Đế Quân

Chương 737: Trước khi rời đi (2)




Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới đường đường Lăng Tiêu Điện sẽ có cảnh tượng như hôm nay?
Có lẽ đây chỉ là tạm thời, không bao lâu nhất định có thể khôi phục, nhưng sĩ khí đã bị tiêu tán.
Người của Lăng Tiêu Điện không tiếc cấu kết người ngoài, muốn giết hại mẫu thân của Linh nhi chỉ vì muốn lưu Linh nhi ở lại Lăng Tiêu Điện, sau khi tin tức này truyền ra ngoài khi họ đi lại trong Đông Vực thế giới, thân phận mà họ vẫn thường lấy làm ngạo lại biến thành chuột chạy qua đường.
So sánh với bên ngoài, không khí trong Lăng Tiêu Điện không có vẻ khẩn trương hay uể oải, một đám cao thủ nhàn rỗi thảnh thơi, không biết là vì giả vờ cho người khác xem hay là tâm tính của bọn hắn quá tốt.
Nhưng không phải ai cũng có bộ dạng như không có việc gì.
Trong hậu hoa viên khổng lồ của Lăng Tiêu Điện, một thanh niên bộ dạng say khướt, khuôn mặt râu ria, đang dựa vào cây cột trong lương đình, một cỗ chân khí suy sút lan tràn khắp chung quanh.
Hắn chính là Tiêu Vô Yểm!
Kế hoạch của Huyền Y chẳng những không thể giết chết Thần Dạ cùng Tử Huyên, ngay cả Linh nhi cũng đã được cứu đi, Tiêu Lang Anh tự mình truyền lời muốn hắn tự mình hồi tỉnh lại, nếu không tước đoạt thân phận thiếu chủ của hắn.
Mặc dù Tiêu Vô Yểm nghĩ muốn tỉnh lại nhưng mỗi lúc tu luyện trong lòng hắn đều hiện lên cảnh tượng kia, sau đó tinh thần của hắn không cách nào an định chuyên tâm tu luyện.
Vài ngày trôi qua, chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng người khác còn chưa buông tha nhưng chính Tiêu Vô Yểm đã bỏ qua chính mình, hắn biết rõ chỉ cần người kia không chết, cảnh tượng cùng lời nói kia sẽ suốt đời đi theo hắn, giày vò lấy hắn.
Một khi đã như vậy, không bằng sa đọa đi!
Đã không có thân phận thiếu chủ Lăng Tiêu Điện, hắn vẫn còn thân phận người của Tiêu gia, thân phận này đủ cho hắn mơ màng cả kiếp sống.
- Không thể tưởng được thiếu chủ Tiêu Vô Yểm của Lăng Tiêu Điện năm đó làm cho Đông Vực Song Kiều đều có chút ái mộ, hôm nay lại sinh tồn như rùa đen rút đầu, không biết nên buồn cười hay cảm thấy thật đáng buồn đây?
Thanh âm từ trên trời giáng xuống, u quang tán đi, một đạo nhân ảnh xuất hiện, tử sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ lương đình, chỉ cần không có người bước vào hậu hoa viên chắc chắn sẽ không phát hiện có người ngoài đi vào.
- Thần Dạ!
Tiêu Vô Yểm đột nhiên thấp giọng gầm lên giận dữ, trên gương mặt suy sút hiện ra vẻ dữ tợn kinh người, khí thế bừng lên, sát khí khởi động.
Nhưng chỉ một thoáng sau toàn bộ khí thế biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn lại biến thành một con quỷ say lần nữa.
- Thần Dạ, ngươi tới làm gì? Muốn giết ta sao? Hắc hắc, lá gan ngươi thật lớn, ngay cả Lăng Tiêu Điện ngươi cũng dám xông vào.
Nghe vậy Thần Dạ cười lắc đầu, nói:
- Tiêu Vô Yểm, nếu ngươi là ta, vào lúc này ngươi có dám xông vào hay không?
Hai mắt Tiêu Vô Yểm run lên.
- Ngay cả dũng khí cùng đồng quy vu tận với ta ngươi cũng không có, ngươi làm sao dám xông vào đây?
Thần Dạ cười nhạt nói:
- Hôm nay ta tới không phải muốn giết ngươi, bởi vì ta biết chết cũng không phải thủ đoạn giải quyết tốt nhất, đôi khi còn sống càng thêm đáng buồn, có câu sống không bằng chết chính là ý tứ này.
- Ta tới không phải muốn nhìn chuyện cười của ngươi, mà có một câu muốn nói cho ngươi. Nhưng hiện tại nói hay không nói cũng không quan hệ gì, nhưng nếu đã đến lời này cũng nên nói ra!
Nhìn Tiêu Vô Yểm, ánh mắt Thần Dạ đột nhiên vô cùng sắc bén:
- Tiêu Vô Yểm ngươi là cặn bã, so sánh với ta ngươi cái gì cũng không phải. Ta nương nhờ hai tay chính mình dốc sức làm ra hết thảy, ngươi sao?
- Ngươi chỉ là một kẻ không gánh vác được trách nhiệm khó khăn. Ta sẽ không giết ngươi, ít nhất là trước mắt. Bảy năm giày vò của mẹ con Tử Huyên, ta cũng muốn cho ngươi tự mình nếm thử.
- Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình, nhưng ta nghĩ ngươi không có dũng khí này. Cho nên ngươi hãy chờ đợi ta đem từng món đồ vật thuộc về ngươi chậm rãi lấy đi!
Trong lương đình, Tiêu Vô Yểm hai mắt vô thần, nhìn theo thân ảnh hắc y thanh niên rời đi, toàn thân vô lực ngã ngồi dưới đất.
- Vô Yểm, làm sao vây?
Đi vào lương đình, chứng kiến hình dáng này của Tiêu Vô Yểm, trong ánh mắt Tiêu Long hiện lên tia tức giận, dù sao cũng là con mình, vẫn là con trai mà mình vẫn lấy làm ngạo, Tiêu Lang Anh có thể vì đại cục mà buông tha Tiêu Vô Yểm, nhưng bản thân làm phụ thân hắn rất khó làm được.
- Thần Dạ đã tới!
Tiêu Vô Yểm thì thào nói, đối với hắn, Thần Dạ cũng không nói gì nhiều, nhưng mỗi một câu chẳng khác gì mũi tên nhọn, đâm thẳng vào trái tim đã vô cùng yếu ớt của hắn.
Đổi lại là hắn, bản thân hắn tuyệt không dám làm như thế, dám lẻ loi một mình xông vào Lăng Tiêu Điện, lúc sinh tử nguy cơ hắn cũng không dám liều lĩnh như thế, hắn căn bản không dám bỏ qua sinh mạng, cho dù mạng của hắn bây giờ không chút đáng giá trong mắt nhiều người.
- Cái gì, Thần Dạ lại đến?
Tiêu Long bỗng nhiên xoay người, liền nhìn thấy ở xa xa một đạo tử sắc quang mang phá tan chân trời, vây kín một đạo nhân ảnh hướng xa xôi bay đi.
Ngay khi đạo tử quang đi tới giữa không trung, lại một đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra, người xuất hiện phía sau tu vi vượt xa tử quang, nhưng dù vậy chỉ có thể đánh tan tử quang mà không thể lưu được người.
- Ha ha, Tiêu Lang Anh, hiện tại bổn thiếu gia thật sự muốn rời đi, không nhọc đưa tiễn, nhưng vẫn là câu nói kia, ân oán giữa ta cùng các ngươi ngày sau sẽ trả gấp trăm lần!
Phía chân trời, Tiêu Lang Anh chưa bao giờ cảm thấy được mình phẫn nộ đến như vậy!
Mấy hôm trước ba người Thần Dạ rời khỏi, có lẽ còn có nhiều nguyên nhân, ít nhất cũng có được hai cao thủ như Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang giúp đỡ, nhưng hôm nay Thần Dạ một mình tiến đến, với tu vi của hắn bản thân Tiêu Lang Anh dù phát hiện nhưng lại không lưu được hắn.
Giờ khắc này trong lòng Tiêu Lang Anh không phải là chấn động cùng kiêng kỵ, mà là bất an nặng nề, cho tới bây giờ hắn đều cho rằng thanh niên nhân kia thật không đơn giản, rất rõ ràng đó là một tai họa thật lớn.
Nhưng biểu hiện hôm nay làm cho Tiêu Lang Anh hiểu được, trước kia vẫn cho rằng không đơn giản, kỳ thật vẫn là hắn khinh thường. Nhưng mà…
- Thần Dạ, ngươi cứ tận tình nhảy nhót đi, lão phu sẽ cho ngươi biết, cùng Lăng Tiêu Điện là địch là chuyện ngươi hối hận nhất trong kiếp này.
Một nét cười lạnh hiện lên khuôn mặt Tiêu Lang Anh!
Trên bầu trời sơn cốc, một đạo thân ảnh như một đầu đại điểu lượn trên không, khi sắp rơi xuống đỉnh núi đột nhiên như bị chặt đứt cánh, thân thể nặng nề rơi xuống, trực tiếp ngã nhào.
- Không hổ là siêu cấp cao thủ cảnh giới hoàng huyền cửu trọng!
Tro bụi tán đi, Thần Dạ chật vật đứng lên, lồng ngực không ngừng phập phồng, một lát sau nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.