Dị Giới Dược Sư

Chương 129: Tiêu hao




Mông Na Lâm cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy gã rất kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không hề xem nhẹ thực lực của đối thủ. Gã đã điều tra rõ ràng những phương thức chiến đấu quen thuộc của Mộ Dung Thiên, nhưng chỉ không ngờ được là hắn lại chủ động tấn công.
Hắc Ám Chi phối giả cũng là một chức nghiệp có lực phòng ngự rất mạnh, nên Mông Na Lâm không hề hoang mang chút nào, gã đưa Hắc Ám nguyên tố thuẫn tới trước mặt, để nghênh đón Hỏa đao đánh tới.
Nhưng trước khi năm thanh Hỏa đao cong cong có hình thù kỳ lạ kia chạm vào Hắc Ám nguyên tố thuẫn, thì chúng tựa như có sinh mệnh vậy, đột nhiên thay đổi đường bay và vẽ lên một vòng cung rồi bay lướt ngang bên sườn của Mông Na Lâm.
Người thông minh như gã mà cũng bị bất ngờ và không thể lý giải được, rốt cuộc đây là chuyện gì thế này, chẳng lẽ có gì sơ xuất? Một cường giả mà lại có thể mắc phải sai sót sơ đẳng như vậy sao, ngay cả phương hướng của kỹ năng phi hành công kích mà cũng đoán sai?
Trong lúc Mông Na Lâm còn chưa dám xác định đường bay của năm thanh đao kia có phải là đòn công kích thật sự hay không thì đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của khán giả, còn gã đối thủ ở trước mặt mình thì lại đang nở nụ cười đầy giảo hoạt.
Khi Mông Na Lâm cảm thấy không ổn thì phía sau cổ chợt thấy nhói lên ba lần, rồi sau đó liền có một luồng kình lực nóng rực xâm nhập vào nội thể, giống như bị nướng vậy. Gã rên lên một tiếng, lần đầu tiên gã bị chút thua thiệt về mặt phòng ngự, Hắc Ám đấu khí mặc dù mạnh mẽ bá đạo song vẫn phải phòng ngự từ trước, khác hẳn với Hoạt Tính Hộ Thể đấu khí, bị xâm nhập vào thân thể rồi vẫn có thể hóa giải một cách nhàn nhã.
Cũng may là Mông Na Lâm đã từng thân kinh bách chiến [1], là người có phản ứng nhanh nhẹn. Gã nhớ rõ lúc Mộ Dung Thiên mới phát động thế công thì có cả thảy năm thanh Hỏa đao hình thù kỳ lạ, nhưng hiện tại mình mới trúng có ba, vậy hẳn là còn hai thanh. Do đó, Mông Na Lâm không hề xoay người lại mà lập tức nằm sấp xuống. Tuy rằng tư thế có vẻ khó coi, nhưng phán đoán lại vô cùng chính xác, vì hai thanh Hỏa đao liền bay xẹt qua gáy gã. Nếu vừa rồi gã quay đầu lại, nói không chừng đã bị thương hai mắt rồi.
Mộ Dung Thiên chụp lấy hai thanh Hỏa đao bay về tới tay, tung hứng xoay chuyển chúng như làm xiếc. Hắn không vội tấn công ngay mà chỉ nheo mắt nhìn Mông Na Lâm đang quỳ rạp trên mặt đất đầy vẻ giễu cợt.
Mông Na Lâm vừa sợ vừa giận. Gã thật sự không hiểu nổi vì sao mấy thanh Hỏa đao kia lại biết bay ngược trở về như là có mắt vậy.
Bình luận viên dường như cũng có nghi hoặc giống gã nên thốt lên:
- Oa, rốt cuộc đó là chiêu thức gì thế này? Kỹ năng phóng Hỏa đao đi và lại có thể khiến chúng bay một vòng tròn trên không rồi quay lại. Theo khoảng cách mà chúng phi hành, nhất định là không thể thao túng từ xa. Cho dù là Ma pháp sư thì cũng không thể thao túng kỹ năng của mình ở một khoảng cách xa như vậy được! Có phải kỹ thuật bên trong đó được ẩn chứa những điều xảo diệu mà người sử dụng không nuốn cho kẻ khác biết hay không? Xem ra mỗi lần chiến đấu thì La Địch đồng học đều tạo ra những vui mừng bất ngờ mới cho chúng ta!
Tuy nhiên, y cảm thấy nói vậy thì có phần bỉ mặt Mông Na Lâm quá, nên lại bổ xung thêm một câu:
- Đương nhiên, Mông Na Lâm đồng học cũng còn rất nhiều kỹ năng của Hắc Ám hệ mà vẫn chưa dùng tới, cũng không thể khinh thường.
Mấy thanh đao có thể lượn vòng đó được làm dựa trên nguyên lý Boomerang trên địa cầu, khi chịu lực cản không khí đủ lớn sẽ khiến những thứ có khối lượng tương đối nhẹ bay ngược trở lại nơi xuất phát. Thần Phong đại lục vốn không có vật như vậy, nên Mông Na Lâm mới không biết để đề phòng, vì thế đã bị trúng chiêu ngay.
Mộ Dung Thiên vẫn thản nhiên đùa nghịch hồi lực đao, đồng thời ném Băng tiên trên tay phải xuống đất. Hành động kỳ quái này lại khiến cho mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Nhưng tiếp theo đó thì họ lại càng bất ngờ hơn vì Băng tiên sau khi rời khỏi tay của Mộ Dung Thiên thì không hề nằm bất động một chỗ, mà nó liền hóa thành một con linh xà thật dài, trườn tới trước mặt Mông Na Lâm, rồi thân rắn mới dựng thẳng lên, ngẩng cao cái đầu hình tam giác, chiếc lưỡi phun ra thụt vào không ngừng, đôi mắt rắn thấp thoáng phát ra tia sáng lạnh lẽo, nhìm chằm chằm vào đối thủ. Bộ dáng của nó trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công đối phương vậy.
Hàn băng cứng rắn là thế, vốn không một ai có thể nghĩ rằng khi nó vào tay Mộ Dung Thiên thì lại có thể linh hoạt như Mộc hệ đến vậy, thậm chí lại còn linh hoạt hơn cả Mộc hệ nữa, thật là quái lạ vô cùng. Trước kia, mọi người đều rõ Mộ Dung Thiên nhờ biết khéo léo vận dụng linh lực mà nổi danh, nhưng cũng không ngờ hắn lại có thể đạt tới cảnh giới tối cao là đăng phong tạo cực như vậy. Quả thật là trình độ ấy đã đạt gần tới cấp Thần trong truyền thuyết, và có khả năng phá vỡ sự hạn chế về đặc điểm của các loại nguyên tố. Lẽ tất nhiên, đây cũng không phải là Mộ Dung Thiên có khả năng giống như Lộ Thiến mà chế tạo ra sinh mệnh cho những con rối; kỳ thật, đó chỉ là một loại kỹ năng điều khiển từ xa mà thôi, vì linh xà vẫn là vật chết. Nếu là chiếc roi thường, Mộ Dung Thiên vẫn có thể khống chế nó, nhưng nếu biến nó thành hình thái thế này thì cũng có thể tạo nên áp lực mạnh cho địch nhân.
Tất cả mọi người đều biết, trong lúc rắn vồ mồi, nếu nó không phát động tấn công thì thôi, chứ một khi đã tấn công rồi thì động tác sẽ nhanh như chớp. Do đó, dù biết đây chỉ là do linh lực biến hóa nên, nhưng Mông Na Lâm nhìn con linh xà kia mà không dám chậm trễ ứng phó. Bởi lẽ nó trông rất giống thật, chiếc đầu rắn còn đung đưa qua lại, tựa như đang muốn tìm sơ hở của con mồi vậy.
Bỗng nhiên chiếc đầu rắn đang thè lưỡi phun phì phì kia chợt hạ thấp xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước nào, miệng nó mở rộng, rồi mổ nhanh về hướng Mông Na Lâm. Nếu bị nó cắn trúng, tuy răng nanh không có độc nhưng Băng hệ đấu khí sẽ không ngừng ào ạt xâm nhập vào nội thể của nạn nhân.
Mông Na Lâm hiểu rõ điều đó, nên gã lập tức phóng xuất Hắc Ám thuẫn gồm đủ công thủ, định là sẽ phá hủy nó.
Nào ngờ đầu rắn khi sắp chạm vào Hắc Ám thuẫn liền đột ngột dừng lại, rồi lập tức lùi về sau, khôi phục lại trạng thái rình mồi khi nãy, tiếp tục kiên nhẫn tìm kiếm sơ hở của địch nhân. Ngay khi Mông Na Lâm vừa thu thuẫn trở lại thì đầu rắn lại lập tức tấn công, tốc độ thật quá nhanh, khiến cho gã dù muốn tránh cũng tránh không kịp, nên lại phải dùng Hắc Ám thuẫn để đỡ đòn. Còn linh xà lúc này thì lại ngừng lại, rụt đầu trở về.
Bình luận viên là người đầu tiên nhìn ra được mục đích của Mộ Dung Thiên, nên hưng phấn nói:
- Chiêu số thật là tuyệt diệu. Linh xà của La Địch đồng học tựa như có sinh mệnh vậy, nó có khả năng săn bắt con mồi không khác gì với loài rắn thật cả. Một kích không trúng thì sẽ bỏ qua, để rồi tiếp tục chờ đợi cơ hội. Rất nhiều con mồi có sức phòng ngự rất mạnh, nhưng cũng bởi chính vì chiêu thức vô lại và dai dẳng này mà bị lao lực quá độ, để rồi cuối cùng bị thất bại và trở thành thức ăn trong bụng rắn.
Y thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Đương nhiên, ta nghĩ Mông Na Lâm đồng học cũng sẽ không bó tay chịu trói dễ dàng như vậy. Ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ có phương pháp để phá giải thôi.
Mông Na Lâm cũng biết bản thân mình đã rơi vào thế bị động. Kỳ thật, phương pháp tốt nhất để đối phó với Hắc Ám Chi phối giả không phải là chọi cứng, mà phải làm tiêu hao sức lực của đối phương, nhất là thông qua phương thức tấn công từ bốn phương tám hướng, khiến gã không thể không sử dụng hộ thể đấu khí để bảo vệ toàn thân, giống như Lộ Thiến đã dùng khá nhiều khôi lỗi để vây khốn gã vậy. Khi đó, Mông Na Lâm chỉ có thể tuyệt đối rơi vào thế hạ phong mà thôi, nếu không phải gã mới sơ luyện được Hắc Ám Truyền Tống, thì e rằng lúc ấy đã bị thảm bại rồi. Tuy nhiên, nếu muốn vừa tấn công như mưa sa bão táp, đồng thời lại phải làm tiêu hao thật nhiều linh lực của đối phương thì có lẽ cũng chỉ có Nghĩ linh sứ mới làm được thôi.
Ngoài việc phát động công kích từ nhiều góc độ ra, còn có một biện pháp hay khác, đó chính là giống như Mộ Dung Thiên đang làm bây giờ, dùng những đòn hư chiêu nhưng rất giống thật để tấn công, ép cho địch nhân phải phòng ngự, còn mình thì chẳng hề tiêu hao chút linh lực nào. Hắc Ám nguyên tố thuẫn có sức phòng ngự rất mạnh nhưng khuyết điểm rõ rệt nhất là không thể nào thực thể hóa được. Cứ xem Băng thuẫn của Mộ Dung Thiên kia, chỉ cần xuất ra là có thể duy trì trong một thời gian dài rồi mới biến mất. Còn Hắc Ám nguyên tố thuẫn thì chỉ có thể thu phát thật nhanh, bằng không thì sẽ phải tiêu hao rất nhiều linh lực để duy trì nó. Những người khác có thể không hề lưu ý đến sự khác biệt giữa hai người, nhưng Mộ Dung Thiên không phải là người khác. Hắn là một tên lưu manh chuyên thừa cơ đột nhập bất cứ kẽ hở nào.
Lúc này, từ tay Mông Na Lâm bắn ra hai luồng chất lỏng của Hắc Ám Hủ Thực, bay thẳng về hướng của linh xà. Chỉ tiếc rằng ai cũng biết tốc độ né tránh và công kích của rắn đều rất nhanh, sau khi nó nhanh nhẹn tránh đòn thì liền tiếp tục nhìn chòng chọc vào Mông Na Lâm như trước. Kỳ thực, dù cho đòn đó có bắn trúng đích thì cũng vô dụng, vì nhiều lắm thì gã cũng chỉ phá hủy được một món linh lực vũ khí nho nhỏ mà thôi. Mộ Dung Thiên vẫn có thể tạo ra một số lượng lớn nữa, nhưng như vậy thì phải phân tâm khống chế nhiều vật cùng một lúc, tuyệt đối không hữu hiệu bằng bây giờ.
Tuy không có đại chiến long trời lở đất, nhưng những đòn tấn công của Mộ Dung Thiên cũng đều xảo diệu tuyệt luân, cơ hồ có mùi vị của phản phác quy chân, tức là đơn giản nhất nhưng lại hữu hiệu nhất. Các khán giả đều có thể nhìn ra, con linh xà kia chẳng qua chỉ là một loại linh lực vũ khí mà thôi, không khác gì những chiếc roi bình thường khác, nhưng món linh lực vũ khí nho nhỏ này lại có thể khiến cho Mông Na Lâm vô kế khả thi. Dưới ánh mắt của linh xà, thần kinh gã căng thẳng tựa như dây cung đang kéo hết cỡ vậy, còn phải tiêu hao một lượng lớn linh lực để liên tiếp sử dụng Hắc Ám nguyên tố thuẫn trong việc phòng ngự, đổi lại chỉ là những đòn tấn công nhàn nhã gần như không tốn chút linh lực nào của đối thủ. Hệ thống phòng ngự biến thái mà một Hắc Ám Chi phối giả như Mông Na Lâm vẫn luôn lấy làm tự hào là có thể dễ dàng hóa giải bất cứ loại nguyên tố đấu khí nào ngoại trừ Quang Minh hệ, thế mà trong tình huống này chưa công đã bị phá.
Tất nhiên không phải ai cũng có thể khéo léo tấn công như thế. Đấu khí của Ma võ sĩ căn bản đều là dễ phóng nhưng không dễ thu, pháp sư thì trong một khoảng cách ngắn cũng chỉ có thể thao túng và thay đổi phương hướng của kỹ năng phi hành mà thôi, còn cung tiễn thủ và rất nhiều chức nghiệp khác thì lại càng không đáng nói, vì họ chỉ có thể đánh thẳng; do đó mà chỉ cần sử dụng một tấm Hắc Ám nguyên tố thuẫn là đủ đối phó với họ rồi. Khác với nguyên tố thuẫn được miễn cưỡng tạo ra của các hệ khác, Hắc Ám nguyên tố thuẫn mạnh nhất là phòng ngự. Ngay cả kỵ sĩ là loại chức nghiệp lợi hại nhất trong việc phá giải sự phòng ngự mà đụng phải nó thì cũng không có tác dụng gì. Ảnh cấp thích khách tuy có thể dùng thuật phân thân để tấn công từ nhiều mặt, nhưng rốt cuộc cũng phải tiêu hao rất nhiều linh lực, thậm chí có khi còn tốn nhiều hơn cả khi người ta sử dụng Hắc Ám đấu khí; do đó, nếu phải giao đấu với Hắc Ám Chi phối giả cùng đẳng cấp thì phần thắng quả thật vẫn không cao.
Mông Na Lâm cảm thấy bản thân mình nếu cứ tiếp tục như vậy thì tinh thần sẽ suy sụp ngay. Nếu muốn phá loại công kích xảo quyệt này thì trước tiên phải lùi về sau. Gã vốn cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, và cũng không giống một mãng phu như trước kia, nhưng việc bị một món linh lực vũ khí nho nhỏ ép cho phải liên tiếp lùi ra sau như thế này thì thật là quá mất mặt, hơn nữa phụ thân lại đang ngồi bên ngoài quan chiến, nói không chừng việc này cũng sẽ liên quan tới mặt mũi y nữa.
Một phương pháp khác có thể sử dụng là chuyển thủ thành công, đổi mục tiêu tấn công sang chủ nhân của món vũ khí kia, vậy thì hắn sẽ không thể tập trung để thao túng linh lực xà nữa. Mông Na Lâm không hề chần chừ mà chọn ngay cách thứ hai. Lúc này gã đã mất đi thế chủ động, bị ép phải toàn lực tấn công vào sở trường của Mộ Dung Thiên, người đã nổi danh có lực phòng ngự rất ư là biến thái. Thế nhưng gã lại không thể không làm vậy.
Nghĩ vậy rồi, hắc khí trên người Mông Na Lâm liền tuôn ra ào ạt, rốt cuộc gã cũng phản khách vi chủ. Trong lúc dùng khinh thân thuật tiến nhanh về hướng đối phương, đồng thời hai ngón trỏ của gã cũng bắn ra hai mũi tên hắc khí, nhưng khi chúng sắp tiếp cận Mộ Dung Thiên thì liền hóa thành sáu mũi tên, phân ra phong tỏa các lối thoát của đối phương.
Có rất nhiều khán giả đến giờ mới biết sức tấn công của Mông Na Lâm cũng mạnh ngang ngửa với khả năng phòng ngự của gã vậy.
Hết
=======================================
Chú thích:
[1] thân kinh bách chiến: người trải qua trăm trận đấu, nôm na là có nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.