Dị Giới Dược Sư

Chương 214: Sai mê




Xem ra chiến tranh cũng không thay đổi Lam Nguyệt nhiều lắm, nó vẫn phồn hoa như trước, vẫn còn những con đường bằng đá xanh rắn chắc, vẫn là quang cảnh với những bức tường có điêu khắc những pho tượng thiên sứ và ác ma trong truyền thuyết, so với phong cách đơn giản mộc mạc của Tát La thì phong cách của Lam Nguyệt mang hơi hướm của phương Tây, vừa đặc biệt lại vừa tráng lệ và khí khái, luôn kích thích thị giác một cách mạnh mẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Điều duy nhất đã khác trước chính là Mộ Dung Thiên. Lúc này hắn cảm nhận được ý nghĩa của câu "cảnh còn người mất" rất là sâu sắc.
Đình Đình đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, trên mặt lộ vẻ rất thán phục, nói:
- Ngày trước ta từng đến La La Đạt Nhĩ một lần, nhưng lần đó tuổi còn quá nhỏ nên không có ấn tượng gì. Bây giờ trưởng thành rồi mới đến Lam Nguyệt lần đầu tiên, quả nhiên là danh bất hư truyền. Danh xưng đại lục đệ nhất cường quốc quả nhiên không phải là được thổi phồng.
Mộ Dung Thiên nghe nàng khen như vậy thì cũng khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng dấy lên một niềm chua xót, bản thân mình vốn đã không phải là người của Lam Nguyệt, cớ sao trong lòng lại tự cho mình là quốc dân của Lam Nguyệt nữa chứ?
- Nàng nhìn thấy ở đây chỉ là một thành thị cấp hai Âu Đa Mỗ mà thôi, khi nàng tới được Phật Lạc Lý Tư là một tòa siêu cấp thành thị, và đó cũng là đích đến của chúng ta trong chuyến này, thì lúc đó nàng mới biết được cái gì gọi là chấn động.
Đình Đình ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao Khải Lý tiên sinh lại có vẻ quen thuộc với Lam Nguyệt như thế?
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng, rồi nói:
- Sao lại không quen thuộc được, ta là một thương nhân mà, tất nhiên là phải chu du khắp nơi. Lam Nguyệt là một thị trường lớn như vậy, sao ta lại bỏ qua được chứ?
Có nhiều việc hắn đều kể cho Đình Đình nghe, nhờ vậy mà thu được rất nhiều sự giúp đỡ của nàng; tuy nhiên, những việc có liên quan đến thân phận thật sự của hắn thì trăm ngàn lần không thể tiết lộ ra ngoài được.
Lý do này rất đầy đủ nên Đình Đình cũng không thể nghi ngờ gì, nàng hào hứng nói:
- Vậy à, thế thì ta rất muốn được xem cho biết.
Lúc này nàng giống như một tiểu nữ sinh ngây thơ thuần khiết vậy, đôi mắt sáng ngời, tựa như sắp có được một món đồ chơi mới lạ, nhưng một khắc sau đó thì lập tức mất đi nét ngây thơ thuần khiết ngay:
- Cát Tư làm sao có thể xứng với Lam Nguyệt chứ, nếu như lôi lão ra khỏi vị trí đó, dâng giang sơn tươi đẹp cho người khác, nhất định là lão thà chết còn hơn, hì hì....
Nói xong lời đó, nàng liền mỉm cười, một nụ cười có thể so với rắn rết. Mộ Dung Thiên vội hỏi:
- E hèm, Tô Phỉ tiểu thư, nàng hãy nhỏ giọng một chút, lão ô quy đó có mười phần uy tín trong lòng dân chúng, nhất là lúc này lại đang là lúc chiến tranh, nên danh vọng của lão lại càng lên cao nữa. Nếu để người ta nghe được thì nàng sẽ không được yên đâu.
Tô Phỉ là giả danh của Đình Đình tại Lam Nguyệt, sau khi nghe được lời đó của Mộ Dung Thiên thì nàng cười phì một tiếng rồi nói:
- Lão ô quy? Tên này thật là có ý nghĩa đấy nhé, chỉ có ngài mới nghĩ ra được.
Mộ Dung Thiên nhắc nhở tiếp:
- Được rồi, Tô Phỉ tiểu thư, trong khoảng thời gian này, nàng và ta có quan hệ chủ tớ, nhất định phải lưu ý điểm đó. Lam Nguyệt là một đế quốc phú cường, sự phân chia giai cấp rõ rệt của nó cũng rất nổi danh ở đại lục, các giai cấp và địa vị ở trong chức nghiệp cũng được rõ ràng rành mạch. Nếu như một tỳ nữ mà bất kính với chủ nhân thì đó là một hành vi không được chấp nhận. Tuy rằng thân phận hiện tại của ta cũng không dễ gây chú ý cho người khác, nhưng tục ngữ có câu là "tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" [1]. Do đó mà.....
Đình Đình cười nói:
- Dạ biết rồi, Khải Lý tiên sinh, ta phải làm ra vẻ cho giống một tỳ nữ hơn, có phải không?
Mộ Dung Thiên cười hắc hắc:
- Không sai, thật ủy khuất cho nàng.
Đình Đình liếc hắn một cái, rồi nói:
- Vậy đêm nay ngài có cần Tô Phỉ hầu hạ giấc ngủ không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt nữa sặc cười,
- Việc đó à, ta nghĩ là không cần đâu.
Trên thực tế, cho tới bây giờ thì tên sắc lang đó vẫn rất có hứng thú đối với nàng mỹ nữ này, nhất là nàng còn lại là một vưu vật nữa. Nhưng nàng chủ động thì hắn lại càng không dám làm bậy. Từ trước tới nay, Vu nữ luôn luôn là một loại người thần bí khó lường, ngay cả trước đây, khi mà Phương Thốn quốc vẫn còn tồn tại thì các nàng vẫn là những cụm sương mù thần bí trong mắt quốc dân của họ rồi, chứ đừng nói chi bây giờ quốc gia đó đã bị diệt vong, hoàn toàn không còn tư liệu gì để điều tra manh mối về họ nữa.
Nhìn thấy hình dạng kiêng dè của hắn, Đình Đình bật cười khanh khách. Mộ Dung Thiên không có biện pháp gì để bắt nạt được nàng, nên chỉ đành quay về với hiện tại, lúc này đang chuẩn bị nhập cảnh, không ai có thể hoài nghi thân phận của hắn, nên hắn cũng chẳng buồn lý sự với nàng nữa.
Nhìn đoàn người lui tới tấp nập như nước lũ, Đình Đình hơi có cảm giác lạc lõng, do đó mới cầu cứu Mộ Dung Thiên:
- Như vậy......Khải Lý tiên sinh, bước tiếp theo của chúng ta là gì?
Mộ Dung Thiên cười cười chỉ vào cái bụng của mình và nói:
- Dân lấy ăn là trời, bây giờ chúng ta hãy đi thưởng thức đồ ăn của Lam Nguyệt đã!
- Ý ngài là bây giờ chúng ta đi phạn điếm?
- Không, là tửu điếm!
Tửu điếm của Lam Nguyệt đế quốc không chỉ thuần túy là nơi uống ruợu mua vui, mà nó còn là nơi mà mọi người đến để ăn uống nữa. Ở đây ngoài việc có thể thưởng thức những món ăn ngon ra, ngoài việc các khách nhân có thể hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt ra, thì họ còn có thể thu thập những tin tức nhanh nhất và thú vị nhất. Những dong binh, đạo tặc, những kẻ săn tiền thưởng, và cả những chức nghiệp giả thủ thành có những tin tức linh thông đều thích đến tửu điếm để khoe khoang và đón nhận những ánh mắt sùng bái và sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng có thể thu thập tin tức từ miệng người khác, đó là một lạc thú. Vì vậy, tửu điếm chính là nơi tập trung các tin tức tình báo ở trong thành, vô luận là việc lớn hay nhỏ, chuyện tốt hay xấu nào cũng không thiếu; hơn nữa, khi được truyền miệng qua nhiều người, lại được thêm mắm dặm muối, bảo đảm những nguồn tin đó sẽ còn sống động ly kỳ hơn cả những bản tin đơn điệu được phát qua kính tượng nhiều lắm. Tửu điếm đúng là một nơi tiêu khiển rất tốt. Nếp sống của cư dân ở đây đã trực tiếp dẫn đến sự thịnh hành của tửu điếm tại Lam Nguyệt, không có chỗ nào là không có, số lượng của nó so với phạn điếm hoặc những địa điểm hưởng lạc khác còn đông hơn rất nhiều; nhất là lúc này chiến tranh đang bạo phát, Lam Nguyệt đang bị những thời khắc đen tối làm rung chuyển không ngớt, dân cư vì hoảng loạn lo sợ nên cả ngày chỉ tụ tập ở trong các tửu điếm để mong tìm hiểu được những tin tức chiến đấu mới nhất truyền về từ tiền tuyến. Tửu điếm ở Lam Nguyệt có thể xem là tương đương với những chiếc thuyền hoa ở Tát La vậy, chúng là những địa điểm sinh hoạt không thể thiếu được.
- Nội Cách Lý Đáp chi viện trong lúc chiến đấu, tiểu đội thứ tám của chúng ta bị tập kích tại Hắc mang lâm, một tên Kim hệ thích khách chết tiệt của Mạch Gia đế quốc từ trong bụi cây mà nhảy ra đâm vào ta một đao, nhưng hắn tựa như đã quên một việc, đó là người Dã Man nhân chúng ta là các dũng sĩ gan dạ nhất trên đời, bởi vì thế nên hắn đã phải trả ra một giá thật đắt. Lúc đó ta ráng nhịn đau để miệng vết thương co rút lại và phong tỏa thanh chủy thủ của hắn, hắn cố dùng sức nhưng vẫn không rút ra được, lúc ấy hắn đang tính buông bỏ vũ khí để chạy đi, nhưng lại bị ta nắm chặt rồi giơ lên cao, sau đó chỉ nghe một tiếng "xoạc", thế là cả người hắn liền bị xé làm đôi, bao nhiêu ruột gan phèo phổi đều rơi tung tóe ra ngoài, máu tươi thì phun ra xối xả vào mặt và cổ của ta......
Một gã Dã Man nhân đang ngồi tại một chiếc bàn ở giữa tửu điếm Phi Dật mà say sưa kể chuyện, gã vừa kể đến đây thì xé toang vạt áo trước ngực để lộ ra một vết thẹo do đao gây ra còn đỏ tươi, khiến người ta nhìn vào cũng phải giật mình. Bởi vì vết đao đó quá sâu, Khôi Phục đan khó có thể chữa cho vết thương lành hẳn mà không để lại thẹo, nhưng gã không hề quan tâm, vết thương đó chính là dấu ấn biểu thị sự dũng cảm của gã.
- Hay!
Những người đang vây xung quanh vừa nghe xong liền vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt, kể cả điếm chủ và những nữ hầu bàn ở đó. Đối với những dũng sĩ đã dùng máu và mồ hôi để bảo về quốc gia, họ chưa bao giờ tiết kiệm lời khen ngợi bao giờ cả. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là nhằm để làm cho tình huống của câu chuyện thảm liệt và sinh động hơn, gã Dã Man nhân đã thuật lại rất chi tiết, khiến người nghe cảm thấy buồn nôn và rất dễ gây ảnh hưởng đến thực khách, nhưng cũng may là toàn bộ mọi người ở đó đều đang chìm đắm trong câu chuyện anh hùng của gã nên đều rất sùng kính và chẳng thấy ngại gì cả.
Gã binh sĩ Dã Man nhân kia sau khi kể xong thì thỏa mãn ngồi xuống, tiếp theo đó là một kẻ săn tiền thưởng kể lại thiên cố sự đi truy sát Điện hệ ma thú Lam Đa quái linh ở đầm lầy. Ma thú và chiến đấu vĩnh viễn là những đề tài nóng bỏng không bị chán ghét ở các tửu điếm.
Mộ Dung Thiên cũng say sưa nghe kể chuyện, đa số các khách nhân ở trong tửu điếm đều là bá tánh bình dân hoặc những người có chức nghiệp thấp hơn chiến chức giả, do đó mà đối với cao thủ như hắn thì những chuyện này chẳng đáng kể là gì, nhưng điều làm hắn thích thú nhất chính là bầu không khí hòa đồng của mọi người. Tuy rằng Mộ Dung Thiên không phải là một con ba trùng (một người suốt ngày chỉ chôn chân tại tửu điếm), nhưng trước đây khi còn ở Phật Lạc Lý Tư thì cuối tuần nào hắn cũng có thói quen dạo quanh một vòng trong tửu điếm.
Đình Đình cười xòa vài tiếng, rồi hạ thấp giọng nói với Mộ Dung Thiên:
- Khải Lý tiên sinh, tập quán của người dân Lam Nguyệt thật là kỳ quái, người ta thích ngồi ở bàn giữa mà lớn tiếng kể chuyện phiếm, nếu là ở Tát La thì sẽ bị coi đó là hành vi thất lễ. Tuy nhiên, thịt quay ở đây đúng là có hương vị rất thơm.
Thịt quay và rượu luôn luôn là những món khoái khẩu được phối hợp rất ăn ý của các tửu điếm, còn ở Tát La thì tương đối có nhiều món hỗn tạp hơn, nên họ không có tập quán ẩm thực nào cả.
Đình Đình rõ ràng là không có tập quán ăn lớn uống lớn như nam nhân, nàng chỉ nhỏ nhẹ cắn một miếng rồi sau đó chậm rãi nhai nuốt, so với thục nữ được giáo huấn chặt chẽ từ bé thì còn có vẻ đoan trang hơn nhiều. Mộ Dung Thiên càng ngắm thì càng thấy nàng giống với các thiếu nữ đông phương ở Địa cầu hơn, tươi đẹp long lanh, nên bất giác nhìn sững cả người.
Đình Đình chợt ngẩng đầu nhìn lên, gặp lúc Mộ Dung Thiên đang dùng ánh mắt nóng bỏng ngắm nhìn mình, nàng liền liếc mắt như vui như giận, thốt:
- Khải Lý tiên sinh, ngài nhìn người ta như vậy, làm sao mà người ta ăn được?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì vội thu lại ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này quả thật là một loại hồ ly tinh, làm người ta say đắm quên cả tính mạng.
Lúc này câu chuyện kể của kẻ săn tiền thưởng cũng đã xong, mọi theo thường lệ cũng vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt, sau đó là một lão đạo tặc gầy ốm đứng lên ho khan mấy tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.
Có một gã Tinh Linh chiến sĩ thấy vậy liền kêu lên:
- Qua Nỗ, không phải ngươi tính kể lại chuyện mười năm trước đã từng giết một con Thiên Cốt hổ đó chứ? Chúng ta đều nghe chuyện đó đến ngán rồi.
Mọi người nghe vậy thì đều cười ầm lên, hiển nhiên lão đạo tặc có tên gọi là Qua Nỗ đó là khách quen của tửu điếm này, nên ai cũng biết rõ lão, do đó mà họ cứ thoải mái trêu đùa.
Qua Nỗ lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Sai rồi, chuyện này các ngươi nhất định sẽ rất hứng thú đấy, vì nó là một chuyện lớn đã gây chấn động toàn bộ đế quốc trong thời gian gần đây đó.
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy hứng thú, dù sao thì chuyện đại sự cũng hấp dẫn hơn các trận chiến lớn nhỏ nhiều, thế là mọi người liền xì xầm bàn tán, đoán xem Qua Nỗ sắp kể chuyện gì.
Qua Nỗ cười ha hả nói:
- Không sai, có một số người có lẽ cũng đoán được chuyện mà ta muốn kể, đó là đại hội chiêu thân của Thụy Mạn gia tộc tiểu công chúa Khiết Tây Tạp.
Vừa nghe xong lời đó, ai nấy cũng đều ồ lên:
- Xì, tưởng cái gì mới mẻ, chứ chuyện đó thì ngay cả một kẻ ngu ngốc cũng nghe nói tới rồi.
Qua Nỗ không thèm để ý tới họ mà nói tiếp:
- Các ngươi chỉ nghe nói tới chuyện đó mà thôi, thế có ai biết được đề mục khiêu chiến của đại hội chiêu thân là gì hay không?
Mọi người nghe hỏi vậy thì nhất thời im thin thít, bởi vì Thụy Mạn gia tộc đã giao toàn quyền ra đề mục kén rể cho Khiết Tây Tạp, chứ họ không hề can thiệp, mà Khiết Tây Tạp cho đến hôm nay vẫn chưa hề tiết lộ nửa điểm tin tức cho người ngoài hay biết.
Thế là mọi người đều sốt ruột thúc giục Qua Nỗ nói mau. Nghe nói tư tưởng của Khiết Tây Tạp rất cổ quái, lần này kén rể chưa chắc sẽ có sự khảo nghiệm về võ lực ở trong đó, do đó mà có rất nhiều người không có thực lực mạnh mẽ ôm hy vọng sẽ được may mắn trúng tuyển. Tuy rằng làm rể của Thụy Mạn gia tộc chưa chắc đã được coi trọng gì mấy, nhưng chỉ bằng vào một trang quốc sắc thiên hương như Khiết Tây Tạp và nhiều phần thưởng trọng hậu thì cũng đủ hấp dẫn người ta rồi.
Mộ Dung Thiên cũng vểnh tai lên chú ý lắng nghe, đây chính là mục đích quan trọng nhất mà hắn tìm đến tửu điếm, hy vọng có thể tìm được chút vận khí mà thu thập được vài điểm tin tức quan trọng liên quan tới việc chiêu thân, để sau này mình có thể chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Không biết có phải là vì muốn trả thù lúc nãy đã bị giễu cợt hay không, Qua Nỗ cố tình kéo dài thời gian, từ tốn hớp ngụm rượu, từ từ ăn miếng thịt, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
- Một trong những đề mục của Khiết Tây Tạp tiểu thư chính là sai mê (giải đố)!
Hết
======================
Chú thích
[1] cẩn thận sẽ dùng thuyền được vạn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.