Dị Giới Dược Sư

Chương 177: Băng sơn




Mộ Dung Thiên thu lại tinh thần đang đặt trên bức hình Uất kim hương về, lẽ nào người trong lều là nữ nhân?
Mạt Khắc, Mạt Y cũng không giống như là có quen biết nàng, ôm cây đợi thỏ à? Kể ra bọn hắn cũng khá kiên trì đấy chứ.
Mộ Dung Thiên nhịn không được liền hỏi:
- Các ngươi nói mỹ nữ kia là đang ở trong ngôi lều đó à?
Mạt Khắc quay lại nói với Mộ Dung Thiên:
- Đúng rồi, nếu không thì bọn ta đến đây làm gì?
Mộ Dung Thiên trợn mắt:
- Không thiệt chứ hả, nếu chúng ta cứ chờ như vậy, lỡ như nàng ta vẫn không ra ngoài thì sao?
Lúc này hắn nghĩ rằng trên mặt của nữ nhân kia nếu chỉ nạm vàng thôi vẫn chưa đủ, ít nhất cũng phải là nạm kim cương thì mới được, nếu không thì thật không đáng ngồi chờ thế này.
Mạt Y hơi xấu hổ, cười nói:
- Biết sao hơn được. Nàng ta rất ít khi lộ diện, dù có đến nơi nào khác thì cũng sẽ dùng khăn để che mặt. Chỉ có lúc ở chung với gia tộc thì mới có thể nhìn thấy được chân diện mục của nàng ta. Nếu không phải ta và Tây Đức Ni tam công tử có chút ít giao tình thì ngay cả cơ hội này cũng không có đâu. Hì, chúng ta chỉ có thể cầu khẩn thần linh chúc phúc cho mình mà thôi.
Mạt Khắc chợt giơ tay ra hiệu:
- Suỵt, đừng lớn tiếng, coi chừng chúng ta lại phải về tay không đấy.
Mộ Dung Thiên đảo cặp mắt láo liên một vòng. Chờ đợi kiểu này mà không nắm chắc được kết quả, thật đúng là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, đúng là còn thua xa cả việc ở lại lều của mình hú hí với mấy mỹ nữ nhiều lắm. Đợi trễ thêm một chút nữa thì sẽ có thể cùng Lộ Thiến song tu rồi. Vừa nhớ đến nước da trắng nõn mềm mại cùng với thân thể mượt mà của tiểu Tinh Linh, Mộ Dung Thiên liền phải nuốt ực một ngụm nước miếng, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.Nhưng đã đến đây rồi, chưa gặp được chủ nhân mà đã bỏ đi thì thật là quá bất kính, hắn không thể làm gì hơn là tiếp tục ngồi đợi thôi.
- Nhị vị huynh đệ, ít ra bây giờ cũng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc nàng ta là ai chăng?
Mộ Dung Thiên đưa tay cầm lấy chiếc ly bằng ngọc bích dạ quang, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Việc đã đến nước này, chí ít thì hắn cũng biết được nàng mỹ nhân "khảm kim cương" kia là người có địa vị, nếu không thì đã sớm nhìn thấy mặt rồi. Thậm chí ngay cả tên cũng không biết thì đúng là oan, oan uổng quá sức.
Mạt Y vừa định lên tiếng, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng rèm khua động. Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang túp lều ở phía đối diện. Lúc này cửa lớn của ngôi lều đó đã mở ra, một nàng bạch y nữ tử nhanh nhẹn bước ra, Mộ Dung Thiên vừa trông thấy thì nhất thời ngừng cả hô hấp. Mái tóc đen huyền mềm mại như suối rũ xuống bờ vai, mày liễu môi anh đào đầy đặn thẳng tắp, điều đó cho thấy chủ nhân của chúng có thể so sánh với dụng mạo xinh đẹp của các Tinh Linh. Trên chiếc cổ trắng ngần của nàng có đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc bích, đồi ngực cao ngất như muốn xé tung lớp y phục để vượt ra ngoài, cùng với vòng eo nhỏ nhắn và cặp đùi thon dài mỹ miều, tất cả những thứ đó đều tạo nên những đường cong ưu mỹ khiến người ta vừa nhìn thấy liền phải giật mình. Cơ thể đó đúng là một vưu vật hoàn mỹ, tràn trề sức sống, và không thể tìm đâu ra được một khuyết điểm. Nếu miễn cưỡng phải chỉ là một chỗ khiếm khuyết thì đó chính là nhãn thần rất lạnh lùng của mỹ nhân. So với các nữ tữ Băng Sương tộc mà Mộ Dung Thiên đã gặp được tại Thập Bát Thiên Đường thì mỹ nhân trước mắt đây còn có vẻ lạnh lùng hơn nhiều. Bất luận là ai hễ tiếp xúc với ánh mắt của nàng thì đều sẽ có cảm giác như bị rơi vào hầm băng vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà phải rùng mình lạnh gáy. Nhưng cũng chính ánh mắt đó lại tựa như đang ẩn chứa một ma lực yêu dị rất tà quái, khiến cho tâm linh của kẻ khác như bị hút chặt, không tài nào rời ánh mắt khỏi nàng được.
Mộ Dung Thiên nhìn đến như ngây như dại, không phải là vì khuôn mặt đó mỹ lệ tuyệt thế, mà nó lại khiến cho hắn nhớ đến một nữ nhân khác, bất luận là khuôn mặt, vóc dáng hay khí chất, tất cả đều giống như một cố nhân của hắn.
Hai huynh đệ Mạt Khắc cũng không khác hắn là bao. Thậm chí bọn họ còn không thể nổi lên bất cứ một ý nghĩ khinh nhờn nào đối với mỹ nhân nữa, thật giống như là đang gặp được Băng Tuyết thần nữ vậy.
Bạch y nữ tử dường như không thấy gì hết, kể cả ba người bọn Mạt Khắc như đang bị hớp hồn ngồi gần đó. Nàng chỉ hơi nheo mắt nhìn lướt qua một chút, rồi thu hồi ánh mắt, và tiếp tục đi về hướng xa xa.
- Sột soạt, sột soạt....
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên làm hai huynh đệ Mạt Khắc giật mình tỉnh lại, nhưng họ liền thấy ngay Mộ Dung Thiên đã rời khỏi chỗ ngồi và đang đuổi theo về hướng mà bạch y nữ tử vừa đi tới.
Hai huynh đệ kinh hãi, gọi lớn:
- Đan Ni Tư tiên sinh, không được đâu.
Bọn họ tưởng rằng Mộ Dung Thiên thấy sắc thì nổi tà tâm, nhưng nữ tử đó cũng giống như Long nữ vậy, trăm ngàn lần không thể chọc vào được.
- Để chư vị đợi lâu rồi...
Cùng lúc đó, một vị hoa phục thanh niên từ một ngôi lều khác thong thả bước ra. Lúc này gã thấy hành động của Mộ Dung Thiên như vậy thì cũng giật mình kinh hãi, hô lớn:
- Ấy, chớ!
Nhưng không biết là Mộ Dung Thiên có sắc đảm ngập trời hay là vì nguyên do nào khác, hắn căn bản không hề quay đầu lại, cứ tiếp tục chạy theo hướng của nữ tử nọ.
Nghe có tiếng bước chân theo phía sau, nữ tử quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân mặt đen đang chạy đến trước mặt mình.
- Tiêu Băng!
Nữ tử nghe gọi thì khẽ cau mày liễu, không hiểu được ý của Mộ Dung Thiên. Nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, nên liền lui lại một bước.
Mộ Dung Thiên khích động đến nỗi khó kìm nén nổi:
- Là ta đây, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Mộ.....ẹc....là người ngồi cùng bàn với ngươi khi còn nhỏ đó.
Nữ tử lạnh lùng thốt:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi.
Ngay cả thanh âm giọng nói cũng hoàn toàn giống y chang, đều là thanh âm rất tự nhiên và ưu mỹ, chuyên cự tuyệt người đến tìm mình từ ngoài ngàn dặm. Thế nhưng Mộ Dung Thiên cũng nhanh chóng nhận ra được nàng không phải là Tiêu Băng, vì đôi tròng mắt trắng bạch như sương, hiển nhiên đó là điều mà người địa cầu không thể có được. Không hiểu sao hai con người tại hai thế giới khác nhau mà lại giống hệt nhau như khuôn đúc thế?
Nhìn thấy Mộ Dung Thiên đứng nhìn mình đến ngây ngốc, nữ tử kia lại cho rằng hắn cũng chỉ là mượn cớ để tiếp cận mình mà thôi. Kỳ thật thì lần này gia tộc ép nàng đến tham gia đại hội hải liệp, vốn là muốn nhân dịp này mà tìm một vị hôn phu có địa vị, bối cảnh và thực lực xuất chúng một chút, chứ không thì bản thân nàng rất có phản cảm với việc này. Giờ đây đối với sự quấy rầy của Mộ Dung Thiên thì lại càng chán ghét hơn, nàng chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, thấy hắn không có giải thích gì nữa thì liền xoay người bỏ đi.
Qua một lúc sau, Mộ Dung Thiên mới thở dài một hơi, rồi quay trở lại chỗ ngồi của bọn Mạt Khắc. Thấy vẻ mặt bọn họ lộ vẻ kỳ quái, hắn mới giải thích:
- Xin lỗi ta đã thất lễ, nhưng nàng ta nhìn rất giống với một vị cố nhân đã từng lớn lên cùng với ta.
Ba người bọn Mạt Khắc đều nhìn nhau và thầm nghĩ, tiểu tử ngươi sao không nghĩ ra lý do nào khác mới mẻ hơn một chút, chiêu này đã được nhiều người dùng qua rồi. Tuy nghĩ vậy, nhưng bọn hắn đều không nói ra, chỉ biết trong lòng là đủ rồi, vì còn phải lưu lại cho hắn chút mặt mũi để hắn còn đường thoái lui nữa.
Hoa phục thanh niên nhìn Mộ Dung Thiên dò hỏi:
- Vị này là?
Mạt Khắc vội vàng giới thiệu:
- Đây là Đan Ni Tư tiên sinh, Hồi Xuân Đường của hắn vừa mới khai trương gần đây nhưng sinh ý rất thịnh vượng, đan dược của hắn hiện nay đang được người người ở khắp nơi trên đại lục tranh nhau mua rất nhiều. Có lẽ Tây Đức Ni công tử cũng đã từng nghe nhắc đến chứ?
Mạt Khắc quả nhiên là một thương nhân lanh lợi khéo léo. Nếu như ở trước mặt đám công tử nhã sĩ mà nhắc đến cái tên "Kim thương bất đảo" thì thật là thô tục, bởi vậy nên hắn mới nói tránh đi, khéo léo tâng bốc danh khí của Mộ Dung Thiên, và che đi những gì không cần phải phơi bày lộ liễu ra ngoài.
Tây Đức Ni nghe vậy thì tỉnh ngộ ngay, vội nói:
- Thật hân hạnh! Ngưỡng mộ đã lâu!
Danh khí của Mộ Dung Thiên ngày hôm nay quả nhiên là nổi như cồn, nhưng chẳng qua địa vị của hắn còn rất thấp, nên người gặp qua hắn cũng không có mấy ai.
Rồi Mạt Khắc lại nói tiếp:
- Vị này chính là Tây Đức Ni công tử mà ta đã nhắc đến, là một nhân tài ưu tú trong lớp trẻ của Niêm hoa Áo Lý gia tộc. 
Áo Lý là một huyết kế gia tộc rất kỳ quái trên đại lục, bọn họ rất thích hoa, đồng thời cũng dùng hoa làm vũ khí. Võ công của từng người trong gia tộc đều có liên quan đến hoa, ngay cả với sự khác biệt giữa đẳng cấp và thực lực cũng dùng hoa hoặc những gì khác có liên quan đến hoa để phán đoán. Nói chung, tất cả những gì thuộc về gia tộc này đều có liên quan đến hoa.
Hơn phân nửa nam tử của Áo Lý gia tộc đều là những nhân vật phong lưu nhã nhặn, còn nữ tử thì đều là những mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng điều thần kỳ nhất chính là từ cơ thể của các nàng lúc nào cũng đều tỏa ra mùi thơm của hoa rất tự nhiên. Mỗi lần đi đến đâu cũng đều lưu lại chút hương vị, kéo dài rất lâu mới tan.
Nam tử của Áo Lý gia tộc lấy văn nhã làm điều quang vinh, trước lúc tiếp khách đều phải tắm rửa thay y phục và dâng hương, đó là đối với một lễ tiết nho nhỏ. Còn riêng vị Tây Đức Ni tam công tử này thì lại càng đặc biệt phải chú ý tới hơn.
Mộ Dung Thiên không có hứng thú đối với gã, chỉ nhàn nhạt "à" một tiếng, nói thêm vài đôi câu khách khí rồi thì đầu óc cứ bị mỹ nhân lạnh lùng như băng lúc nãy chiếm mất. Nếu nơi đây đã là doanh địa của Áo Lý gia tộc, vậy thì thân phận của mỹ nhân lúc nãy hiển nhiên cũng không tầm thường, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng không nhịn được mà phải lên tiếng hỏi:
- Tây Đức Ni công tử, không biết vị bạch y nữ tử vừa rồi là ai thế?
Huynh đệ Mạt Khắc thấy hắn hỏi ra trắng trợn như thế thì có hơi chút ngượng ngùng, còn Tây Đức Ni ho khan một tiếng rồi nói:
- À, đó là xá muội Tân Địch Á, nhưng nàng ấy chỉ thích hoa chứ không hề có hứng thú với nam tử chút nào. Vả lại, võ công của Tân Địch Á rất cao cường, nói ra thật là xấu hổ, kẻ làm đại ca như ta đây cũng phải thua kém nữa là.
Rốt cuộc gã cũng phải lên tiếng ngầm đề tỉnh Mộ Dung Thiên, cho hắn biết khó mà rút lui, đừng dại dột theo đuổi mỹ nhân để khỏi phải nuốt trái đắng dưới tay Tân Địch Á.
Mộ Dung Thiên sớm đã đoán như vậy, nên cũng không ngạc nhiên, hắn gật đầu mấy cái rồi lại rơi vào trạng thái trầm tư. Hai huynh đệ Mạt Khắc, Mạt Y cũng rơi vào tình trạng "say vì người chứ không say vì rượu", họ đến đây vì mỹ nhân, nay đã gặp được thì tinh thần cũng chẳng còn yên ổn nữa, nhưng Tây Đức Ni trái lại thì biết rõ nhiều người sau khi gặp được Tân Địch Á thì thần hồn đều bị điên đảo mê đắm, nên gã cũng không mấy lưu tâm, vẫn cứ nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
oooOooo
Buổi tối hôm đó, sau khi cùng Lộ Thiến song tu xong, tiểu Tinh Linh thỏa mãn chìm vào giấc mộng đẹp, còn Mộ Dung Thiên thì bị mất ngủ. Từ lúc gặp được Tân Địch Á, hắn vẫn nhớ mãi không quên. Trong đầu óc của hắn chỉ tràn ngập hình bóng của nàng, dù có xua đuổi cách nào cũng không thể được, thậm chí trong lúc song tu vừa rồi, lúc nào hắn cũng tưởng tượng Lộ Thiến chính là hình bóng của mỹ nhân, nên lại càng hưng phấn hơn bao giờ hết.
Hình bóng của Tân Địch Á lúc này đang vương vấn trên chiếc đồng hồ báo thức, đột nhiên nó trở nên mơ hồ, rồi thay vào đó là khuôn mặt của Tiêu Băng dần dần hiện rõ ra. Nhưng hình ảnh của Tiêu Băng không lâu sau cũng mờ nhạt đi, rồi đến khi nó hiện rõ trở lại thì hóa ra hai khuôn mặt của Tiêu Băng và Tân Địch Á lại nhập vào nhau, khiến Mộ Dung Thiên không thể nào phân biệt được đâu là Tiêu Băng, đâu là Tân Địch Á. Dung mạo tuyệt mỹ, vóc dáng bốc lửa, nhãn thần lạnh lùng, vô luận là bề ngoài hay khí chất, hành động hay ngôn ngữ, hoặc là một động tác rất nhỏ, tất cả đều giống nhau như khuôn đúc vậy.
Tuy nhiên, dù Tiêu Băng có danh xưng là Băng Sơn mỹ nữ, nhưng nàng đối với mình thì không lãnh đạm đến như vậy. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Mộ Dung Thiên liền nổi lên một loại tư vị không thể dùng lời để giải thích được, đồng thời cũng lập tức nảy ra quyết định cường liệt không thể nào ức chế được: chinh phục nàng! Bất kể phải dùng tới thủ đoạn nào, nhất định phải làm tan chảy tòa núi băng đó ngay trước mặt mình mới xong.
Hắn đã bỏ lỡ một lần cơ hội, vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua lần thứ hai được.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.