Dị Giới Dược Sư

Chương 196: Vong linh




Trong cơn nguy gần kề, Mộ Dung Thiên không thể nào tiếp tục giấu diếm thực lực của mình nữa, hắn kích phát mười phần hộ thể đấu khí, nhưng dây thừng bằng hắc khí kia lại cứng đến nỗi không gì sánh bằng. Sau khi thử vài lần, rốt cuộc hắn cũng thôi không giãy giụa nữa, trình độ biến thái của minh thú cấp chuẩn SE dù sao cũng không phải chỉ là cái hư danh mà thôi.
Cốt long càng bay càng cao, Mộ Dung Thiên mơ hồ nhìn thấy nụ cười của Bồi Đinh Mật còn quỷ dị hơn cả Hấp huyết nữ yêu Khải Lai Tư, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ một điều - mình đã vừa bị ám toán.
Bằng hữu, có đôi khi so với địch nhân còn đáng sợ hơn nhiều lắm, bởi vì thời gian mà họ ám toán mình đều là vào những lúc rất trí mạng. Chỉ tiếc khi Mộ Dung Thiên hiểu ra cái đạo lý này thì đã quá muộn.
Thế giới này ngoài Cát Tư, ngoài Mông Na Lâm, ngoài bản thân mình thì ra còn có không ít kẻ gian hoạt như hồ ly, nhất là ở tại thương quốc Tát La thì lại càng đúng như vậy hơn. Thương trường như chiến trường, nếu khờ khạo một chút thì sẽ bị kẻ khác nuốt chửng ngay. Mộ Dung Thiên rầu rĩ đến nỗi như muốn tức điên lên, hắn đã quá coi thường người của Thần Phong đại lục rồi. Gã Bồi Đinh Mật kia lúc đầu còn tưởng là người chính trực thẳng thắn, không hề có tâm cơ, vậy mà lại là một tên âm hiểm không thể đo lường được. Ngay vào thời điểm thỏa đáng nhất, gã mới xuất thủ khiến người ta bị một kích trí mạng.
Đạn tín hiệu vẫn còn ở trong Trữ vật châu trong túi áo, nhưng lúc này hai tay của Mộ Dung Thiên đều bị quặp ra sau nên không thể nào lấy nó ra được. Mà trên sự thực thì dù có phát đạn tín hiệu thì cũng vô dụng, trước tiên đừng nói là không có một cường giả nào có thể đến kịp trong một thời gian ngắn, mà dù có đến được thì chỉ sợ họ cũng không làm gì được con Cốt long này. Nhìn Phục Hoạt khu đáng sợ, so với đại tam giác huyền bí ở Địa cầu - nơi mộ huyệt đã chôn thây rất nhiều người và tàu - thì mức độ khủng bố không kém gì nhau, thậm chí còn có phần đáng sợ hơn, khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy vận mạng của mình thật là đen tối.
Bồi Đinh Mật đứng tại chỗ, mắt thấy bóng dáng của Tử vong Tuần sát sứ khuất dần ở phía xa xa, lúc đó gã mới thở phào một hơi, rồi tự lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật, một tên đó sao vẫn chưa xuyên thủng tim của hắn nhỉ? Sau khi đã thu liễm linh lực thì sức phòng hộ hẳn phải thấp lắm mới đúng chứ.
Gã nhăn mặt nhíu mày, suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra được lý do nên lại lẩm bẩm tiếp:
- Chẳng lẽ là Hoạt tính hộ thể đấu khí?
Nhưng ngay lúc đó gã liền phủ định suy đoán này:
- Đâu thể nào, hắn đâu thể nào có được loại hộ thể đấu khí đó chứ.
Sau khi mất đi bóng dáng của Mộ Dung Thiên, ba con yêu vật kia lập tức thay đổi mục tiêu và quay sang tấn công Bồi Đinh Mật. Gã thấy vậy cũng không hề khẩn trương, tựa như là đã có tính trước kỹ càng rồi vậy, gã từ tốn không nhanh không chậm, nói:
- Bằng hữu, đừng gấp, rồi sẽ đến phiên các ngươi thôi, ha ha....
Trong tiếng cười âm hiểm, Bồi Đinh Mật trở tay xoay ngược cây cung, sợi dây cung sắc bén hướng ra ngoài, sau đó thân thể xoay tròn ngay tại chỗ, tốc độ càng lúc càng nhanh, hệt như một cơn lốc xoáy vậy. Chẳng bao lâu đã không nhìn thấy thân hình của gã đâu mà chỉ còn lại ánh hàn quang lấp lánh, một vũ đạo tuyệt đẹp với nhạc đệm là tiếng gào thét của đám quái vật xung quanh.
Đến khi thân hình của Bồi Đinh Mật dừng lại thì mấy con yêu quái cũng im tiếng, trên mặt đất chỉ để lại chân tay và thân thể đã bị cắt lìa của chúng, không lâu sau cũng đều biến thành yêu khí hết. Rất hiển nhiên cung tiễn thủ không thể có được môn tuyệt kỹ cận thân phòng hộ lợi hại đến như vậy, chiêu này chính là tuyệt kỹ cao cấp của chiến sĩ, có tên gọi là "Phong hoa tuyệt vũ", nhưng chẳng qua binh khí đã được thay bằng trường cung mà thôi. Nhìn chiến tích huy hoàng của mình, Bồi Đinh Mật nở nụ cười đầy thỏa mãn. Người này quả thật không yếu chút nào, trái lại còn rất mạnh là đằng khác, thế nhưng thân phận của gã lại giống như một tòa mê cung, y hệt như luồng hắc vụ đang bao phủ Phục Hoạt khu này, khiến cho không một ai nhìn thấy rõ hết vậy.
Từ sau khi tiến vào Phục Hoạt khu, thời gian phảng phất như đã trở nên rối loạn, Mộ Dung Thiên vốn không nhận ra được là đã trải qua bao lâu, dường như mọi việc chỉ mới xảy ra trong chớp mắt, nhưng lại tựa như đã kéo dài hằng mấy thế kỷ vậy. Ở nơi đây luôn tràn ngập Tử vong khí, đen tối như mực, vốn không thể nhìn xa hơn khoảng cách năm thước ở trước mắt.
Thế rồi Mộ Dung Thiên bỗng cảm thấy thân thể được buông lỏng, Tử khí thằng đột nhiên đứt ra từng mảnh, đồng thời toàn thân hắn cũng rơi nhanh xuống đất, thì ra Tử vong Tuần sát sứ đã buông móng vuốt của nó ra. Kể ra con Cốt long này cũng rất kỳ quái, với lực lượng của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết Mộ Dung Thiên, nhưng mà nó đã không làm vậy, bộ dạng thì chỉ giống như là đang đùa giỡn thôi vậy. Các khu vực lớn trong dãy liên hợp Tử vong lục mang tinh vốn chỉ là một trò chơi đào sinh, nhưng lại rất tàn khốc và phải lấy sinh mạng ra để đánh cuộc mà thôi.
Mộ Dung Thiên vội điều chỉnh lại thân hình. Hắn không biết mình đã rơi vào địa phương nào và cao bao nhiêu, đang lúc định dùng Không gian đấu khí để giảm dần tốc độ thì chợt nghe mấy tiếng răng rắc vang lên, thì ra chân hắn đã giẫm phải vật gì đó.
Mộ Dung Thiên không rảnh để coi xem mình vừa giẫm phải vật gì, hắn lập tức đề cao giới bị, đề thăng cảm quan lên tới mức cao nhất. Hắc vụ ở đây quá nồng nặc, nếu có quái vật mai phục thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy phốc tới hắn.
Nhưng không ngờ lại chẳng có con quái vật nào xuất hiện, thậm chí cả một thanh âm cũng không có. Tất cả hoàn toàn tĩnh mịch, tĩnh mịch đến nỗi không có lấy một chút sinh khí nào, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lúc này Mộ Dung Thiên nhận ra ở dưới chân có chút điểm sáng, hắn cúi xuống nhìn thì thấy một con giòi có hình dạng như rết bảy màu đang bò lên từ đế giầy của hắn. Nó còn có đồng bọn, cũng đang lục tục chui ra từ chiếc đầu lâu vỡ vụn ở gần đó. Thì ra lúc hắn rơi xuống đây đã giẫm phải chiếc khô lâu đó, khiến cho chúng bị động tổ mà bò ra ngoài.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì toàn thân đều nổi da gà ớn lạnh. Hắn lập tực vận khởi hộ thể đấu khí để đá văng những con giòi bọ đó ra xa. Mắt thấy những con khác còn muốn bò lên chân hắn, Mộ Dung Thiên kinh hãi thoái lui liên tiếp mấy bước, ngay lúc đó hắn lại đá trúng một vật gì đó.
Mộ Dung Thiên quay đầu lại nhìn, xuyên qua luồng hắc vụ, hắn mơ hồ nhìn thấy đó là đầu lâu của một người chết, lúc này còn mang cả mũ giáp, tuy đã rỉ sét nhưng cứ theo đó vẫn có thể phán đoán chức nghiệp của y tại lúc sinh tiền. Bên cạnh đó lại có một thi thể cũng mặc bộ áo giáp giống y như vậy, và có cả một bộ xương của loài thú cũng nằm gần đó, có lẽ nó chính là tọa kỵ của người kỵ sĩ kia. Điểm kỳ quái ở đây chính là ma thú thì hóa thành bộ xương, nhưng thi thể của người kỵ sĩ kia thì vẫn còn nguyên mà không hề bị thối rữa.
Cảnh vật xung quanh vẫn không thể thấy được rõ lắm, hung hiểm khó lường, lúc này dù chỉ nửa bước cũng khó di chuyển nổi nữa. Điều này quả thật đã khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy rất đau đầu.
Tựa như để nghênh tiếp khách nhân, luồng mê vụ đang dầy đặc bỗng nhiên tiêu tan dần rồi hoàn toàn biến mất, trước mắt chợt sáng lên. Khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy rõ mọi cảnh vật thì lập tức giật mình kinh hãi.
Xương trắng như núi! Chỉ có thể dùng những chữ này để hình dung cảnh vật ở đây mà thôi. Khắp một vùng trống trước mắt đều toàn là xương cốt và thi thể, rải rác đó đây có vài bộ xương bị vỡ vụn, cảnh tượng này thật u ám tựa như thân lâm A Tỳ địa ngục vậy.
Ngoài người kỵ sĩ vừa rồi, ở đây còn hằng hà sa số người chết, nam phụ lão ấu đều có đủ, chức nghiệp và chủng tộc cũng đều khác nhau, có một số loại phục sức mà cả Mộ Dung Thiên cũng không nhận ra được.
Chẳng lẽ những người này đều bị Tử vong Tuần sát sứ bắt ném tới đây và đều bị khốn tử hết hay sao? Hay đây là hài cốt của nhân loại bị chết oan trong cuộc đại chiến giữa thần và ma? Vì sao có nhiều thi thể vẫn không bị thối rữa? Trong đầu Mộ Dung Thiên nổi lên rất nhiều câu hỏi, nhưng hắn không thể lo lắng nhiều, vì việc cấp bách lúc này là làm sao để ly khai nơi đây.
Không biết có phải những thi thể này bị ảnh hưởng bởi Tử vong khí ở nơi đây hay không, Mộ Dung Thiên cảm thấy những cặp mắt của họ đều nhìn về phía mình, tất cả đều không nhắm lại. Cái loại tư vị bị hàng vạn cặp mắt không có sinh khí của "đồng loại" nhìn chằm chằm như thế quả thật là rất khó chịu, chí ít thì Mộ Dung Thiên cũng đã được nếm thử rồi, hắn thà rằng ăn một ngàn con ruồi còn hơn là phải chịu đựng bị ngó chằm chằm như thế.
- Úy?
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên kêu lên, dường như hắn vừa nhìn thấy đôi mắt của người kỵ sĩ kia chớp động. Hắn vội dụi dụi mắt, nhưng lại không phát hiện ra điều gì dị thường nữa. Đang lúc hắn tưởng đó chỉ là ảo giác của mình thì một việc đáng sợ đã xảy ra. Trong tiếng kêu loảng xoảng, thi thể không đầu đang ở gần đó đột nhiên cử động, nó chậm rãi đứng lên rồi đi đến gần chiếc đầu lâu của mình, lượm nó lên rồi ôm trong tay.
Cùng lúc đó, bộ xương ma thú, tọa kỵ của kỵ sĩ kia cũng lồm cồm bò dậy, rồi chật vật chạy đến bên cạnh người kỵ sĩ và phát ra những tiếng "răng rắc" rất ghê rợn. Sau đó người kỵ sĩ nọ cũng lảo đảo trèo lên lưng ái sủng của mình.
Tiếp theo đó, hàng ngàn hàng vạn đôi mắt kia đều xoay tròn chuyển động, rồi những cổ thi thể đó cũng lần lượt đứng lên, kể cả những bộ xương khô cũng vậy. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, khó có thể tin vào mắt mình, miệng khô lưỡi đắng, muốn chửi một tiếng "mẹ kiếp" mà cũng không thốt nên lời. Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tại sao khu vực này lại có tên là Phục Hoạt rồi.
Mộ Dung Thiên vất vả cố nén cơn sợ hãi xuống, hắn lấy đạn tín hiệu từ trong Trữ vật châu ra rồi nhanh chóng phóng lên trời. Dù có người đến kịp hay không thì hắn cũng phải thử một phen.
Ngay trước lúc đạn tín hiệu phát ra ánh sáng hoa lệ, nó bỗng nhiên biến mất trong hư không, không hề có dấu hiệu báo trước nào, một chút vật thể để lại cũng không có nốt. Thật là ly kỳ như ma thuật vậy.
Mộ Dung Thiên lại thêm một lần kinh sợ, chẳng lẽ nó đã bị hút vào không gian rồi sao? Con bà nó, tại cái địa phương quỷ quái này, đâu đâu cũng là mê vụ dầy đặc, người chết phục hoạt, không gian thác loạn. Loạn rồi, tất cả đều loạn hết rồi.
Chỉ trong chớp mắt, một đại quân vong linh đã xuất hiện ngay trước mắt, tuy rằng binh chủng hỗn tạp và không có kỷ luật gì, cả nhân vật thống lĩnh hay chỉ huy gì cũng không thấy đâu, nhưng số lượng của họ thì lại rất đông, hằng hà sa số; trên tay ai nấy cũng đều cầm các loại vũ khí rỉ sắt khác nhau, giơ cao lên trời, không biết là đang tiến hành nghi thức gì nữa.
Mộ Dung Thiên căn bản là không biết có nên bỏ chạy hay không, ở đây ngoài hoạt tử nhân thì cũng chỉ toàn là hoạt tử nhân, mình có thể chạy đi đâu chứ? Hắn thật chỉ muốn ngất đi thôi, chẳng lẽ mình sẽ biến thành một trong số họ hay sao? Hiện giờ hắn chỉ hy vọng bọn chúng vì đã ngủ lâu quá độ nên giờ chỉ tỉnh lại trong chốc lát để tản bộ thôi, mọi người đoàn kết là việc tốt, nhưng cũng không cần dùng tới lễ tiết nghênh đón quá long trọng như vậy chứ, chỉ e sẽ hù chết người mà thôi.
Nguyện vọng tuy rất đẹp đẽ, nhưng cũng lại rất ấu trĩ. Đại quân vong linh quả thật là vì hoan nghênh Mộ Dung Thiên nên mới tỉnh dậy, nhưng phương thức chào đón của họ tương đối đặc biệt một chút, chính là giơ cao vũ khí này đây.
Đám vong linh sau khi giơ cao vũ khí quá đầu thì nhất tề đều buông bỏ hết, Mộ Dung Thiên biết việc đó có ý nghĩa gì đó, rất có thể là hiệu lệnh tấn công cũng nên.
Quả nhiên không ngoài ý liệu, trước tiên là vị kỵ sĩ không đầu đang ở gần hắn lập tức cầm cây trường mâu rồi thúc tọa kỵ nhắm hướng Mộ Dung Thiên mà phóng tới.
Mộ Dung Thiên thở một hơi dài, đúng là một phút sa chân mà tạo thành thiên cổ hận, nói như vậy thật không sai. Ngày hôm nay rất có khả năng chôn thân tại đây rồi.
Một cuộc diện quá chênh lệch, nhân số đôi bên cách nhau quá xa, hầu như có thể nhìn thấy một cuộc ác chiến không có lấy nửa điểm sinh tồn sắp xảy ra, nhưng vô luận thế nào thì hắn cũng không thể ngồi yên chờ chết được, chí ít cũng phải giãy giụa một chút, do đó mà Mộ Dung Thiên cầm chặt Yêu Vụ thương giơ lên với tư thế chuẩn bị.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.