Đế Quân

Chương 834: Đại hôn (2)




Nhưng trước mắt là muốn mang theo mẫu thân của Hoàng Vũ cùng nhau rời đi, mẫu thân Hoàng Vũ còn trọng thương trong người, nếu muốn bình an rời đi Tinh Vân thành, trốn khỏi đủ loại đuổi giết để đến một chỗ an toàn, cái khó khăn này thật sự không nhỏ!
Thần Dạ mặc dù không có nói ra, dứt khoát kiên quyết đáp ứng Hoàng Vũ, suy tính trong nội tâm nhưng lại chưa bao giờ ít đi, từ sau khi Hoàng Vũ rời đi, hắn liên liên tục suy tính những chuyện có thể sẽ phát sinh trong đại hôn, mà sau khi xảy ra phải giải quyết như thế nào mới là ổn thỏa nhất.
Hắn đem tất cả khả năng đều diễn thử qua một lần ở trong đầu, cho dù là chi tiết nhỏ bé nhất cũng là tính toán vô cùng cẩn thận, cái chuyện này, Thần Dạ không dám có nửa điểm qua loa!
Trước đại môn Hoàng gia, Hoàng Thiên Lôi cùng Hoàng Thiên Đình ở phía trước, Hoàng Trung Lăng tam huynh đệ thì ở phía sau xếp thành một hàng, có lẽ là bởi vì ngày đại hỉ hôm nay, càng bởi vì mưu kế của bọn họ đã thành công, nụ cười trên khuôn mặt năm người thật giống như đều là phát ra từ nội tâm.
Hơn nữa thấy Thần Dạ chỉnh tề mà đến, nụ cười của bọn hắn càng giống như chân thật rồi.
Linh hồn cảm giác lực quét qua cả Hoàng gia, trong lòng Thần Dạ nhất thời che cười cùng lạnh lùng một tiếng, Hoàng gia hôm nay cũng là đặc biệt sâm nghiêm.
Chỗ sáng, từng cái cao thủ Hoàng gia, trang phục vô cùng sạch sẽ, rất là hỉ khí, nhưng ánh mắt kia giống như là chim ưng quét đến từng cái tân khách đi đến.
Ở trong bóng tối càng là có thêm đại lượng cao thủ tùy thời mà động, không nghi ngờ chút nào, một khi phát sinh biến cố, người của tất cả Hoàng gia sẽ ở trước tiên giết hướng người đảo loạn.
- Ha ha...
Hoàng Thiên Lôi cười lớn, nhưng ở sau nháy mắt tiếng cười kia đột nhiên dừng lại, giống như là bị người nào bóp ở cổ, hắn là muons gọi Thần Dạ đến, cũng không biết tên Thần Dạ gọi là gì, cũng không thể ở vào lúc này gọi là người trẻ tuổi hoặc công tử đi?
Nếu như là mở miệng gọi như vậy, chỉ sợ Hoàng gia hôm nay liền biến thành chê cười lớn nhất.
Cuối cùng cũng là cáo già, Hoàng Thiên Lôi lập tức nghênh đón, cười nói:
- Hôm nay là ngày ngươi cùng Tiểu Vũ thành thân, nói cách khác từ nay về sau ngươi đã là nửa tôn tử của gia gia rồi, mau theo gia gia vào đi thôi, giờ lành liền đã đến rồi.
Thần Dạ nhẹ nhàng rút tay của mình ra, nụ cười ở trước mặt mọi người đến thời điểm trước mặt người của Hoàng gia thu liễm lại, lại càng thản nhiên nói:
- Chính mình ta đi được, ngài đã lớn tuổi rồi, liền không phiền đến ngài.
Nói xong đều không cần đám người Hoàng Thiên Lôi dẫn đường, Thần Dạ trực tiếp hướng phía sau đại môn đi tới.
Lời kia nói rất khách khí, nhưng lãnh đạm trong lời nói cùng với kháng cự biểu đạt ra đã để cho người ta rõ ràng nghe hiểu, trong nháy mắt ở chỗ sâu trong con ngươi năm người Hoàng Thiên Lôi bỗng nhiên hiện ra lạnh lẽo mà người khác không phát hiện được, chỉ là lúc này tất cả không thoải mái đều chỉ có thể ẩn nhẫn xuống.
- Chư vị, đến, mời vào, mời vào!
Chẳng những phải nhẫn, còn phải ở trước mặt mọi người một mực duy trì nụ cười ấm áp, đối với năm người Hoàng Thiên Lôi mà nói cũng là khảo nghiệm tâm lý.
Những người đi đến không người nào mà không phải là nhân tinh, lúc này cười cái ha ha, cũng không khách khí đi tới Hoàng gia.
Một mình chiếm cứ TInh Vân thành, Hoàng gia mặc dù lớn như thế nhưng cũng không có thực lực đầy đủ tới xứng đôi, chỉ cần người có dã tâm không khỏi là muốn nhìn đến chê cười hôm nay của Hoàng gia.
- Tân lang đâu rồi?
Vào Hoàng gia, cả đại viện đều là người đi đến chúc, đại viện cách đó không xa chính là hỉ đường bái thiên địa, Hoàng Thiên Lôi đột nhiên phát hiện Thần Dạ cư nhiên không thấy.
- Hồi bẩm Nhị lão gia, tân lang mót quá mà đi rồi.
Liền có hạ nhân ở bên cạnh đáp.
Lông mày của Hoàng Thiên Lôi nhẹ nhàng nhíu lên, chợt sau khi phân phó mấy câu không lộ thanh sắc, liền cùng Hoàng Thiên Đình đi vào hỉ đường, ngồi ở trên ghế của trưởng bối cao đường chờ đợi một đôi tân nhân đi tới.
Không qua bao lâu, tân lang rốt cuộc xuất hiện ở hỉ đường, đồng thời cũng đổi lại một thân đại hồng hỉ bào, cả người nhìn lại càng lộ vẻ có tinh thần, thời điểm đối mặt với đám người Hoàng Thiên Lôi, trên khuôn mặt cũng không có lạnh lùng, thay vào đó là nụ cười có chút gấp gáp cùng mong đợi.
- Giờ lành đến, bái thiên địa!
Ở trong một tiếng ro rõ, tân nương trên đầu mang khăn voan ở dưới nha hoàn dìu đỡ chậm rãi đi vào, tân lang kia cư nhiên có mấy phần khẩn cấp, chủ động tiến lên đỡ lấy, chọc đến một tràng cười vang thiện ý.
- Nhất bái thiên địa...
Ngày đại hôn, một khâu này là trọng yếu nhất, tiến hành đâu vào đấy, vô luận trong sảnh hay bên ngoài phòng, vô số người bất kể là có chân tâm thật ý hay không, giờ phút này đều đang chứng kiến một khắc này!
- Người của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu đến sao?
Trong âm thầm, một đạo thanh âm trầm thấp hỏi.
- Hoàng Vũ tỷ tỷ nói rồi, điểm này ngươi không cần lo lắng.
Có thanh âm thanh thúy khác nhẹ nhàng đáp lại.
Thanh âm trầm thấp nhất thời nói:
- Đường đường cao thủ của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu liền tới lại là ẩn tàng ở trong bóng tối, nếu nói là thật sự đến uống rượu mừng này hoặc là vì chứng kiến hôn lễ của đồng bạn, ta tuyệt đối không tin.
- Bất kể có mục đích gì, thủy chung đều sẽ hiện hình, mà như thế liền hiểu được, chí bảo mà mẫu thân Hoàng Vũ tỷ tỷ mang đi đối với Tam Thiên Thanh Huyễn lưu mà nói là không thể mất đi.
Thanh âm thanh thúy nói.
Thanh âm trầm thấp nói:
- Như vật là tốt nhất, nếu không kế hoạch của chúng ta là vô cùng khó thành công.
- Đúng rồi!
Thanh âm thanh thúy kia vội nói:
- Vạn nhất, ta nói vạn nhất... Nếu như Tam Thiên Thanh Huyễn lưu cùng với Hoàng gia đã đạt thành hiệp nghị nào đó, căn bản không để ý tới lời nói của Hoàng Vũ tỷ tỷ, vậy chúng ta nên làm như thế nào?
- Điểm này ngươi cứ việc an tâm, trừ phi mẫu thân Hoàng Vũ không xuất hiện, chỉ cần nàng hiện thân, vậy chúng ta liền nhất định có thể đem nàng cứu ra.
Sau khi nghe nói như thế, thanh âm thanh thúy im lặng một hồi lâu, nhìn lúc bái đường sắp kết thúc, nàng thấp giọng hỏi:
- Một màn này ngươi có phải là rất hâm mộ hay không, cũng rất khát vọng chính mình là vai nam chính ở trong hôn lễ?
Thanh âm trầm thấp không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu ta nói là không khát vọng, ngươi có tin tưởng hay không? Chỉ là ta bất đồng, hôn lễ như vậy đối với ta mà nói là một cái hi vọng thật xa vời. Dĩ nhiên ta sẽ không buông tha, nhưng ta luôn tự tin không biết đến tột cùng một ngày nào đó nhân vật chính của hôn lễ mới có thể đến phiên ta!
- Ngươi đừng như vậy, ta tin tưởng một ngày kia mà ngươi nghĩ rất nhanh sẽ đến, nhất định sẽ đến!
Thanh âm thanh thúy son sắt nói, tựa như là thần linh thẩm phán.
- Cảm ơn ngươi!
Thanh âm trầm thấp cười khẽ một tiếng, chợt nhìn về phía chính giữa đại sảnh kia, dựa theo kế hoạch, lúc này hẳn là Hoàng Vũ nên làm khó dễ rồi, ở trước mắt bao người, trò hay giờ mới bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.