người vừa tìm lại được tấm vé số của giải độc đắc đã bị mất vậy. Vị tam tiểu thư vốn dĩ đã rất si cuồng này bây giờ thật đúng là điên luôn rồi.
Mộ Dung Thiên sau khi xa nhà đã lâu, giờ nghĩ đến sắp được trở về Tát La và sẽ nhanh chóng gặp lại được đám người Lộ Thiến, nên trong lòng của hắn cảm thấy ấm áp như ánh dương quang của tháng ba vậy.
Lúc này Mộ Dung Thiên đứng dựa người vào lan can, hắn để mặc cho gió thổi tung sợi dây cột tóc của hắn. Mộ Dung Thiên chậm rãi lấy chiếc trang sức Hải dương tâm mà Khiết Tây Tạp đã tặng cho từ trong Không gian giới chỉ, ở trung tâm của nó là một tinh thể có hình dạng trái tim, tại đó lại có một khe nứt trông rất là xấu xí. Một món trang sức mà bị khuyết điểm như thế thì coi như vất đi rồi.
Tay phải cầm Hải dương tâm đưa ra khỏi mạn thuyền, Mộ Dung Thiên cảm thấy mình rất giống Rose, nữ diễn viên chính trong phim Titanic khi thản nhiên thả sợi dây chuyền có viên kim cương lớn nhất thế giới xuống lòng đại dương vậy, nhưng khi hắn đưa tay ra được nửa chừng thì lại thu trở về. Hắn thở dài một hơi rồi đeo nó vào cổ, sợi dây của nó hơi dài, đeo nó lên thì cũng hông sợ có người nào khác nhìn thấy.
Thiên địa bao la, biển người mênh mông, e rằng từ nay mình và Khiết Tây Tạp vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên sợi dây chuyền này coi như là món vật để lưu niệm khoản thời gian đồng hành với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.