Đế Quân

Chương 718: Sinh tử huyết chiến (2)




- Ha ha, Tiêu Vô Yểm, sao hả, sợ mai rùa của ngươi hư mất sao?
Tiếng cười to kia trực tiếp khiến sắc mặt Tiêu Vô Yểm tái nhợt:
- Thần Dạ, khi ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá lớn vì những gì mình làm, lời mình đã nói.
- Cũng vậy.
Ở trong lòng Thần Dạ, đối với Tiêu Vô Yểm không phải cũng ôm lòng tất sát sao.
- Vậy hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cũng tiếp ta một chiêu thử xem.
Trường đao biến mất lúc trước lại một lần nữa như thực chất xuất hiện trong tay Tiêu Vô Yểm, lúc này thanh mang càng thêm sáng chói, khí tức hủy diệt cũng càng thêm nồng đậm.
Chỉ nhẹ nhàng khẽ động, không gian đã dễ dàng bị vỡ ra.
- Liệt Không Bất Diệt Trảm!
Hướng phía Thần Dạ, Tiêu Vô Yểm lướt tới, một đao kia dùng xu thế như muốn phá vỡ cả Thiên Địa này giận dữ chém xuống.
Ô ô,
Phảng phất hư không cũng không thể chịu nổi, từng đợt run rẩy qua, thanh âm xé rách rất nhanh vang vọng khắp nơi.
Thần Dạ vươn tay, bạch quang bắt đầu khởi động, Thiên Đao xuất hiện trong tay, chợt, một đạo đao mang khổng lồ trực tiếp xuất hiện giữa không trung, đón lấy đối phương, một đao trùng trùng điệp điệp đánh xuống,
Cùng lúc đó, trong ấn ký nơi mi tâm Thần Dạ, một điểm u mang lặng yên dung nhập vào trong hư không, bám vào trên đao mang.
Oanh!!
Sóng năng lượng xung kích mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nhộn nhạo, hai đạo đao mang đan vào, lẫn nhau tản ra trùng kích mãnh liệt nhất, nhưng mà lúc này, sắc mặt Tiêu Vô Yểm chợt biết, hắn rõ ràng cảm ứng được, đao mang của mình vậy mà tốc độ tan rã lại nhanh hơn đối phương rất nhiều.
- Làm sao có thể.
Tiêu Vô Yểm khiếp sợ nghe được một tiếng xé rách, chợt đao mang kia liền trực tiếp bị chém thành hai nửa.
- Tuyệt không có khả năng này.
Tiêu Vô Yểm giận dữ bạo lướt đi đi, vung đao phá vỡ hỗn loạn trong không gian, trực tiếp xuất hiện ở trước người Thần Dạ, trảm đao trong tay xé rách trường không, hung hăng bổ về phía đầu Thần Dạ.
- Tiêu Vô Yểm, thì ra ngươi chỉ có chút thủ đoạn ấy, Lăng Tiêu Điện Tiêu gia, chỉ có hư danh.
Thần Dạ cười to, không né tránh, Thiên Đao vung vẩy, chặn đứng công kích của đối phương lại.
Tiêu Vô Yểm hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không nói nhiều, lúc công kích bị chặn, thân thể của hắn mạnh mẽ trầm xuống, trong cơ thể, huyền khí bàng bạc phô thiên cái địa bạo tuôn ra, chợt, điên cuồng cuốn tới thân ảnh trước người.
Đại chiến tiến hành đến giờ, Tiêu Vô Yểm cũng đã hiểu rõ, võ kỹ và thủ đoạn của Tiêu gia hắn tuy đều không giống bình thường, nhưng tựa hồ, đối thủ cũng không hề kém hơn, ngược lại càng thêm quỷ dị và khó lòng phòng bị,
Đã vậy thì cứ dùng cách trực tiếp nhất, dùng huyền khí năng lượng tương áp, Tiêu Vô Yểm cũng không tin, người trẻ tuổi khiến hắn thập phần chán ghét này còn có thủ đoạn gì để ứng phó.
Động hùng hậu huyền khí của cánh giới Địa Huyền tuyệt đối không phải võ giả Lực Huyền có thể so sánh, đây là định luật không thể thay đổi.
Thần Dạ đồng tử phát lạnh, hiển nhiên hắn đã biết ý định của Tiêu Vô Yểm, bất quá cũng không có bất kỳ khẩn trương nào cả, Hoàng Tuyền Lộ cũng từng đi qua, Tà Ma Ngục cũng đến, nguy cơ sinh tử mà hai nơi này mang đến không phải Tiêu Vô Yểm có khả năng sánh bằng được.
Dưới tâm thần khống chế, trong đan điền, huyền khí năng lượng như sóng dừng lớp lao ra ngoài, mà trong mi tâm Thần Dạ, u mang lần nữa bắt đầu khởi động, mang tất cả mà ra, vây kín lấy huyền khí bản thân, sau đó hung hăng xông về phía trước,
Đây là xông tới trực tiếp nhất, trong này cũng không hề tồn tại chút may mắn nào cả, thắng bại hoàn toàn đều dựa vào tu vị cá nhân, chính là vì như vậy nên Tiêu Vô Yểm mới lựa chọn, đối với hắn mà nói, đây là phương thức dễ dàng đạt được thắng lợi nhất.
Trong lần va chạm kia, từng đạo năng lượng rung động vang vọng nổ tung trên bầu trời, khiến cho không gian lập tức mơ hồ xuống,
Nhưng mà kết quả cũng không hề như Tiêu Vô Yểm nghĩ, dưới huyền khí hùng hậu của mình, đối phương cũng không hề có dấu hiệu tan tác, ngược lại huyền khí năng lượng bị u mang bao vây lấy lại tràn ngập một cổ lực lượng thôn phệ cường đạ ngăn cản huyền khí của mình trùng kích đồng thời còn cắn nuốt lấy nữa.
- Đây là có chuyện gì.
Quái dị như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tiêu Vô Yểm không cách nào cam đoan được cuối cùng mình có thể thắng lợi không nữa.
Rầm rầm
Va chạm mãnh liệt trực tiếp khiến hai người đều thổ huyết, chợt nhanh chóng bạo lui về sau, kế hoạch của Tiêu Vô Yểm đã triệt để thất bại,
- Nhị Tiễn Động Càn Khôn.
Thanh mang bạo tuôn, một đạo lợi tiễn liền bắn về phía Tiêu Vô Yểm nhanh như thiểm điện.
Thức võ kỹ này, phải tới sau canhr giới Lực Huyền mới có thể thi triển, trước đây, Thần Dạ ỷ vào thân thể cường hãn thi triển ra, hiện giờ yêu cầu đã đạt tới, uy lực tự nhiên sẽ cường đại hơn rất nhiều.
Lúc xuyên qua hỗn loạn, thanh mang bắt đầu khởi động, trực tiếp xé tan tất cả hỗn loạn lao đi.
Thần sắc Tiêu Vô Yểm đã gần như điên cuồng, hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, dưới phương thức công kích trực tiếp nhất vì sao đối thủ còn có thể ứng phó được.
- Không có khả năng, ta tuyệt đối không thể thua ngươi được!
Trong tiếng hét phẫn nộ, lòng bàn tay Tiêu Vô Yểm đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, chợt một bàn tay khổng lồ quỷ dị hiển hiện, sau đó mang theo lực lượng vô kiên bất tồi đập qua thanh lợi tiễn kia.
- Đại Thiên La Chưởng.
Hai đạo công kích đều ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố ầm ầm chạm vào nhau giữa không trung, giờ khắc này, tiếng năng lượng nổ chói tai lập tức như tiếng sấm rền vang vọng phía chân trời khiến lỗ tai hai người đều như mất đi thính lực.
Năng lượng cuồng bạo từ trung tâm vụ va chạm cuốn ra, một lát sau, thanh sắc lợi tiễn và đại thủ kia liền cùng vỡ vụn.
Ngay lúc này, người phát ra hai đạo công kích cũng như bị búa tạ mãnh kích, thân hình song song run lên, sau đó từng người miệng phun máu tươi, thân thể rất nhanh rơi xuống đất.
- Lại đến.
Lau đi máu tươi bên khóe miệng, Thần Dạ cười cười vô cùng dữ tợn, bàn tay nắm chặt, giữa không trung năng lượng tụ tập, lập tức một bàn tay óng ánh sáng long lanh từ trên trời trùng trùng điệp điệp chụp xuống.
- Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao!
Tiêu Vô Yểm cũng điên cuồng quát to một tiếng, huyền khí hội tụ, mang theo thanh thế kinh người hung hăng đối binh với chiêu của Thần Dạ.
Bồng.
Hai đạo công kích chạm vào nhau, sau khi tạo thành chút thương thế với hai người lại cùng tiêu tán.
- Lại đến.
- Chả lẽ lại sợ ngươi.
Dưới đêm tối, hai nguời kia như tên điên vậy, ngươi đến ta đi, đều thi triển lấy công kích cường hãn nhất, nhưng nếu không cách nào chiếm được thượng phong, không cách nào đánh tan công kích của đối phương thì nhất định sẽ tạo thành một ít tổn thương đối với mình
Chiến đấu có vài phần dã man như vậy trực tiếp khiến hai người thương thế càng lúc càng nặng, tới cuối cùng, quần áo hai người cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mặc dù vậy nhưng cũng không ai ngừng tay cả, hai nguời, vậy mà muốn dùng cách đánh nhau như điên dại này để phân ra thắng bại, phân ra sinh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.