Đế Quân

Chương 631: Tử Kim Song Dực Sư (1)




Tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Thạch Sư lần thứ hai nhe răng cười một tiếng, hắn nói có chút tự kiêu:
- Trong thế giới yêu thú, Long Tộc cũng không phải thực sự vô địch. Long Uy, cũng không phải có tác dụng đối với tất cả yêu thú, mà cũng có lực khắc chế nhất định. Tiểu tử, ngươi đã biết đầy đủ sao!
Thần Dạ nhướng mày, nhưng cũng không để ý đến Thạch Sư lại nói ra câu đó một lần nữa. Nếu mà còn không thể đánh bại đối phương, vậy thì liền tiếp tục đi !
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Tiếng Long Ngâm nghe ra đã là cực kỳ phẫn nộ, hào quang màu đen bạc tuôn trào ra phô thiên cái địa từ trong cơ thể Thần Dạ. Chỉ sau một lát, nó đều đã che kín trong không trung khắp cả sân điện.
Hào quang như thế đã ngưng tụ cực kì nhanh chóng. Trong tiếng gầm gừ, chỉ sau một lát có một con Cự Long dài chừng ngàn trượng bỗng nhiên xoay tròn trên đỉnh đầu Thần Dạ. Uy lực biển cả từ thuở xa xưa làm cho Thạch Sư không nhịn được mà phải biến đổi sắc mặt.
- Không ngờ là Chân Long Chi Thân, nhưng vì sao?
Cự Long này, không giống trước đây chỉ có hình dáng hư ảo. Trong lúc long tức hít thở thì khí lưu trong không gian phảng phất đã bị dồn nén rất lớn, rồi hình thành luồng khí xoáy hết đợt này đến đợt khác.
Đối phương ngưng hóa ra được Chân Long Chi Thân, đã làm cho Thạch Sư cảm thấy thập phần kinh ngạc. Một người, coi như vận khí tốt đến bất ngờ mà chiếm được long khí, nhưng lại có thể nào phát huy đến trình độ cao nhất như vậy ?
Mà ở trên Chân Long Chi Thân này nó dĩ nhiên vẫn còn cảm ứng được một cỗ khí tức đến từ thời đại viễn cổ !
Hay nói cách khác, nhân loại thiếu niên đoạt được long khí từ niên đại đã cực kỳ xa xôi.
Ở trong mắt người khác, có lẽ điều này không lấy làm kỳ quái. Bảo địa trên thế gian tồn tại các loại cơ may, cái đó không phải không thể. Nhưng Thạch Sư biết rất rõ ràng, điều này căn bản không có khả năng.
Một thời đại nào đó trong viễn cổ, cơ hồ đã xảy ra một trận đại chiến thảm thiết nhất trong thiên địa. Ở trong trận đại chiến đó, vai chính mặc dù không nhiều lắm, tuy nhiên phạm vi lan đến lại là phi thường rộng lớn.
Theo như Thạch Sư biết, Long Tộc, đúng là trong trận đại chiến đó, ngoại trừ nhân loại ra thì cũng là những tộc hăng hái đóng góp không thua kém gì ai !
Trận đại chiến này, không đề cập tới cuối cùng thắng bại như thế nào. Nhưng tổn thất của Long Tộc thì cực kỳ thảm thiết!
Do đó cũng làm cho, vô số năm qua trên thế gian, cơ hồ không thấy được bóng dáng Long Tộc. Cũng không phải Long Tộc quá mức khiêm tốn, mà là đang nghỉ ngơi lấy lại sức!
Người thiếu niên có cơ may có khả năng thu được long khí. Đây không phải là điều rất kỳ quái. Dù sao, cho dù khiêm tốn như thế nào, nghỉ ngơi lấy lại sức như thế nào, thì rốt cuộc vẫn có các đời Long Tộc ra ngoài rèn luyện. Chỉ có điều là những kẻ ra ngoài rèn luyện, bình thường tu vi đều rất mạnh. Bọn họ hóa thành hình người thì người bình thường căn bản không phân biệt ra nổi.
Tộc nhân Long Tộc ngã xuống ở bên ngoài cũng không phải không có khả năng.
Tuy nhiên, nếu muốn thu được truyền thừa của Chân Long viễn cổ, vậy thì đó liền thật sự không có khả năng!
Trong trận đại chiến phủ kín thiên địa đó, cao thủ Long Tộc ngã xuống không đơn giản là thân thể. Cho nên, không thể nào có được truyền thừa.
Thạch Sư đương nhiên không biết rằng Thần Dạ đã gặp Tam Túc Hỏa Long, tất nhiên nó đã là trạng thái Yêu Linh nên cũng không cho được Thần Dạ quá nhiều. Nhưng Long Nguyên dù sao làm bạn đã khá lâu, hơn nữa những năng lượng ở trong lòng đất này lại là cất giấu ở trong Long Nguyên.
Vào lúc Thần Dạ tu luyện, hắn hấp thu từ trong Long Nguyên những năng lượng dưới lòng đất, nên liền không thể tránh được việc hấp thu long khí thuần khiết của Tam Túc Hỏa Long.
Đương nhiên, nếu bàn về mức độ long khí chánh thống hiện nay trong cơ thể Thần Dạ, thì đương nhiên vẫn là thứ có được từ Hắc Long. Chỉ có điều là có thêm một chút khí tức viễn cổ của Tam Túc Hỏa Long mà thôi.
Thạch Sư trong cơn kinh ngạc, ánh mắt cứng lại một hồi. Hắn nhìn Chân Long khổng lồ mà tự nhủ:
- Tựa hồ, còn kém một chút chút như vậy a!
Nếu ngay cả Thạch Sư đều cảm giác được, thì Thần Dạ đương nhiên không có khả năng không biết. Sau khi hắn ngưng thần ổn định lại Chân Long Chi Thân, thì chợt khẽ cắn đầu lưỡi. Một vài giọt máu huyết bổn mạng bắn thẳng ra, cuối cùng từ chỗ mi tâm mà nhập vào trong Chân Long.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Một ít máu huyết bổn mạng kia có tác dụng vẽ rồng điểm mắt cho Hóa Long. Trong lúc Chân Long rít gào thì chỉ thấy, ở trong hào quang quanh thân vốn chỉ có màu đen ánh bạc thì nay xen lẫn một màu đỏ nhàn nhạt.
Nhìn qua, thì nó trở nên hung ác khủng bố hơn rất nhiều, tuy nhiên lại cũng có thêm vài phần linh tính chân thật. Từ trong con ngươi to như chiếc chuông đồng kia, có một ánh mắt hung ác bỗng nhiên bắn ra trong không gian.
Sắc mặt của Thạch Sư rốt cục lần đầu tiên trở nên nghiêm túc. Nếu như là dùng tu vi thật sự để giao đấu, thì nó tự nhiên coi hành động lúc này của Thần Dạ là một trò trẻ con, để cho đột nhiên khiến thủ đoạn cường đại hơn rất nhiều, nhưng bản chất vẫn là trò trẻ con.
Mà nay, chính bản thân nó cũng là đứa trẻ con. Nên khi phải đương đầu với một đứa trẻ con khác bỗng cường đại lên, thì nó liền không thể không bắt đầu phải chú trọng.
Một đạo hào quang vàng tím lập tức tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể Thạch Sư. Chỉ sau chớp mắt là đã đều bao trùm trên dưới toàn thân nó. Lập tức thân thể nó bắt đầu Hóa Hình, cái đầu sư tử hung ác xuất hiện đầu tiên. Ngay sau đó, thân thể của nó cũng là hoàn hoàn toàn toàn biến thành thân sư tử.
Chỉ có điều là, Sư Thân hiện tại thì trên dưới toàn thân đều được nhuốm một lớp hào quang màu vàng tím vô cùng cứng rắn. So cùng Thạch Sư trước đây thì quả là có cách biệt một trời!
Không chỉ như thế, ở khúc giữa hai bên thân thể của nó rõ ràng lại có được một đôi cánh như của loài chim, so với đôi cánh lớn thì giống nhau như đúc !
Sư tử giương cánh bay vút lên trên chín tầng trời. Thân hình khổng lồ của nó như Hóa Long gặp gió, chỉ trong chốc lát không biết đã lớn len được bao nhiêu lần. Tới cuối cùng, quả thực nó giống như là một quả núi cao nguy nga đứng hùng vĩ ở trong đất trời.
Long sư đối đầu nhau, lập tức trong con ngươi mỗi bên đều có sự hung ác ngập trời...
- Thi triển như vậy tuy là có chỗ phạm qui, nhưng mà tiểu tử này có thủ đoạn như thế, đã vượt thật xa ra ngoài phạm trù một Võ Giả cấp Thông Huyền. Nên ta làm như vậy, thật cũng không tính là quá phận !
Nhìn sang phía đối diện, Sư Tử gầm lớn, âm thanh bay vút lên tận mây xanh !
Thần Dạ ở trên mặt đất, giờ phút này, đồng dạng ánh mắt cũng khựng lại một phen. Chân thân của Thạch Sư, hắn lại chấp nhận cho hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.