Đề Thi Đẫm Máu

Chương 7: Cố để quên




Thái Vĩ vô cùng bận rộn, mãi đến hơn 10 giờ tối, anh mới đưa Phương Mộc về.
Trên đường đi, anh nói cho Phương Mộc biết, phòng Kỹ thuật đã xác định dấu vân tay của Mã Khải hoàn toàn phù hợp với dấu vân tay ở hiện trường các vụ án. Mặc dù Mã Khải vẫn chưa chịu mở miệng nói, nhưng việc khởi tố hắn thật quá đơn giản.
Phương Mộc không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa xe.
“Cậu về nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa tôi tới tìm cậu.” Thái Vĩ chú ý thấy ánh mắt mỏi mệt rã rời của Phương Mộc.
Đến cổng trường, Phương Mộc xuống xe, sau khi chào Thái Vĩ, quay người định bước đi, Thái Vĩ “ô” lên một tiếng. Phương Mộc quay đầu lại.
Thái Vĩ thò đầu ra ngoài cửa buồng lái, khuỷu tay kê lên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Phương Mộc mấy giây, mỉm cười: “Nhóc con, cậu giỏi lắm!”
Phương Mộc cười, vẫy vẫy tay, quay người bước đi.
Lúc này đã gần nửa đêm, hầu hết các khu ký túc xá đều chìm vào bóng đêm dày đặc. Đèn điện lác đác soi sáng sân trường, phía trước là một vòng ánh sáng vàng, có thể nhìn thấy những con côn trùng nhỏ đang bay lượn dưới bóng đèn. Phương Mộc bước chậm rãi, nhẹ nhàng không tạo ra chút tiếng động, như thể âm hồn du ngoạn giữa đêm khuya thanh vắng. Ngẩng đầu lên, có hàng ngàn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm xanh thẫm, lồng ngực hít thở bầu không khí trong lành hơi se lạnh.
Có một kiểu truyền miệng rất lãng mạn: Con người sau khi chết, sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, có thể soi sáng cho người thân, và cũng soi sáng cho cả kẻ thù.
Các bạn có thể yên nghỉ được rồi!
Phòng 313 đã tắt đèn, Phương Mộc lấy chìa khóa cắm vào ổ, phát hiện ra cửa bị khóa trái.
Bên trong phát ra hàng loạt thanh âm sột soạt, có người run rẩy cất tiếng hỏi: “Ai?”
“Tớ đây, Phương Mộc!”
“Ồ,” Đỗ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đợi chút!” Có giọng nữ thì thầm oán trách không tìm thấy áo con.
Phương Mộc mỉm cười, dựa lưng vào bức tường đối diện, châm một điếu thuốc.
Dọc hành lang tối đen như mực, chỉ có một bóng đèn nhỏ 15w soi sáng ở bậc cầu thang. Đèn của nhà vệ sinh chắc là lại hỏng rồi, từ ngoài cửa nhìn vào trong, một màn đêm đen kịt, giống như cái miệng đang há rộng ngoác.
Có người đang nói mê.
Có người đang nghiến răng.
Tầng trên hình như có người đang đi dép lê bước đi nhẹ nhàng.
Phương Mộc bỗng cảm thấy trán đầm đìa mồ hôi, đôi môi đang ngậm điếu thuốc cũng chợt run run. Cậu sợ hãi nhìn sang hai bên.
Hai đầu hành lang, từng căn phòng cửa khóa chặt, yên ắng, nhưng lại như thể đang có một âm mưu gì đó.
Phương Mộc bất giác đi về phía bên kia hành lang.
Các cánh cửa hai bên dần dần lùi lại phía sau. Phương Mộc nhìn chằm chằm phía trước, trong đám đen kịt đó đang ẩn chứa điều gì?
Cậu không dám nhìn xung quanh. Từng cánh cửa rất bình thường này trong đêm khuya dường như đều có sinh mệnh, đang cười thầm tiễn chân con người đang run rẩy độc hành tiến từng bước vào số phận khó lường. Trong bọn chúng, dường như có một cánh cửa có thể bật mở, đẩy cậu vào con đường đầy cám dỗ và nguy hiểm.
Cậu bỗng ngửi thấy mùi khét. Phương Mộc gần như suýt hét lên, cánh cửa hai bên hành lang chợt bốc cháy. Một bóng người mờ nhạt thấp thoáng xuất hiện giữa đám lửa cháy hừng hực. Phương Mộc thò tay vào cặp sách, vừa lùi lại, vừa hoảng loạn lục tìm con dao găm. Khi cậu cuối cùng cũng nắm được cái cán dao sần sùi, trong lòng lại càng căng thẳng hơn.
Cái bóng người mờ nhạt đó từ từ tiến về phía cậu.
Phương Mộc chợt nhận ra anh ta là ai.
Không, đừng!
Đúng lúc này, một cánh cửa phía sau lưng Phương Mộc mở ra, vang lên tiếng cót két.
Một anh chàng cao to đang mơ màng dụi dụi mắt, nhìn thấy Phương Mộc, giật nảy mình: “Cậu đang làm gì thế?”
Phương Mộc nhận ra cậu ta là Lưu Kiện Quân học chuyên ngành Luật hình sự. Cậu dường như chuẩn bị hét lên: “Chạy mau”, nhưng hai từ này vẫn chặn ngang giữa cổ họng cậu.
Ngọn lửa và luồng khói mù mịt ở hành lang bỗng vụt tắt. Phía đầu bên kia, vẫn là một khối đen đặc, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Không, không có gì.”
Phương Mộc từ từ rút tay ra khỏi cặp sách.
Lưu Kiện Quân nhíu mày nhìn cậu, “hừ” mũi một tiếng, quay người bước lảo đảo về phía nhà vệ sinh.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng 313 cũng lặng lẽ mở ra. Đỗ Ninh thò đầu ra, nhìn về hướng nhà vệ sinh, quay đầu lại, thì thầm một câu, rồi nhìn thấy Trần Giao tóc thả bung, chạy thật nhanh ra ngoài.
“Xin lỗi!” Sau khi ngồi yên vị trên giường thở hổn hển một lúc, Phương Mộc ngẩng đầu lên nói với Đỗ Ninh.
“Cậu nhóc này, tớ cứ tưởng cậu không về cơ.” Đỗ Ninh gãi gãi đầu nói: “Tớ cứ tưởng bảo vệ, sợ quá, suýt chút nữa bị liệt dương.”
Phương Mộc cười mệt mỏi.
“Cậu không sao chứ, sắc mặt tệ thế?”
“Không sao.” Phương Mộc lắc đầu, “Cậu ngủ đi, làm phiền chuyện vui của cậu, thật xin lỗi!”
Đỗ Ninh ngượng ngùng ừ một tiếng, lên giường đắp chăn, chẳng bao lâu đã phát ra hơi thở đều đều.
Phương Mộc tắt đèn, ngồi lặng yên trong bóng tối hồi lâu, chờ cho hơi thở hoàn toàn bình thường trở lại, mới cởi quần áo, chui vào trong chăn.
Họ lại đến nữa?
Bọn họ vẫn đứng yên lặng phía đầu giường. Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi từ phía sau.
“Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”
Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết đó chính là Ngô Hàm khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Không! Tôi không giống cậu!
***
Ngày thứ tư sau khi quy án, cuối cùng Mã Khải cũng mở miệng, vui vẻ thừa nhận cả bốn vụ án giết người đều do anh ta gây ra. Nhưng anh ta kiên quyết nhận định rằng, anh ta giết người uống máu là để tự cứu mình, bởi vì anh ta, bố anh và anh trai anh ta đều bị bệnh thiếu máu trầm trọng. Cảnh sát đã đặc biệt mời bác sĩ làm xét nghiệm tổng thể cho anh ta, kết quả chứng minh, huyết tương của anh ta hoàn toàn bình thường. Sự thực đã quá rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, nên Sở Công an thành phố quyết định nhanh chóng giao cho Viện Kiểm sát.
Thái Vĩ gọi điện, nói sơ qua tình hình vụ án với Phương Mộc. Phương Mộc đưa ra yêu cầu muốn được gặp mặt nói chuyện một lần với Mã Khải, Thái Vĩ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Cuộc gặp mặt trò chuyện này được bố trí trong một phòng khách của trại tạm giam. Thái Vĩ muốn đi cùng Phương Mộc, nhưng Phương Mộc kiên quyết muốn được nói chuyện riêng với Mã Khải, Thái Vĩ không thuyết phục được cậu, đành phải đồng ý. Khi đưa Phương Mộc vào phòng, Thái Vĩ liên tục nhắc nhở Phương Mộc phải hết sức cẩn trọng.
“Trại tạm giam đã bố trí cho hắn một phòng giam đơn. Có biết tại sao không? Ngay đêm đầu tiên vào đây, hắn đã tấn công những phạm nhân khác, cắn chặt cổ họng người ta, không chịu nhả ra. Chẳng còn cách nào khác, đành phải bố trí cho hắn một phòng giam đơn.”
Trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, đều bị đóng cố định xuống nền. Xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt. Thái Vĩ chỉ vào nút màu đỏ trên cánh cửa sắt nói: “Chúng tôi ở ngay bên cạnh. Khi nào nói chuyện xong, cậu hãy ấn nút này, chúng tôi sẽ đưa cậu ra.” Anh dừng một lát, “Nếu gặp nguy hiểm, cũng ấn nút này, đã hiểu chưa?” Phương Mộc gật đầu.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc một lượt, “Còn nữa, cậu không đem theo vũ khí chứ?”
Phương Mộc nghĩ một lát, lấy từ trong cặp sách ra con dao găm, đưa cho Thái Vĩ.
“Cậu đem theo thứ này làm gì?” Thái Vĩ cầm lấy con dao, nhíu mày nói: “Tạm thời tịch thu, khi nào xong việc sẽ trả lại cho cậu.”
Anh giơ một ngón tay lên, nét mặt tỏ vẻ uy hiếp, nói: “Theo lý mà nói, con dao này không được tùy tiện cất giữ, cậu hiểu chứ?”
Phương Mộc cười, không nói gì.
Thái Vĩ nhét con dao vào trong túi áo khoác, “Cậu ngồi đợi một lát, tôi đưa phạm nhân ra.”
Mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu chói tai của còng sắt va xuống đất.
Mã Khải bước đi khập khiễng, bị hai người giám thị nhà giam dẫn vào phòng khách. Hắn cúi gằm mặt, có thể nhìn thấy mấy vết thương trên cái đầu đã bị cạo trọc. Giám thị nhà giam ấn hắn xuống chiếc ghế đối diện với Phương Mộc, đang định còng tay hắn vào bàn, Phương Mộc nói: “Đừng còng anh ta.”
“Không được!” Thái Vĩ từ chối thẳng thừng.
Phương Mộc kéo Thái Vĩ ra chỗ khác, nói nhỏ: “Tôi muốn anh ta được hoàn toàn thoải mái, như vậy mới có thể có được thứ tôi cần.”
Tư liệu hiện có cho thấy, mặc dù Mã Khải mồ côi mẹ từ nhỏ, nhưng trước khi 26 tuổi, anh ta vẫn là một cậu con trai trưởng thành hoàn toàn bình thường. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, được vào thẳng đại học, trong thời gian học đại học, chỉ có một lần thi trượt, ngoài ra không gặp bất cứ trở ngại khó khăn gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, làm việc tại một công ty nhỏ. Bình thường, dù ít giao tiếp với mọi người, nhưng cũng không hề biểu hiện ra những triệu chứng hoảng loạn tâm thần. Đã từng yêu một lần, sau đó tự chia tay. Nếu như nói Mã Khải vẫn luôn tiến bước theo một quỹ đạo cố định trên con đường đời bình thường và bằng phẳng, vậy thì sau khi anh ta 26 tuổi, chắc chắn phải xảy ra một việc gì đó khác thường, hơn nữa vì thế đã thay đổi cả cuộc đời anh ta, cũng khiến cho bao mạng người bị chết oan. Điều Phương Mộc muốn tìm hiểu, chính là những việc xảy ra trong hai năm trở lại đây, và đó cũng chính là đáp án của câu đố trong tất cả các vụ án.
“Không được, hắn rất nguy hiểm, tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu!”
“Tôi sẽ không sao đâu. Nếu có việc gì, tôi sẽ ấn nút.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc, do dự giây lát, rồi ra hiệu cho hai người giám thị trại giam không cần còng tay Mã Khải. Sau đó, anh bước đến trước mặt Mã Khải, nghiêm giọng nói: “Mày cẩn thận đấy, đã nghe thấy chưa!”
Chờ Thái Vĩ và hai giám thị trại giam đi ra khỏi cánh cửa sắt, Phương Mộc mới ngồi lại xuống ghế bên cạnh chiếc bàn. Cậu mở cuốn sổ tay, ấn nút ghi âm trên máy ghi âm.
“Anh tên Mã Khải? Chào anh! Tôi là người của Sở Khoa học hành vi đô thị.” Phương Mộc bịa ra ngay một nghề nghiệp mới.
Đối phương không hề phản ứng, vẫn cúi đầu.
“Anh có nghe thấy tôi nói không? Mã Khải, anh hãy ngẩng đầu lên!” Phương Mộc cất cao giọng, đồng thời cũng cố gắng giữ cho giọng nói của mình được hòa nhã.
Mã Khải từ từ ngẩng đầu. Phương Mộc ngừng thở.
Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ? Dưới ánh đèn trắng sáng chói mắt, đôi mắt Mã Khải trắng dã, như thể không có đồng tử, giống như hai tấm bia mộ khắc trên mặt, không thấy chút sinh khí nào.
Khu nghĩa trang tĩnh mịch bị bao phủ bởi màn sương khói; những cành cây khô đung đưa theo gió; phía xa thấp thoáng ẩn hiện những viên ngói vỡ. Bỗng chốc, Phương Mộc như thể chìm đắm vào cõi mơ, không thể nào thoát ra được, bên tai còn vang vọng tiếng trống đám ma và tiếng quạ kêu da diết.
Phương Mộc nhìn thẳng vào anh ta mấy giây, cho đến khi anh ta cúi đầu xuống, Phương Mộc mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay tôi đến,” Phương Mộc cố gắng hết sức để giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Là bởi vì rất có hứng thú đối với anh. Nếu anh không phiền, tôi muốn trò chuyện với anh về tất cả những gì anh đã làm.”
Mã Khải vẫn không lên tiếng, đôi tay kẹp giữa đùi, Phương Mộc chú ý thấy anh ta đang lắc lư thân người, rất nhẹ, nhưng theo tiết tấu nhất định.
“Anh đã nhận được nền giáo dục cao, có lẽ anh cũng hiểu, ý kiến của một mình tôi sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới phán quyết của tòa án.” Phương Mộc từ tốn nói: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được, trong lòng anh có nỗi khổ tâm mà không ai thấu hiểu, nếu anh không muốn nỗi khổ tâm này giày vò anh đến chết, nếu anh muốn những người hiểu nhầm anh biết được chân tướng sự thực, vậy thì, xin anh hãy tin tưởng tôi, hãy nói cho tôi biết!”
Mã Khải dường như vẫn không bị lay động, mấy giây sau, anh ta lại ngẩng đầu lên: “Mọi người đều cho rằng tôi là con ác quỷ giết người, phải không?”
Phương Mộc gật đầu.
Mã Khải cười thê lương, lắc lắc đầu: “Các người không biết rằng, tôi không hề muốn giết người!”
“Tại sao lại nói vậy?”
Mã Khải không lên tiếng, ngẩn người nhìn bức tường trắng phía sau lưng Phương Mộc, thân người lại bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu.
Phương Mộc nghĩ giây lát, lấy ra một hộp thuốc, rồi lại rút ra một điếu thuốc, đưa cho anh ta: “Anh có muốn hút không?”
Mã Khải ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào điếu thuốc đang giơ ra trước mắt, chầm chậm lắc đầu, trong ánh mắt thoáng vụt qua sự khinh mạn.
Phương Mộc tự châm một điếu thuốc cho mình, hút lấy hút để mấy hơi liền, làn khói thuốc bay lên lan tỏa. Phương Mộc có thể cảm nhận thấy ánh mắt của Mã Khải di chuyển theo làn khói thuốc, cuối cùng dừng lại ở điếu thuốc trên miệng cậu.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe!” Anh ta chợt lên tiếng.
“Ồ, vậy anh cảm thấy tình hình sức khỏe của mình thế nào?” Phương Mộc lập tức tóm lấy chủ đề này.
Mã Khải nhìn Phương Mộc mấy giây, lắc đầu: “Không tốt!”
“Không tốt ở đâu?”
Cơ mặt Mã Khải giật giật mấy cái, anh ta không nhìn Phương Mộc nữa, khẽ nói: “Tôi mắc bệnh thiếu máu trầm trọng!”
“Nhưng bác sĩ đã làm xét nghiệm tổng thể cho anh, huyết tương của anh hoàn toàn bình thường.”
“Bọn chúng thì biết gì!” Giọng nói Mã Khải bỗng chốc cao vút, ngồi thẳng người, tay cũng rút mạnh ra khỏi giữa hai chân: “Bệnh của tôi, tôi hiểu rõ nhất! Bố tôi bị chết vì bệnh thiếu máu bất sản, anh trai tôi cũng vậy, tôi, tôi sớm muộn gì cũng bị khô kiệt máu mà chết, giống như một cái xác ướp vậy. Tôi biết mà.”
“Anh không tin vào chẩn đoán của bác sĩ?”
“Bọn chúng đều là những kẻ lừa đảo, chúng đều mong tôi chết, chúng không chịu giúp tôi. Tôi đưa tiền cho chúng, để chúng truyền máu cho tôi, thế mà chúng lại nói không được. Lý nào lại thế? Sao lại không được? Bố tôi nằm trên giường bệnh, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, tôi biết đó là vì máu đang cạn khô. Sau khi truyền máu, bố tôi có thể đi lại được, có thể ăn cơm, có thể trò chuyện với tôi. Tại sao lại không truyền máu cho tôi? Bọn chúng chỉ mong tôi chết, tôi biết thế mà.”
“Vậy anh phải làm sao?”
“Tôi sẽ không chết, tôi sẽ không giống như bố và anh trai tôi, nằm chờ chết trên giường bệnh, tôi sẽ không như vậy đâu, tôi phải tự cứu lấy mình.”
“Cho nên anh đã uống máu?”
“… Đúng vậy!”
“Tại sao lại chọn phụ nữ?”
“Bởi vì máu của phụ nữ sạch sẽ, mềm mại, dễ uống. Máu của đàn ông cứng và thô.”
“Vậy à, sao anh biết?”
“Ồ, tôi tự cảm thấy thế.”
“Vậy, sao lại là cô ta ?”
Mã Khải ngẩn người, gần như anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Nghĩ hồi lâu, anh ta gãi gãi đầu: “Không có gì, đi trên đường, nhìn thấy cô ta, tôi liền đi theo.”
“Thế anh có nghĩ, nhỡ may trong nhà cô ta có người?”
“Vậy thì tránh đi thôi, tôi từng gặp một lần, chồng người phụ nữ đó ở nhà, may mà tôi chạy nhanh!” Mã Khải há miệng, cười khà khà.
“Uống máu”, Phương Mộc nhìn chăm chăm vào Mã Khải: “Có tác dụng không?”
Nét mặt Mã Khải đột nhiên trở nên rất trịnh trọng: “Đương nhiên. Tôi vẫn sống, nếu không, tôi đã chết từ lâu rồi.”
“Thế tại sao lại phải trộn máu lẫn với những thứ khác ? Chỉ uống mỗi máu thôi, chẳng phải là càng hấp thu được nhiều hơn sao?”
“Không, tôi không phải là kẻ sát nhân điên cuồng biến thái, tôi vì chữa bệnh cho mình. Ngoài ra,” Mã Khải gãi gãi đầu, “Mùi vị của cái thứ đó cũng chẳng ra gì.”
“Uống máu thì cứ uống máu, sao lại phải mổ bụng họ ra? Cắt động mạch chủ không phải càng dễ dàng hơn sao?”
“Anh không hiểu rồi,” Mã Khải mỉm cười lắc lắc đầu, “Tôi thích cái cảm giác rạch một phát, máu phun trào, nhiều lắm, có cả bong bóng, nếu như máu của tôi cũng tuôn trào như vậy, bảo tôi đổi lấy gì cũng được.”
Mã Khải nhắm mắt, trên mặt như thể đang hồi tưởng lại cảm giác mãn nguyện.
Anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Đang tưởng tượng được bơi lội giữa một biển máu bao la? Hãy đến đây, tất cả là của ngươi đấy, nhiều bất tận. Hãy cúi xuống, uống cho no nê, không cần lau miệng, không cần lo lắng bị cạn kiệt. Cứ thế sống mãi, thật tuyệt biết bao, cho dù có bị nguyền rủa cả đời.
“Nói về lần đó đi, đứa bé gái đó. ”
“Đứa nào?” Mã Khải tỏ vẻ băn khoăn.
“Đứa bé gái bị anh giết đấy.” Phương Mộc chợt thấy buồn nôn.
“Ồ,” Mã Khải tỉnh bơ tựa người vào ghế, “Nói gì bây giờ?”
“Anh đã giết người phụ nữ đó, sao lại không uống máu cô ta, mà lại chọn đứa bé gái?”
“Khà khà, con bé con đó,” Mã Khải chép chép miệng, “Trông xinh lắm, cánh tay tròn lẳn, làn da mềm mại, chiếc cổ mảnh mai, tôi mới chỉ chạm nhẹ, nó đã hôn mê rồi.”
“Sao lại giết nó, lúc đó anh đã có máu để uống rồi mà?”
Mã Khải khẽ cười: “Người anh em, cho cậu một củ khoai tây và một quả anh đào, cậu sẽ ăn thứ nào?”
Tay Phương Mộc nắm chặt lại, khoai tây? Anh đào? Đó là hai người đang sống! Cậu nghĩ đến đôi mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt của cô bé Đồng Hủy.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, Phương Mộc cố gắng để giọng nói của mình bình thản: “Sao lại đưa đứa bé đi? Uống luôn máu nó trong căn nhà đó cho xong, sao phải mạo hiểm thế?”
“Anh có phải có vấn đề không đấy?” Mã Khải nhíu mày nhìn Phương Mộc, như thể trước mắt là một người không hiểu chút đạo lý gì,
“Khung cảnh đó, sao có thể để cho trẻ em nhìn thấy? Nó hãy còn nhỏ thế.”
Dòng máu vừa mới khôi phục lại được tốc độ chảy bình thường, giờ lại như muốn phun trào trong huyết quản Phương Mộc, cậu kinh ngạc, phẫn uất nhìn Mã Khải, còn Mã Khải lại đang nhìn Phương Mộc bằng ánh mắt chê trách, như thể đang giáo huấn một cậu thanh niên chưa thấu hiểu sự đời.
Phải bình tĩnh, không được phá đi lòng tin vừa mới gây dựng được.
“Nói vậy,” Phương Mộc miễn cưỡng để cho giọng nói của mình thật thoải mái, “Anh vẫn rất tôn trọng… những người phụ nữ đó?”
“Đương nhiên,” Mã Khải nói trịnh trọng: “Tôi nói rồi, tôi giết bọn họ thuần túy chỉ là bất đắc dĩ, không cần bắt họ phải chịu đựng sự giày vò không cần thiết.”
“Hút máu cô bé đó, anh có cảm giác thế nào ?”
“Rất tuyệt. Trong vắt, thuần khiết, tràn đầy sức sống, đúng là trẻ em,” nét mặt Mã Khải thể hiện sự mãn nguyện, nói: “Tối hôm đó, ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày liền, tinh thần rất dồi dào. Trẻ trung, đúng là có khác!”
“Cho nên, anh đã bắt đầu lựa chọn những cô gái trẻ?”
“Đúng thế.” Mã Khải thừa nhận hết sức thoải mái, “Máu của bọn họ tuyệt hơn!”
Phương Mộc nhìn sâu vào mắt anh ta, cậu rất muốn biết kẻ đang ngồi trước mặt đây có cảm giác thế nào khi trói cô gái Từ Kiệt đang kinh hoàng sợ hãi vào đầu giường? Vui mừng? Mơ tưởng? Hay là hân hoan?
Mã Khải nhận thấy nét mặt của Phương Mộc, anh ta khẩn thiết nói:
“Anh cho rằng tôi chỉ nghĩ đến mình thôi sao? Như vậy, tôi có thể chịu đựng thêm được mấy ngày.” Anh ta lại cúi đầu, “Cũng có thể bớt làm hại vài người.”
“Mày không thể làm hại bất cứ ai được nữa!”
Khi thốt ra câu nói này, Phương Mộc cảm thấy một luồng khoái cảm như vừa trả được mối thâm thù. Không còn gì cần phải hỏi nữa, tiễn hắn xuống địa ngục thôi.
Phương Mộc bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, đeo cặp sách lên lưng, Phương Mộc chẳng buồn liếc nhìn Mã Khải lấy một cái, giơ tay ra ấn nút đỏ trên cánh cửa.
Không có phản ứng gì.
Khi Phương Mộc và Mã Khải trò chuyện với nhau, Thái Vĩ luôn đứng trong phòng giám sát bên cạnh, chú ý từng nhất cử nhất động trong phòng qua màn hình máy quay. Một giám thị trại giam tay cầm côn cảnh sát, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng lòng lại hướng về phòng trực ban phía đối diện. Ở đó liên tục phát ra tiếng reo hò và tiếng mắng nhiếc của các đồng nghiệp.
Cúp bóng đá thế giới, đội Pháp đấu với đội Hàn Quốc, kết quả đang là 2-2, Zidane đã bị thương rời khỏi sân.
Chuông điện thoại di động của Thái Vĩ chợt vang lên.
“Alô, cảnh sát Thái phải không ? Tôi là Tiểu Trần ở đồn cảnh sát khu Hồng Viên…”
Thái Vĩ đang định hỏi, “Tiểu Trần nào”, trong điện thoại vang lên tiếng nói khẩn thiết: “Cảnh sát Thái phải không? Tôi là Từ Liên Sinh đây.”
Thái Vĩ càng không hiểu nổi, Từ Liên Sinh là ai nhỉ?
“Cảm ơn anh, anh đã cứu con gái tôi, cũng chính là cứu cả nhà tôi, tôi cảm ơn anh lắm, cảnh sát Thái à!” Giọng nói nấc nghẹn.
Thái Vĩ nhớ ra rồi, Từ Liên Sinh là bố của cô gái Từ Kiệt được giải cứu.
Trong gần mười phút tiếp theo, Thái Vĩ gắng hết sức mới thuyết phục được Từ Liên Sinh đừng đến Sở Công an tặng anh cờ đỏ, tín hiệu chập chờn, Thái Vĩ đành phải bước ra ngoài hành lang mới nói chuyện xong.
“Cái ông này, thật phiền quá!” Thái Vĩ vừa than, vừa bước nhanh vào phòng giám sát. Khi đi qua phòng trực ban, nhìn thấy giám thị trại giam đang cầm côn cảnh sát, miệng há to, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, trên màn hình, Park Ji-Sung đang dẫn bóng khéo léo qua chân Dugarry.
Thái Vĩ lắc đầu bất lực, đẩy cửa bước vào phòng giám sát, vừa mới nhìn lướt qua màn hình, lập tức hét lớn: “Người đâu, mau mở cửa ra!”
Phương Mộc nín thở, lại ấn thêm lần nữa nút đỏ, vẫn không có phản ứng gì.
Cậu cảm thấy mồ hôi bỗng chốc đầm đìa trên trán. Có nên quay người lại? Sau lưng mình chính là con ác quỷ hút máu nguy hiểm nhất.
Phương Mộc vẫn quyết định quay người lại. Không thể để hắn nhận ra sự hoảng loạn của mình, nếu không, sẽ bị rơi vào thế bị động.
“Chắc giám thị đi vệ sinh rồi.” Phương Mộc cố tỏ ra thản nhiên quay trở lại ghế ngồi. Cậu điềm tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Mã Khải, và vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt Mã Khải đã không còn sự tin tưởng và tha thiết khi nãy nữa, mà thay vào đó là sự thù hận sâu sắc.
“Mày không thể làm hại bất cứ ai được nữa!”
Mình đúng là ngốc, sao lại nói ra câu này chứ?
Buộc phải phân tán sự chú ý của hắn.
“Sao lại có vết thương trên đầu anh?” Phương Mộc lấy hộp thuốc ra, rút một điếu, để lên miệng, bật mấy lần mới châm được điếu thuốc.
Mã Khải không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Mộc.
Phương Mộc chợt nhớ ra, ngay đêm đầu tiên vào trong trại tạm giam, Mã Khải đã tấn công những phạm nhân khác, những vết thương này chắc là do giám thị trạm giam và các phạm nhân khác gây ra.
“Anh đã tấn công những người khác?”
Mã Khải vẫn không lên tiếng, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Phương Mộc chú ý thấy sự thay đổi của anh ta, trong lòng vô cùng lo lắng, căng thẳng, nhưng vẫn luôn miệng nói: “Sao, uống máu của bọn họ? Không phải anh nói, máu của đàn ông cứng và thô, không dễ uống cơ mà?”
Khóe miệng Mã Khải lộ ra nụ cười quái dị.
“Khi cần thiết, cũng đành phải dùng tạm vậy, ví dụ anh chẳng hạn.” Ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên đói khát cùng cực, như là một con dơi đang nhìn thấy con mồi.
Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng.
“Ha… ha…” Cậu cười khan mấy tiếng, “Anh nghĩ tôi không mang thứ gì theo khi vào đây sao?”
“Ồ?” Mã Khải đang định đứng dậy bỗng thoáng chút do dự, nhưng hắn nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, “Không thể nào, họ sẽ không cho anh mang vũ khí vào đây.”
“Vậy sao?” Phương Mộc cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng cũng vẫn không kìm được sự run rẩy.
Mã Khải đứng dậy, giơ cánh tay khô gầy ra, tóm lấy cổ Phương Mộc.
Thần kinh Phương Mộc căng thẳng tột cùng, cậu đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu hét lên một tiếng, ngã lăn từ trên ghế xuống, cuống cuồng bò dậy chạy đến phía bên kia bàn, nhìn chằm chằm Mã Khải qua chiếc bàn. Hai người chạy vòng quanh chiếc bàn giống như đang chơi trò diều hâu bắt gà con. Mã Khải trợn trừng đôi mắt đỏ au, thở hồng hộc, miệng bắn cả nước bọt theo hơi thở. Mấy lần, Mã Khải định trèo lên bàn, đều bị Phương Mộc lấy cặp sách đánh lui lại. Các đồ vật trong cặp sách rơi vung vãi khắp phòng.
“Cứu tôi với !” Phương Mộc muốn hét to, nhưng âm thanh lại bị tắc nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra nổi.
Cuối cùng, Mã Khải cũng mất đi sự kiên nhẫn, lại một lần nữa nhảy lên bàn, Phương Mộc lấy cặp sách ra sức đánh, nhưng do đồ đạc trong cặp gần như đã rơi vãi hết, cặp trống không, mềm nhũn, đánh vào người Mã Khải cũng không có chút tác dụng gì. Mã Khải lấy tay che mặt, lao về phía Phương Mộc. Phương Mộc lùi lại một bước, không ngờ giẫm phải chiếc bút bi, ngã nhào.
Mã Khải nhân cơ hội đè lên người Phương Mộc, hai tay định túm chặt cổ Phương Mộc, Phương Mộc vừa cố gắng ngăn cản hắn ta, vừa dồn hết sức vào chân phải, đạp hắn bật ra xa.
Nhân lúc hắn đang lăn lộn rên rỉ, Phương Mộc bò dậy, chạy đến bên cánh cửa sắt, ra sức gõ cửa, kêu hét cứu mạng. Còn chưa kịp kêu thét được mấy tiếng, đã cảm nhận thấy Mã Khải từ phía sau túm chặt lấy cổ áo cậu, kéo cậu ngã xuống đất.
Cuộc vật lộn giằng co khi nãy đã rút hết sức lực của Phương Mộc, cậu giãy giụa ngày càng yếu. Trong khi đó, Mã Khải gầy yếu đang thèm khát máu, do sức mê hoặc của máu mà càng lúc càng trở nên điên cuồng.
Mình sắp không gắng gượng được nữa rồi, Phương Mộc thấy cái miệng đang há to của Mã Khải ngày càng gần mình, nghiêng đầu tránh sang bên theo bản năng, không ngờ lại để lộ động mạch cổ của mình cho đối phương.
Hơi thở dồn dập của Mã Khải bắn cả vào cổ Phương Mộc, dường như có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn tột cùng khi một hàm răng nhọn hoắt cắm vào da thịt.
Cứu tôi với…
Phương Mộc nghe thấy tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra, có người lao vào, tiếp đến, đôi tay Mã Khải ấn chặt vai cậu thả lỏng ra, cả cơ thể hắn cũng mềm nhũn, rơi xuống bên cạnh Phương Mộc.
Mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng cực độ của Thái Vĩ, trong tay anh cầm côn cảnh sát.
“Cậu không sao chứ?”
Thái Vĩ giơ tay ra kéo Phương Mộc đứng dậy, Phương Mộc loạng choạng, vội túm chặt lấy bàn. Sau khi thở dốc, cậu giơ tay ra sờ cổ mình, cảm thấy vô cùng khó chịu, cúi người nôn khan mấy tiếng.
Mã Khải đã bị mấy giám thị trại giam ấn chặt xuống dưới đất, đang bị còng tay chân.
Phương Mộc đợi đến khi đôi chân không còn quá run rẩy, bèn ngồi xuống, nhặt đồ đạc rơi vãi trên đất một cách khó khăn, cho vào trong cặp sách.
Đầu Mã Khải mặc dù đã bị ấn xuống đất, nhưng hắn vẫn nhìn Phương Mộc với ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường. Phương Mộc không dám nhìn trực diện với hắn, cố gắng né tránh ánh mắt hắn, sau khi thu dọn xong đồ, bèn lảo đảo bước ra ngoài. Thái Vĩ vội vàng đến đỡ cậu, nhưng liền bị Phương Mộc hất tay ra.
“Tránh ra !”
Một giờ đồng hồ sau, trong một quán ăn nhỏ ngoài cổng trường Đại học J, Thái Vĩ nhìn Phương Mộc đang liên tục cúi đầu uống nước.
“Được rồi, vẫn còn giận tôi à?” Thái Vĩ đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc.
Phương Mộc vốn không định lấy, nhưng liếc nhìn, thấy chữ “Trung Hoa” trên điếu thuốc, nên vẫn đưa tay ra nhận. Thái Vĩ vội vàng châm thuốc cho cậu, “Phải thế chứ, thôi, đừng giận tôi nữa!”
Phương Mộc ngậm điếu thuốc trên miệng, lẩm bẩm một câu, hình như là: “Tôi không giận.”
“Tôi đã phê bình nghiêm khắc cậu giám thị trại giam đó rồi, may mà cậu không bị làm sao, nếu không, tôi quyết không tha cho cậu ta!”
Thái Vĩ vừa nhìn sắc mặt Phương Mộc, vừa nói hằn giọng.
Sắc mặt Phương Mộc có vẻ dịu đi đôi chút. Thực ra, sự việc xảy ra lúc chiều, chính mình cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải vì cái câu “Mày không thể nào làm hại bất cứ ai được nữa” đã chọc giận Mã Khải, thì cậu vẫn có thể khống chế được cục diện lúc đó. Chỉ có điều, cứ nghĩ đến việc Thái Vĩ rời khỏi vị trí, hại mình suýt chút nữa mất mạng, Phương Mộc vẫn cảm thấy có gì đó không vui.
“Ăn một bữa thật no say nào, tôi mời!” Thái Vĩ gọi rất nhiều món, còn gọi thêm cả mấy chai bia. Uống mấy cốc bia, hai người bắt đầu nói nhiều hơn, dường như đã quên bẵng cái cảnh sợ hãi kinh hồn bạt vía lúc ban chiều.
“Chú em à, nói thật, tôi rất khâm phục chú, nếu không có chú, vụ án này không biết bao giờ mới phá được.” Mặt Thái Vĩ hơi đỏ, “Nhưng tôi vẫn có chỗ không hiểu.”
“Ồ, anh nói xem!”
“Ví dụ, sao cậu có thể phán đoán được ra dáng vẻ, nơi ở và hoàn cảnh gia đình của Mã Khải?”
Phương Mộc đặt cốc bia xuống bàn, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tôi xem những bức ảnh chụp hiện trường và báo cáo phân tích kiểm tra. Sau đó, chúng ta cùng đi đến một hiện trường, chính là hiện trường vụ ám sát Diêu Hiểu Dương và Đồng Hủy. Những thông tin đó cho tôi một ấn tượng: hỗn loạn. Không có đối tượng phạm tội rõ ràng, không hề bỏ công sức lên kế hoạch phạm tội, không cố tình xóa dấu vết hiện trường, thậm chí con dao mổ bụng nạn nhân sau khi dùng xong cũng để luôn lại hiện trường. Những điều này khiến tôi cảm nhận thấy hung thủ có thể là “sát thủ liên hoàn vô tổ chức” được nhắc đến trong chứng cứ hành vi học.
“Sát thủ liên hoàn vô tổ chức?”
“Đúng thế, nó ngược lại với “sát thủ liên hoàn có tổ chức”, đây là phương pháp phân loại của Cục điều tra Liên bang Mỹ đưa ra vào những năm 80. Cái gọi là “sát thủ liên hoàn vô tổ chức” thường là chỉ những người biến thái, có trở ngại nghiêm trọng về tinh thần. Do lý trí và mối quan hệ xã hội của họ đã bị thui chột hoặc trì trệ, hơn nữa đã phần nào hoặc hoàn toàn thoát khỏi thế giới hiện thực, do đó, hiện trường gây án của họ thường có một số đặc điểm rõ nét: ví dụ phạm tội thường do bột phát nhất thời; mục tiêu là những địa điểm quen thuộc; hiện trường gây án tùy tiện và lộn xộn; tại hiện trường có thể tìm thấy rất nhiều vật chứng… Và trong các vụ ám sát uống máu này, hiện trường đều xuất hiện đầy đủ những đặc điểm nêu trên.”
“Ồ!” Thái Vĩ chăm chú lắng nghe, “Nhưng chỉ dựa vào những điều này, hình như chưa đủ để phán đoán dáng vẻ và những thông tin về hung thủ thì phải?”
“Đương nhiên không thể. Nhưng tôi muốn hỏi anh một câu. Không biết anh đã từng trải nghiệm qua việc này chưa: sau khi anh nhìn thấy một người nào đó, anh liền nảy sinh thái độ yêu ghét với người đó, ví dụ, anh lập tức cảm thấy thích hoặc là ghét người đó. Hơn nữa, sau một thời gian giao tiếp, lại phát hiện ra trực giác lúc ban đầu của mình là hoàn toàn chính xác?”
“Ừ, đã từng như vậy.” Thái Vĩ nghĩ một lát, gật gật đầu.
“Anh biết tại sao lại xuất hiện hiện tượng này không?”
“Không biết!” Thái Vĩ thật thà trả lời.
Phương Mộc cười, “Đó là bởi vì trước đây anh đã từng gặp một người có dáng vẻ và tính cách giống như người này, hơn nữa, người đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong anh. Cho nên, sau khi anh gặp một người giống người đó, trong tiềm thức của anh liền “áp” những tính cách của người đó lên con người này, do đó, sẽ lập tức nảy sinh cảm giác yêu hoặc ghét đối với người này. Hơn nữa, đôi khi chúng ta có thể phát hiện ra, kiểu trực giác có vẻ duy tâm này lại rất chính xác. Điều này đã nói rõ vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Có đôi khi, những người có tính cách giống nhau, cũng có dáng vẻ giống nhau.”
Thái Vĩ nhíu mày, “Cesare Lombroso ? Kẻ phạm tội bẩm sinh?”
“Đúng vậy, trong Phạm tội nhân luận, Cesare Lombroso đúng là đã tường thuật về lý luận Kẻ phạm tội bẩm sinh, còn mạnh dạn tổng kết ra các kiểu tướng mạo của các loại tội phạm: ví dụ kẻ sát nhân thường có ánh mắt lạnh lùng, có mũi quặp diều hâu, hàm chắc khỏe, tai dài; ví dụ, kẻ trộm cắp thường có ít tóc, trán hẹp, lông mày rậm và giao nhau… Rất nhiều người đã phê phán học thuyết của ông là chủ nghĩa duy tâm, nhưng chớ nên quên rằng, Cesare Lombroso là một học giả tiêu biểu của chủ nghĩa thực chứng, những kết luận của ông đều được thiết lập trên nền tảng nghiên cứu thực chứng hết sức nghiêm ngặt. Mặc dù bị nghi là chủ nghĩa kinh nghiệm, nhưng tôi cảm thấy, lý luận Kẻ phạm tội bẩm sinh vẫn có tính khoa học nhất định. Ví dụ, khí hậu, dân tộc, văn hóa, ẩm thực đều có ảnh hưởng tới phạm tội.”
“Ví dụ xem?”
“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, vợ chồng giống nhau, anh đã từng nghe nói chưa?”
“Đương nhiên rồi!”
“Một nam một nữ, trước khi kết hôn, dáng vẻ mỗi người một khác, sau khi kết hôn thì ngày càng giống nhau. Tại sao vậy? Nguyên nhân là do hai người cùng chung sống, thói quen ăn uống và chế độ nghỉ ngơi giống nhau, cho nên sắc tố trên mặt cơ bản cũng giống nhau, vì thế, tạo cho người khác cảm giác “càng ngày càng giống”.”
“Ồ.” Thái Vĩ gật gật đầu có vẻ đang suy ngẫm.
“Trở lại nói về Mã Khải. Tôi đoán Mã Khải rất gầy, một mặt vì hung thủ đã từng giằng co kịch liệt với những phụ nữ bị hại, mặt khác, bởi tôi cảm thấy con người này khi phạm tội biểu hiện ra một kiểu tâm trạng vô cùng lo lắng, hơn nữa, loại tâm trạng lo lắng này chắc là có mối quan hệ với việc thiếu máu hay trạng thái bất thường. Thử nghĩ xem, nếu một người sống trong tâm trạng lo lắng trong một khoảng thời gian dài, chắc chắn việc ăn uống của anh ta cũng không tốt, sẽ có những dấu hiệu thiếu dinh dưỡng, cho nên, anh ta có thể là một người gầy yếu. Và một người ngay cả việc ăn uống nghỉ ngơi còn không chăm lo được, thì việc vệ sinh cá nhân càng không thể chú ý đến, cho nên, tóc dài, rối và bẩn là đặc điểm rõ nét nhất. Hơn nữa, rất có thể anh ta sống một mình, bởi nếu anh ta sống cùng với người thân, họ sẽ khuyên nhủ, hướng dẫn anh ta, để anh ta giảm bớt sự lo lắng, không đến nỗi cuối cùng ác hóa thành bệnh hoang tưởng. Thời gian phát bệnh của anh ta chắc cũng chỉ mấy năm trở lại đây, bởi vì, nếu anh ta mắc phải kiểu tâm lý bệnh thái này từ trước, anh ta đã ra tay từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay, không hề xảy ra những vụ án tương tự.”
Phương Mộc cúi đầu uống nước, rồi lại châm một điếu thuốc.
“Sát thủ liên hoàn vô tổ chức có một số tính cách đặc trưng tiêu biểu. Ví dụ, khả năng giao tiếp xã hội kém; tâm trạng lo lắng; không thể làm công việc mang tính kỹ thuật; thường là con út trong gia đình; sống độc thân, hơn nữa thường sống gần khu vực hiện trường gây án; không quan tâm đến thông tin truyền thông… Cho nên, tôi đoán hung thủ có thể sống ở khu vực gần hiện trường, mà khu Hồng Viên là khu cũ của thành phố chúng ta, rất ít căn hộ cao cấp. Hơn nữa, với trạng thái tinh thần của anh ta, không thể nào làm được công việc có thu nhập cao, cho nên, kinh tế của anh ta không cho phép anh ta mua được căn hộ cao cấp. Do đó, rất có thể anh ta sống trong căn nhà bố mẹ anh ta để lại. Bố mẹ anh ta trước đây vốn là công nhân viên của cơ quan nhà nước, vì hồi trước, chỉ có cơ quan nhà nước mới được hưởng phúc lợi phân nhà.”
Phương Mộc gẩy gẩy tàn thuốc, “Cho nên, tổng kết những điều kể trên, hung thủ là người không quá 30 tuổi, rất gầy, cẩu thả, nhà gần hiện trường vụ án, là con cái trong gia đình công nhân viên nhà nước, bị trở ngại tinh thần nghiêm trọng.”
Thái Vĩ tròn mắt nhìn Phương Mộc, mãi lâu sau mới định thần lại.
“Ôi trời ơi, cậu nói trúng hết!”
“Đâu có,” Phương Mộc thoáng mỉm cười, “Lúc đầu, tôi đã phán đoán sai mối quan hệ giữa phạm tội và máu, tôi cứ tưởng sự lo lắng về máu của anh ta bắt nguồn từ thời tiết.”
“Đúng rồi.” Thái Vĩ ngẫm nghĩ một lát: “Tôi nhớ, hôm đó cậu nói có thể hung thủ mặc một chiếc áo khoác dày.”
“Đúng vậy, vụ án đầu tiên xảy ra vào lúc mùa đông vừa trôi qua, tôi cứ tưởng anh ta chắc là sợ máu bị đông lại, nên có thể có những hành động để giữ nhiệt, ví dụ mặc một chiếc áo khoác dày. Sau đó, khi nhìn thấy hiện trường Đồng Hủy bị giết, tôi mới nhận ra, đó có thể là xuất phát từ sự hoang tưởng về việc “thiếu” máu trong chính cơ thể anh ta.”
Thấy nét mặt Thái Vĩ vẫn rất kính nể, Phương Mộc bật cười, nói: “Tôi không siêu phàm như anh tưởng đâu, đối với vụ án này, tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, ví dụ, chọn đối tượng gây án thế nào, tại sao phải mổ bụng, sao phải uống trộn lẫn máu với những thứ khác, tại sao lại đưa Đồng Hủy rời khỏi hiện trường đầu tiên? Có nhiều nghi vấn lắm.”
“Ồ…” Thái Vĩ giờ mới nhận ra, “Cho nên, khi trò chuyện cùng Mã Khải, cậu đã hỏi hắn ta những câu hỏi này?”
“Đúng vậy!”
“Nghiên cứu chủ nghĩa thực chứng.” Thái Vĩ nhìn Phương Mộc với vẻ suy tư, “Chú em, sau này muốn trở thành nhà học gia ngành tội phạm không?”
Phương Mộc ngẩn người, “Không. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều đến thế.”
“Vậy sao cậu…” Thái Vĩ cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi anh đã kìm nén trong lòng bấy lâu, “Lại có hứng thú với những thứ này thế?”
Phương Mộc trầm nét mặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời: “Tôi không biết!”
Họ ra khỏi quán ăn, Thái Vĩ uống đã ngà ngà say, vỗ vai Phương Mộc:
“Chú em, chú đã giúp anh một việc rất lớn, muốn có phần thưởng gì, cứ nói!”
Phương Mộc cười, lắc đầu: “Không cần!”
“Không! Nhất định phải cần!” Thái Vĩ thở hổn hển, nói: “Thưởng vật chất? Hay là viết một bức thư biểu dương cho trường cậu? Ồ.” Anh có vẻ nghĩ ngợi, lắc đầu nói, “Sợ rằng không cần tôi viết. Ha ha.”
Phương Mộc định hỏi tại sao, Thái Vĩ lại vỗ mạnh vào lưng cậu, “Mẹ nó chứ, Sở không cho cậu phần thưởng, tôi cho! Sinh viên các cậu cần những gì nào?” Anh gãi gãi đầu, bộ dạng trông như đang vắt óc suy nghĩ vấn đề nan giải.
“Thôi đi, thôi đi, tôi thực sự không cần.” Phương Mộc liên tục xua xua tay, nhìn thấy Thái Vĩ rút ví tiền ra, cậu tối sầm mặt: “Thái Vĩ, chúng ta có được coi như là bạn bè không?”
Thái Vĩ gật đầu quả quyết.
“Nếu như thực sự coi tôi là bạn, thì đừng có làm thế.”
Thái Vĩ đập đập vào gáy, nghĩ hồi lâu, có vẻ như đã hạ quyết tâm, rút khẩu súng giắt ở thắt lưng ra, lấy ra một viên đạn, đưa cho Phương Mộc.
“Anh làm gì vậy?” Phương Mộc kinh ngạc hỏi.
“Đối với những người cảnh sát chúng tôi, người bạn thân nhất chính là súng của mình.” Anh trịnh trọng đặt viên đạn vào trong tay Phương Mộc, rồi nắm chặt lấy tay Phương Mộc, “Tôi không thể đưa súng cho cậu, tặng cậu một viên đạn làm kỷ niệm.”
Phương Mộc nghĩ thầm: Xì, anh à, anh không thấy là rất xui xẻo sao? Sao nghe có vẻ như là “Tặng cậu một hạt lạc nếm thử!”
Nhưng cậu vẫn cẩn thận đút viên đạn vào túi áo, sau đó vẫy vẫy tay với Thái Vĩ, “Tôi về đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Phương Mộc quay người, mới đi được mấy bước, Thái Vĩ đã “Ô” lên một tiếng.
Phương Mộc quay đầu lại nhìn Thái Vĩ.
Thái Vĩ nhìn cậu đầy thăm dò, nói rất trịnh trọng: “Phương Mộc, cậu đã bao giờ suy nghĩ xem tương lai có làm cảnh sát không chưa?”
“Chưa từng!” Phương Mộc kiên quyết nói, sau đó bước đi luôn.
Thái Vĩ cụt hứng, bực bội mở cửa xe, lên xe, khởi động máy, nhìn thấy “Năm điều cấm lệnh” treo trước gương trong xe, thầm cầu khấn chớ có gặp phải cảnh sát an ninh.
Phương Mộc không quay về ký túc xá, mà đi đến trạm xe bus cạnh cổng trường. Cậu trốn phía sau tấm biển, nhìn thấy chiếc xe Jeep của Thái Vĩ đã đi xa, mới bước lên xe bus tuyến 315. Khi xe đi đến đường Trường Sinh, Phương Mộc xuống xe, đi một đoạn về phía bắc, thì đến phố Diên Thọ, là khu chuyên kinh doanh những đồ ma chay trong thành phố J. Hai mươi phút sau, Phương Mộc xách một túi đen căng phồng bước lên xe bus trở về trường học.
Một giờ đêm. Trên sân thượng.
Bầu trời đêm thật tuyệt, gió thổi nhè nhẹ, mơn man, như thể có người đang thì thầm tâm sự. Góc phía bắc của tầng thượng có một đống cát, trong đó trộn lẫn rất nhiều tàn giấy màu đen. Phương Mộc cúi người, mở chiếc túi đen, lấy ra từng bó tiền âm phủ, tách ra, châm bật lửa đốt. Một ngọn lửa nho nhỏ lặng lẽ rực cháy trên tầng thượng giữa bầu trời đêm.
Sân trường giữa đêm khuya thanh vắng, tĩnh mịch lạ thường, hầu hết mọi người đều đã dạo chơi trong giấc mơ ngọt ngào hoặc cơn ác mộng kinh hoàng, còn những người du ngoạn giữa đêm khuya, dù là người hay ma, đều không thể nhìn thấy buổi tế lễ kỳ quái trên trần thượng dãy B khu 5 Nam Phạm của trường Đại học J, cho dù đây không phải là lần đầu tiên.
Phương Mộc châm một điếu thuốc, hút mấy hơi, đặt lên viên gạch bên cạnh. Rồi cậu lại châm một điếu nữa, đặt lên miệng, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, đám khói thuốc lởn vởn quanh đốm lửa, như một làn sương mềm mại, chỉ lát sau đã tan biến vào bóng đêm.
Lão Tứ, Vương Kiện, các cậu ổn cả chứ?
Cả em nữa, Trần Hy.
Nước mắt trào ra khỏi khoang mắt Phương Mộc.
Tôi lại bắt được một con ác quỷ. Các bạn chắc mừng cho tôi lắm? Đây là tên thứ mấy rồi nhỉ? Thứ 6 thì phải. Hắn rất tàn nhẫn, sau khi giết hại những người phụ nữ đó, còn uống máu họ. Tôi đã làm rất tốt, đã bắt được hắn trước khi hắn định ra tay giết hại cô gái cuối cùng. Hắn không thể giết người được nữa, hắn sẽ xuống địa ngục.
Tôi sẽ không còn phải “không kịp” nữa. Cơn ác mộng đó, đã quá đủ rồi.
Phương Mộc vừa khơi đám lửa, vừa thì thầm một mình. Ánh lửa soi rọi khuôn mặt trắng bệch của cậu, nét mặt trông giống như đang rơi vào cõi hư ảo. Những giọt nước mắt to tròn liên tục rơi vào khóe miệng, cậu cũng không lau đi, mặc cho chúng thi nhau rơi xuống đất. Một cơn gió thổi tới, làm tung bay tàn giấy, chúng nhẹ nhàng bám vào mặt Phương Mộc. Phương Mộc giơ tay lên phủi, nhưng lại làm cho bàn tay đen nhẻm, thiết nghĩ, khuôn mặt mình cũng chẳng khá hơn gì. Cậu khẽ mỉm cười.
Có phải em không, Trần Hy?
Trở về phòng, Phương Mộc cảm thấy vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng cậu lại nhẹ nhõm vô cùng. Mỗi lần tế lễ những người đã khuất, Phương Mộc đều có cảm giác như vậy, như thể gánh nặng trên đôi vai lại giảm đi chút ít.
Phương Mộc ngồi trước bàn, ánh mắt mông lung, ngoài cửa sổ là ánh trăng lạnh lẽo. Thứ ánh sáng đó như thể có nét đặc trưng riêng, nhẹ nhàng, mềm mại che phủ lên khắp cơ thể Phương Mộc. Có cơn gió lạnh ùa vào, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, thật dễ chịu, ngay cả cơ thể cũng như là bị cơn gió xuyên qua, trở nên trong suốt. Phương Mộc tựa đầu vào tay vịn ghế, mí mắt càng lúc càng trĩu xuống…
Mấy phút sau, Phương Mộc chợt bừng tỉnh giấc. Đỗ Ninh trên giường đối diện đang nói mê: “Món sườn ở nhà ăn B vẫn ngon hơn!”
Phương Mộc day day thái dương, cúi người xuống bật máy vi tính.
Tiếng động cơ máy trầm đục vang lên, mấy chục giây sau, cậu mở file có tên “Mã Khải” trong ổ cứng.
Do bị màn hình phản quang, sắc mặt Phương Mộc có màu xanh lam, ánh mắt cũng lại trở nên lạnh lùng, mệt mỏi, lại vô cùng sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.