Đế Quân

Chương 702: Sơn cốc kỳ quái




Nếu như không đoán sai thì trng sơn cốc kia xuất hiện một kiện linh vật ít nhất là cấp bậc Tiên Thiên Linh Bảo! Đây là phán đoán đầu tiên của tất cả những người nghe được tin tức này.
Mặc dù đều không biết thật giả nhưng cũng không ngại người biết tin điên cuồng chạy tới sâu trong sơn mạch kia, sợ đi chậm sẽ bị người khác lấy được.
Sương mù dày đặc đầy trời bao phủ, một sơn cốc như ẩn như hiện, lối vào, bị một ít cự thạch và bụi cỏ che dấu, nói thật, nếu như không cẩn thận thẩm tra, nếu không có khí tức phát ra từ bên trong thì người bình thường đến nơi này căn bản sẽ không biết bên trong còn Càn Khôn khác.
Sau khi có người đi vào sơn cốc lại càng ngay lập tức che dấu cửa vào khiến nó càng thêm khó có thể bị phát giác.
Nhân tính vốn thế, nhân tính luôn tham lam, biết rõ trong cốc có lẽ tồn tại rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng không hề muốn để người khác nhúng chàm
Nhưng phàm là người tìm được sơn cốc, cơ hồ trong mắt mỗi người đều như muốn lồi ra.
Nói thật, phương sơn cốc này ngoại trừ bí ẩn ra, quả thật không có chỗ nào thần kỳ, nhưng hai bên sơn cốc, trong vách núi không có gì thu hút cơ hồ cứ trách trăm mét lại có một gốc kỳ trân linh dược đến giờ bọn hắn vẫn chưa hề thấy qua.
Mắt nhìn đi, tính sơ qua một lát, vật quỷ hiếm ở đây không dưới mười loại!
Cả đầu sơn cốc bình thản không có gì lạ lại vì những kỳ trân linh dược này mà tản mát ra một loại Thiên Địa linh khí vô cùng nồng đậm, dù cho không chiếm được bất luận thứ gì bên trong nhưng tu luyện ở đây tốc độ cũng nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
Người thực lực hơi chút cao thâm càng có thể cảm ứng được rõ ràng sâu trong sơn cốc kia có một đạo khí tức vô cùng lăng lệ ác liệt xen lẫn trong linh khí đầy trời, lặng yên vòng qua vòng lại lấy.
Vẻ lăng lệ ác liệt, khiến người cảm ứng được đều cảm thấy linh hồn chi lực bản thân như nhanh chóng bị cắt thành hai nửa, cảm giác như thế khiến người biết rõ, đó tuyệt đối không phải Tiên Thiên Linh Bảo gì đó có thể làm được.
Hẳn là một kiện thần binh, hơn nữa, phẩm chất còn không bình thường!
Tất cả người tiến vào trong cốc ánh mắt lập tức nóng bỏng, nếu có thể đạt được thứ gì trong đó nói không chừng cả đời đều sẽ được lợi!
Sau đó liền có người điên cuồng chạy tới chỗ kỳ trân Linh Dược, đối với bọn họ mà nói, đến sớm quả nhiên là vạn hạnh.
Nếu đợi sau khi những cao thủ chân chính và người Lăng Tiêu Điện đến thì bọn họ ngay cả cặn bã cũng không còn.
Nhưng loại hưng phấn này cũng không tiếp tục bao lâu, lúc những người kia dựa vào tốc độ mau lẹ vọt tới chỗ kỳ trân gần nhất, vừa muốn vươn tay ra lấy lại thình lình nhìn thấy đồ vật trước mặt lại quỷ dị biến mất vô tung vô ảnh.
- Sao có thể vậy được?
Tất cả mọi người sợ ngây người, những vật này, chẳng lẽ đã tu luyện ra linh trí, có thể tránh né nguy hiểm sao?
- Thử xem những thứ khác!
Người nọ cắn răng, lần nữa lướt về bụi kỳ trân ở cách đó không xa
Nhưng lúc này đến càng thêm tấn mãnh, hắn mới vừa tới gần thì gốc kỳ trân kia không đợi người này lấy đi đã quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa.
Một lần, hai lần... Người ở bên trong chạy cả sơn cốc này mấy lần, vì vậy tất cả kỳ trân đều không thấy đâu nữa, còn lại sơn cốc trống trơn, chỉ có cổ khí tức vô cùng lăng lệ ác liệt kia là vẫn không hề tán đi.
Nhưng hiện giờ, không có ai dám vào sâu trong sơn cốc chỗ khí tức kia truyền đến nữa, bọn họ sợ rằng thần binh kia cũng sẽ quỷ dị biến mất
Từng đợt cười khổ, không hẹn mà cùng xuất hiện, vào trong bảo sơn nhưng vì nguy hiểm nên tay không quay về, cái này cũng chỉ có thể trách mình tu vị không đủ.
Nhưng hôm nay cái gì cũng chưa xảy ra, muốn tay không mà quay về, sau khi bị người khác biết được không biết sẽ bị cười đến mức nào nữa.
- Đi thôi!
Không thể làm gì, những người này cũng chỉ có thể rời đi.
Lối v ào sơn cốc, có người cực kỳ không cam lòng quay đầu lại nhìn, trong giây lát thần sắc liền đại biến, dùng một loại ngữ khí chính hắn cũng không rõ ràng nói:
- Các ngươi, các ngươi mau nhìn!
- Có gì đẹp chứ!
Lời tuy nói thế nhưng vẫn có người quay người nhìn lại, lại thình lình trông thấy kỳ trân dị bảo biến mất lúc trước lúc này đều đã xuất hiện lại.
- Cái này?
Những người này hai mặt nhìn nhau, nhưng lại không hề hai lời, đều cực kỳ nhanh chóng lần nữa lao vào sơn cốc.
Nhưng đồng dạng, một khi có người tiếp cận, những đồ vật khiến người đỏ mắt kia lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chút dấu vết cũng không xuất hiện.
Mà khi bọn hắn thúc thủ vô sách muốn lúc rời đi thì kỳ trân khắp sơn cốc lại lần nữa xuất hiên
- Cái này còn mẹ nó... cũng quá kì quái đi?
Tất cả mọi người căm hận mắng chửi, nhưng ai không ai đi thử nữa, lần thứ nhất có thể nói là cổ quái, nhưng lần thứ hai cũng vậy thì đã nói rõ, bọn hắn không có tư cách đi hái những kỳ trân gì.
Cái gọi là thiên tài địa bảo, người có duyên đạt được, đại khái chính là đạo lý này a!
Cả đám tro mặt ủ rũ rời đi khiến sơn cốc khôi phục yên tĩnh, nhưng tin tức này lại truyền ra như gió.
Vì vậy, ngày càng nhiều người tới sơn cốc, nhưng đồng dạng, đến bao nhiêu người cũng bấy nhiêu thất vọng rời đi, mặc kệ đến là Lực Huyền cao thủ hay là Địa Huyền cao thủ, toàn bộ đều tay không mà về.
Thời gian dần trôi qua, sơn cốc cổ quái, tên tuổi càng truyền càng vang, lấy Lăng Tiêu Thành làm trung tâm, nhanh chóng tản đi khắp bốn phương tám hướng.
Trên sơn cốc, trong sương mù dày đặc, mấy đạo thân ảnh, nhìn một màn này xảy ra, sau một hồi, có một người thở dài:
- Nếu như không biết đây là thủ bút của Thần Dạ huynh đệ thì chúng ta chỉ sợ cũng tham dự vào đó rồi a?
- Thật không biết, Thần Dạ huynh đệ làm sao làm được, thủ đoạn như thế, ta nghĩ, cho dù Hoàng Huyền cao thủ, thậm chí Tôn Huyền cao thủ cũng khó mà làm được!
Dương Thành lo lắng nói:
- Làm vậy quả thật có thể khiến cho Lăng Tiêu Thành trở thành tiêu điểm của toàn bộ Đông Vực thế giới, nhưng thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đến lúc đó phần đông cao thủ tề tụ, khi biết Thần Dạ huynh đệ có được những kỳ vật này, sợ rằng sẽ càng thêm phiền toái.
Hổ Lực cười lạnh nói:
- Mục tiêu của Thần Dạ huynh đệ là Lăng Tiêu Điện, chỉ cần có thể chế trụ những cao thủ đứng đầu Lăng Tiêu Điện thì những thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi! Huống chi, dùng thủ đoạn của Thần Dạ huynh đệ, ta cũng không cho rằng những lão gia hỏa kia có thể làm gì được hắn.
Nghe vậy, bọn Phong Kình nhẹ nhàng thở ra, quả thực, Thần Dạ tuy rằng còn trẻ, nhưng thủ đoạn, tâm kế v... v... của hắn, nếu có người nào khi hắn nhỏ tuổi, như vậy kết quả tất nhiên sẽ thiệt thòi lớn.
Phương khách sạn lúc trước, bất quá khách sạn này ngoại trừ tên Hắc y nhân kia ra đã không còn ai dám vào ở nữa, sát tinh bực này ở trong đó, cho dù hắn không lạm sát kẻ vô tội, chỉ sợ cũng sẽ khiến Lăng Tiêu Điện bất mãn, không người nào muốn làm đối tượng bị quái vật khổng lồ nhắm vào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.