Đế Quân

Chương 690: Thiên địa thương sinh (1)




Nói tới đây, thanh âm của Thần Dạ đột nhiên có vài phần kinh hãi:
- Đao linh, ta hoài nghi, người này hẳn là người đã tạo ra ngươi cùng Cổ Đế điện, nói cách khác, là chủ nhân chân chính của các ngươi!
- .....
- Tiểu huynh đệ, ngươi hiện tại nhưng tin tưởng có liên quan tới ngươi sao?
Sau một hồi, Trọc Ly cười hỏi.
Thần Dạ trầm giọng hỏi:
- Cái người kia đem các ngươi mạnh mẽ nhiếp tới, lại cho các ngươi sứ mạng, tiền bối có biết là ai hay không?
Trọc Ly khổ sở nói:
- Loại tồn tại vô thượng kia như thế nào đời ta có thể biết đến? Đời đời tương truyền xuống chỉ có sứ mạng, trừ cái này ra, những cái khác liền là vài câu cũng một mực không có!
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, ánh mắt ngưng tụ, gằn từng chữ nói:
- Sứ mạng của các ngươi là thủ hộ Chúng Thần chi mộ, là người thủ hộ Thần Mộ, mà nay ta đã xuất hiện, như vậy sứ mạng của ta là cái gì?
- Sứ mạng của ta là cái gì?
Hai mắt của Thần Dạ gắt gao nhìn Trọc Ly, từng chữ từng chữ hỏi.
Thiên Đao có sứ mạng, bất kể sứ mạng của nó là cái gì, Thần Dạ cũng sẽ dốc hết sức ôm lấy, đây là đảm đương thân là chủ nhân, mà Thần Dạ cũng chưa bao giờ sẽ sợ hãi trách nhiệm.
Nhưng nếu như cái gọi là sứ mạng muốn trói buộc hắn, như vậy hắn cũng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng!
Nhân sinh là của mình, muốn đi loại đường nào chỉ có mình mới có thể làm chủ, những người khác không thể tới can thiệp!
Nghênh đón ánh mắt của Thần Dạ, lấy phần tang thương kia của Trọc Ly cư nhiên cũng nhịn không được mà tâm thần nhẹ nhàng chấn động, kiên định trong con mắt của người thiếu niên này để lộ ra cùng vẻ bất khuất này thật khiến người ta không cách nào làm như không thấy.
Một lát sau, Trọc Ly chậm rãi nói:
- Kỳ thật, cũng không nói đến sứ mạng của ngươi, bất quá không có sứ mạng, cũng là sứ mạng lớn nhất của ngươi!
Trầm mặc một lát sau, Thần Dạ khẽ gật đầu một cái, hôm nay mặc dù không có biết rõ hắn rốt cuộc là phải có cái gọi là sứ mạng gì, nhưng hết thảy đây cũng đã cùng Thiên Đao có liên quan, chuyện của Thiên Đao liền là chuyện của mình, sứ mạng của nó cũng là sứ mạng của mình, giữa hai người đều không khác nhau chút nào.
Cuối cùng có một ngày chính mình cuối cùng đối mặt với hết thảy không biết, cho đến lúc này liền không thể tránh khỏi!
Bất quá Thần Dạ vẫn là thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ở giai đoạn trước mắt hắn sẽ không bị gông cùm xiềng xích vô hình trói buộc lại, như vậy đã rất tốt rồi.
Có suy nghĩ như vậy, lúc chính mình không thể tránh khỏi, vậy không cần đi trốn tránh cái gì, muốn đạt được nhất định phải giao ra.
Thiên đao mang theo chính mình trọng sinh mà đến, một lần nữa có cơ hội thay đổi vận mệnh cùng thân nhân cùng mình, như vậy tùy theo trách nhiệm mà đến, chính mình nhất định phải gánh chịu.
Điểm này Thần Dạ hiểu được, cho nên cũng không kháng cự!
Hắn chỉ là không hi vọng đến thời điểm sứ mạng cùng trách nhiệm chân chính xuất hiện, sẽ để hắn xuất hiện tình huống khó lựa chọn, bởi vì Trọc Ly đề cập tới thiên địa thương sinh.
Một niệm đến đây, Thần Dạ nói:
- Tiền bối, còn có phân phó khác không?
- Từng để cho Hổ Thiên mang tới ngươi một vài lời, không biết tiểu huynh đệ còn nhớ được không?
Trọc Ly hỏi.
Thần Dạ cung thanh nói:
- Trưởng giả ban thưởng, không dám quên!
Trọc Ly rất hài lòng với thái độ của Thần Dạ, cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Ngày đó lão phu nói, lúc đại lãng ngập trời, ứng mà xuống, cũng không phải là nghịch lãng mà lên! Hôm nay nói thêm câu nữa!
- Thỉnh tiền bối chỉ giáo!
Thần Dạ liền vội vàng khom người nói, loại tồn tại giống như Trọc Ly, mỗi lời nói, mỗi cử động đều đáng giá người khác đi suy nghĩ sâu xa, tự dạy cho mình, cơ hội như thế chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Trọc Ly thẳng thắn nói:
- Lúc cuồng phong bạo vũ đi tới, ngươi nếu không thể trở thành bàn thạch vạn năm không thay đổi, như vậy ngươi tốt nhất liền trở thành cỏ nhỏ ở dưới bàn thạch kia!
Cuồng phong bạo vũ đại biểu cho vô kiên bất tồi, bàn thạch đại biểu năng lực đầy đủ, mà lúc không có đủ năng lực đi ứng phó lực lượng vô kiên bất tồi kia, cứ làm cỏ nhỏ đi!
Bởi vì cỏ nhỏ đại biểu chính là cơ hội một lần nữa lại đến!
Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sanh! (Lửa thiêu không hết, gió xuân thổi lại mọc lên!)
Chỉ cần có sinh mệnh lực ngoan cường giống như cỏ nhỏ, hôm nay, ngày mai, cho tới trong mấy năm sau đều không thể chính diện chống lại cuồng phong bạo vũ, nhưng cuối cùng có một ngày cây cỏ nhỏ này sẽ trưởng thành một đại thụ chọc trời!
Khi đó rễ của đại thụ ở dưới lòng đất ngàn trượng, cành lá rậm rạp, cho dù cuồng phong đột kích, đại thụ thủy chung là nguy nhiên bất động!
- Lời của tiền bối, vãn bối nhớ kỹ!
Trên bản chất, lời nói này cùng với những lời trước kia không có gì khác nhau, nhưng càng chỉ ra rõ ràng, mọi việc lấy tự thân làm trọng, biết rõ không thể địch nổi mà vẫn làm, đó không phải là dũng khí.
Xem ra cái gọi là sứ mạng kia làm cho loại cao thủ như Trọc Ly đều có áp lực phi phàm, nếu không không thể nào đối với Thần Dạ liên tục nói ra những lời như vậy.
Phải biết rằng lời như vậy mà nói nhiều sẽ để cho người ta sinh chán ghét, nhất là đối với một người xưa nay làm việc quyết đoán!
Trọc Ly cười nói:
- Hi vọng tiểu huynh đệ không nên ngại lão phu dài dòng mới được, thật sự là thân phận này để cho lão phu cùng một đám yêu tộc trên tâm lý quá trầm trọng.
Điểm này Thần Dạ hiểu được, vì vậy trong lòng cũng không có ý nghĩ không kiên nhẫn gì, đây là kiên trì của Trọc Ly cùng yêu tộc này, đồng dàng cũng đáng được người ta kính nể.
Sau đó lại nói chuyện phiếm vài câu, Thần Dạ ôm quyền nói:
- Tiền bối, vãn bối còn có việc trong người, không tiện ở lâu, hiện tại trước hết cáo từ, ngày sau có rảnh rỗi tự nhiên lại đến lắng nghe tiền bối dạy bảo!
Đã lâu rồi chưa gặp Tử Huyên cùng Linh nhi, nếu như không phải Trọc Ly tương mời, sau chuyện với Mặc Thành, hắn trước tiên liền bay trở về Hải vực Phong thành, quá nhớ các nàng rồi.
- Tốt, tiểu huynh đệ đi thong thả, lão phu sẽ không tiễn!
- Không dám!
Đưa mắt nhìn Thần Dạ rời đi, sau khi phiến không gian này lần nữa yên tĩnh không tiếng động, thần sắc của Trọc Ly trở nên có mấy phần phức tạp!
- Tâm tính, thiên phú, tiềm lực, thủ đoạn, vân vân của người này đều là lựa chọn tốt nhất, tương lai tất có đại thành tựu, song, hắn quá mức trọng tình nghĩa rồi...
Nói tới đây, Trọc Ly đau khổ cười một tiếng, phức tạp càng tăng lên:
- Nếu như trong lòng hắn vô tình, lão phu lại phải lo lắng. Cái này hữu tình không tốt, vô tình cũng không tốt.
Hổ Thiên ở bên ngoài viện tử đã chờ có chút không nhịn được rồi, nhìn thấy Thần Dạ rốt cuộc đi ra, vội vàng nghênh đón:
- Tiểu huynh đệ, lão tổ tông muốn nói với ngươi những thứ gì?
Thần Dạ có chút kinh ngạc nhìn Hổ Thiên, thân phận của người này sau lại thất thố như vậy? Cho dù Trọc Ly chỉ là tán gẫu với hắn, Hổ Thiên cũng không nên hỏi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.