Dị Giới Dược Sư

Chương 258: Nội ứng




Trong bụng nàng đầy nghi vấn, thực lực cường đại mà Mộ Dung Thiên thể hiện ra khi giết Phi Đa Lợi không thể có được ở một ma võ sĩ cấp D, nghĩ tới việc mình đồng hành cùng một nhân vật nguy hiểm như vậy suốt bấy lâu mà không chút phòng bị, Khiết Tây Tạp cảm thấy thật hổ thẹn, ngoài ra còn có phần mừng rỡ, bởi lẽ hắn càng mạnh, khả năng toàn thuyền chạy thoát càng lớn. Mặc dù có thể lợi dụng Lam Quang điểu để chạy trốn nhưng nghĩ tới hoàn cảnh bi thảm khi hơn ngàn người có thể bị tàn sát, Khiết Tây Tạp không đành lòng. Đương nhiên, bị lừa dối lâu như vậy, tức giận là không thể tránh khỏi, Khiết Tây Tạp nhìn Mộ Dung Thiên chằm chằm, muốn có được một đáp án vừa ý từ miệng hắn.
Mộ Dung Thiên nhún vai, trả lời:
- Khải Lý, một ma võ sĩ phổ thông.
Khiết Tây Tạp nổi giận:
- Đến giờ ngươi vẫn còn lừa ta? Một ma võ sĩ cấp D có thể miễn dịch với Phụ Cốt trùng, một việc mà ngay cả các võ giả cấp tông sư còn phải đau đầu hay sao? Phá vỡ kim giáp của Âm Dương giáp trùng mà ngay cả lực tông mạnh của bạch ngân kỵ sĩ còn phải chịu thua hay sao? Lại còn giết chết cả tên Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi nữa? Chẳng lẽ ngươi coi ta là đồ ngốc à?
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi dồn dập của Khiết Tây Tạp, sắc mặt Mộ Dung Thiên vẫn không hề thay đổi:
- Nàng nói sai rồi, giết Phi Đa Lợi không hề dễ dàng chút nào, chẳng qua ta chỉ được quá may mắn mà thôi. Trước tiên, ta không phải là kết giới sư gì cả, chỉ là vừa khéo ta lại có kết giới châu. Chiến đấu ở cự ly gần là đại kỵ với các chức nghiệp như tuần thú sư, mặc dù Phi Đa Lợi có hơn người khác một chút, nhưng cũng không thể vượt qua được hạn chế của chức nghiệp, hắn vốn không nên sơ ý, bởi lẽ bất cứ ai cũng có thể bị lật thuyền trong mương cả.
Kết giới châu là tinh hạch của kết giới ma thú Đức Nhĩ Gia, đặc sản của vùng sa mạc Phi Long, nó có thể chuyển hóa đấu khí của võ giả thành kết giới. Đương nhiên, khả năng chuyển hóa và phóng thích của nó kém xa tinh hạch do trái tim của Kình thôn để lại tới hàng mấy bậc, nhưng vì kết giới sủng vật rất hiếm nên cũng có thể nói là đáng quý.
Khiết Tây Tạp hiển nhiên vẫn không tin:
- Vậy còn việc phá vỡ kim giáp là thế nào?
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Vỏ ngoài của Âm Dương giáp trùng mặc dù cứng hơn sắt nhưng nó không phải là một khối hoàn chỉnh, vậy nên ở giữa bọn chúng vẫn luôn luôn có khe hở, đó cũng là điểm yếu của chúng. Nơi tiếp giáp giữa hai con giáp trùng có sức phòng ngự khá yếu, nếu như biết sử dụng kỹ năng đấu khí ví dụ như chỉ đao là có thể phá tan giáp phòng ngự của chúng rồi.
Mộ Dung Thiên nói có vẻ đâu ra đấy, nhưng tất cả đều là hoàn toàn bịa đặt, ăn nói lung tung mà thôi. Kết cấu của Âm Dương giáp trùng rất đặc biệt, mép của chúng tựa như bánh răng, hơn nữa còn có thể tự do co duỗi trong một phạm vi nhỏ. Lớp áo giáp đó mặc dù chưa thể nói là không có kẽ hở nhưng ít nhất cũng không đến nỗi yếu ớt như Mộ Dung Thiên nói, nếu không thì Phi Đa Lợi đã chẳng dám ngạo mạn, huênh hoang đến vậy.
Dù sao, thời gian Khiết Tây Tạp bươn trải ngoài xã hội vẫn còn ít nên không thể lập tức bóc mẽ lời nói dối của Mộ Dung Thiên, nhưng cũng phải do dự một lúc, dường như đang phân tích xem hắn nói thật hay giả, có điều cuối cùng nàng vẫn lắc đầu khẳng định:
- Không, ngươi đang lừa ta, ngay cả tỳ nữ Tô San kia của ngươi cũng dùng tới Chân không nhận, đó là một môn tuyệt kỹ cao cấp, ngươi nhất định không thể là người thường được. Nếu như ngươi không nói một câu thành thật, sau này chúng ta sẽ không còn là đồng bọn nữa, thậm chí còn là địch thủ của nhau nữa.
Nghĩ đến việc mình bị lừa lâu như vậy, Khiết Tây Tạp lại rất giận dữ.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, hỏi lại:
- Ta muốn hỏi một câu, trước tiên, trên đường đi ta có làm gì bất lợi với nàng không?
Khiết Tây Tạp ngây ra một chút, rồi đáp:
- Không.
Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:
- Thứ hai, vừa rồi ta bảo vệ những thường dân vô tội trên thuyền, lại còn đối đầu với một cao thủ của đám hải tặc Hắc Khô Lâu, điểm này nàng cũng phải thừa nhận, đúng không?
Khiết Tây Tạp gật đầu:
- Đúng vậy!
Mộ Dung Thiên buông thõng tay:
- Vậy là phải rồi, từ đó có thể chứng minh ta không phải là người xấu đúng không? Nàng có nhìn thấy một kẻ xấu không việc ác nào là không làm nhưng lại chịu mạo hiểm để thân phận bị bại lộ mà cứu một người xa lạ, không thân không thích hay chưa?
Khiết Tây Tạp hơi cứng họng:
- Ờ thì......
Mộ Dung Thiên thừa cơ sấn tới:
- Nếu ta đã thông qua sự thật để chứng minh ta không phải là người xấu, vậy không phải là được rồi sao? Thân phận quan trọng đến vậy ư? Trên đời này, người ta không ít thì nhiều cũng có đôi chút bí mật chứ, làm sao cứ phải truy cứu cho bằng được? Vả lại cũng không thể loại trừ trên đời này còn có những người tuy có thực lực cao cường, song lại rất khiêm nhường, mà ta vừa hay lại là một trong số đó.
Khiết Tây Tạp cuối cùng cũng bị Mộ Dung Thiên làm dao động, sắc mặt biến đổi một hồi, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp:
- Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi, nếu ngươi có bất cứ một hành vi đáng ngờ nào thì ta sẽ lập tức trở mặt đấy!
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Làm gì có, Khiết Tây Tạp tiểu thư tinh minh lanh lợi, ta làm sao có thể qua mắt được chứ.
Khiết Tây Tạp hừ một tiếng không nói gì, Mộ Dung Thiên qua mặt nàng nhiều lắm, chỉ có điều nàng không muốn thừa nhận vì sợ mất thể diện mà thôi.
Thấy Khiết Tây Tạp không vì việc này mà nghi ngờ tới chuyện Thiên Ma Hào, Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp:
- Phải rồi, ta còn có một chuyện muốn nhờ nàng giúp đỡ.
Khiết Tây Tạp còn chưa hết giận, bực bội nói:
- Không thấy ta đang bận à? Không rảnh!
Mộ Dung Thiên cũng không nôn nóng:
- Có quan hệ chặt chẽ đến tính mạng của những người trên thuyền đó, chẳng lẽ nàng không muốn nghe sao?
Khiết Tây Tạp mặc dù ương bướng, nhưng dù sao vẫn là một người dễ mềm lòng. Với một kẻ gian xảo cáo già, giỏi nhìn mặt mà phán đoán như Mộ Dung Thiên, đương nhiên không thể không nhận ra điểm yếu đó.
- Nói thử xem!
Mặc dù nói chuyện không khách khí, nhưng giọng nói của nàng hiển nhiên đã không còn cáu kỉnh như trước nữa.
Mộ Dung Thiên chỉ vào đám hải tặc trên lưng hai con ma chương ở phía xa xa:
- Nàng nhìn thấy không, mặc dù chúng ta tạm thời trốn thoát, nhưng vẫn nằm trong tình thế rất bất lợi.
Khiết Tây Tạp trừng mắt:
- Nói thừa, không cần ngươi phải nói, có là đồ ngốc cũng nhận ra được, chẳng lẽ trí tuệ của ta còn không bằng đồ ngốc à?
Mộ Dung Thiên cười hì hì:
- Nàng biết là tốt rồi, ta cần nàng phối hợp để cắt cái đuôi đáng ghét này đi trước khi Đạt Văn Đa Khách phát hiện ra chúng ta.
Khiết Tây Tạp không hiểu hỏi lại:
- Phối hợp? Không phải ta đang dùng Phong hệ ma pháp giúp đỡ rồi sao? Nhưng con hải thú này quá lớn, sức một mình ta có hạn, không thể có tác dụng lớn được.
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Không, ta không phải có ý đó.
Khiết Tây Tạp ngây ra, rồi như như nghĩ đến điều gì đó:
- Chẳng nhẽ ngươi muốn ta cùng ngươi dùng Lam Quang điểu bay sang đó, sau đó dùng võ lực ngăn cản đám hải tặc kia? Làm vậy nhất định sẽ khiến thân phận của chúng ta bị bại lộ đó. Thôi được rồi, không bận tâm nhiều nữa!
Khiết Tây Tạp hơi nghiến răng, rồi nói tiếp:
- Ừm, nếu như ta dùng ma pháp với phạm vi rộng mạnh nhất, tấn công toàn lực vào thời điểm thích hợp, có lẽ có thể tiêu diệt hoặc làm trọng thương hơn nửa số người ở trên Bỉ Lặc ma chương. Nhưng đám hải tặc này rất giảo hoạt, lúc ta tập trung linh lực, bọn chúng rất có thể sẽ phát hiện ra, nếu như không tấn công bất ngờ, ta không bảo đảm sẽ thành công hay không. Hơn nữa, cho dù chúng ta có may mắn thành công, ma pháp đó ta phải dốc toàn lực thi triển, trong vòng ba ngày không thể xuất chiêu lần nữa, vậy nên con còn lại do ngươi giải quyết, ngươi có nắm chắc không?
Ánh mắt Khiết Tây Tạp tràn đầy hoài nghi, nàng cho rằng thực lực của Mộ Dung Thiên tuy cường đại nhưng khẳng định vẫn không bằng mình, huống hồ ma pháp sư là chức nghiệp sở trường về tấn công ở trên phạm vi rộng.
- Không nắm chắc!
Mộ Dung Thiên rất biết thân biết phận, nếu muốn giết một đám hải tặc tinh anh ở trên đất liền còn khó chứ đừng nói đến việc là ở trên biển nữa.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Khiết Tây Tạp, Mộ Dung Thiên nói:
- Ở dưới nước, tác dụng của hải thú cũng tương tự như tọa kỵ của kỵ sĩ vậy, nếu như mục tiêu của chúng ta là hai con Bỉ Lặc ma chương chứ không phải người ngồi trên chúng, như vậy liệu có dễ dàng hơn nhiều không?
Mắt Khiết Tây Tạp sáng bừng:
- Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Khi chiến đấu với kỵ sĩ, biện pháp tốt nhất chính là đả thương tọa kỵ của họ, đạo lý đó hầu như ai ai cũng biết.
Nhìn thấy tia hy vọng, Khiết Tây Tạp vô cùng hưng phấn, song vẫn không tránh khỏi lo lắng:
- Tuy rằng ra tay với Bỉ Lặc ma chương thì không cần phải dùng ma pháp tấn công diện rộng, nhưng với loại hải ma cao cấp đó, cường lực ma pháp tấn công đơn thể không tiện thi triển ở khoảng cách quá xa, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp tránh khỏi sự chú ý của chúng mới được.
Mộ Dung Thiên điềm tĩnh nói:
- Đúng thế, cho nên ta quyết định lần này sẽ hành động ở dưới nước.
Khiết Tây Tạp ngây ra một lúc rồi nói:
- Không thể nào, tổ hợp kỹ năng ma pháp phải vô cùng cẩn thận, nhất là những môn tuyệt kỹ cao cấp, chỉ sơ xảy một chút là có thể thất bại ngay. Mà khi ở dưới nước, vì không thể tự do điều chỉnh hô hấp để phối hợp với sự vận hành ma lực nên uy lực ma pháp sẽ giảm đi rất nhiều, cho dù là Thủy hệ ma pháp sư cũng không ngoại lệ. Đó là quy tắc đã được công nhận, trừ phi ngươi là người của Thủy tộc như ngư nhân, giải nhân...
Mộ Dung Thiên hắng giọng:
- Vậy nếu như ta có Tỵ Thủy châu, thế thì tình huống có phải khác không?
Tỵ Thủy châu ngoại trừ có tác dụng khiến con người có thể hoạt động dưới nước thoải mái như trên cạn, nó còn có thể triết xuất không khí từ nước, nên người có Tỵ Thủy châu không cần lo lắng về vấn đề hô hấp.
Khiết Tây Tạp trợn tròn hai mắt:
- Tỵ Thủy châu? Chẳng lẽ ngươi đang nói đến triệu hoán bảo vật Tỵ Thủy châu do hung thú ngàn năm Lãnh Chu sau khi chết đi mà hóa thành?
Mộ Dung Thiên cười hỏi lại:
- Phải thì sao?
Khiết Tây Tạp nhìn Mộ Dung Thiên một lượt từ trên xuống dưới:
- Quái vật, ngươi đúng là quái vật. Ngay cả gia tộc chúng ta còn không có được bảo vật như vậy, ngươi làm sao có được chứ?
Mộ Dung Thiên tất nhiên sẽ không nói lấy được nó từ bảo khố của Long tộc, nơi có nhiều bảo vật nhất thiên hạ, hắn đưa mắt nhìn viên đạn tín hiệu đang bay lên đằng xa, đó là câu trả lời của Đạt Văn Khách, từ đó có thể phán đoán khoảng cách đã không còn xa nữa, hắn hít sâu một hơi:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, chúng ta không còn nhiều thời gian, có vấn đề gì hãy để sau này hẵn nói, được chứ? Có Tỵ Thủy châu, ta nghĩ nàng thi triển kỹ năng sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Không.....
Còn chưa nói xong, trên biển đột nhiên vang lên những tiếng kêu chói tai, liên miên bất tuyệt. Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp và tất cả mọi người trên Lam ngu cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai con Bỉ Lặc ma chương đang khua khoắng những cái vòi một cách điên cuồng và không ngừng lăn lộn, cả đám hải tặc đứng trên lưng chúng cũng lần lượt bị hất rơi xuống biển. Mất đi sự bảo vệ của hải sủng, bọn chúng liền bị đám hải ma tấn công dồn dập. Thật bất hạnh, chúng rơi vào đúng địa bàn của Cứ Xỉ Ngạc, loại hải ma này vô cùng khát máu và cực kỳ hung hăng, đám hải tặc loạn cào cào, dù ai có hải sủng riêng cũng bị vây chặt trong đó không thoát thân được, tiếng gào thét vang lên không ngừng.
Mộ Dung Thiên và Khiết Tây Tạp đưa mắt nhìn nhau, rất hiển nhiên hai con Bỉ Lặc ma chương đó không thể vô cớ mà nổi điên, nhất định là đã có người âm thầm dở trò, mặc dù không biết là ai nhưng khẳng định là bạn chứ không phải địch. Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu như phải tự mình ra tay và phải sử dụng một chiêu để hạ gục Bỉ Lặc ma chương thì chỉ có thể dùng tới Ma bạo phá hoặc là Lôi bạo, hai môn tuyệt kỹ độc nhất vô nhị đó rất dễ khiến người khác nhận ra mình là La Địch, một "kẻ phản quốc" nổi danh của Lam Nguyệt.
Phải mất vài giây sau, mọi người ở trên Lam Ngu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, tức thì tất cả cùng nhau hoan hô vang trời, cảm giác thoát chết trong gang tấc thật khiến người ta hưng phấn, thậm chí những người không hề quen biết cũng ôm nhau chúc mừng.
- Bảo bọn họ đừng cao hứng quá sớm, hãy tiếp tục công việc đi, Đạt Văn Khách còn cách chúng ta không xa đâu.
Mộ Dung Thiên vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có, kịp thời lên tiếng nhắc nhở mọi người đừng quá vui mừng mà quên việc chính.
Khiết Tây Tạp dùng thuật khuếch đại âm thanh thuật lại những gì Mộ Dung Thiên nói một lượt, mọi người lúc này mới ý thức được mình còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, vội vàng trở lại vị trí của mình.
Lúc này, thuyền trưởng Phất Cơ Khắc vội vàng chạy đến, không kịp lau cả mồ hôi trên trán, vừa tới gần đã kêu:
- Tiên sinh, chúc mừng ngài, thành công rồi.
Hiển nhiên y tưởng lầm rằng do Mộ Dung Thiên đã ra tay.
Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu:
- Không, không phải ta làm.
Phất Cơ Khắc ngây ra:
- Vậy thì là ai?
- Ta cũng không biết, tóm lại không phải địch nhân là được. À, thuyền trưởng, chúng ta còn có một vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.
- Ý ngài là….?
- Trên thuyền chúng ta rất có thể có nội ứng của bọn hải tặc!
- Gì cơ?
Phất Cơ Khắc và Khiết Tây Tạp nghe vậy đều rất kinh ngạc, Khiết Tây Tạp hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết?
Mộ Dung Thiên đáp:
- Vùng biển này có diện tích rộng rãi, xác suất hai bên gặp nhau rất nhỏ, hơn nữa, chẳng lẽ mọi người không nhận thấy, khi Đạt Văn Đa Khách phát hiện ra chúng ta, hắn dường như đã có chuẩn bị từ trước hay sao?
Khiết Tây Tạp ngẫm nghĩ:
- Đúng, cứ như hắn đã biết trước chúng ta sẽ đi qua đây vậy, giờ nghĩ lại đúng là kỳ quái.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Điều đó chứng tỏ hắn hiểu rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay. Đặt mình ở góc độ khác, nếu như ngài là hải tặc, khi muốn ra tay với một chiếc thuyền nào đó, liệu có sắp đặt nội ứng ở trên thuyền không? Rất dễ để làm được điều đó mà hiệu quả lại rõ ràng, nó tốt hơn nhiều so với việc dùng sủng vật trinh sát hoặc phân tán đội ngũ đi khắp nơi tìm kiếm. Ngài nghĩ chúng sẽ ngu ngốc đến mức bỏ qua không dùng một phương pháp tuyệt vời như vậy mà tự chuốc lấy phiền phức hay sao?
Phất Cơ Khắc tỏ ý tán đồng:
- Không sai, tiên sinh ngài nói rất có đạo lý.
Khiết Tây Tạp nhíu mày:
- Vậy chúng ta làm thế nào để tìm ra được nội ứng của hải tặc trong bao nhiêu người như vậy?
Mộ Dung Thiên mỉm cười:
- Rất đơn giản, ta vừa kiểm tra qua thi thể của vài tên hải tặc, phát hiện ra chúng không ai là không xăm hình đầu lâu trên ngực, có lẽ đó là dấu hiệu đặc thù của bọn chúng. Trong những hành khách trên thuyền, ai có hình xăm đầu lâu đó thì chính là nội ứng của bọn chúng rồi.
Phất Cơ Khắc lập tức khẩn trương:
- Được, ta lập tức bảo mọi người kiểm tra, nếu không để hắn bắn đạn tín hiệu thì rấtgay go.
Mộ Dung Thiên ngăn cản Phất Cơ Khắc đang vội vàng chạy đi ra lệnh:
- Không cần vội, hắn không bắn đạn tín hiệu đâu, hắn chỉ có một cơ hội, mà Đạt Văn Đa Khách còn chưa thể căn cứ vào đó để phát hiện ra hành tung của chúng ta. Ta nghĩ lúc trước bọn chúng dùng một phương pháp liên hệ khá là bí mật nên mới qua mắt được tất cả mọi người, có điều cách thức này khẳng định không nhanh bằng việc dùng đạn tín hiệu. Được rồi, thế này nhé, thuyền trưởng hãy bảo tất cả nam nhân ở lại trên boong tiếp tục làm việc vừa tiến hành kiểm tra, đừng để việc này ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của chúng ta.
Ngừng một lát, Mộ Dung Thiên nhìn về phía Khiết Tây Tạp:
- Nàng dẫn tất cả nữ hành khách đến phòng ăn phía sau thuyền kiểm tra cẩn thận, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không được bỏ sót, bởi vì bọn chúng rất có thể dùng mặt giả hoặc là người lùn bẩm sinh.
Đối với sự cẩn thận từng trải vượt xa số tuổi của Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp không thể không bội phục từ tận đáy lòng:
- Nếu như phát hiện nội ứng của hải tặc thì giải quyết thế nào?
Trong mắt Mộ Dung Thiên lóe ánh hàn quanh, chậm rãi buông ra một từ:
- Giết!
Mặc dù đã từng giết người, ở một nơi như Thần Phong đại lục chết chóc cũng là chuyện tình, nhưng ngữ khí lạnh lùng không chút cảm tình, coi mạng người như cỏ rác của Mộ Dung Thiên vẫn khiến Khiết Tây Tạp rùng mình run sợ.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Ngàn vạn lần không được do dự hoặc mềm lòng, chẳng những giết mà còn phải ra tay ngay lập tức, nếu không, trong lúc bỏ chạy, hắn rất có thể sẽ làm người khác bị thương. Nàng hãy nhớ lấy câu này: “nhân từ với kẻ địch tức là tàn nhẫn với chính mình!”
Khiết Tây Tạp gật đầu:
- Hiểu rồi, ta sẽ không nương tay đâu, ngươi yên tâm.
Việc trên thuyền có nội ứng nhanh chóng lan truyền, điều đó lập tức dẫn tới náo loạn, gần như tất cả mọi người đều tỏ lòng căm hận, muốn lôi kẻ đó ra đánh cho nhừ tử.
Trong quá trình cởi áo kiểm tra, một tên hải tặc đóng giả thường dân cuối cùng cũng không thể che dấu, vội nhảy xuống biển chạy trốn. Giữa những người đang tràn đầy căm hận và đám hải ma hung tàn, chúng thà chọn con đường thứ hai, ít nhất còn có thể có một con đường sống, hay chí ít chết cũng được thoải mái hơn đôi chút.
Không vì một tên bỏ chạy mà việc kiểm tra kết thúc, bởi nói không chừng còn có kẻ thứ hai, thứ ba, thậm chí là nhiều hơn. Nhằm đảm bảo an toàn, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt có thể lập tức loại trừ như thuyền trưởng Phất Cơ Khắc, Mộ Dung Thiên...tất cả hành khách cùng thủy thủ đều nhất định phải kiểm tra, tình huống khác thường cũng nhanh chóng phát sinh, bởi vì có một người cự tuyệt kiểm tra, hơn nữa đó còn là người từng có duyên gặp mặt Mộ Dung Thiên một lần - Thiết Nhĩ Tây.
- Ta…ta có thể đảm bảo, thậm chí dùng lời thề độc nhất xin thề với vị thần trung thành, ta tuyệt đối không phải là hải tặc.
Thiết Nhĩ Tây hiển nhiên có chút hoảng loạn.
- Nếu đã không có gì thẹn với lòng, vậy tại sao lại không dám để mọi người kiểm tra? Tất cả chúng ta đều đã làm vậy rồi!
- Xin hãy tin tưởng ta, ta thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ!
Thiết Nhĩ Tây lóng ngóng giải thích, nhưng hiển nhiên hoàn toàn vô dụng trước vô số ánh mắt phẫn nộ, thật ra thái độ ỡm ờ của gã càng gia tăng sự hoài nghi của mọi người.
- A, phải rồi, khi hải tặc tấn công, rất nhiều chiến binh trên thuyền đều bất hạnh hy sinh hoặc bị thương, mà sao một ngâm du thi nhân hoàn toàn không có khả năng phòng ngự như ngươi lại hoàn toàn lành lặn?
- Nói vậy ta mới nhớ ra, là ngâm du thi nhân mà thơ ca hắn đọc hình như chẳng gia tăng sức mạnh và tinh thần chiến đấu của chúng ta gì cả, nói không chừng là giả mạo đó.
- Còn nữa, vừa rồi lúc chúng ta vì sự sống mà liều mạng, hắn chạy đi đâu?
- Tóc tai của hắn ướt sườn sượt, hình như vừa xuống nước thì phải, hay là chạy đi thông báo?
- Không sai, hắn nhất định là hải tặc! Lại còn dám ngụy biện, muốn ở lại trên thuyền à!
- Đánh chết hắn!
- Đánh chết hắn đi!
- …...
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy gã ngâm du thi nhân kỳ quái này, bất kể là đặc điểm chức nghiệp hay hành vi đều rất đáng khả nghi, mà gã lại không thể đưa ra một câu giải thích thỏa đáng nên về sau gần như đã trực tiếp khẳng định y là thành viên của đám hải tặc. Bỗng chốc, đoàn người sôi sục, ai ai cũng kêu gào muốn giết Thiết Nhĩ Tây để báo thù cho những dũng sĩ đã hy sinh, đồng thời cũng để trút cơn giận bị kèm nén bấy lâu, hơn mười người có chức nghiệp chiến đấu gần nhất đã bắt đầu sáp lại.
- Dừng tay!
Tên đã lên dây, chiến đấu đã gần như bùng nổ, đột nhiên có người lên tiếng cản trở.
Nếu như là người khác, mọi người khẳng định sẽ không thèm đếm xỉa, nhưng người này bọn họ không thể không nể mặt.
Mộ Dung Thiên len qua đám đông rồi lên tiếng:
- Ta có thể đảm bảo người này không phải là hải tặc!
Lời nói của hắn có trọng lượng không khác gì Phất Cơ Khắc, thậm chí còn hữu hiệu hơn, nếu như không nhờ có hắn, tất cả mọi người trên thuyền căn bản đã không thể chạy được đến đây, vậy nên hắn đáng được tin tưởng nhất, mặc dù mọi người còn chưa rõ Thiết Nhĩ Tây có gì khó nói.
Có Mộ Dung Thiên ra mặt đảm bảo, mọi người cũng không truy cứu nữa, một trận phong ba cũng tan thành mây khói, sau đó cũng không phát hiện ra hải tặc nào khác, bên Khiết Tây Tạp cũng không có thu hoạch gì, điều đó khiến nàng ta thở phào, dù sao ra tay với một nữ nhân là việc hèn hạ, cho dù bọn họ có là hải tặc đi nữa.
Mặc dù Đạt Văn Đa Khách không thể đuổi kịp, nhưng mọi người vẫn không dám lơ là, vận động tất cả cùng gia tăng tốc độ di chuyển của Lam ngu, đến tận lúc trời tối, khi mọi người đều đã kiệt sức thì mới dừng lại.
Vừa dùng cơm xong, phòng Thiết Nhĩ Tây chợt có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa liền lập tức trông thấy Mộ Dung Thiên đang đứng ngoài.
- Ta có việc cần tìm ngươi, không biết có thể nói chuyện chút không?
Thiết Nhĩ Tây nhanh chóng nở nụ cười:
- Đương nhiên rồi, may mà hôm nay có ngươi.
Mời Mộ Dung Thiên vào trong phòng, Thiết Nhĩ Tây rót ra một chén trà. Mộ Dung Thiên khẽ nhấp một ngụm, chợt nhìn thấy Thiết Nhĩ Tây phía đối diện đang nhìn mình chăm chú, hắn bật cười:
- Nhìn gì vậy, trên mặt ta có hoa à?
Thiết Nhĩ Tây nhìn hắn hồi lâu rồi mới từ tốn cất lời:
- Ta nên gọi ngươi là Bối Á Đặc, hay là Bối Á Đặc tiên sinh nhỉ?
Cách nói thứ hai mặc dù chỉ có thêm một tên gọi nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn khác biệt, Thiết Nhĩ Tây ám chỉ Mộ Dung Thiên không phải là một tùy tùng tầm thường. Mộ Dung Thiên nhún vai, hờ hững đáp:
- Tùy tiện, à phải rồi, ta cũng muốn hỏi một câu, không biết nên gọi ngươi là Thiết Nhĩ Tây tiên sinh hay là Duy Đa Lợi Á tiểu thư thì đúng hơn nhỉ?
Sắc mặt Thiết Nhĩ Tây đột biến, đứng phắt dậy kêu lên:
- Ngươi….ngươi nói gì?
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.