Dị Giới Dược Sư

Chương 163: Thản bạch




Trong lúc Mộ Dung Thiên đang tràn đầy hi vọng, những lớp áo ngoài của Mâu Cơ dần dần được cởi ra, tuy nhiên, điều khiến người ta thất vọng nhất chính là ở bên trong nàng còn mặc một bộ nội y bằng da cá, che đậy rất kín đáo, cả một sợi lông cũng không nhìn thấy được.
Trông thấy ánh mắt của Mộ Dung Thiên nhanh chóng chuyển từ hưng phấn sang thất vọng, Mâu Cơ rất cao hứng. Khà, muốn "ăn đậu hủ" của bổn tiểu thư đâu dễ vậy chứ.
Dù không thể thưởng thức được "vẻ đẹp bên trong" nhưng chỉ cần được nhìn những gì ở đằng sau lớp ngoại y cũng đỡ thèm rồi. Ngực của Mâu Cơ không còn bằng phẳng như trước kia nữa, mà sau ba tháng điều dưỡng thì đã có chút thành tựu, giờ đây nơi đó đã thấy xuất hiện hai gò lớn. Chỉ cần thêm vài tháng nữa thì rất có khả năng sẽ đạt đến bậc "bá" rồi.
Mâu Cơ cố ý ưỡn ngực, đắc ý giống như là đang muốn khoe khoang vậy. Tuy nàng là một nữ hài điêu ngoa lớn mật, nhưng lại không phóng đãng, dù thật sự có muốn "lộ" ra trước mặt nam nhân thì cũng chỉ "lộ" một chút mà thôi, và chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy chút ít dũng khí của nàng rồi. Tuy nhiên, bình thường nàng cũng bị Mộ Dung Thiên mượn cớ "quan sát hiệu quả" mà đã nhìn qua mấy lần, nên cũng không thể nói là chưa từng bị hắn xem qua, tất nhiên là vẫn còn cách một lớp y phục. Mộ Dung Thiên dù có to gan lớn mật đến mấy đi nữa thì cũng không dám quá phận với nàng tiểu công chúa của Long tộc, nếu lỡ gặp chuyện không may thì sẽ chẳng có ai bảo vệ hắn được.
Mâu Cơ nhẹ nhàng ngâm mình trong nước, nàng bỗng cảm thấy toàn thân thư sướng, trong lòng thầm nghĩ tên quỷ mặt đen này đúng là biết hưởng thụ. Nàng rất thích căn nội đình với cảnh trí khác biệt của Mộ Dung Thiên, nàng cảm thấy Long tộc tuy giàu có nhưng không có một địa phương nào có được sự thiết kế tốt thế này, thật giống như động thiên phúc địa vậy. Mâu Cơ đã yêu cầu Mộ Dung Thiên vẽ lại một bức đồ án, đồng thời năn nỉ phụ thân nàng bất luận thế nào cũng phải xây cho được một khu nhà như vậy, nếu không thì sau này nàng sẽ không quay về đó ở nữa.
- Quỷ mặt đen, ngươi có phiền phức gì hãy nói ra đi, bổn tiểu thư sẽ giúp ngươi giải quyết.
Sau khi bộ ngực của Mâu Cơ đã có được hiệu quả, nàng liền khôi phục lại cách xưng hô cũ, mà Mộ Dung Thiên cũng chẳng quan tâm. Chỉ là một cách gọi mà thôi, nhưng như vậy lại có vẻ thân mật hơn, sau này dù có vòi vĩnh gì thì cũng thoải mái hơn.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:
- Cũng không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi. Không cần phải làm lớn chuyện ra, khiến cho Mâu Cơ tiểu thư ngươi phải đích thân xuất động.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Dù Mâu Cơ ngươi có ngang ngược thế nào đi nữa thì lúc này cũng không thể giúp được ta. Sự phiền toái của lão tử là do phụ thân Mạch Khắc Tắc Nhĩ của ngươi mang tới đó thôi." Thì ra gã bạch khôi (giáp trắng) chiến sĩ đã từng cảnh cáo Mộ Dung Thiên là không được nhắc đến chuyện đêm mai tới Long đảo cho Mâu Cơ biết, nếu không thì đến lúc đó hắn sẽ bị mất mặt. Do đó mà Mộ Dung Thiên thật không dám lỗ mãng.
oooOooo
Khoảng cách từ Gia Đồ Thác đến Long đảo cũng gần với khoảng cách từ đó đến thành Bì Đa Tư, có lẽ cũng gần ba trăm dặm. Nếu cưỡi hải báo, một loại động vật bơi trong nước như đi trên đất bằng, thì chỉ mất nửa ngày là tới. Khi trời vừa sẩm tối, Mộ Dung Thiên liền y đúng giờ mà tới Long phủ của Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Tuy hắn đã từng cùng Mâu Cơ lén tới bảo khố mấy lần, nhưng những lần đó đều nhằm vào ban đêm, vốn nhìn không rõ sự vật gì. Chỉ có lần này là lần đầu tiên hắn tới đây khi trời vẫn còn sáng.
Người ra tiếp đãi hắn chính là gã bạch khôi chiến sĩ của Long tộc - Tây Mông. Suốt dọc đường đi, Mộ Dung Thiên không ngừng tán thưởng sự hùng vĩ to lớn của Long phủ, thật chẳng khác nào một phiên bản khác của Tử cấm thành vậy, bên trong còn có vô số đường đi nước bước, y hệt như một lưới nhện. Nếu không có ai dẫn đường thì người ta sẽ rất có thể bị lạc đường. Mộ Dung Thiên vốn tưởng bên trong Long phủ sẽ có rất đông cường giả, bất luận nhìn đâu cũng có thể thấy được vài người, nhưng hắn thật bất ngờ vì không hề thấy được một bóng cường giả nào. Tuy nhiên, hắn lại có một cảm giác kỳ quái, đó là trong mỗi bụi hoa, trên thân cây, thậm chí là dưới đất hay trong ao hồ đều có ẩn chứa sự uy hiếp. Đó là một cảm giác rất kỳ quái, có lẽ nó chính là xúc giác nhạy bén đối với hiểm nguy của một người đã từng trải qua sinh tử tồn vong cũng nên. Dường như ngay cả mấy lão nô chăm sóc cây cỏ hoặc quét dọn thì cũng không đơn giản chút nào.
Đối với lực lượng của nơi này, Mộ Dung Thiên chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: Ngọa hổ tàng long.
- Tây Mông huynh, không biết quý đảo chủ tìm một kẻ vô danh tiểu tốt như ta có chuyện chi thế?
Trước khi diện kiến Mạch Khắc Tắc Nhĩ, hắn phải thăm dò ý tứ của đối phương một chút để chuẩn bị tâm lý cho tốt, tránh cho mình lúc đó không bị rơi vào thế bị động. Đối phương không phải là người tầm thường, y có thể bóp chết mình dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Tây Mông đáp mà không quay đầu lại:
- Xin lỗi Đan Ni Tư tiên sinh, chuyện này ta cũng không biết. Lâu nay không một ai có thể đoán được tâm tư của đảo chủ cả, nhưng những vị khách được lão nhân gia mời đến đây cũng không nhiều. Ta nghĩ hẳn là ngươi cảm thấy rất vinh hạnh.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Vinh hạnh cái rắm! Nếu không phải bị bắt buộc thì lão tử cũng chẳng thèm đến nơi này làm chi." Hắn nghe Tây Mông nói vậy thì cũng bắt đầu hơi lo lắng. Mạch Khắc Tắc Nhĩ có vẻ như là một người hỷ nộ vô thường, không khác với lời Mâu Cơ nói là bao. Loại người này thông thường cũng tương đối nguy hiểm. Người xưa có nói "không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật", chỉ mong y sẽ nể mặt những nhân vật cao tầng có quan hệ tốt với mình trong gới thượng lưu mà sẽ không làm quá mức.
Nhưng hiện giờ xem ra, bùa hộ thân của hắn không có tác dụng rồi. Giờ đây vận mệnh của hắn hoàn toàn nằm trong một ý niệm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ.
Cuối cùng khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy bóng lưng đang đứng khoanh tay của Mạch Khắc Tắc Nhĩ thì trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác như bị núi cao đè xuống. Nội hàm của y hoàn toàn tương phản với Bố Luân Đặc. Trên người y là một loại khí thế như sóng dậy ba đào, bá đạo tuyệt luân, chúng cứ từng lớp từng lớp ép tới không ngừng. Thân y cao lớn hùng vĩ, so với Mộ Dung Thiên thì ít nhất còn cao hơn cả một cái đầu.
- Đảo chủ, Đan Ni Tư tiên sinh đã đến.
Tây Mông vừa nói xong thì hành một lễ rồi lui ra.
Vị đảo chủ của Long đảo chậm rãi xoay người lại, thần quang từ hai mắt y bắn ra bốn phía, chúng giống như thực chất vậy, khiến người ta nhìn thấy mà phải run sợ. Bất luận là ai khi nhìn thấy y thì tuyệt đối sẽ không hoài nghi gì, người này khẳng định là một siêu cấp cường giả rồi.
Đứng trước mặt Mạch Khắc Tắc Nhĩ, Mộ Dung Thiên cảm thấy mình giống như một tên ăn mày đứng trước mặt một tỷ phú, và cảm thấy tự ti mặc cảm. Nhưng hắn liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó cao giọng thốt:
- Sớm đã nghe đến đại danh của đảo chủ, hôm nay tại hạ hân hạnh được gặp, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt. Đảo chủ khí vũ hiên ngang, anh tư bất phàm, thần quang tỏa chiếu. Lòng ngưỡng mộ của tại hạ với đảo chủ thật giống như là nước sông cuồn cuộn, chảy hoài không dứt, lại như nước lũ tràn bờ, càng không thể vãn hồi.
Dù không biết Mạch Khắc Tắc Nhĩ tìm mình vì chuyện gì, nhưng người xưa có câu "sở vị thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên", bất luận là ai thì cũng đều thích nịnh hót. Do đó mà khi Mộ Dung Thiên vừa giáp mặt đối phương thì đã lập tức tuôn ra một tràng.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ vừa nghe những lời ấy thì khí thế "long uy" đầy áp đảo của y liền lập tức không công mà tự phá, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ta dám bảo đảm ngươi chính là một trong số những thương nhân gian hoạt vô sỉ nhất!
Mộ Dung Thiên khiêm tốn đáp lại:
- Đâu có, đảo chủ quá khen rồi.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười nói:
- Thế nào, câu nói vừa rồi của ta lại là một câu khen ngợi sao?
Mộ Dung Thiên làm mặt dày, cười nói:
- Đối với người bình thường thì có lẽ không phải, nhưng đối với thương nhân thì đúng là như vậy. Thật ra, tài phú của một thương nhân lại có quan hệ trực tiếp với sự gian hoạt vô sỉ của hắn.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ biết nếu cứ tiếp tục đùa với hắn như vậy thì sẽ không thể nói vào chuyện chính được, vì vậy nên y vội cười nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, chúng ta hãy nói sang tiểu nữ Mâu Cơ đi.
Mộ Dung Thiên vừa nghe vậy thì trái tim lập tức nhảy thình thịch. Tới rồi! Khẳng định là việc Mâu Cơ qua lại với hắn đã bị Mạch Khắc Tắc Nhĩ biết rồi, nhưng không biết rốt cuộc là y biết được nhiều hay ít?
Mạch Khắc thản nhiên nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, dường như ngươi và Mâu Cơ đã giấu ta mà lén vào bảo khố lấy đi vài món đồ đúng không?
Mộ Dung Thiên vừa nghe xong lời đó thì trong lòng cả kinh. Có Mâu Cơ làm nội gian nên những chuyện đó được tiến hành rất bí mật, vậy mà không ngờ lại bị bại lộ. Tuy nhiên, theo khẩu khí của Mạch Khắc Tắc Nhĩ thì sự tình cũng không nghiêm trọng lắm, trong đó hẳn là còn có không ít đường để thương lượng. Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, gượng gạo nói:
- Đảo chủ quả nhiên là thần thông quảng đại. Đúng rồi, sao người lại biết được thế?
Thấy Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói năng nhẹ nhàng từ tốn, nên Mộ Dung Thiên cũng đáp lại càng nhẹ hơn, giọng điệu giống như là tới nhà bạn cũ lấy chút đồ vật mà quên không cho y biết vậy. Y biết mình không thể phủ nhận, nếu không thì đó là lừa gạt, là bất kính; đến lúc đó chỉ e Mạch Khắc Tắc Nhĩ sẽ phẫn nộ thì nguy.
Đối với sự "thẳng thắn" của hắn, hoặc có thể gọi đó là sự vô lại của hắn, Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng đành chịu thua, chỉ có thể khoan dung mà không tiện xử lý nghiêm túc. Hơn nữa y cũng chẳng để mấy món bảo vật ấy vào mắt, do đó nên y cũng sảng khoái nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, chuyện giữa Mâu Cơ và ngươi thì ta có biết được đôi chút. Đối với khuyết điểm của tiểu nữ, kẻ làm phụ thân như ta từ trước tới nay vẫn không có cách nào để bù đắp được. Cách dùng dược của Đan Ni Tư tiên sinh thật là thần kỳ!
Y nói tới đây thì cứ tấm tắc khen ngợi mãi. Là người đứng đầu một gia tộc có sở hữu quá nhiều bảo vật, nhưng y lại vô kế khả thi, và rốt cuộc lại để cho một thương nhân nho nhỏ giải quyết vấn đề khó khăn này, vì thế mà lời y vừa thốt chính là được phát ra từ nội tâm của y vậy.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại nói:
- Những món mà ngươi đã lấy đi thì coi như là chút thù lao nho nhỏ, vậy nên ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ, có những lời này của y thì xem ra an toàn rồi. Nhưng lúc này ngữ khí của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại đột nhiên thay đổi:
- Nhưng buổi tối hôm trước, hành động và lời nói của Đan Ni Tư tiên sinh hình như có chút sai trái phải không?
- Ngày hôm trước?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình, hắn lập tức nhớ ra cái hôm mà nhũ phong Mâu Cơ đã có chút thành tựu, điều đó khiến cho sắc tâm của Mộ Dung Thiên đại động, hắn tưởng rằng bên trong nội đình của mình rất an toàn nên mới nói với nàng là nếu muốn đạt hiệu quả nhanh chóng thì phải kích thích một chút, rồi dụ cho Long nữ cởi áo ngoài ra. Chỉ tiếc là rốt cuộc Mâu Cơ đã lựa chọn không rút ngắn thời gian, vì vậy mà cho đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy rất tiếc nuối.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
- Mâu Cơ qua lại với ngươi vì việc đứng đắn thì ta cũng không nói gì, nhưng nếu Đan Ni Tư tiên sinh còn có ý đồ xằng bậy......
Nói tới đó thì y bỏ lửng câu nói, nhưng tiếp lời y là một đạo bạch quang chợt lóe lên trong không trung, sau đó thì lại có một hòn giả sơn ở cách đó chừng hơn mười thước bị cắt ra thành hai mảnh và từ từ rơi xuống, vết cắt trơn nhẵn y như là vết cắt đậu hũ vậy.
Mộ Dung Thiên không hề thấy được y xuất thủ thế nào. Nếu nhát đao vừa rồi mà nhắm vào mình thì sẽ ra sao? Không cần nói thì cũng đủ biết hậu quả chỉ có một chữ: chết. "Trên chữ sắc là một lưỡi đao", cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng hiểu được cái đạo lý này. Lúc này mồ hôi của hắn tuôn ra như mưa, vội vàng nói:
- Không, tại hạ không dám nữa!
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hài lòng nói:
- Tốt, như vậy thì mọi người sẽ đều vui vẻ thôi.
Sau khi hết sợ, Mộ Dung Thiên vẫn còn một chút vui mừng, bởi vì hắn vốn tưởng rằng chuyến đi này sẽ bị truy cứu về vụ trộm đồ trong bảo khố, nhưng xem ra bây giờ đã đoán sai, những món bảo vật mà mình đã "mượn" cũng không cần phải trả lại. Chỉ cần khi mình ở gần Mâu Cơ mà biết kiềm chế dục niệm thì con đường phía trước sẽ được bình bình an an lắm vậy.
- Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì nữa. Đan Ni Tư tiên sinh, nếu tối nay ngươi không bận gì thì mời theo ta đến dự một buổi yến hội quan trọng một chuyến. Những người tham dự lần này đối với việc buôn bán của ngươi rất có quan hệ đó.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.