Đế Quân

Chương 888: Đột phá vào Địa Huyền (1)




Tâm thần hắn vội vàng thâm nhập vào trong thân thể, đến sau khi hắn phát hiện Thiên Lâm Huyễn Hương thì sự kinh ngạc kia đúng là không hề nhỏ một chút nào.
Sức sống, Huyền Khí, đều dưới ảnh hưởng của đóa kỳ hoa kì lạ này đã trở nên vô cùng thuần khiết. Những thương tổn trong thân thể cũng bởi vậy mà càng là tốt lên phi thường nhanh chóng. Thần Dạ càng nhìn thấy rõ, Thiên Lâm Huyễn Hương vẫn còn đang không ngừng xoay tròn, cùng với những giọt mật hoa còn sót lại thì hình bóng của chúng đã từ từ trở nên hư ảo.
Đây là nó lấy sự tồn tại của bản thân để thành toàn cho chính hắn vào lúc này !
Thần Dạ yên lặng nhìn kỹ nó một hồi lâu, lúc này mới từ từ thu hồi tâm thần. Hắn liền cũng không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu đem hết toàn lực tu luyện để khôi phục. Nếu như cơ may đã đến thì không thể có quá nhiều do dự.
Trải qua một lần đại chiến cùng Tà Vọng, hơn nữa là lại được Thiên Lâm Huyễn Hương trợ giúp, đã khiến cho Thần Dạ chạm đến một cơ hội khác.
Phải biết rằng, vào lúc trước đây, hắn đã mượn Linh Tâm Tủy để đạt tới cấp bậc Lực Huyền đỉnh cao,chỉ còn cách cảnh giới Địa Huyền này có một bước xa!
Mà khoảng cách phải vượt qua ở một bước này,thì Thiên Lâm Huyễn Hương đã giúp hắn kéo gần lại vô hạn. Vậy kế tiếp, Thần Dạ chỉ cần tiếp nhận toàn bộ món quà Thiên Lâm Huyễn Hương tặng. Và như vậy, cảnh giới Địa Huyền sẽ đến như nước chảy thành sông !
Trong hang núi chỗ Thần Dạ,giờ phút này đang tản mát ra một mùi thơm như hương thơm của xử nữ...
Mùi thơm tràn ngập đang phát tán ra ngoài. Mặc dù nó tịnh không có bất cứ khí tức năng lượng nào, nhưng những người ngửi thấy được đều có cảm giác Huyền Khí trong cơ thể có tốc độ vận hành bỗng đột nhiên nhanh hơn không ít.
Tốc độ vận hành Huyền Khí nhanh, điều đó cũng có ý nghĩa nếu như cùng tu luyện đồng dạng thì sẽ có thêm hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.Bởi vì, vận hành nhanh, tốc độ luyện hóa linh khí đồng dạng sẽ trở nên nhanh hơn.
- Thần công tử này, ta càng ngày càng không nhìn thấu.
Tần Tân Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng cười, bà quay sang nhìn về phía Niệm Thần ở bên cạnh mà bảo:
- Thần cô nương, hiện tại ngươi có khả năng yên tâm rồi chứ ? Ngươi mau mau nghỉ ngơi đi. Nếu không, thân thể của ngươi sẽ không chống đỡ nổi.
Niệm Thần vốn là trong người đã bị thương nặng,bởi vì lo lắng cho Thần Dạ nên liên tiếp nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi.Nếu như cứ tiếp tục như thế thì cho dù nàng thân là cao thủ Lực Huyền Bát Trọng thì cũng đều không chịu đựng nổi.
Huống chi, với Vô Thượng Kiếm Thể thì Niệm Thần vừa mới trấn áp Thiên Kiếm Kiếm Linh, nên phải cần thời gian để hoàn toàn luyện hóa làm của riêng. Nếu không phải như thế thì cũng bị phát sinh một chút biến cố.
Niệm Thần không còn kiên trì nữa. Nàng gật đầu rồi ngồi xếp bằng,sau đó từ từ nhắm mắt lại, tiến vào trong tu luyện giữa mùi thơm lan tràn này.
Không ai nhìn thấy, vào giây lát Niệm Thần nhắm mắt kia, thì ở trong ánh mắt rõ ràng có một ý tứ hàm chứa sự phức tạp đã thoáng lướt qua.
Bởi vì mùi hương thơm ngát kia thì tất cả mọi người, kể cả Tần Tân Nguyệt đều không có khả năng biết đó là thuộc về cái gì mà có được. Thế nhưng Niệm Thần biết, bởi vì nàng đã từng chứng kiến Thiên Lâm Huyễn Hương.
Niệm Thần càng biết rõ hơn, Thiên Lâm Huyễn Hương là hai bông hoa nở đồng thời chung cuống. Trong đó một đóa ở trên người Thần Dạ, còn một đóa khác ở trong tay Trường Tôn Nhiên.
Điều này tuyệt đối không có ý nghĩa gì. Bởi ngay cả Thần Dạ là kẻ đa tình lưu tình khắp nơi,thì Niệm Thần cũng sẽ không trách hắn. Tuy nhiên, trong nhiều lần nguy cơ kia, thì ở trong những nguy cơ theo như Niệm Thần biết đến tựa hồ đến cuối cùng đều cũng có bóng dáng của Trường Tôn Nhiên ở bên trong.
Coi như rằng hiện tại, là chính mình ở cùng bên người Thần Dạ. Nhưng mà hai lần khi hắn lâm vào chỗ sinh tử khó khăn thì chính mình đều không giúp được hắn nửa phần, hóa giải nguy cơ cho hắn. Lại chính là Thiên Lâm Huyễn Hương giúp đỡ hắn. Mà đóa hoa này chính là mối nối giữa Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên.
Niệm Thần có khả năng cũng không nghĩ đến cái gì. Tử Huyên thì nàng kính trọng tự đáy lòng. Mối tình của người con gái kia quả là đã yêu Thần Dạ đến tận xương tủy,đã coi Thần Dạ như thể mạng sống của chính mình. Niệm Thần tự nhận không thể so hơn được.
Ít nhất Niệm Thần biết rất rõ ràng. Bất luận kẻ nào mưu toan thay thế được địa vị của Tử Huyên tại trong lòng Thần Dạ, như vậy đều sẽ rơi vào kết cục buồn bã mà về.
Phong Tam Nương, La Linh, thậm chí Tiểu Nha quyến luyến không muốn xa rời, Niệm Thần cũng có thể thản nhiên đối mặt, sẽ không bài xích, sâu trong nội tâm lại càng không đùa giỡn gì.Thế nhưng duy độc Trường Tôn Nhiên thì khiến cho nàng vô phương quên được...
Nhìn thấy Niệm Thần rốt cục bình tĩnh trở lại, Tôn Vĩ kìm lòng không đậu thở phào nhẹ nhõm. Trên gương mặt có một nụ cười bất đắc dĩ thoáng qua rất nhanh.
- Chàng thử nói, chúng ta có nên chăng tìm cơ hội tốt, để nói cho Thần Dạ những điều hắn không biết đến ?
Hoàng Vũ nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
Tôn Vĩ im lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu rồi đáp:
- Chuyện này là khúc mắc giữa hai người bọn họ, chúng ta không thể tùy tiện nhúng tay vào. Bằng không, nếu như chuyện không được như mong muốn thì lỗi của chúng ta có thể to lắm.
Nhìn Niệm Thần tựa hồ đang trong tu luyện mà cũng có vẻ u sầu không hóa giải nổi,Hoàng Vũ khe khẽ tựa vào ngực Tôn Vĩ mà nói thỏa mãn:
- Kiếp nầy có chàng ở bên cạnh, thật là tốt!
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, mùi hương thơm ngát thổi tới từ trong hang động trở nên càng thêm nồng nặc...Đồng thời, khí tức của Thần Dạ, ở trong cảm ứng của mấy người bên ngoài thì đã không còn tiếp tục có chút xíu sa sút.Thế nhưng rất nhiều ngày đã trôi qua mà vẫn cứ không thấy hắn đi ra khỏi hang núi.
Tu luyện của Niệm Thần đều đã kết thúc, vết thương của nàng đã bình phục. Thiên Kiếm Kiếm Linh cũng đã là bị hoàn toàn luyện hóa.Còn việc luyện thành Vô Thượng Kiếm Thể, đối với nàng mà nói, nếu như có gì còn lại thì cũng chỉ là vấn đề có được thêm thời gian mà thôi.
Đến khi cảm ứng được trạng thái của Thần Dạ đã tốt, nhưng mà hắn vẫn không hề xuất hiện đi ra thì Niệm Thần không khỏi lại bắt đầu có hơi lo lắng. Liệu có phải vẫn có gì đó không thích hợp, mà những hiện tượng bề mặt hiện ra trước mắt, đều là biểu hiện giả dối sao ?
Vốn là Niệm Thần không có khả năng sẽ xuất hiện suy nghĩ tin vào điều như thế,nhưng mà thật sự là trong khoảng thời gian này thì nàng rất hay lo được lo mất.
- Thần cô nương đừng lo lắng, theo ta thấy thì Thần công tử hắn đang trong lúc tích góp lực lượng chuẩn bị đột phá vào cảnh giới Địa Huyền!
Thấy Niệm Thần lo lắng, Tần Tân Nguyệt cười nói an ủi.Không hổ là cao thủ Hoàng Huyền, liếc mắt là có thể nhìn thấu bản chất.
-Đột phá vào cảnh giới Địa Huyền?
Cái này, chẳng những là Tôn Vĩ và Hoàng Vũ, mà ngay cả Niệm Thần cũng đều là vô cùng kinh ngạc.Hình như thời gian Thần Dạ đạt tới cấp bậc Lực Huyền đỉnh cao cũng không phải là cách đây quá lâu,tốc độ như vậy có phải là quá nhanh hay không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.