Đế Quân

Chương 843: Hạnh phúc (2)




- Ta cũng đang nhớ nương ta!
Niệm Thần chậm rãi xoay người, trong mắt hàm chứa lệ quang, nàng đồng dạng không có lừa gạt Thần Dạ.
Thần Dạ nói:
- Xem ra chúng ta đều cùng một loại người. Thần cô nương, có thể nói với ta, chuyện trong quá khứ của ngươi hay không?
Niệm Thần gật đầu, sau một lát lặng yên, liền nói rằng:
- Gia đình của ta, rất đơn giản, cũng rất phức tạp. Khi ta sinh ra, đến khi có thể hiểu chuyện, ta đều nhớ, cha ta rất thích ta. Tuy rằng, gia đình này của ta tràn đầy ngươi lừa ta gạt, có rất nhiều người muốn hại ta, nhưng có cha ta bảo hộ, ta vẫn có tuổi thơ hạnh phúc.
- Thẳng đến có một ngày, nương ta đột nhiên chạy tới nói cho ta biết, cha ta không cần chúng ta nữa.
Ta không tin, muốn chạy đi gặp cha để hỏi cho rõ ràng, cũng không chờ ta đi hỏi, ta đã biết, cha ta hắn thực sự không cần ta.
- Từ đó về sau, ta liền ngây ngốc cùng nương sống chung với nhau. Lúc nhỏ, ta rất không rõ vì ta nương đã làm tất cả. Sau khi trưởng thành, ta mới hiểu được, nương không hy vọng ta đại phú đại quý, nàng thầm mong bảo vệ tính mạng của ta mà thôi!
Thần Dạ tâm thần không khỏi hơi chút chấn động!
Trêm núi Bắc Vọng, nương cũng là cái gì cũng không cần, thầm mong bảo vệ mạng của mình!
- Bá mẫu, hiện tại vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe, nàng cùng ta chung sống bên nhau tại Kiếm Tông…
Nhìn ánh mắt ở phía sau khăn che mặt của Niệm Thần, đang xen lẫn nhớ nhung, Thần Dạ cười cầm lấy tay nàng, nói:
- Chúng ta đưa Tông Vĩ cùng mẫu nữ Hoàng Vũ đi đến nơi an toàn, sau đó, ngươi trở vè Kiếm Tông đi!
- Không được, ta không quay về.
Niệm Thần vội nói:
- Ta đã đáp ứng công chúa, chỉ cần ngươi còn ở Bắc Vực một ngày, ta sẽ cùng bên ngươi một ngày, thẳng đến khi nào ngươi rời khỏi mới thôi.
- Cái này sao, nhưng là ta không thể trở thành tội nhân ngăn cản ngươi và bá mấu hưởng thụ hạnh phúc quây quần được.
Thần Dạ vừa cười vừa nói.
- Không sao cả, nương ta cũng yêu thương công chúa. Do đó ta đi theo ở bên cạnh ngươi, vẫn khiến nương ta hài lòng.
Niệm Thần trợn mắt nhìn Thần Dạ một cái, nói:
- Không được phản đổi, cho dù phản đối cũng vô hiệu.
- Ha ha!
Thần Dạ cười lớn:
- Thần cô nương, ngươi biết không, chúng ta lần thứ hai ở Thiên Nhất Môn gặp lại đến bây giờ, ta luôn cảm thấy, ngươi như là biến thành người khác vậy. Trước đây khi ngươi theo Lăng Nhi, nha đầu kia có quá chèn ép ngươi hay không? Mà bây giờ, ngươi mới phóng xuất thiên tính vốn có của mình.
Trái tim Niệm Thân đập mạnh một cái, vội vàng nói:
- Ta đây không phải là một người thay đổi, mà là ta vốn dĩ luôn như vậy. Ngươi đối với ta lúc đầu, rất hiểu rõ sao?
- Đương nhiên không hiểu, ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi cứu ba huynh đệ chúng ta, sau lại ở trong hạp cốc kia, ngươi tới giết Trường Tôn Nhiên. Thần cô nương, ngươi có nhớ không, ta đều gọi ngươi một tiếng tiền bối…
Niệm Thần gật đầu cười nói:
- Thường nghe công chúa điện hạ nói ngươi thế này thế nọ, sau khi vừa gặp nguyên lai là một tên hỗn đãn.
- Hắc hắc, ta là kẻ hỗn đản, nhưng ngươi cũng không có phủ nhận a, tiền bối!
Nghe một tiếng tiền bối cố ý kéo dài, Niệm Thần tức giận nói:
- Ngươi còn nói: Có phải là muốn tính nợ cũ một phen a? Được, vậy chậm rãi trở mình, ta đó là nghe công chúa nói qua ngươi rất nhiều chuyện nha…
- Quên đi, vẫn là đừng nói nữa.
Thần Dạ liên tục xua tay.
- Hi hi! Ngươi nhớ kỹ, ngươi đó là có nhược điểm nằm trong tay ta, do đó nghìn vạn lần đừng có đắc tội ta. Bằng không, ngươi sẽ phải khó chịu.
Tiếng cười lanh lảnh của Niệm Thần nhất thời quanh quẩn ở trong rừng núi.
- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy, sao lại cười đến vui vẻ như thế?
Tôn Vĩ đã đi tới, cười hỏi.
Niệm Thần ngẩn người ra, kìm lòng không đậu nói rằng:
- Hài lòng, đó là bởi vì có vị đạo của hạnh phúc. Nếu như đây là vĩnh viễn thì thật tốt biết bao nhiêu!
Tùy ý trò chuyện vài câu, sau đó Thần Dạ hỏi:
- Bá mẫu không sao chứ…
Tôn Vĩ trầm giọng nói:
- Rất không tốt, thân thể của nàng vốn đã trọng thương, nhiều năm qua, lại bị Hoàng gia dằn vặt, thương càng thêm nặng, mà nay, đã là bệnh tình nguy kịch…
- Dẫn ta đi xem, nói không chừng có thể giúp được một tay.
Người một nhà này vừa đoàn tụ, nếu lập tức lại phải chia lìa, đối với Hoàng Vũ mà nói, quá tàn nhẫn.Trong điện Cổ Đế, có thật nhiều linh dược, Thần Dạ mong muốn có thể giúp người trong gia đình này có tương lai hạnh phúc.
- Thần công tử mời…
- Gọi Thần Dạ là được rồi. Công tử cái gì đó quá khách khí a.
Thần Dạ nở nụ cười, hướng về phía mẫu nữ Hoàng Vũ đi đến.
Nhìn bóng lưng của hắn, chân mày Niệm Thần nhẹ nhàng nhíu một cái, hỏi:
- Tôn Vĩ, chuyện gì xảy ra?
- Nào có chuyện gì xảy ra.
Tôn Vĩ né tránh ánh mắt của nàng.
Niệm Thần nhẹ nhàng cười, nói:
- Tôn Vĩ, chúng ta có thể nhiều năm không gặp, nói vậy ngươi hẳn là đã quên mất, kiếm trong tay ta là bộ dáng gì rồi.
- Ta đi gặp nương ta xem.
Tôn Vĩ chạy như bay đi ra, lưu lại Niệm Thân nhíu mày thật chặt.
Khi đi tới dưới đại thụ, nhìn Tần Tân Nguyệt mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, Thần Dạ vẫn là trong lòng tràn đầy tư vị không phải.
Hôm nay Tần Tân Nguyệt, đã như ngọn đèn cạn dầu, đã không ai có khả năng để vãn hồi nữa. Trong điện Cổ Đế mặc dù nhiều linh dược, cũng đều vị tất có thể chữa trị được cho Tần Tân Nguyệt.
- Công tử…
Tần Tân Nguyệt nhìn Niệm Thần từ phía sau Thần Dạ mà đến một chút, mỉm cười nói:
- Cô nương, cám ơn các ngươi!
- A di, ngài mau đừng có nói như vậy, nghi ngơi thật tốt đã.
Niệm Thần vội vã hạ thấp người xuống, Thần Dạ có thể nhìn ra được, năng lực của nàng. Kiếm Tông to lớn hư vậy, nàng lại là truyền nhân ưu tú nhất của Kiếm Tông, lấy được tài nguyên cũng nhiều nhất, nhưng giờ khắc này, toàn bộ những gì nàng có, đều không giúp được người đáng thương trước mặt này.
Tần Tân Nguyệt ngẩng đầu cầm tay của Niệm Thần, suy yếu nhưng vô lực…Nữ tử này là đệ tử ưu tú của Kiếm Tông. Mà con rể Tôn Vĩ coi như là đệ tử Kiếm Tông. Nhưng tất cả điều này đều không đủ để cho bọn họ vì mẫu nử mình, có thể không quan tâm chút nào đối mặt với Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu.
Cả đời này, Tần Tân Nguyệt đã từng trải quá nhiều. Ngay cả nếu nói thân nhân, để lợi ích đều có thể bán đứng bản thân. Huống hồ là người ngoài, do đó, Niệm Thần cùng Thần Dạ khiến cho nàng cảm động.
Niệm Thần vội vã cầm ngược tay của nàng, nói rằng:
- A di, ngài chớ nói chuyện, có lời gì, chờ ngài khỏe lại, từ từ nói.
Tần Tân Nguyệt lắc đầu:
- Hiện tại không nói, sau này đã không còn cơ hội nói nữa.
- Nương, ngài sẽ không có chuyện gì, nhất định có thể tốt hơn.
Hoàng Vũ nhịn không được rơi nước mắt ra, thật vất vả, mới đem mẫu thân cứu ra, nhưng đợi được lại là tử vong.
Nhìn một màn này, trong lòng Thần Dạ vội hỏi:
- Đao Linh, ngươi xem một chút có biện pháp nào không?
- Để ta tiến nhập trong cơ thể nàng nhìn xem, sau đó mới có thể hạ quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.