Devil Likes Me (Có Hẹn Với Ác Ma)

Chương 13: Chương 13





Edit: Spring13
Lúc ở nhà hàng, anh ngồi cách cô không xa, cái gì cũng biết, ý tưởng của người đàn ông kia đối với cô anh cũng biết, anh nhìn thấy dục vọng của người đàn ông đó, thoáng cái có thể nhìn thấy sự ham muốn trần trụi trong cặp mắt kia chẳng hề che đậy, thật sự không cảm thấy thẹn.
Một ác ma tỏ vẻ hận thù sôi sục rất khiến người ta buồn cười.
Triệu Kim Hạ khẽ gật đầu, buồn cười: “Tôi ngược lại không biết Hắc Bạch Vô Thường còn quản cả chuyện này.” Cô quay người lại xoa bóp chân mình.
Cánh cửa trượt ở ban công chưa đóng lại, giọt mưa bên ngoài bị gió thổi loạn xạ cũng lùa vào đây.
Giang Trạm nhìn thấy dáng vẻ chẳng quan tâm của cô, anh buồn bực trong lòng.
Anh ngồi trên cái bàn trước mặt cô, còn chưa ngồi một lúc đã bị cây gậy trong tay cô đánh một cái: “Ngồi sô pha.”
Giang Trạm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đơn đối diện cô: “Tôi nói này, gã đàn ông kia thật sự không phải người tốt, trong đầu hắn ta…” Anh nghẹn họng, không nói nên lời.
Cô ngước mắt liếc nhìn anh, động tác trên tay vẫn không ngừng: “Trong đầu anh ta có cái gì?”
Hai tay Giang Trạm đặt trên bàn, nghiêng người trừng mắt nhìn cô: “Cô biết còn hỏi.”
Triệu Kim Hạ hiếm khi có hứng thú, cô tỏ ra nghi hoặc: “Tôi thật sự không biết.”
Lồng ngực anh phập phồng: “Hắn ta… trong đầu hắn ta…” Anh nhụt chí, ngồi trở lại sô pha, “Dù sao cũng không tốt.”
“Anh nhìn thấy à?” Triệu Kim Hạ cảm thấy rất thần kỳ, “Ý tôi là anh có thể nhìn thấy ý nghĩ của người khác ư?”
“Là dục vọng của hắn ta quá rõ ràng.”
“Dục vọng của anh ta là gì?”
“Thì…chuyện giữa nam nữ đó…” Giang Trạm chợt khựng lại, “Hắn ta nhìn cô chính là có ý như vậy.”
Triệu Kim Hạ bật cười.
Mưa càng lúc càng lớn.
Giang Trạm thấy cô cười, trái tim khẽ động: “Cô cười cái gì?”
Lệ Liệt là loại người gì cô rất rõ, nhưng không biết tại sao từ miệng Giang Trạm, con người Lệ Liệt ở trong ấn tượng của cô hình như không còn ở trên cao, cũng là một phàm phu tục tử sa vào chuyện tình dục nam nữ.
Triệu Kim Hạ nhìn Giang Trạm, nói: “Khách hàng hôm nay của anh, dục vọng của cô ta là gì?” Cô rất hiếu kỳ, tò mò về địa ngục, rất tò mò về ác ma và những người làm giao dịch với ác ma.
Giang Trạm tháo khuy cổ tay áo, xắn tay áo tới khuỷu tay: “Cô muốn biết ư?”
Cô không lên tiếng chủ động thừa nhận là mình muốn, như vậy sẽ dễ dàng rơi vào thế bị động, cô không thích nằm ở vị trí này.
Cô lại bắt đầu xoa bóp chân mình, Giang Trạm thoáng cái ngồi trên sô pha bên cô.
“Cô không muốn biết hả?” Anh ngồi sát cô.
Hơi thở rất nhẹ.
Triệu Kim Hạ nghe được, cô liếc nhìn anh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh chết bao lâu rồi?”
“Hả?” Giang Trạm ngớ ra.
Gân xanh trên huyệt thái dương của anh đang bằng phẳng chợt nổi lên, ánh mắt anh ngỡ ngàng, tâm tư không biết bay đi đâu rồi.

Triệu Kim Hạ nắm ngón tay mình, cô do dự vẫn không nhịn được giơ tay chạm vào ngón tay anh.
Lạnh như băng.
Ngón tay anh động đậy, nghi hoặc nhìn cô.
Cô vươn ngón trỏ, dí vào gò má anh, một ngón tay chỉ cảm giác được rất ít, thế là cô đặt lên cả bàn tay, làn da phía dưới ngón tay mềm mại lại không có độ ấm.
Giang Trạm ngớ ra nhìn cô.
“Chết thật à.” Triệu Kim Hạ cười một tiếng.
Giang Trạm bị cô cười đến đau đầu, anh đẩy tay cô ra, ngồi cách xa cô, trong đầu anh vẫn còn câu hỏi ban nãy, anh đã chết bao lâu rồi? Anh không đếm được những thời gian đó.
“Tôi không nhớ, hình như chết lâu rồi.”
“Thảm thật.” Triệu Kim Hạ thản nhiên thốt ra câu này.
“Này.” Cô dựa sô pha, cánh tay đặt trên lưng ghế sô pha, bàn tay nắm thành quyền đè lại huyệt thái dương, “Địa ngục là một nơi như thế nào?”
Giang Trạm nằm trên sô pha, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài: “Thối hoắc.” Anh chỉ có thể dùng từ này hình dung nơi vĩnh viễn không có ánh mặt trời kia, nơi đó không có chỗ cho người khác dùng sắc màu mơ mộng phác họa sự tồn tại của nó.
“Còn thối hơn nơi này ư?”
“Đương nhiên nhân gian còn thơm hơn địa ngục.” Giang Trạm ngồi dậy, lộ ra biểu cảm hưng phấn.
Triệu Kim Hạ cười cười, nhìn ra cơn mưa bên ngoài.
Giang Trạm nhìn cô chằm chằm không dời tầm mắt.
“Thảo nào anh dùng nước hoa dung tục.”
“Hửm?” Giang Trạm mất hứng, anh đứng dậy thoáng cái ngồi xổm xuống nhìn lên cô, giọng điệu bất mãn, “Dung tục chỗ nào?”
Hai người ngồi trong phòng khách tán gẫu chuyện địa ngục nhân gian, mặc cho bão tố bên ngoài tập kích thành phố này.
Căn phòng mờ tối, rõ ràng là hai người nhưng chỉ có một người bị vây hãm.
Cô luôn giữ bí mật ở trước mặt anh, toàn thân cô kín kẽ không chỗ hở, anh lén cạy mở nhưng vẫn không thấy được một góc của cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt trong trẻo kia không giống như người đàn ông đã trải qua rất nhiều.
Phải chết bao lâu mới có thể quên hết những việc đã qua? Quên đến mức khôi phục lại vẻ ngây ngô?
Anh đột nhiên tới gần, trong lòng cô khó chịu, nhưng mà cô mau chóng thích ứng, dù sao anh không phải con người là ác ma.
Ác ma trong nhận thức của cô đều là kẻ xấu, là một người có tội không thể đặc xá.
Như vậy anh thì sao?
Giang Trạm nhìn ánh mắt cô, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể thỏa mãn rất nhiều dục vọng của cô.” Trong mắt anh đầy vẻ mong chờ, “Cô muốn gì tôi cũng có thể thỏa mãn cho cô.” Anh cúi đầu, nhẹ tay đặt lên cái chân không lành lặn của cô, cách lớp quần áo anh cũng có thể cảm nhận được phần trống rỗng kia đau đớn thế nào.
Triệu Kim Hạ cao ngạo nhìn anh, cô cong miệng cười, dùng sức nắm cằm anh để anh ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn cái gì anh cũng có thể thỏa mãn tôi ư?”
Giang Trạm sửng sốt bởi động tác bông đùa này của cô, dưới ánh mắt ngạo mạn của cô, anh gật đầu: “Ừ.”

Triệu Kim Hạ hừ cười ra tiếng, nụ cười từ từ lớn hơn.
“Nhưng làm sao bây giờ đây? Tôi không thiếu gì cả, tiền, tôi có, xài không hết, nhà cửa, tôi có, tôi chẳng thiếu bất cứ vật chất gì, về mặt tinh thần tôi lại càng không thiếu, tôi không thiếu gì cả nên chẳng cần mạnh mẽ, về phần cái chân này, gãy thì gãy thôi, anh không biết à, dựa vào cái chân gãy này tôi có thể giành được chút thông cảm, điều này có thể cho tôi làm rất nhiều chuyện, đây là năng lực mà người có cơ thể hoàn mỹ không có được ——”
Giang Trạm che miệng cô lại: “Đừng nói nữa.”
Triệu Kim Hạ lạnh mặt.
“Đừng nói nữa.” Trái tim Giang Trạm rất đau.
Căn phòng mờ tối này bị những lời nói nhẹ bẫng của cô làm cho chìm vào sự im lặng.
Lời Triệu Kim Hạ nói tới giờ là bảo anh cút đi.
Trong lúc nói chuyện, sự ôn hòa ban nãy đột nhiên không còn nữa, lần đầu tiên anh biết được hóa ra một người phụ nữ có thể dễ thay đổi như vậy.
Triệu Kim Hạ chẳng để ý tới sự tồn tại của anh, cô tự mình đi vào phòng tắm.
Bên ngoài mưa to tầm tã.
Khi Triệu Kim Hạ trở ra thì phòng khách đã không còn ai.
Ngày hôm sau.
Triệu Kim Hạ nhận được tư liệu bên Lệ Liệt gửi tới, sau khi kiểm tra một lần, cô giao tư liệu cho Hàn Như bảo cô ta in ra.
Vào buổi trưa, Cổ Dụ Thành từ bên ngoài trở về.
Anh ta nói với Triệu Kim Hạ, những người có liên quan đến Lâm Nhất Thiên vào ba năm trước đã không còn ở trong vùng, tạm thời chưa liên lạc được.
“Cảnh sát có liên quan thì sao?”
Anh ta lắc đầu.
Triệu Kim Hạ ném cây bút trong tay, dùng sức đè huyệt thái dương: “Cho nên ngoại trừ ảnh chụp và tài liệu, hiện nay không có người nào hữu dụng sao?”
Cổ Dụ Thành nhìn bảng manh mối.
“Bên Lệ Liệt thì sao?”
“Bối cảnh của Lâm Nhất Thiên không có vấn đề gì, vấn đề ở đây chính là vợ anh ta Đại Hà.” Trong lòng Triệu Kim Hạ có một thắc mắc rất lớn, nhưng không biết có vấn đề nằm ở chỗ nào.
Bối cảnh của Lâm Nhất Thiên rất đơn giản, cuộc sống cũng đơn giản, ngoại trừ việc kết hôn với Đại Hà có chút trắc trở thì không có vấn đề gì, nhưng chỉ có điểm này khiến Triệu Kim Hạ không thể xử lý sự việc như bình thường, không thể bỏ qua.
Cô hỏi Cổ Dụ Thành: “Anh cảm thấy Lâm Nhất Thiên là loại người nào?”
“À, một người chính trực, rất lương thiện, cũng rất có lòng trách nhiệm, nghe chú Hà nói lúc đó bắt được anh ta đã kể rằng Lâm Nhất Thiên không thừa nhận giết vợ nhưng chấp nhận hình phạt, anh ta rất tự trách về việc Đại Hà bị giết, cho rằng là do anh ta tạo thành.”
“Đại Hà thì sao?”
Sắc mặt Cổ Dụ Thành rất kỳ lạ, anh ta sờ mũi: “Khó nói lắm.”
“Nói thẳng đi, em cần phán đoán.”
Cổ Dụ Thành kéo ghế qua ngồi xuống, lấy ra tư liệu của Đại Hà, nói: “Gia cảnh của Đại Hà cũng không tệ lắm, học hành giỏi giang, còn thi được 985, theo lý mà nói trong hoàn cảnh như vậy Đại Hà không đến nỗi đi làm tiếp viên bồi rượu.”
Triệu Kim Hạ ừ một tiếng, rồi nói: “Tiếp tục.”
“Lạ là lạ ở chỗ này, những người đàn ông mà cô ta qua lại trong thời gian bồi rượu, không biết tên ai cả, cũng chẳng điều tra được.”
“Một chút cũng không có?”
Cổ Dụ Thành hừ cười: “Em có biết cô ta quen bao nhiêu bạn trai không? Tám, tám người, một người cũng không tra ra được.
Anh hỏi họ hàng của Lâm Nhất Thiên, bọn họ hoàn toàn không biết gì về Đại Hà, chỉ biết trong nhà cô ta có ai, cô ta học đại học nào, ngoài những điều đó thì chẳng biết cái gì khác cả.
Người nhà của Đại Hà chỉ còn lại ba cô ta, ông ta đã tái hôn, càng chẳng biết gì về Đại Hà.”
Triệu Kim Hạ nhướng mày: “Không biết gì cả?”
Cổ Dụ Thành đập bàn, có chút kích động: “Đúng vậy, em nói xem trong tình huống thế nào mới có loại chuyện này chứ? Mẹ nó đây tuyệt đối là vì xóa sạch dấu vết mà.
Nhân chứng nhìn thấy trước đây cũng không thể liên lạc, sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Vụ án đều lưu lại hồ sơ, mới có ba năm không đến mức biến mất hoàn toàn dấu vết như vậy.”
Triệu Kim Hạ trầm tư, một lúc sau cô đứng dậy, nói: “Em ra ngoài một chuyến.”
“Em đi đâu?”.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Cục cảnh sát.”
Cổ Dụ Thành mở cửa: “Tìm anh rể?”
Triệu Kim Hạ ừ một tiếng.
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, anh đi điều tra tiếp đi, tra lại tất cả mạng lưới quan hệ của Đại Hà hồi đại học, em không tin về mặt xã giao còn có thể xóa dấu vết.”
Cổ Dụ Thành gật đầu: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”
Triệu Kim Hạ không vào cục cảnh sát, cô hẹn Trình Thiệu gặp mặt bên ngoài.
Trình Thiệu mặc đồng phục cảnh sát, chạy đến một nhà hàng nhỏ cách cục cảnh sát không xa.
Anh ta hơi thở hổn hển, ngồi xuống nói: “Sao em có thời gian đến chỗ anh thế?”
Triệu Kim Hạ đi thẳng vào vấn đề: “Có việc nhờ anh rể giúp đỡ.”
Trình Thiệu vui vẻ: “Ha, em gọi lại một tiếng anh rể, gọi sao cho bùi tai nhé.
Tiếng anh rể của em chẳng có tình cảm gì cả.”
Triệu Kim Hạ châm trà cho anh ta: “Anh rể.”
Trình Thiệu cười to lần tìm di động, không tìm được, e rằng đã bỏ quên ở văn phòng.
Anh ta nói: “Anh về nhà nói cho chị em biết, mỗi ngày cô ấy cứ nhắc tới em ở trước mặt anh.”
“Anh rể, nói chuyện chính.”
Trình Thiệu uống một hớp trà: “Em nói đi.”
“Vụ án của Lâm Nhất Thiên vào ba năm trước, em muốn xem hồ sơ.”

Trình Thiệu gật đầu: “Trở về anh sẽ tìm.”
“Em cần kết quả trước mười hai giờ tối nay.”
Trình Thiệu bị sặc: “Cần hôm nay?”
“Ừm.”
“…Anh sẽ cố hết sức.”
“Làm phiền anh rể.”
Khoảng năm giờ chiều, mặt trời còn chưa tan biến, ánh sáng hơi nhá nhem.
Triệu Kim Hạ ở trong văn phòng ăn qua loa bữa ăn nhanh bán ở siêu thị, cô chưa từng dừng làm việc.
Cổ Dụ Thành ra ngoài còn chưa trở về, đương nhiên cũng hiếm khi không có ai quản cô về nhà thế nào, an toàn hay không, chân có đau không này nọ.
Có điều, đêm nay e là cô không thể trở về, vụ án của Lâm Nhất Thiên đâu đâu cũng lộ ra điểm bất thường, thân phận Đại Hà không rõ ràng, mọi dấu vết đều bị xóa đi.
Cô đợi đến chín giờ hơn thì Trình Thiệu gọi điện thoại tới.
“Kim Hạ, em muốn biện hộ cho Lâm Nhất Thiên ư?”
“Phải.”
Tiếng ồn bên Trình Thiệu dần biến mất, anh ta tìm một chỗ im lặng: “Kim Hạ, em đừng nhận vụ án này, em có biết bối cảnh của người cảnh sát đã chết không? Nếu em nhận vụ này, em sẽ đối đầu với cảnh sát.”
Triệu Kim Hạ lật mạnh quyển sách trong tay, Trình Thiệu cũng nghe được, anh ta bất đắc dĩ thở dài, nói: “Kim Hạ…”
“Lâm Nhất Thiên không có tội, cho dù anh ta giết Đại Hà nhưng cũng không có thời gian giết cảnh sát, vụ án có vấn đề.”
Trình Thiệu sửng sốt, một lúc lâu sau anh ta nói: “Kim Hạ, em nhất định làm có phải không?”
“Phải.”
“Được, em nói anh ta vô tội, anh tin em.”
Một câu “Anh tin em” chính là muốn giúp cô.
Triệu Kim Hạ thật lòng nói tiếng cảm ơn.
Cùng lúc đó.
Vụ án giết vợ giết cảnh sát ba năm trước đây bị người ta đào ra lần nữa, thậm chí được đẩy lên tin nóng.
Triệu Kim Hạ lần nữa bị đẩy vào trong nước bọt dư luận trên internet.
“Lại là luật sư vô lương này à? [nôn mửa]”
“Cô ta là luật sư cho kẻ xấu hả? Đầu óc có bệnh rồi.”
……
……
Tan tầm trở về Hàn Như nhìn thấy tin tức bèn lập tức gọi điện báo cho Triệu Kim Hạ.
Cô mở ra trang mạng, đọc mấy lời bình luận, bàn tay từ từ nắm thành quyền, cô đè nén khóe miệng muốn cong lên của mình.
Cô bắt đầu hưng phấn rồi.
Nhưng ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Trình Thiệu động vào hồ sơ vụ án, khẳng định sẽ rút dây động rừng.
Vì thế có người không nhịn được, bắt đầu nhộn nhạo rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.