Đế Quân

Chương 696: Hung uy ngập trời (2)




Ngay cả Hổ Lực cũng có áp lực lớn như thế, huống chi là bốn người Phong Tường, ngay cả sau lưng Thần Dạ có lẽ cũng là có bối cảnh nhất định, cũng sẽ không có người nào cho rằng bối cảnh ở sau lưng của hắn có thể vượt qua Hải vực Yêu tộc cùng với Lăng Tiêu điện Tiêu gia!
Lại liên quan đến mẹ con Tử Huyên, đám người Hổ Lực nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng được áp lực của Thần Dạ.
Treo lấy áp lực bế quan to lớn như thế, cho dù hoàn cảnh là vô cùng an tĩnh, mọi người lại có thể cảm nhận được cỗ hung hiểm không gì sánh kịp này.
Nếu nói tu luyện nhất định phải giữ vững một cái tâm ở dưới trạng thái bình tĩnh, phàm là bất kỳ có rung động nào ở trong lòng, tu luyện cũng sẽ không đạt tới hiệu quả tốt nhất, thậm chí một cái không tốt, tẩu hỏa nhập ma cũng không phải là bốn chữ đơn giản mà thôi.
Trong hai tháng, trong này Hổ Lục không chỉ một lần dùng linh hồn cảm giác lực lặng lẽ dò xét qua, nhưng quỷ dị phát hiện sơn động của Thần Dạ phảng phất như bị lực lượng cường đại nào đó che giấu, ngay cả Thần Dạ còn có trong đó hay không cũng là không cách nào xác nhận.
Đây có lẽ là chuyện tốt, ít nhất sẽ không có nhân tốt ngoại giới quấy rầy đến Thần Dạ, nhưng ở một phương diện khác mà nói cũng không phải là an ổn, cẩn thận như thế chính là đại biểu trong lòng của Thần Dạ tuyệt không phải là trấn định như mặt ngoài của hắn.
- Hổ Lực đại ca...
Hổ Lực phất tay một cái, trầm giọng nói:
- Sau khi các ngươi nghỉ ngơi một chút, lập tức củng cố tốt cảnh giới bây giờ, ngày mai bắt đầu tiến hành lịch lãm mới, hắc hắc, mục tiêu mà Thần Dạ cho các ngươi cũng không phải sau khi hoàn thành liền không có động lực tiếp tục đi tới đi?
- Sẽ không!
Sắc mặt của bốn người nghiêm túc, nói:
- Chúng ta nhất định sẽ để cho Thần công tử giật mình!
Hổ Lực yên lặng gật đầu:
- Thần Dạ huynh đệ, bọn họ không để cho ngươi thất vọng, ngươi sẽ để cho bọn họ thất vọng sao?
- Oanh!
Liền ở lúc lời trong lòng của Hổ Lực vừa dứt, phảng phất giống như là bị nghe được, nơi xa, trong sơn động yên tĩnh không tiếng động kia như có một thanh âm bạo tạc kinh thiên vang lên.
- Hổ Lực đại ca!
Mọi người vừa kinh vừa hỉ!
Một đạo tầng mây linh khí càng thêm nồng đậm so với lúc ba người Dương Hùng đột phá trong nháy mắt liền ở giữa không trung tập kết, độ dày như vậy để cho người ta không nghi ngờ chút nào phảng phất như là hư không áp xuống.
Chỉ chốc lát sau, một cỗ khí tức quen thuộc ở trong cảm giác của Hổ Lực xuất hiện.
Song, còn không đợi hắn có điều vui mừng hiện lên, một đạo quang trụ đen nhánh lóe ra u mang quỷ dị từ trong sơn động dữ dội lướt ra, bắn thẳng vào trong tầng mây kia.
Chợt mọi người rõ ràng nhìn thấy khi quang trụ đen nhánh kia xuất hiện ở trong tầng mây linh khí, thiên địa linh khí nồng nặc liền là ở trong một thoáng bị quang trụ đen nhánh hấp thu toàn bộ không còn.
Quỷ dị như vậy quả nhiên là chưa bao giờ nhìn thấy!
Tầng mây linh khí tiêu tán, quang trụ đen nhánh liền là lướt trở về nhanh như tia chớp, cả phiến thiên địa này trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.
Mà sau khi quang trụ đen nhánh kia trở lại sơn động, ước chừng nửa canh giờ sau, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột nhiên trùng dũng mà ra.
Nơi lướt qua, phảng phất như là có lực lượng hủy diệt cực kỳ thuần khiết, ở bên ngoài sơn động, không chỉ có lục ý xanh um tươi tốt biến mất không thấy gì, ngay cả tảng đá cứng rắn cũng bị khí tức này hóa thành mảnh vỡ.
- Cảnh giới Lực Huyền tam trọng!
Ở thời khắc này, sắc mặt của Hổ ực trở nên cực kỳ khó coi.
Tu vi của Thần Dạ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi từ Thông Huyền lục trọng đạt đến Lực Huyền tam trọng, tốc độ như vậy có thể nói là thần tốc.
Song cũng không phải là tu vi tinh tiến càng nhanh thì càng tốt.
Tu luyện tựa như xây nhà, nền móng càng chắc chắn mới có thể xây được càng cao, nếu không mạnh mẽ xây lên, cho dù có thể xây lên tận trời lại cũng không cách nào trụ được cuồng phong đầy trời.
Tu vi của Thần Dạ tăng vọt liền làm cho Hổ Lực có lo lắng như vậy, huống chi khí tức hiện tại Thần Dạ phát ra lại là quỷ dị như thế, làm cho lòng người đều không nhịn được mà phát rét.
Khí tức mạnh mẽ phô thiên cái địa mà đến cuối cùng phảng phất nhận lấy khống chế, dưới khí tức cũng không có xuất hiện tình huống diệt tuyệt tất cả, song, cảm giác cỗ hủy diệt kia lại không có biến mất.
Lấy tu vi cùng kiến thức của Hổ Lực liền là có thể từ chỗ này nhìn ra đầu mối, đây nhất định là Thần Dạ đang khắc chế chính mình.
Tại sao phải khắc chế, nói cách khác, hiện tại Thần Dạ ngay cả chính hắn đều chưa hẳn có thể nắm trong tay rất tốt một thân tu vi tăng vọt mà đến này.
Nghĩ đến đây, lo lắng của Hổ Lực càng tăng lên!
Sau mấy phút như thế, khí tức mạnh mẽ chẳng những không có ẩn giấu biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có từng luồng u mang từ trong sơn động chậm rãi thẩm thấu ra ngoài.
Sau đó u mang càng ngày càng thịnh, cơ hồ là sắp sửa bao phủ khắp cả bầu trời nơi này, một cỗ âm trầm, quỷ dị, tà ác kèm theo u mang bao phủ bầu trời, oanh một tiếng lan ra.
Phàm là dưới bao phủ, tất cả sinh linh đều phảng phất đưa thân vào trong cửu u địa ngục, từng tiếng khóc thét nối liền không dứt mà vang lên, tiên hoa, cây cối, bụi cỏ đang dần dần mất đi sinh cơ.
Còn có hung uy ngập trời giống như sóng cả cuồn cuộn dũng động ở trong thiên địa.
Giờ khắc này bao gồm Hổ Lực ở bên trong cũng là cảm thấy được phương thiên địa này tựa hồ bị giam cầm lại...
- Lệ!
Một tiếng thê lương đột nhiên vang dội, đạo u mang đầy trời này chợt thu lại, cuối cùng thời điểm một đạo thân ảnh xuất hiện ở giữa không trung, tất cả u mang tràn vào trong cơ thể của thân ảnh kia.
Thiên địa khôi phục quang minh, song, một màn lúc trước kia lại không biến mất hoàn toàn, phóng mắt nhìn tới, chung quanh sơn động đã là không có một ngọn cỏ, phảng phất như lửa cháy bừng bừng đốt qua.
Nhìn thân ảnh ở giữa không trung, hai măt Hổ Lực trừng trừng, hắn thật khó tưởng tượng Thần Dạ đạt đến cảnh giới Lực Huyền tam trọng, thủ đoạn bày ra cư nhiên đáng sợ như thế!
Một cỗ khí tức ngập trời kia càng thêm để cho hắn hết sức bất an!
Nếu như bởi vậy mà tâm tính của Thần Dạ đại biến, lấy thân nhập ma mà nói, Lăng Tiêu điện Tiêu gia, các ngươi thật đáng chết a!
- Thần Dạ huynh đệ!
Giữa không trung, thân ảnh thiểm lướt mà đến, một đạo quang mang đen nhánh liền là ở phía sau hắn chậm rãi tiêu tán không thấy, hiển nhiên ngay cả thân ảnh bản thân cũng vẫn không thể khống chế u mang hoàn mỹ.
Quét mắt nhìn bốn người Phong Tường một cái, Thần Dạ hài lòng cười cười:
- Thủ đoạn của Hổ Lực đại ca quả thật không tệ, các ngươi không làm ta thất vọng.
Tiếng nói ngừng lại, lần nữa lại vọng ra thanh âm ở bên trong có lạnh lẽo giống như lệ quỷ.
- Đi Lăng Tiêu thành đi!
Vẻn vẹn là năm người đã để cho đám người Hổ Lực cảm giác được sau thanh âm kia ẩn tàng ý hủy diệt nồng đậm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.