Đế Quân

Chương 807: Tế ngộ tới rồi (2)




- Đúng vậy, vì Hoàng Vũ cô nương, chút thời gian này lại tính là cái gì.
Phương Uyên Thước thật thà cười một tiếng, nhưng quang mang từ trong mắt bắn ra để cho người ta biết hắn cũng không phải là thật thà giống như mặt ngoài.
- Đúng rồi, Hoàng Vũ cô nương, mặc dù hôm nay là một tràng khôi hài, bất quá thịnh hội hẳn là còn sẽ tiếp tục a, nếu không quá nhiều người đều sẽ thất vọng, nhất là chúng ta!
Liễu Hàn Nguyệt cười hỏi.
- Cái này các ngươi yên tâm, tràng thịnh hội này còn chưa bắt đầu, như thế nào lại kết thúc!
Hoàng Vũ cười nói:
- Chờ chúng ta đem nơi này thu thập xong, chiêu thân đại hội lập tức tiếp tục.
- Vậy thì tốt!
Liễu Hàn Nguyệt cười một cái, mi tâm hơi hơi căng thẳng nói:
- Hoàng cô nương, ngươi nên biết, ta, Phương Uyên Thước, Vân Đông Lưu còn có Tôn Vĩ toàn bộ đều là vì ngươi mà đến, nhưng mới vừa rồi nhìn đến ngươi thân mật cùng Tôn Vĩ, chúng ta có chút bận tâm, ngươi hẳn là sẽ không ở trên lôi đài công chính có điều bất công đi.
Nghe vậy Hoàng Vũ không khỏi nhìn Tôn Vĩ một cái, người sau kiên định cười cười, Hoàng Vũ mới lên tiếng:
- Nếu như ta nói ta sẽ công chính, các ngươi tin tưởng sao.
- Hoàng Vũ ta làm việc từ trước đến giờ đều muốn nhìn thấy kết quả mà mình muốn, nếu không tuyệt không bỏ dở nửa chừng.
Hoàng Vũ nghiêm nghị nói.
- Nhân phẩm của Hoàng cô nương, chúng ta tự nhiên tin tưởng, như vậy liền cáo từ trước.
Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước ôm quyền, xoay người rời đi.
Mới vừa đi mấy bước, Liễu Hàn Nguyệt đột nhiên xoay người, nhìn Tôn Vĩ hỏi:
- Nữ tử áo đen che mặt kia, Tôn huynh là nhận thức được, có thể nói cho ta cùng Phương huynh biết nữ tử kia đến tột cùng là người nào hay không.
Tôn Vĩ cười nói:
- Xin lỗi, nàng nếu ăn mặc như vậy chính là không muốn để cho người khác nhận ra, cho nên không thể trả lời.
Sắc mặt của Liễu Hàn Nguyệt khẽ biến thành hơi lạnh lùng, nhưng ngay sau đó sải bước rời đi.
Đợi đến sau khi hai người này rời đi, Hoàng Vũ cũng là tò mò hỏi:
- Nghe nói nàng ở bên trong Kiếm tông là chúng tinh ủng nguyệt, càng được khen là đệ tử có linh tính cao nhất cũng là có tư chất cao nhất trong trăm năm đến nay, có hi vọng trở thành tông chủ Kiếm tông đời sau, phải không?
Tôn Vĩ gật đầu nói:
- Ngươi đại chiến qua với nàng một tràng, lấy niên kỷ hiện tại của nàng liền đã có thực lực khiến ngươi cùng ta đều kiêng kỵ không thôi, tư chất cùng linh tính tất nhiên không cần nhiều lời.
- Thật sự thủ đoạn của nàng phi phàm, ta cảm ứng được trận đại chiến hôm nay nếu như ngươi cùng thanh bào thanh niên kia không xuất hiện, người thua nhất định là ta, người trẻ tuổi ưu tú nhất Kiếm tông quả nhiên danh bất hư truyền.
Hoàng Vũ buông tiếng thở dài nói:
- Bất quá so sánh với nàng, ta càng thêm tò mò với người trẻ tuổi kia, niên kỷ nhỏ như vậy thế nhưng lá bài tẩy của Vân Đông Lưu ra hết cũng thua ở trên tay hắn, Từ Lăng lão quái cường đại như vậy, một kích kia có lẽ lão quái vật này quá mức tự tin nhưng là tuyệt đối vận dụng bảy thành công lực, bởi vì lão quái vật muốn trực tiếp để cho bọn họ bị trọng thương, nhưng kết quả là ngươi với ta đều không nghĩ đến a.
- Hắn quá ưu tú, Tôn Vĩ, ngươi có thể đoán ra thân phận của hắn không?
Hoàng Vũ than nhẹ, để cho Tôn Vĩ bất giác nhíu mày một cái, một lát sau mới giãn ra, sau khi suy nghĩ một chút nói:
- Thời điểm ta ở Kiếm tông cùng nàng ở chung vô cùng vui vẻ, cho nên chuyện của hắn ta cũng biết được tương đối nhiều, thân phận của người trẻ tuổi này nếu như muốn xác nhận mà nói, ta sợ rằng phải một mình đi gặp bọn họ.
- Tiểu Vũ, ngươi muốn để cho ta đi làm như vậy không?
Tôn Vĩ nhìn Hoàng Vũ, có một loại vẻ mặt nghiêm túc rất ít khi hiện lên.
Chiêu thân thịnh hội do Hoàng gia cử hành mặc dù là không thể tiến hành xuống, bất quá hai tràng đại chiến kia, hơn nữa phấn khích do Từ Lăng lão quái ngắn ngủi xuất tràng mang đến trực tiếp khiến cho người ta quên mất mục đích mà hôm nay bọn họ đến đây.
Vô Luận là Thần Dạ hay là Niệm Thần, thân phận của bọn họ giờ phút này đã trở thành đối tượng nghị luận ở trong miệng vô số người, mà đại chiến đặc sắc kia lại càng để lại ký ức vẫn còn mới mẻ...
Đêm khuya.
Ngoài Tinh Vân thành, ở một chỗ yên lặng đột nhiên hiện lên thanh mang sáng chói bay thẳng đến chân trời.
Ở trong ám thanh sắc quang mang, yêu khí tràn ngập, một đạo thân ảnh vặn vẹo hóa hình mà ra.
- Từ lão, Tinh Vân thành đều bố trí tốt chưa?
- Thiếu chủ yên tâm, chỉ cần bọn họ rời đi Tinh Vân thành, lão phu sẽ trước tiên xuất hiện, tuyệt sẽ không để cho bọn họ còn sống mà chạy.
- Bổn công tử còn chưa bao giờ mất mặt như thế, nếu không để cho bọn họ nhận lấy hành hạ mà chết, tâm của bổn công tử trọn đời khó an.
Sáng sớm, bầu trời của Tinh Vân thành rốt cuộc tiêu tán tiêu yên của ngày hôm qua mang đến, bầu trời thoạt nhìn trong xanh rất nhiều...
Viện tử ở một chỗ sâu của khách sạn có người trẻ tuổi lẳng lặng đứng yên, hắn nhìn về phía gian phong phía trước viện tử, ở trong lơ đãng, mi tâm nhíu lại thật chặt, tựa hồ cũng bị bất đắc dĩ rất nhiều.
- Thần cô nương, chào buổi sáng a!
Thấy nữ tử ở trong một gian phòng đi ra, người trẻ tuổi lên tiếng cười chào hỏi, cả người lập tức khôi phục bộ dáng thường ngày, lại không có một chút để cho người ta nhìn ra, tâm của hắn hiện tại thật ra cũng không bình tĩnh như vậy.
- Chào buổi sáng a!
Niệm Thần cười nhẹ, đi ra ngoài viện tử, nhìn Tôn Vĩ chốc lát nói:
- Ta vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi tối ngày hôm qua sẽ đến, không nghĩ tới ngươi còn có thể nhẫn nại.
- Nói đi, Hoàng Vũ kia để ngươi tới đây là muốn làm cái gì?
- Ta liền không thể tìm ngươi ôn chuyện sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu có phải không?
Tôn Vĩ cười, cũng không khách khí trực tiếp đi vào viện tử, ngồi ở thạch bàn phía trước nói:
- Khách tới, mau dâng ít trà!
- Ở chỗ này ngươi coi như là chủ nhân rồi sao?
Niệm Thần bĩu môi, vẫn là bưng cho Tôn Vĩ một chén trà, sau đó nói:
- Ngươi chưa bao giờ là một người tiêu sái, có lời liền nói thẳng đi, tránh cho ngươi trở về không dễ ăn nói.
Tôn Vĩ hơi là cười khổ một chút nói:
- Ta ở trong lòng ngươi chính là người như vậy sao? Bất quá ngươi thật đúng là nói sai rồi, hôm nay tới đây chỉ là muốn ôn chuyện với ngươi, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đi tới chỗ này.
Thanh âm của Niệm Thần trầm thấp một chút, nói:
- Chuyện tình không nghĩ tới còn nhiều lắm, ta cùng với hắn... Hắn đều không hoài nghi ta, ngươi nhưng nhận ra được ta.
- Kiếm trong tay ngươi là độc nhất vô nhị, ta nếu như không nhận ra thì những năm này uổng công làm bằng hữu với ngươi rồi.
Tôn Vĩ cười nhạt, chỉ vào một gian phòng khác nói:
- Hắn, chính là hắn ao?
Niệm Thần yên lặng gật đầu!
- Ngươi lấy bộ mặt này cùng hắn đi tới, mà lấy tu vi cùng thủ đoạn hiện tại của hắn, chắc hẳn chuyện hắn muốn làm đều đã làm được rồi. Ngươi không hận hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.