Đế Quân

Chương 729: Cử chỉ ngoài ý muốn (1)




Nếu những cao thủ đứng đầu kia đều đã có người kềm chế, vậy để họ đi phá kết giới là được.
Có thể phá vỡ hay không là một chuyện, nếu việc gì cũng không làm cả đời họ sẽ hối hận.
Nhìn thấy đám người vọt tới, ánh mắt Tiêu Long rét lạnh, vung tay lớn tiếng quát:
- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, giết bọn họ!
Từng đạo thân ảnh từ trong Lăng Tiêu Điện bay ra ngăn chặn đường đi của nhóm người Phong Kình!
- Sư tỷ, nhìn xem đi, bởi vì một mình ngươi nơi này sẽ có một trận giết chóc, ngươi quả nhiên hại người rất nặng ah!
Trong kết giới, Huyền Y cười khẽ, nhìn dung mạo nụ cười đúng là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng ngay lúc này…
- Chư vị, tuyệt không thể để cho Tử Huyên cô nương chết trong tay tiện nhân kia, có tâm huyết theo ta xông lên một lần!
Trong đám người không biết là ai quát to một tiếng, nhóm người đứng gần kết giới nhất không hề nghĩ ngợi trực tiếp xông ra, sau lưng họ càng lúc càng nhiều người, không hề sợ hãi, tràn đầy sát ý chạy về phía trước.
- Tiện nhân, ngươi dám tổn thương Tử Huyên cô nương, chúng ta nhất định khiến cho ngươi chết không chỗ chôn!
Vô số người lao tới, trường hợp đồ sộ cùng kịch liệt, cho dù đối diện với đám người Lăng Tiêu Điện cao cao tại thượng, vẻ mặt của họ không hề thay đổi.
Bên trong kết giới sắc mặt Huyền Y vô cùng khó xem.
Những năm gần đây nương nhờ dung mạo cùng thiên phú tu luyện, vô luận ở địa phương nào nàng cũng như vầng trăng được chúng tinh hô ủng, có khi nào bị người mắng qua như thế?
Mà hết thảy những lời mắng này đều đến từ Tử Huyên…Cảm xúc bất phục thoáng hiện, nàng lớn tiếng quát:
- Tử Huyên, để mạng lại!
- Tiểu nha đầu, chỉ bằng ngươi cũng muốn đi lấy mạng Tử Huyên?
Nhìn Chung Kỳ không có khí lực đi đường, Huyền Y thản nhiên nói:
- Chung cô nương, ta không có nửa phần ác ý với ngươi, nếu ngươi muốn ra mặt ta cũng không để ý lấy luôn mạng của ngươi.
- Trước đó những lời nói này của ngươi có dám nói ra?
Chung Kỳ lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy Huyền Y cười khẽ:
- Chung cô nương, thế sự không có nếu, giờ phút này tồn tại là đích thực, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu?
- Nói rất đúng!
Chung Kỳ không giận ngược lại cười:
- Tiếu Lôi Tông thật là địa phương nhân tài xuất hiện lớp lớp, có Tử Huyên, còn có ngươi nữa! Chỉ tiếc muốn dựa vào vinh dự của chúng ta thành tựu vinh dự của mình, tiểu nha đầu, bàn tính của ngươi đánh không vang!
- Vậy sao?
Huyền Y lắc đầu cười nói:
- Đường đường yêu nữ Chung Kỳ, thậm chí ngay cả sự thật cũng không muốn thừa nhận, xem ra ngươi không an ổn, một khi đã như vậy ngươi có thể thử một lần, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sự thật!
- Ngươi không phải sớm muốn lấy tính mạng của ta sao, vì sao còn chưa động thủ mà ở đó nói lời vô nghĩa?
Tử Huyên đột nhiên lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng:
- Huyền Y, kế hoạch của ngươi nhất định không thể nào thành công, muốn lấy luôn mạng của hắn, đừng hòng!
Một tiếng quát lạnh vang lên, Tử Huyên cầm Lôi Kình Diệt Thế Thương, cực kỳ suy yếu, bước từng bước chậm rãi đi về hướng Huyền Y, mỗi bước đều rõ ràng lưu lại dấu chân trên mặt đất.
- Huyền Y, mạng của ta ở chỗ này, nhìn xem ngươi lấy được hay không?
- Tử Huyên!
Sắc mặt Huyền Y bỗng nhiên biến đổi…
- Ha ha!
Tử Huyên cười khẽ, không có sát ý, không còn băng sương, chỉ có ôn nhu, trong ánh mắt lướt qua tưởng niệm thật sâu, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
Chân khí băng hàn từ trong thân thể nàng bạo tuôn như cuồng phong, khiến sắc mặt của nàng tái nhợt, nhưng lại có huyền khí dao động lần nữa.
- Tử Huyên chính là Tử Huyên, mới nghỉ ngơi được một lát lại khôi phục chút ít lực tái chiến, chỉ tiếc vẫn không phải là đối thủ của ta!
Sắc mặt biến ảo, Huyền Y lên tiếng, thân ảnh lại lui về phía sau.
Nghe vậy, Tử Huyên cười điên cuồng:
- Nếu có thể đánh bại ngươi, tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể…ta muốn chết, Huyền Y, ngươi ngăn cản được không?
Tiếng nói vừa dứt, bước chân đang thong thả đột nhiên nhanh hơn, sau một lát trong cỗ khí thế bá đạo ẩn hàm chân khí băng sương, làm cho Huyền Y cảm nhận được sự kiên quyết của nàng.
- Tử Huyên, ngươi…
Huyền Y lại lui về phía sau, mục tiêu của nàng cũng không phải một mình Tử Huyên, nếu chỉ một mình Tử Huyên chết nơi này, chẳng những sự tình không giải quyết, phiền toái còn lớn hơn nữa.
Nếu cứ như vậy giết Tử Huyên, Huyền Y tin tưởng mạng của mình không cần đợi người khác đến lấy, người của Tiêu gia đã là nhóm đầu tiên không bỏ qua nàng.
- Tiểu nha đầu, thấy Tử Huyên lộ chút khí thế thì sợ rồi sao!
Tiếng cười của Chung Kỳ đột nhiên xuất hiện sau lưng Huyền Y, trường kiếm sắc bén đâm thẳng về phía trước.
Công kích đột ngột làm thần sắc Huyền Y đang có chút do dự liền biến thành kiên định, nàng cười nói:
- Như thế để cho ta đến lĩnh giáo Đông Vực Song Kiều rốt cục có chỗ lợi hại gì!
Nhất thời quang mang lóe lên, hai đạo năng lượng phân ra một trước một sau bao phủ về hướng Tử Huyên cùng Chung Kỳ.
- Huyền Y, ta muốn chết, ngươi ngăn cản được không?
Trong tiếng quát hỏi lần thứ hai, tốc độ Tử Huyên nhanh hơn, Lôi Kình Diệt Thế Thương vung cao phảng phất mang theo khí thế bá đạo mạnh mẽ xuyên thủng năng lượng của Huyền Y, bắn về phía Chung Kỳ, bị nàng ngăn chặn xuống.
Cảm thụ được phần bá đạo cùng kiên quyết của nàng, ánh mắt Huyền Y căng thẳng, quát:
- Tử Huyên, ngươi muốn chết sớm như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy con gái của mình thêm vài lần sao?
Thần sắc Tử Huyên thoáng hòa hoãn lại, nhưng khoảnh khắc khôi phục lại kiên quyết, cười to:
- Huyền Y, ngươi không phải ta, ngươi căn bản không hiểu được trong lòng ta rốt cục suy nghĩ cái gì!
- Huyền Y, có dám cùng ta đường đường chính chính một trận chiến, có dám hiện tại lấy đi tính mạng của ta!
Tử sắc quang thúc từ trên trời giáng xuống, Tử Huyên mang theo xu thế kiên quyết xông ra ngoài.
- Không có ta cho phép, ta cũng còn ở đây, Tử Huyên, nàng sao nhẫn tâm muốn chết!
Đột nhiên một thanh âm trầm thấp vang vọng phía chân trời.
- Rốt cục đến sao?
Trên không trung, sắc mặt bốn huynh đệ Tiêu Lang Anh rốt cục thoải mái hơn rất nhiều, bọn hắn cũng nghĩ như Huyền Y, nếu cục diện này chỉ một mình Tử Huyên tử vong, như vậy cho dù thế lực cường đại như Lăng Tiêu Điện cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
Trong kết giới, Huyền Y cười thật vui vẻ, sắc mặt Chung Kỳ phức tạp, chỉ có Tử Huyên, thân thể mềm mại run rẩy, khàn giọng hô to:
- Huynh không cần đến, mau rời đi nơi này, rời đi đi!
Một điểm u quang từ chân trời thoáng hiện, sau đó xuất hiện ngoài kết giới, u quang chợt lóe, tử sắc quang mang bao trùm, u quang thật dễ dàng tiến vào trong kết giới.
- Tử Huyên!
U quang tán đi, đôi tay Thần Dạ lập tức ôm chặt Tử Huyên, cảm thụ sự suy yếu của nàng, cảm thụ nội tâm kiên quyết, cảm thụ lòng giãy dụa, khí lực trên tay không khỏi tăng thêm vài phần.
- Huynh vì sao phải đến, vì sao phải đến ah!
Rơi vào vòng tay mà nàng tưởng niệm không biết bao lần, Tử Huyên nhẹ giọng nỉ non, một phần tự trách lại dâng tràn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.