Dị Giới Dược Sư

Chương 190: Dung hóa




Mộ Dung Thiên thở dài, lúc này xem ra chỉ có thể tự trông cậy vào mình để đào sinh thôi. Thế rồi hắn ôm Tân Địch Á đi vòng quanh thăm dò khắp nơi một lượt, hắn phát hiện ra hầu như toàn bộ nơi này đều bị phong bế và không có đường thông đến hệ thống bài tiết của con vật. Dù sao thì ma thú do yêu khí diễn hóa thành ở tại Thần Phong đại lục không giống với sinh vật ở Địa cầu, nói không chừng toàn bộ cơ thể chúng đều có thể tiêu hóa được thức ăn mà không chừa lại một tí cặn bã nào cũng nên.
Chỉ có hai địa phương là có thể thông ra ngoài, một là đường hô hấp và cũng là cái lỗ phun nước ở trên đầu con quỷ thú, nhưng con đường đó thì nhỏ tới đáng thương, nhiều lắm thì chỉ lớn gần bằng một nắm tay thôi, hơn nữa nó vừa hẹp vừa dài, có lẽ cũng dài gần hai mươi thước là ít. Con người không thể theo đường đó mà đào tẩu được, vả lại sau khi Kình Thôn lặn xuống đáy biển, cái lỗ nhỏ dùng để hô hấp này cũng bị đóng lại luôn.
Địa phương thứ hai là nơi có liên quan đến bao tử của con quỷ thú, đó là thực quản mà vừa rồi đã nuốt tên sắc lang vào, chỗ đó nằm ở phía trên nóc động, cao gần năm thước.
Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút, sau đó hai đầu gối hơi cong lại, rồi lấy sức phóng mạnh lên chỗ đầu thực quản của con quỷ thú. Hắn đặt chân lên chỗ có dịch thể trơn trượt, nhưng cũng may là khinh thân thuật của hắn khá cao, chỉ cần điểm nhẹ mũi chân thì đã nhảy tới phía trước luôn. Cái ống thực quản này khá là ngoằn ngoèo và lại nhỏ hẹp, cứ tựa như đây là ống ruột của một con ma đói vậy. Căn cứ theo đoạn đường mà Mộ Dung Thiên bị nuốt vào, có lẽ thân thể của Kình Thôn cũng cao chừng năm mươi thước, còn thực quản thì chí ít cũng dài độ ngàn thước. Sau khi hắn lò dò đi được sáu bước thì đột nhiên có một luồng khí áp thật mạnh từ trong thực quản ập tới, vì nó quá mạnh nên Mộ Dung Thiên không thể nào chống đỡ được, chỉ đành lảo đảo rơi xuống trở lại cái dạ dày của con quỷ thú, rồi hắn vội vàng ôm lấyTân Địch Á, cũng may nàng không bị thương tích gì.
- Mụ nội nó!
Mộ Dung Thiên thầm chửi một tiếng, rồi chưa chịu từ bỏ ý định của mình, lập tức nhảy lên lần thứ hai. Lần này tốc độ của hắn khá nhanh, nhưng chẳng qua cũng chỉ đi được bảy bước thì lại bị bức quay trở về. Cứ như vậy vài lần, nhiều lắm hắn cũng chỉ đi được đến bước thứ tám, coi bộ còn cách bên ngoài rất xa. Nếu muốn dùng đường này để đào sinh thì e rằng không ổn, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng bỏ qua hành động vô ích này để tránh bị tiêu hao quá nhiều linh lực.
Cũng may trước khi đến đây, hắn đã thận trọng lấy hết đan dược ở trên người của đám người Lộ Thiến, nên thầm cảm thấy may mắn. Tuy nhiên, lúc hắn chạm trán với Kình Thôn thì đó chỉ mới là lúc bình minh, chỉ sợ sẽ không thể chống đỡ qua một ngày một đêm nữa, e rằng hắn sẽ không thể chờ được đến sáng mai lúc Kình Thôn nổi lên mặt nước để hít thở không khí. Tốc độ phục hồi sức lực của dược vật không thể nhanh bằng tốc độ tiêu hao của hộ thể đấu khí, hơn nữa bây giờ là hai người đang xài chung luồng đấu khí này, tất nhiên tốc độ tiêu hao của nó còn nhanh hơn nhiều.
Đường này không thông thì chỉ còn cách miễn cưỡng mở đường khác mà thôi. Thế là từ ngón trỏ của Mộ Dung Thiên liền bắn ra một tia đấu khí sắc bén, đâm mạnh vào bức tường dạ dày của Kình Thôn, thế nhưng chỗ bị tia đấu khí đó đâm trúng chỉ lún sâu vào một chút, màng thịt căng phồng như là quả bóng bị thổi căng vậy, cùng lúc đó trên bức tường dạ dày bỗng nhiên lại xuất hiện những đường vân li ti, sau đó liền hình thành một tấm lưới màu vàng, tuy mỏng nhưng lại kín mít. Linh lực của tia châm đấu khí kia như nước gặp biển, không ngừng bị chiếc võng đó hút lấy, chẳng bao lâu thì nó liền bị tan rã. Rút cuộc bức tường dạ dày vẫn không bị chọc thủng, mà nó tự co giãn rồi trở về hình dạng lúc ban đầu. Tấm lưới màu vàng cũng theo đó mà biến mất luôn.
Kết giới! Đó chính là một loại kết giới hấp linh cao cấp. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cảm thấy rất chán nản. Không ngờ bức tường dạ dày của Kình Thôn lại còn có cả tấm kết giới tự chế, chẳng trách nào ngay cả Châm đấu khí mạnh như thế mà cũng không thể phá hư được nó. Tấm kết giới này là một loại rất ảo diệu và phức tạp, khó có thể nói rõ nguyên lý kết cấu của nó, nhưng có thể khẳng định rằng nó sẽ làm cho người ta rất đau đầu.
Mộ Dung Thiên tiến lại chỗ mà Châm đấu khí vừa bắn vào đó để quan sát tỉ mỉ hơn, hắn chỉ thấy nơi đó chỉ để lại một vết châm mờ nhạt. Hắn thở dài một hơi, trong lòng tự hiểu nếu có thi triển Châm đấu khí thêm một lần nữa cũng vô dụng, nên hắn liền dùng Băng tiễn với Hỏa nhận để thử vận may, rốt cuộc cũng không thành công. Quả như lời Phỉ Lợi Phổ đã nói, bức tường dạ dày của con quỷ thú này cũng có thể chống đỡ được cả Hắc Ám hệ đấu khí nữa.
Xem ra lúc này chỉ còn có môn tuyệt kỹ Ma bạo phá của mình là có thể tạo ra chút uy hiếp cho nó mà thôi, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không dám bảo chứng là nó sẽ có tác dụng gì với tấm kết giới đó hay không nữa. Nếu dùng đến lôi bạo (đạn nổ) thì hắn phải cẩn thận lắm mới được, bởi vì khi dùng đến môn tuyệt kỹ đó thì hắn sẽ bị tiêu hao rất nhiều linh lực, mà điều cần phải lo lắng hơn chính là sau khi đánh ra một kích dùng hết toàn lực, bản thân hắn sẽ không còn lại bao nhiêu khí lực nữa, mà nếu kết quả vẫn không khả quan thì chỉ e sẽ khó chống đỡ cho tới sáng mai được. Nhưng ngược lại, nếu dùng quá ít linh lực, chỉ sợ lại không phá nổi tấm kết giới đó. Thế là trong nhất thời, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất mâu thuẫn. À quên nữa, trong lúc này Tân Địch Á vẫn còn đang hôn mê, một tay của hắn còn đang áp sát vào tay phải của nàng để thi triển "Đồng tâm cộng thể", mà Ma bạo phá thì phải cần cả hai tay mới có thể thi triển được, coi bộ ít ra cũng phải chờ nàng tỉnh lại mới tính tiếp được.
Thế rồi Mộ Dung Thiên tìm một góc ngồi xuống, và ôm Băng Sơn mỹ nữ vào lòng thật chặt, tận lực thu nhỏ không gian của hai người lại để giảm bớt việc tiêu hao linh lực bảo hộ hai người xuống đến mức thấp nhất. Sau đó hắn vẫn giữ chặt bàn tay đang áp sát của Tân Địch Á, đồng thời cũng nhắm mắt dưỡng thần, hy vọng trước khi Tân Địch Á tỉnh lại, bất luận thế nào cũng phải "tiết kiệm" linh lực, vì nếu chia sẻ càng ít thì cơ hội sống còn sẽ càng tăng.
- Ưm...
Chẳng lâu sau, người ngọc ở trong lòng bỗng phát ra tiếng kêu nhẹ.
Tân Địch Á mở mắt ra, vật đầu tiên đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt của một nam nhân gần trong gang tấc, kế đến lại còn phát hiện toàn thân của mình đều bị hắn ôm lấy.
- A!
Băng Sơn mỹ nữ trong lúc kinh hãi, nhịn không được mà kêu lên thất thanh.
Mộ Dung Thiên hấp háy đôi mắt, cười nói:
- Ủa, Tân Địch Á tiểu thư, nàng tỉnh rồi à?
Hắn nói với giọng rất nhẹ nhàng, thật giống như người ta nói mớ trong khi ngủ vậy.
Tân Địch Á nghe ra giọng nói quen thuộc, liền đổi từ kinh hãi thành mừng rỡ:
- Sử Mật Tư tiên sinh?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Không sai, là ta đây!
Hắn vốn đã thay đổi khuôn mặt của mình thành khuôn mặt của Sử Mật Tư từ sớm.
Tân Địch Á dụi dụi mắt như không tin vào mắt mình:
- Thần ạ! Ta không phải đang nằm mơ chứ?
Thì ra, dưới sự dày vò của niềm cô đơn tịch mịch, thậm chí trong lúc cho rằng mình đã sắp chết ở trong bụng Kình Thôn đến nơi, không ngờ lại thấy được một vị hảo bằng hữu tại đây, cái loại mừng rỡ này thật khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Ta dám cam đoan đây không phải là mộng, chỉ tiếc là chúng ta đều đang ở trong bụng của con quỷ thú đáng ghét kia mà thôi.
Tân Địch Á lập tức phát hiện cả hai người họ đều chưa thoát khốn, không ngờ Mộ Dung Thiên cũng bất hành mà trở thành vật hy sinh luôn, nàng cúi thấp đầu, thốt:
- Xin lỗi Sử Mật Tư tiên sinh, ta không nên ích kỷ như vậy, khiến cả ngươi cũng bị liên lụy theo.
Mộ Dung Thiên biết Tân Địch Á không phải là người ích kỷ, qua việc nàng đã dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình, không màng đến sinh mạng của bản thân để cứu được Dã Man nhân Đãi Lạc Lục, chỉ điểm đó thôi cũng đủ thấy được nàng là người tốt rồi. Tuy nhiên bởi vì sự cô độc quả là một mùi vị rất khó chấp nhận nổi, thậm chí nó còn có thể khiến người ta phát điên lên nữa, do đó mà nàng đã không kịp suy nghĩ nhiều.
Từ sau khi dưỡng phụ qua đời, Mộ Dung Thiên từ nhỏ tới lớn không hề có người thân chăm sóc, nên hắn có thể hiểu sâu sắc sự cô độc ấy là thế nào, hơn nữa đây là do hắn tự nguyện nên không hề trách Tân Địch Á, hắn chỉ mỉm cười nói:
- Ta là một kẻ thô lậu, dù có chết thì cũng chẳng có gì đáng lo, nhưng Tân Địch Á tiểu thư là một mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu nàng có mệnh hệ gì thì thật là đáng tiếc.
Tân Địch Á thì thầm cất giọng nhỏ như tiếng muỗi:
- Giờ đây có thể gặp lại tiên sinh, Tân Địch Á dù có chết cũng vui lòng.
Lần đầu tiên vì ân cứu mạng, nên nàng chỉ có hảo cảm với ân nhân, nhưng lần này lại còn chung hoạn nạn, đối phương đã liều lĩnh, thậm chí còn mạo hiểm đến tính mạng để xông vào bụng Kình Thôn để cứu giúp mình, tất nhiên là tình cảm của Tân Địch Á không còn đơn giản là hảo cảm nữa. Trong lúc bản thân bị vây hãm tại khốn cảnh, dưới tình huống không thể đào sinh, nên mỹ nhân mới dám thố lộ chân tình.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì ngẩn ngơ, hắn không ngờ ngày thường Tân Địch Á lạnh lùng như băng sương như vậy mà giờ đây lại nhiệt tình chủ động thốt lên lời từ đáy lòng, thế là trong lúc nhất thời, hắn chẳng biết nói sao cho tốt. Luồng đấu khí bao quanh hai người nhất thời mờ nhạt đi, đôi má đào của mỹ nhân đỏ rực lên, quả giống như tòa băng sơn đang bị tan chảy ra vậy, nét đẹp mỹ lệ đó càng làm động lòng người hơn, và dĩ nhiên càng khiến trái tim của Mộ Dung Thiên đập thình thịch nhanh hơn.
Sau khi trải qua giây phút bồng bột mà thổ lộ chân tình, Tân Địch Á cảm thấy rất thẹn thùng, nàng cúi thấp đầu không nói gì, gương mặt thì nóng hổi, phương tâm thì lại như chú nai con đang chạy loạn, sau giây phút thẹn thùng thì trong lòng nàng chỉ còn đọng lại dư vị ngọt ngào. Đây là tư vị ái tình sao? Quả thật là một cảm giác rất kỳ diệu!
Hai người trầm mặc một lúc, sau vài phút thì Mộ Dung Thiên khôi phục lại tinh thần trước tiên, nơi tù túng không thấy mặt trời này không phải là địa phương lý tưởng để nói chuyện yêu đương, chí ít cũng phải tìm nơi nước non hữu tình hoặc dưới ánh trăng thì mới được chứ. Hắn vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, chúng ta cùng tìm biện pháp để thoát ra khỏi nơi này nhé.
Tân Địch Á khẽ gật đầu:
- Vâng!
Đến lúc này nàng mới phát hiện ra thân thể của mình và Mộ Dung Thiên dựa vào nhau quá sát, mùi vị nam nhân thật nồng ở trên mình hắn truyền vào mũi nàng khiến nàng cảm thấy say sưa. Dù thế nào thì Tân Địch Á cũng là một thiếu nữ có da mặt rất mỏng, nàng thẹn thùng nói nhỏ:
- Tiên sinh, ngươi buông ta ra trước đi.
Mộ Dung Thiên là người không câu nệ tiểu tiết, hắn cười ha hả nói:
- Tiểu thư, ta đã thất lễ. Tuy nhiên, phải thế này thì ta mới có thể thi triển tuyệt kỹ song nhân liên thể được, có như vậy thì mới giảm thiểu việc tiêu hao linh lực đến mức tối đa, do đó mà phải bất đắc dĩ mạo muội đến ngọc thể, mong tiểu thư đừng trách.
Tân Địch Á bừng tỉnh:
- Tiên sinh quá lời rồi, nếu người không làm thế thì chỉ e rằng Tân Địch Á đã không còn ở nhân gian nữa, ta phải cảm kích người mới đúng.
Đợi Tân Địch Á vận khởi hộ thể đấu khí xong, Mộ Dung Thiên mới buông tay nàng ra. Có thể là vì sớm đã quen với cơ thể ấm áp của nàng từ khi lọt vào đây, lúc này hắn phải tách khỏi nàng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó mất mát.
Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng quyết định dùng Ma bạo phá để thử một phen. Lập tức theo ý niệm của hắn, hai quả cầu một băng một hỏa liền xuất hiện trên hai lòng bàn tay, sau đó lại bị ép lại thành một quả tiểu hắc cầu.
Đây là lần thứ hai Tân Địch Á nhìn thấy môn tuyệt kỹ này, nàng trừng lớn hai mắt nhìn vào hắn đầy hiếu kỳ.
Mộ Dung Thiên nói:
- Tiểu thư, xin hãy đến đứng sau lưng của ta, quả hắc cầu này sẽ làm nổ tung mọi thứ, vì không gian ở đây quá nhỏ, ta chỉ sợ nó sẽ gây hại đến nàng.
- À, được!
Tân Địch Á đáp một tiếng, rồi bước lại đứng sau lưng hắn. Nhìn tấm lưng vững chắc của hắn, bao nhiêu cảm giác cô độc và bất lực của nàng đều tan biến cả. Nàng bị khốn đốn trong dạ dày của Kình Thôn đã lâu, nhưng bây giờ không còn sợ gì nữa.
Mộ Dung Thiên quát lớn một tiếng, sau đó dùng hai tay phóng quả Ma bạo phá về phía bức vách dạ dày ở phía xa xa.
Hắn kỳ vọng nghe được một tiếng nổ lớn khi Ma bạo phá chạm vào bức vách dạ dày, nhưng điều đó lại không hề xảy ra. Ma bạo phá bị tấm kết giới xuất hiện lần nữa để hấp thu dần năng lực của nó, tuy nhiên chuyến này cũng không phải là không có thu hoạch gì. Bức vách dạ dày cũng bị ăn thủng vào một lỗ khá sâu.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cả mừng, chỉ cần có hiệu lực là được. Hắn có thể liều mạng sử dụng Ma bạo phá, dù có bị tiêu hao nhiều linh lực cũng không sao vì sau đó hắn chỉ cần nuốt vài viên Khôi phục đan, vậy thì sớm muộn gì cũng có thể khoét được một lỗ để thông ra ngoài rồi.
Thế nhưng vào lúc này lại có mấy tiếng xèo xèo nho nhỏ vang lên, Mộ Dung Thiên kinh ngạc nhìn vào cái lỗ vừa bị phá hủy lúc nãy, giờ đây nơi đó lại có những tơ thịt kéo kín miệng lỗ lại, chỉ trong chớp mắt đã trở lại hình dạng như lúc đầu. Coi bộ bức vách dạ dày kia rất giống với Thí luyện thạch ở học viện vậy, nó là một loại vật chất có khả năng tái sinh rất kinh người.
Hy vọng vừa chớm nở của Mộ Dung Thiên liền tắt ngúm, hắn chán nản mắng:
- Con.....
Mấy chữ "bà nó" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì hắn đột nhiên nhớ tới sau lưng còn có Tân Địch Á, nên hắn chỉ đành vội vã nuốt trở vào. Trong lúc tức giận không biết phát tiết vào đâu, lúc này trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một môn tuyệt kỹ mới lạ mà gần đây hắn đã dốc lòng luyện tập, tuy chưa được thuần thục, nhưng vào lúc này thì hầu như nó đã theo bản năng của hắn mà xuất hiện, đó chính là môn tuyệt kỹ không gian công kích "Chân không bán viên trảm".
Theo sau một tiếng "xuy", một lưỡi Không gian nhận có hình thù hình bán nguyệt bay đến cắt thẳng vào bức vách dạ dày, thế chém như đao cắt vào đậu hũ vậy, ngay cả tấm kết giới lợi hại như thế cũng bị nó chém rách luôn.
Hai mắt của Mộ Dung Thiên mở trừng thật lớn:
- Không thể nào!
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.