Dị Giới Dược Sư

Chương 281: Quải trụy




Tuy rằng đã đắc tội với Bố Lang gia tộc nổi tiếng là có lòng báo thù rất cường liệt, Mộ Dung Thiên vẫn chưa muốn bỏ đi, trái lại, hắn còn nghênh ngang đi lại trên đường phố của Thủy Đô nữa.
Địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất, những lời này quả thật không sai. Bởi vì chỉ là luận kiếm hữu nghị nên Bố Lang gia tộc không thể lao sư động chúng mà đi hạ thủ với Mộ Dung Thiên, còn đường cái náo nhiệt chính là nơi mà bọn họ cố kỵ nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa, vì vậy mà dù cho hành thích có bị bại lộ, Mộ Dung Thiên cũng vẫn được an toàn như là bảo vật được cất trong tủ bảo hiểm vậy.
Tại một địa phương nhỏ như Thủy Đô này, hễ có những tin tức quan trọng gì thì chúng cũng đều được truyền đi còn nhanh hơn gió nữa. Một cường giả ngoại lai vô danh nghiễm nhiên có thể thắng được Cuồng Sa kỵ sĩ khó có ai bì nổi tại Thủy Đô, hơn nữa, nghe đồn rằng cuộc giao đấu đó lại còn liên quan đến cuộc ám chiến giữa hai kẻ kế thừa của Thiên Lý mục trường là Duy Đa Lợi Á và Toa Phỉ nữa, chỉ nội cái tin đó thôi cũng đủ tầm quan trọng rồi. Do đó, sau cuộc đấu với Đạt Phần Ni Tư tại Sa bạo tuyệt thế, Mộ Dung Thiên lập tức trở thành tiêu điểm trong các câu chuyện trà dư tửu hậu của các đường lớn ngõ nhỏ tại Thủy Đô. Khi hắn đi dạo trên phố, lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, vì vậy mà hắn không cần phải ngụy trang, mà trái lại còn khoa trương hơn, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy tay chào hỏi những người xung quanh, thật giống với phong phạm của cấp trên đi duyệt binh lắm vậy. Đương nhiên hành động đó không phải chỉ muốn gây náo động đơn giản như vậy thôi, mà hắn còn có mục đích khác, đó là càng thu được sự chú ý của càng nhiều người thì cơ hội trả thù của Bố Lang gia tộc lại càng ít đi. Mặt khác, nếu ở tại địa phương ít người thì Bố Lang gia tộc sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy.
- Các nàng mỹ nữ ở bên kia, ta yêu các nàng!
Trong lúc Mộ Dung Thiên thổi mấy nụ hôn gió về phía một nhóm nữ tử có tư sắc không tầm thường, lập tức hành động đó đã gây lên một tràng tiếng la ó chói tai. Hiệu quả trị liệu thương thế của Kim phong ngọc lộ quả nhiên kinh người. Chỉ sau một ngày, Mộ Dung Thiên bị trọng thương như vậy mà cũng đã khỏi hẳn bảy, tám phần. Tuy nhiên, cánh tay phải của hắn sau cuộc va chạm cứng chọi cứng với Đạt Phần Ni Tư thì vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện nay nó vẫn đang được quấn khá nhiều băng vải, vì vậy mà động tác hôn gió vừa rồi của hắn chẳng ra trò trống gì cả.
Rốt cuộc cũng có người chịu không nổi thái độ kiêu căng của hắn mà phải lên tiếng:
- Ê, Bối Á Đặc, ngươi không thể khiêm tốn một chút được hay sao hả, dù ngươi không cảm thấy mất mặt thì chí ít cũng phải nghĩ tới cảm nhận của bọn ta chứ?
Khiết Tây Tạp bất mãn lên tiếng chỉ trích trên sắc lang. Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn ánh mắt của khán giả như đang quan sát mấy con khỉ ở trong vườn bách thú, nàng cảm thấy nuốt không trôi, đồng thời còn hối hận vì đã ăn no đến nỗi đầu óc thiếu sáng suốt và đã nhận lời mời đi dạo của hắn nữa chứ.
Mộ Dung Thiên mặt mày hớn hở, tinh thần bay bổng, cười nói:
- Thế nào, đáng lẽ ngươi phải cảm thấy vinh dự lây mới đúng. Phải biết rằng hiện nay ta đang là thần tượng của rất nhiều thiếu niên dũng sĩ và là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều nữ sĩ tại Thủy Đô này đấy. Xem kìa, mấy tiểu thư ở bên kia vừa được ta hôn gió xong thì đã mừng đến nỗi muốn ngất đi luôn kìa, cả bước đi cũng không vững nữa đó, ha ha ha....
Khiết Tây Tạp đảo mắt mấy vòng, nói:
- Ta thấy họ hẳn là buồn nôn đến mức muốn ngất đi đó chứ, bớ thần tượng của đại chúng, Bối Á Đặc tiên sinh tôn kính.
Đối với thực lực siêu cường của Mộ Dung Thiên, thật ra nàng cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì khi tên sắc lang này giết chết Phi Đa Lợi ở trên thuyền thì hắn đã tạo cho nàng cái cảm giác thâm sâu khó lường rồi, nhưng lúc này nàng không khỏi lo lắng, nói:
- Ê, sao ngươi chọc vào Sa chi gia tộc làm chi vậy, chuyện này rất nghiêm trọng đấy. Ta nghe nói cái tâm báo thù của họ rất đáng sợ, hơn nữa lại còn có phương pháp đặc biệt để nhận diện địch nhân nữa. Xem ra ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền phức tại Thủy Đô cho coi.
Cũng may Bố Lang gia tộc ngoài cái tâm báo thù rất cường liệt ra, còn lại những phương diện khác thì cũng đều rất chính phái. Nói cách khác, họ chỉ nhắm vào người đã đắc tội với họ mà báo thù thôi, còn thân bằng và hảo hữu của người đó sẽ không bị liên lụy theo. Nếu không biết rõ truyền thống của Bố Lang gia tộc, vậy thì hiện nay Khiết Tây Tạp đã không dám đứng gần Mộ Dung Thiên tới như vậy rồi, để tránh rước lấy tai bay vạ gió. Nàng hiểu rõ ở tại Thủy Đô này, mình chỉ là một người bình thường mà thôi, chứ không còn là một nàng thành chủ thiên kim hô phong hoán vũ, hoành hành bá đạo không hề cố kỵ điều gì nữa rồi.
Đình Đình là người hiểu rõ ý đồ gây rối rùm beng của Mộ Dung Thiên, vì vậy mà không hề lên tiếng châm chọc hắn, trái lại nàng chỉ cẩn thận quan sát những người đi ngang hoặc có khả năng sẽ đến gần hắn mà thôi. Hiện nay thân thể của Mộ Dung Thiên chỉ hồi phục chưa được một nửa sức chiến đấu của ngày thường nữa, cho nên hắn đang cần có người bảo hộ mình. Tuy cơ hội hành hung ngay tại giữa phố xá sầm uất là rất thấp, nhưng cũng không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào, vạn sự chỉ có thể hết sức cẩn thận mà thôi.
Ngoài Đình Đình ra, còn có vài chiến chức giả cải trang thành giới bình dân ẩn nấp ở các góc đường để tùy thời ra tay cứu viện cho hắn. Những người này thuộc về hai nhóm, một nhóm là thủ hạ của Duy Đa Lợi Á, và nhóm còn lại hiển nhiên là người của Long tộc rồi. Dưới tình thế vi diệu như hiện nay, cả Duy Đa Lợi Á và Mạch Khắc Tắc Nhĩ đều không thể công nhiên bảo hộ cho Mộ Dung Thiên, bởi vì nếu làm vậy thì nhất định sẽ rước lấy địch ý của Bố Lang gia tộc, vậy thì quan hệ giữa song phương sẽ chuyển biến xấu hơn một bước nữa.
Giữa phố xá đông nườm nượp, chỉ có đương sự là Mộ Dung Thiên là ung dung tiêu sái, phảng phất như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Quả đúng như lời Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã nói, ngày đó sau khi Cách Lôi Lâm tỉnh lại, quả thật nàng chẳng nhớ gì cả, lúc đó chỉ cảm thấy như vừa trải qua một giấc ngủ ngắn vậy. Lúc đó nàng ngơ ngơ ngác ngác một lúc rồi bỏ về chứ không hề hoài nghi Mộ Dung Thiên điều gì cả. Vì trên hải dương, những cường giả vô danh bởi vì lý do đặc thù mà không thể xuất đầu lộ diện quá nhiều, do đó mà nàng lại càng không ngờ tới Mộ Dung Thiên chính là La Địch. Theo nàng phân tích, tuy rằng ngày trước La Địch có thể thắng được Mông Na Lâm nhưng hẳn là cũng phải trả ra một cái giá rất cao, nhất định là trong một thời gian ngắn sẽ không thể phục hồi công lực được, tuyệt đối trong vòng nửa năm nay không thể tăng vọt lên tới trình độ như hiện nay. Phải biết rằng thực lực của Đạt Phần Ni Tư nguyên bản vốn đã tương đương với Mông Na Lâm, nhưng khi chiến đấu tại Sa bạo tuyệt thế thì môi trường ở đó đã nâng thực lực của Đạt Phần Ni Tư thêm một bậc nữa. Chỉ tiếc là Cách Lôi Lâm đã tính sai một việc, Kinh mạch chu thiên vận chuyển thuật của Mộ Dung Thiên chính là môn tu luyện thuật cao cấp nhất, sau đó lại còn song tu với Lộ Thiến, nên hắn đã tiến bộ vượt bậc, thật khiến người ta không thể ngờ tới được.
Về phần Khiết Tây Tạp, bởi vì nàng cũng nhìn về nguyên nhân đó nên không hề hoài nghi đến hắn, mặc dù tên sắc lang từ ngôn từ đến hành động đều rất giống với gã bạn cùng phòng với mình; huống chi, nàng đã nhìn qua chức nghiệp huy chương của "Mộ Dung Thiên giả" và đã xác định đó không phải là hàng giả. Nếu không phải là đồng hóa sư, bất luận là ai cũng đừng hòng giả mạo được. Mà ngay cả một quốc gia lớn như Lam Nguyệt cũng không có mấy vị đồng hóa sư nữa, còn La Địch là hạng người gì, sao lại có thể xuất động đồng hóa sư để hy sinh vì hắn được chứ.
- Đại thần tượng, nhiều mỹ nữ ngưỡng mộ ngươi như vậy, thế thì hôm nay làm sao có thời gian rảnh rỗi mà hẹn ta đi dạo phố chứ?
Khiết Tây Tạp chế giễu hắn.
Mộ Dung Thiên khiêm tốn đáp:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, nàng quá khen rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ là hạng dung tục mà thôi, làm sao có thể sánh được với trang quốc sắc thiên hương, mỹ lệ đài các như nàng được chứ. Chỉ có đi bên cạnh nàng mới là niềm vinh hạnh thật sự của ta đấy chứ.
Chỉ cần là nữ nhân, có ai lại không thích được nghe người ta tán dương sắc đẹp của mình đâu chứ? Tất nhiên Khiết Tây Tạp cũng không ngoại lệ, tuy rằng ở Đô Linh có rất nhiều nam nhân nịnh hót nàng, nhiều đến phát sợ, nhưng sau khi đến Thủy Đô này, nàng chỉ là một kẻ bình thường mà thôi, lâu rồi chưa được nghe lại những lời ca tụng đó. Hiện nay danh tiếng của Mộ Dung Thiên ở tại Thủy Đô lại đang nổi như cồn, quả nhiên được nghe những lời tán dương từ miệng hắn liền có cảm giác không giống với lúc bình thường. Lúc này trong lòng Khiết Tây Tạp như nở hoa, nhưng nàng vẫn giả đò giữ dáng vẻ bình tĩnh rồi nói:
- Ngươi nói vậy cũng đúng.
Đột nhiên nàng nổi lên lòng cảnh giác, liền hỏi tiếp:
- Ê, có phải ngươi có chuyện muốn cầu ta không hả?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đâu có chứ, chuyện là thế này, Khiết Tây Tạp tiểu thư đã giúp cho hai người bọn ta chạy trốn khỏi Lam Nguyệt đế quốc, đại ân đại đức đó suốt đời ta sẽ không quên. Bởi vậy nên hôm nay ta mới nghĩ tới việc cảm tạ ngươi.
Khiết Tây Tạp vốn đã sớm quên rằng chính bản thân mình mới là người đã hãm hại hắn trước, khiến hắn bất đắc dĩ phải rời bỏ Lam Nguyệt, giờ đây nàng mỉm cười hài lòng, nói:
- Hì hì, không cần phải khách khí như vậy, giúp người là niềm vui của ta, chuyện nhỏ thôi, không cần nhắc đến.
"Vui cái đầu ngươi." Mộ Dung Thiên thầm mắng một câu, nếu là những người khác, bị ép phải rời bỏ quê hương như vậy thì kết quả thật là thê thảm. Tuy nhiên, vì sắp phải rời khỏi Thủy Đô, vậy thì ngày phải từ giã Khiết Tây Tạp cũng không còn xa nữa, nên Mộ Dung Thiên không muốn cãi vã với nàng, hắn chỉ cười nói:
- Đúng, đúng, nếu chỉ nói bằng miệng thôi thì vẫn còn chưa đủ, ta còn có báo đáp nữa.
Khiết Tây Tạp thoáng hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Báo đáp? Báo đáp thế nào?
Mộ Dung Thiên ưỡn ngực lên:
- Lấy thân báo đáp, thế nào?
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì suýt nữa là ngất đi luôn, nàng vội xua tay nói:
- Không cần, không cần, ta sợ sẽ bị đám nữ nhân ngưỡng mộ ngươi đánh chết mất.
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Ta nói đùa thôi, vậy mà nàng cũng tưởng thật à?
Khiết Tây Tạp tức lên, đang định phát tác thì Mộ Dung Thiên đã nắm tay áo của nàng và kéo vào một cửa hiệu bán đồ trang sức bằng ngọc thạch ở ven đường.
Khiết Tây Tạp không vui, gạt tay Mộ Dung Thiên ra và nói:
- Ê, nam nữ hữu biệt, không được nắm tay kéo chân.
Vừa nói, nàng vừa hiếu kỳ đưa mắt nhìn khắp xung quanh cửa hiệu ngọc thạch điếm một vòng, chẳng biết Mộ Dung Thiên kéo mình vào đây để làm gì.
Căn điếm này không lớn, nhưng mà cách bài trí thì thập phần tinh xảo. Các vật dụng ở bên trong điếm đều được làm bằng ngọc rực rỡ muôn màu, ánh sáng lập lòe phản chiếu khắp nơi và đọng lại ở trên bức tường bảo hộ của kết giới và cả trần nhà, tất cả tạo nên một bức tranh tinh nguyệt rất xinh đẹp.
Nữ nhân vẫn luôn đặc biệt có hứng thú đối với các món đồ nhỏ nhắn xinh đẹp, vừa vào chỗ này, Khiết Tây Tạp liền nhanh chóng quên đi nỗi bực dọc vừa rồi, nàng vui mừng hớn hở dạo quanh các nơi để thưởng thức các món ngọc sức chẳng khác nào các tác phẩm nghệ thuật này. Nàng vốn xuất thân từ gia đình quyền quý, nên tầm nhìn rất cao, phóng mắt nhìn một vòng cũng biết các món ngọc sức này đã được thợ khéo dùng tài liệu thật tốt để tạo ra chúng, mà điểm càng đáng quý hơn chính là thủ công tinh xảo và rất có sáng kiến, điều đó cho thấy vị tượng sư đã làm ra chúng hẳn là một cao thủ; cứ nhìn những nữ sĩ tiểu thư đài các đang là khách hàng ở trong này cũng đủ thấy được điều đó rất rõ rồi.
Lúc này một vị trung niên đại hán có dáng người mập mạp phúc hậu bước ra ân cần tiếp đón:
- Xin hoan nghênh vị tiểu thư mỹ lệ này quang lâm tệ điếm, dám hỏi bọn ta có thể giúp gì cho tiểu thư được chăng?
Tự xưng "tệ điếm", vậy có nghĩa là người này chính là lão bản ở đây rồi. Căn điếm này có không ít nữ hầu, sinh ý rất bận rộn, vốn không có ai nhàn rỗi cả, nhưng không cần đợi bọn họ đến tiếp đãi khách thì lão bản đã đích thân bước ra nghênh đón. Hôm nay Khiết Tây Tạp chỉ mặc trang phục của một nữ tử thông thường, nhưng lại được đón tiếp nồng hậu như vậy, điều đó đủ cho thấy lão bản này quả là có ánh mắt độc đáo. Lão đã nhìn ra được khí chất cao sang của thiên kim danh môn vọng tộc từ trên người Khiết Tây Tạp, cái loại khí chất đặc biệt này ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng chưa chắc đã nhìn ra được, nhưng nó lại không thoát được ánh mắt sành sõi khéo nhìn người của giới thương nhân.
Lúc này Khiết Tây Tạp đã tiến vào cảnh giới quên hết tất cả, nàng không hề ngẩng đầu lên nhìn y, mà chỉ nói:
- À, ừm, ta muốn quan sát các thứ trước đã.
- Hay lắm, xin thỉnh tiểu thư cứ từ từ quan sát.
Trung niên mập mạp có vẻ rất kiên trì.
- Đặc Lan Trát lão bản, vật ta nhờ các hạ làm đã xong rồi chứ?
Trung niên mập mạp theo tiếng nhìn lại thì thấy được Mộ Dung Thiên đang đứng phía sau Khiết Tây Tạp, liền kinh ngạc nói:
- Ủa, là ngài à, Bối Á Đặc tiên sinh. Ừm, xong rồi, xong rồi. Ngài hãy chờ ở đây, để ta đi lấy.
Sau khi nói xong, y liền quay người đi vào nội thất.
Khiết Tây Tạp quay lại nhìn Mộ Dung Thiên với ánh mắt ngạc nhiên, nàng thắc mắc không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nữa.
Không lâu sau Đặc Lan Trát liền quay trở lại trước mặt bọn họ, trong tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ thắm.
Tinh thần của Khiết Tây Tạp lập tức bị hai sợi dây chuyền tinh mỹ cực độ ở trong chiếc hộp hấp dẫn lấy, nàng hoàn toàn không còn để ý đến Mộ Dung Thiên đang đứng bên cạnh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.