Dị Giới Dược Sư

Chương 182: Sùng bái




Đến khi Mộ Dung Thiên tham gia vào đám cầm thú và định ngắm nàng mỹ nhân nọ cho đã, thì hắn liền phát hiện ra đó là người quen và cũng đã từng gặp tới hai lần, nhất là lần thứ hai đối phương đã có hảo cảm với mình rất nhiều. Chỉ tiếc là hảo cảm đó lại dành cho cái thân phận mà hắn không thể dùng tới được.
Nữ tử đang được mọi người hoan nghênh kia chính là Tân Địch Á. Nàng bị gia tộc bức bách phải tham gia hải liệp, bởi vì tính tình của nàng quá lạnh lùng nên khó trở thành nhân thủ tốt cho những cuộc chính trị hôn nhân. Nếu không khéo cư xử thì nói không chừng sẽ còn liên lụy tới nhà chồng và cả gia tộc nữa. Do đó mà sau khi thấy nàng đã trưởng thành, Áo Lý gia tộc liền ép nàng phải tham gia thi thố, ép nàng phải tiếp xúc với nam nhân, rồi mượn dịp này để cho cái tâm thuần khiết của thiếu nữ bị nam nhân lừa gạt và làm cho vẩn đục, có như vậy thì sau này nàng mới trở thành công cụ tốt cho bọn họ lợi dụng được. Người của Áo Lý gia tộc quả thật quá vô tình, nếu ai đó bị liệt vào hàng phong nhã cùng với bọn họ thì quả là không xứng chút nào.
Tân Địch Á có vẻ đành cam chịu, hiện nay vật có thể tạo cho nàng cảm giác an toàn thì chỉ có vuông lụa trắng ở trên mặt, ngoài nó ra thì không còn người nào hay vật nào có thể khiến cho nàng tin tưởng được cả. Cứ theo ánh mắt của đám nam nhân kia thì cũng biết, ai nấy cũng đều chỉ muốn nhìn xuyên thấu qua bộ y phục của nàng. Tân Địch Á cảm thấy rất buồn nôn, nhưng bởi vì nghiêm lệnh của gia tộc nên nàng không thể phát tác được, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng sự dày vò mà thôi. Thế rồi nàng bỗng nhiên nhớ đến hạt Linh Tê châu đang đeo trước ngực, bất giác nàng không tự chủ được mà đưa tay lên vỗ vỗ vào nó, khi vừa chạm đến nó thì liền có một cảm giác rất thoải mái truyền đến, nhờ vậy mà nàng mới thả lỏng tâm tình được đôi chút.
Khi chúng nhân vừa nhìn thấy nàng mỹ nhân băng thanh ngọc khiết lạnh lùng như băng sơn này có động tác vỗ vỗ lên ngực, nên ánh mắt của ai nấy cũng đều sáng rỡ, trợn lên nhìn gần như muốn rớt ra ngoài luôn. Tân Địch Á thấy thế thì mày liễu càng chau chặt hơn.
- Úi chà, Tân Địch Á tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Từ sau lần đầu được may mắn diện kiến ngọc dung tuyệt thế của tiểu thư, tại hạ vẫn nhớ mãi không quên. Cuộc sống hằng ngày của ta cũng trở nên vô vị, không ngờ hôm nay chúng ta lại được xếp chung một tổ. Thật là quá hay! Xem ra đây đúng là an bài của thần linh rồi.
Tân Địch Á nhìn thấy kẻ mới đến là một tên mặt đen, liền nhớ đến mấy hôm trước hắn đã từng dùng một cái kế ngu ngốc không đáng tin để bắt chuyện với nàng, và nghe nói hắn chính là một thương nhân chuyên bán thôi tình dược và phong hung dược rồi lại còn có quan hệ với địch thủ của mình là Mâu Cơ nữa. Sau khi nghe xong lời đó, nàng nhịn không được mà lạnh lùng thốt:
- Vậy sao? Thần linh an bài à? Sao ta lại không cảm thấy như thế chứ.
Người vừa lên tiếng hiển nhiên là Mộ Dung Thiên rồi, tuy rằng không thể để lộ thân phận của Sử Mật Tư, nhưng hắn có thể dùng danh nghĩa của Đan Ni Tư để theo đuổi nàng một phen, chỉ tiếc là hắn đã vắt nát óc để suy nghĩ ra một câu tán tỉnh hay như thế, nhưng lại gặp được sự chế nhạo. Nhìn hòn núi băng Tân Địch Á tựa như vĩnh viễn không bao giờ bị tan chảy, Mộ Dung Thiên có hơi chút khó tiếp thụ được. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Mới đêm qua thôi, nàng còn muốn tìm mọi cách để giữ liên lạc với mình, lúc đó rõ ràng nàng rất nhiệt tâm và đầy khát vọng, vậy mà hôm nay thái độ đã khác hẳn. Mộ Dung Thiên biết rõ đó là vì nàng không nhận ra được thân phận và quan hệ của mình mà thôi, thế là bất giác trong lòng hắn liền sinh ra một cảm giác rất quái quái.
Những người khác thấy Mộ Dung Thiên mồm năm miệng mười nịnh hót mỹ nhân nhưng lại bị tạt cho một gáo nước lạnh thì trong lòng thầm thấy khoái chí, thế là ai nấy cũng đều nhao nhao lên để tỏ lòng ngưỡng mộ đối với nàng, tuy nhiên bọn họ cũng đều biết rõ cá tính của nàng nên cũng khá ý tứ để tránh cho mỹ nhân có phản cảm với mình. Chỉ có Mộ Dung Thiên là ngượng ngùng đứng đó, không biết trong lòng có cảm thụ gì.
Công việc phân tổ dù có được tính toán kỹ đến đâu thì không phải lúc nào cũng được công bằng. Tỷ như tổ 168 của Tân Địch Á vậy, những người khác không ít thì nhiều cũng sẽ được nhiễm chút hào quang của nàng, trong cuộc hải liệp thế nào cũng nhận được nhiều giúp đỡ và cơ hội xuất đầu. Không biết đây có phải là phần lễ vật mà Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã nhắc đến hay không?
Buổi chiều là thời gian để làm quen hoàn cảnh và địa hình, và sau đó mới chia phiên nhau để tuần tra. Ngày mai mới là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu hải liệp, đầu tiên là phải giết các loại hải thú cấp thấp để hoạt động cơ thể cũng như tạo cơ hội cho các tổ viên tập làm quen để phối hợp ăn ý với nhau, do đó nên ai nấy cũng đều thoải mái chứ không căng thẳng. Đến tối thì tới phiên Mộ Dung Thiên trực đêm, vậy lại càng thong dong hơn.
Trong lúc đang cùng Lộ Thiến, Lạc Na, và Lệ Toa trò chuyện tại phòng khách, đột nhiên Mộ Dung Thiên nghe được một thanh âm ưu mỹ thánh thót vang lên:
- Sử Mật Tư tiên sinh, hiện nay ngươi có rãnh không? Có thể đến Bình Dã trạch tại phía đông nam đảo trò chuyện với ta một lúc chăng?
Chúng nữ vẫn cười nói tự nhiên, dường như không nghe thấy được gì. Mộ Dung Thiên hơi ngây người ra, rồi sau đó mới nhớ đến Linh Tê châu, chắc là Tân Địch Á đã thông qua thư châu mà tiến hành liên hệ bằng tâm linh với mình rồi.
Mộ Dung Thiên nhìn đám người Lộ Thiến đang chuyện trò cao hứng thì có hơi chút do dự, nhưng lúc này thanh âm của Tân Địch Á lại vang lên:
- Sử Mật Tư tiên sinh, ta năn nỉ ngươi đó, Tân Địch Á thật sự đang rất buồn khổ, chỉ một lúc thôi cũng tốt lắm rồi.
Sau khi nghe vậy thì cõi lòng của tên sắc lang liền mềm nhũn ra, chướng ngại khó vượt qua nhất chính là nữ nhân, và nhất là lời cầu xin của đại mỹ nữ nữa. Thế rồi hắn thầm thở dài một hơi, rồi từ từ đứng dậy.
Lộ Thiến chợt "a" lên một tiếng rồi hỏi:
- Đan Ni Tư ca ca, huynh phải ra ngoài à?
- À, ừ, đúng vậy. Hải liệp tiểu tổ của bọn huynh đêm nay có hẹn với nhau, nhưng chắc sẽ về nhanh thôi.
Lạc Na và Lệ Toa cất giọng quan tâm, nói:
- Í, Đan Ni Tư tiên sinh, vậy ngươi phải cẩn thận đấy.
Hải Luân Na cũng bổ sung:
- Đúng rồi, nghe nói hải thú ở dọc ven bờ của Á Đặc Lan Đế Tư cũng đặc biệt nhiều hơn đó.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Yên tâm đi, không sao đâu. Ta sẽ mau trở lại thôi.
Nói xong, hắn vội vàng bước ra khỏi lều của mình, tìm một nơi không có người rồi dùng Thiên biến vạn hóa để thay đổi khuôn mặt trở thành Sử Mật Tư, sau đó mới nhắm hướng Bình Dã trạch ở hướng đông nam đảo mà chạy đi. Lúc ban ngày hắn đã từng đi qua nơi đây nên bây giờ cũng có chút ấn tượng, nó chỉ là một đầm lầy chết có diện tích không lớn lắm mà thôi, nên muốn tìm một người ở đó cũng khá dễ dàng.
Không lâu sau Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy được bóng hình mỹ lệ nhưng đầy cô tịch của Tân Địch Á, trông nàng như một cành hoa sen mọc ngạo nghễ ngay giữa đầm lầy, mà quả thật con người nàng cũng không khác gì một đóa sen vậy, tuy mọc trong bùn nhưng không hề hôi tanh mùi bùn chút nào.
Nhìn dáng vẻ cô đơn chiếc bóng của Tân Địch Á, so với thái độ lúc ban ngày đã tạt cho mình một gáo nước lạnh mà không lưu lại chút mặt mũi nào thì thật là khác hẳn nhau. Mộ Dung Thiên biết được vẻ ngoài của nàng Băng Sơn mỹ nữ này tuy rất lãnh ngạo, nhưng kỳ thật trong nội tâm thì lại rất trống rỗng, do đó mà hắn không vì lúc đó không thể hạ đài mà tức giận nàng được.
Tân Địch Á đang ngơ ngẩn xuất thần nên không phát hiện được có người đang tiến lại gần, cho đến khi Mộ Dung Thiên lên tiếng gọi thì nàng mới quay đầu lại nhìn, sau đó mừng rỡ nói:
- Sử Mật Tư tiên sinh, ngươi.......ngươi thật đã đến rồi.
Thanh âm của nàng có pha lẫn sự khó tin ở trong đó.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Được mỹ nhân triệu đến, ta sao có thể không tới chứ?
Trên mặt Tân Địch Á thoáng ửng hồng, cũng một câu nói như thế, nếu là do một nam nhân khác thốt ra thì khi lọt vào tai nàng, nàng sẽ cảm thấy buồn nôn ngay, nhưng câu nói đó lại từ trong miệng của vị "tình thánh" này thốt ra thì cảm giác của nàng lại khác hẳn. Chẳng những Tân Địch Á không phật ý chút nào, mà trái lại còn có phần vui mừng nữa. Hoặc giả, đây chính là tầm quan trọng của việc "tiên nhập vi chủ". [1]
Mộ Dung Thiên khẽ hắng giọng, rồi hỏi:
- Chẳng hay tiểu thư tìm ta có chuyện chi?
Tân Địch Á buồn rầu nói:
- Ta rất buồn, buồn muốn chết được. Gia tộc của ta ép ta phải tham gia hải liệp, nhưng ta lại không có hứng thú chút nào; hơn nữa đám nam nhân cùng tổ với ta thật là đáng ghét, bọn họ cứ giống như một đám ruồi nhặng bu lấy ta vậy.
Nhớ tới đám cầm thú lúc ban ngày, Mộ Dung Thiên bất bình giùm nàng, lập tức phụ họa theo:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tân Địch Á cố gắng kiềm nén cơn khích động, nói tiếp:
- Người càng khiến ta tức giận hơn chính là tên thương nhân Đan Ni Tư, hắn bán thôi.....thôi tình dược thì cũng thôi đi, lại còn dùng cái cớ thấp kém để tiếp cận ta, ánh mắt thì suồng sã, vừa nhìn cũng biết không phải là người tốt. Thật đúng là đồ chết bầm mà.
Khi nói đến mấy chữ "thôi tình dược" thì khuôn mặt của nàng lại ửng đỏ lên, dù sao thì mấy chữ đó được thốt ra từ miệng của một nữ tử thì có vẻ như không thích hợp mấy, hơn nữa lại còn nói ở trước mặt của một nam tử cùng tuổi thì lại càng khiến nàng bối rối hơn.
Mộ Dung Thiên nghe nàng nói vậy thì suýt chút nữa đã ngã lăn ra giữa đầm lầy luôn, hắn vội vàng đính chính:
- Cái đó....cái đó....à, Tân Địch Á tiểu thư, nếu muốn phán đoán phẩm hạnh của một người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Có thể ta.....à không, ý ta nói là gã Đan Ni Tư kia xác thật mới nhìn thì có vẻ hiếu sắc, nhưng trên thực tế thì không chừng gã cũng khá tốt đấy.
Chính cũng bởi vì đối tượng cũng là mình, nên Mộ Dung Thiên phải cực lực đính chính cho cái thân phận kia của mình rồi.
Tân Địch Á nghi hoặc hỏi:
- Thật sao? Nhưng ta lại nghĩ không có khả năng đó đâu.
Mộ Dung Thiên với bộ dạng như là đang chỉ điểm cho người lầm đường lạc bước, nghiêm túc nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, thật ra ta có quen với gã Đan Ni Tư kia. Theo ta được biết, hắn là một người rất tốt, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, thông minh tuyệt đỉnh, tâm địa thiện lương, sẵn lòng giúp người, thành thật nhiệt tình, hào sảng rộng rãi..........
Mộ Dung Thiên còn muốn dùng thêm tất cả những lời lẽ tốt đẹp mà hắn nghĩ ra được để phun ra một tràng, và cũng chẳng thèm để ý xem những lời đó có khiến người ta buồn nôn hay không nữa.
Tân Địch Á phì cười, nói:
- Sử Mật Tư, ta biết rồi.
Mộ Dung Thiên gật đầu, nói:
- Biết rồi là tốt, biết rồi là tốt.
Tân Địch Á lại tiếp:
- Ta biết ngươi nhất định là đang châm biếm hắn phải không? Bởi vì ngươi và hắn hoàn toàn tương phản nhau.
Mộ Dung Thiên suýt bị ngất đi lần thứ hai, trong lòng hắn tức muốn phát điên, đúng là càng bôi càng đen, giờ đây chỉ toàn gây ra phản hiệu quả không thôi.
Ánh mắt của Tân Địch Á chợt lộ lên nét ngưỡng mộ, nàng cười nói:
- Sử Mật Tư tiên sinh, đa tạ ngươi! Ngươi thật đúng là một người rất khôi hài, chỉ trò chuyện với ngươi một lúc thôi mà tâm trạng của ta trở nên tốt hơn rất nhiều rồi.
Mộ Dung Thiên còn đang lo lắng xem phải tìm những lời lẽ hay ho gì để nói tốt cho cái thân phận kia của mình thì lại chợt nghe Tân Địch Á nói tiếp:
- Thôi được rồi, Sử Mật Tư tiên sinh, ta phải trở về rồi, nếu không thì gia tộc sẽ phái người đi tìm ta mất. Lần sau chúng ta sẽ tái hội nhé.
Nói xong thì nàng đã tung người lướt đi như một cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn, dáng vẻ trông rất vui, so với bộ dạng u buồn cô tịch lúc nãy thì khác hẳn một trời một vực.
Nàng thì thoải mái rồi, nhưng trước khi bỏ đi thì đã bỏ lại tên sắc lang ở phía sau đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Rất hiển nhiên, Tân Địch Á đối với thân phận "Sử Mật Tư" thì rất có hảo cảm, thậm chí có thể nói là sùng bái nữa, thế nhưng đối với thân phận "Đan Ni Tư" quan trọng hơn thì dù một tí cũng không hợp nhãn chút nào. Rồi vì nàng không biết rõ quan hệ giữa hai người đó nên cứ thế mà tạo ra hai cảm nhận trái hẳn nhau, một là sùng bái và một là chát ghét.
Giờ đây trước mặt mỹ nhân, thân phận chính, phụ của hắn đều bị đảo lộn hết thảy, bất giác Mộ Dung Thiên thầm văng tục:
- Xui, con bà nó xui!
Hết
==========================
Chú thích:
[1] tiên nhập vi chủ: đến trước thì làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.