Đế Quân

Chương 671: Biên Giới Tồn Vong (1)




Tử Huyên xoay người lại, ôn hòa cười một tiếng nói:
- Tam đại Hoàng Huyền cao thủ cùng với đội hình như vậy mà đến, đã là dự liệu được yêu tộc có lẽ sẽ nhúng tay, chỉ là bọn hắn không ngờ rằng quan hệ của Thần Dạ cùng các ngươi sâu như vậy. Nhưng vô dụng, Linh nhi hôm nay đối với bọn họ mà nói là quá trọng yếu, trừ phi là cao thủ chân chính xuất hiện, nếu không các ngươi không cách nào ngăn cản!
Thần sắc của Hổ Lực không khỏi ảm đạm mấy phần, người quen thuộc đều biết rõ Linh nhi có thiên phú tu luyện giống như yêu nghiệt, hôm nay mới chín tuổi a, rõ ràng đã là tu vi cảnh giới Trung Huyền.
Tiểu cô nương này đã có thể biết trước, tương lai nhất định là nhân vật trên chín tầng trời!
Khó được nàng là người của Tiêu gia, bất kể Tiêu Vô Yêm từng làm qua cái gì, nàng có huyết mạch của Tiêu gia, đây là sự thật không thể tranh cãi, sự thật không thể thay đổi.
Vì một cái cửu thiên thần phượng có thể thấy được tương lai, đừng nói là đội hình bực này của bọn họ, cho dù là yêu tộc toàn thể xuất động, cho dù tất cả thế lực bá chủ của thế giới Đông vực đến đầy đủ, cho dù đối mặt với thế lực cường đại hơn, chỉ cần có một tia cơ hội, Lăng Tiêu điện Tiêu gia cũng sẽ không buông tha!
Hơi trầm mặc một chút, Hổ Lực nhất thời tàn bạo nói:
- Bất kể như thế nào, cho dù chết cũng không thể để cho bọn họ đem ngươi cùng Linh nhi mang đi, nếu không ta thật có lỗi với Thần Dạ huynh đệ!
Tử Huyên cười lắc đầu nói:
- Hổ Lực, Phong Lăng tiền bối, chư vị, cảm ơn các ngươi ủng hộ, các ngươi vì ta cùng Linh nhi, vì Thần Dạ không tiếc để mạng lại mà đánh, chúng ta như thế nào lại nhìn các ngươi phải đổ máu? Nếu ngày khác Thần Dạ biết được, mẹ con chúng ta là dựa vào tính mạng của các ngươi mới đổi lấy được an toàn, tâm của hắn vĩnh sinh không được an bình.
- Tử cô nương...
- Hãy nghe ta nói, mang Linh nhi về, bọn họ sẽ không có ác ý, mà ta như thế nào lại để cho Linh nhi cả đời ở lại Tiêu gia?
Sắc mặt của Tử Huyên hơi lạnh lẽo, chợt lại là nhu hòa xuống:
- Chư vị, sau khi Thần Dạ đi ra ngoài, phiền toái nói cho hắn biết, mẹ con chúng ta phát hiện một kỳ bảo, đuổi theo nó mà đi, để cho hắn đừng nhớ tới chúng ta.
- Tử cô nương?
Phong Lăng không khỏi đau khổ cười một tiếng, lý do này có thể nào gạt được Thần Dạ?
Cũng là biết không cách nào lừa gạt được Thần Dạ, ở trên trán của Tử Huyên bỗng nhiên có vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện lên, trầm mặc trong chốc lát, nhìn thần sắc mọi người, dứt khoát kiên quyết!
- Thỉnh chư vị, ắt phải đem thần sắc, giọng nói cùng với từng chữ trong lời nói của ta ở hôm nay chính xác không sai nói cho Thần Dạ.
- Nói cho hắn biết, không nên tới, nếu hắn tới, ta hận hắn cả đời!
Trong Tà Ma ngục vô biên vô hạn.
Sắc mặt của Thần Dạ cực kỳ khiếp sợ, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới ở dưới trạng thái tồn tại như vậy, trong thân thể chính mình, Đại Âm Tà ma vương cư nhiên có thể hóa hình mà ra...
Tu vi của gia hỏa này mặc dù bị Thần Dạ không coi vào đâu, nhưng đó là ở bên ngoài thân thể, hiện tại ở trong người, cho dù là từng điểm cử động nhỏ đối với Thần Dạ mà nói đều là thương tổn trí mạng.
Mặc dù gia hỏa này cái gì cũng không làm, đối với Thần Dạ mà nói đó cũng là một loại uy hiếp, còn là một loại uy hiếp rất lớn.
Thử nghĩ, trong lòng của ngươi nếu như có một đầu ma vương còn sống, hơn nữa là ma vương không ném đi được, ngươi sẽ nghĩ như thế nào, mà Đại Âm Tà ma vương ở trong cơ thể của Thần Dạ, bất luận cái thủ đoạn gì của nó, Thần Dạ đều chỉ có thể bị động phòng thủ, căn bản không thể nào biết được trước.
Đây là bước đầu tiên của Đại Âm Tà ma vương, bởi vì sợ hãi, sợ hãi cực độ sẽ để cho người ta không sản sinh ra bất kỳ mơ mộng nào, yếu bớt năng lực ngăn cản, đến lúc đó lực ý chí sẽ yếu bớt.
Thần Dạ là người, không phải thần, cho dù là thần cũng sẽ có sợ hãi ở trong lòng, chỉ bất quá so sánh với người khác, thứ để cho Thần Dạ sợ hãi là rất ít mà thôi, cũng không phải là không tồn tại.
Thần Dạ ngay cả không có loại cực độ sợ hãi như thường nhân, nhưng tâm thân như cũ là không nhịn được mà run rẩy không ngừng.
Đại Âm Tà ma vương kia ở bên trong cơ thể của Thần Dạ ngược lại càng thêm như cá gặp nước, ở lúc Thần Dạ hơi có biến hóa, thân thể hơi có chút hư ảo kia liền giống như là sóng nước điên cuồng trùng dũng mà đi, mục tiêu đi đến chính là tâm thần cũng không phải là quá kiên cường của Thần Dạ hiện tại.
Từng đợt cảm giác suy yếu cùng vô lực nhất thời từ các nơi trong thân thể không có chút dấu hiệu nào mà hiển lộ ra.
- Đều cút cho ta.
Một tiếng gầm lên, nhanh chóng ở trong người quanh quẩn vang lên, tâm thần của Thần Dạ cũng là trong nháy mắt khẩn trương đến cực hạn, từng đạo khát vọng cùng tự tin nhanh chóng dâng lên.
Nhất thời các nơi trong thân thể phảng phất có vầng sáng vô hình xuất hiện, chút ít ma khí mạnh mẽ có ý đồ thôn phệ mà đến kia bị ngạnh sinh sinh ngăn cản ở bên ngoài.
Độc Tâm Nhiếp Hồn thuật từng lần thiếu chút nữa khiến cho tâm thần Thần Dạ thất thủ, sau một lần như vậy, Đại Âm Tà ma vương không có thành công, ngược lại là để cho tâm thần của Thần Dạ liền bền bỉ hơn rất nhiều.
Mà một đường đi qua Hoàng Tuyền lộ, tâm cảnh của Thần Dạ lại là tăng lên một tầng, hôm nay đối mặt với chiêu số của Đại Âm Tà ma vương, muốn thoáng cái để cho tâm thần của hắn thất thủ, căn bản là không thể nào.
Nhìn thấy hành động như vậy chỉ là để cho mình hơi chiếm chút thượng phong, Đại Âm Tà ma vương hiển nhiên cực kỳ bất mãn, sau khi nộ hống một tiếng, đột nhiên Thần Dạ cảm thấy có một cỗ cảm giác nóng rực từ trong nội tâm của hắn đột nhiên xuất hiện.
- Tiểu bối nhân loại, cho ngươi nếm thử tư vị ma hỏa của bổn vương, xem một chút ngươi còn có thể kiên trì hay không.
- Ma hỏa!
Cảm giác nóng rực cực đoan để cho khuôn mặt của Thần Dạ bởi vì đỏ lên mà lộ ra vẻ có chút phát tím, trên da dẻ của hắn không ngừng toát ra bong bóng, nhiệt độ từ trong mà tán phát ra ngoài, phảng phất như muốn đem cả cỗ thân thể này của hắn đều muốn đốt cháy sạch sẽ.
Dưới thiêu cháy, đau đớn kịch liệt giống như làm cho người ta bị rút gân, đau đớn từng đợt cho dù trải qua cái loại nhiệt độ kia trên Hoàng Tuyền lộ, giờ khác này Thần Dạ cũng là không cách nào nhịn được.
Phải biết rằng nhiệt độ trong Hoàng Tuyền lộ là từ ngoài mà vào, ở chỗ này là trực tiếp xuất hiện từ sâu trong đáy lòng, giữa hai cái này căn bản là khác biệt nhau.
Nhiệt độ lan tràn ở mỗi một chỗ trong người để cho Thần Dạ sống không bằng chết, hắn cũng có thể rõ ràng cảm ứng được máu tươi của mình cũng giống như nước đang sôi trào lên, kinh mạch vặn vẹo, xương cốt cùng thân thể tựa hồ đều không chịu nổi gánh nặng mà có thanh âm xé rách vang dội.
- Đáng chết!
Thần Dạ cắn chặt môi, không chút nào cảm giác được đôi môi bị cắn nát mà chảy ra máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.