Đệ Nhất Thi Thê

Chương 86: Anh mơ đẹp nhỉ




Càng đi xuống tầng dưới, trên mặt đất lại càng có nhiều thi thể phân hủy, khiến mấy cô gái nhát gan không ngừng thét lên chói tai. Đến khi xuống tầng một, khắp mặt đất đầy những thi thể, gần như đến chỗ để đặt chân cũng không có.
“Hạ Tiểu Tiểu, Liễu San, hai cô đỡ tôi qua đi.” Đến khi đi tới cửa lối ra dẫn tới đại sảnh, Dung Tuyết đi giày cao bảy phân thấy dưới đất ngổn ngang thi thể, cố đè thấp nỗi sợ hãi trong lòng, đứng ở cửa mà ra lệnh.
Hạ Tiểu Tiểu và Liễu San làm như không nghe thấy tiếng cô ta, hai người đỡ nhau dẫm lên thi thể mà đi tới đại sảnh.
Dung Tuyết thấy hai người họ không để ý tới mình, tức đến mức gương mặt được trang điểm xinh đẹp trở nên méo mó hết cả ra: “Hai con tiện nhân.”
Hạ Tiểu Tiểu và Liễu San lập tức quay đầu lườm cô ta một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Dung Nhan nhíu mày lại, muốn xoay người giúp em gái một tay, lại bị Ngô Tịnh Hằng ngăn lại: “Dung tiểu thư, chị có biết mình cứ làm như vậy không phải là giúp cô ta, mà là đang dung túng cô ta hay không.”
Dung Nhan cảm thấy lời này rất có đạo lý, cũng không để ý tới Dung Tuyết đang tức đến đỏ mắt nữa, theo nhóm Lục Lâm đi ra đại sảnh.
Trước khi đi tới đại sảnh, Chiến Bắc Thiên buông lỏng Mộ Nhất Phàm ra, sau đó hạ giọng, lạnh lùng nói một câu: “Dám chạy, sẽ bắn bể đầu cậu.”
Mộ Nhất Phàm: “………….”
Sao người đàn ông này biết anh sẽ chạy cơ chứ.
Ra tới đại sảnh, bọn họ thấy giữa đại sảnh có năm chiếc xe việt dã đang dừng, trên ghế tài xế của mỗi xe đều có người ngồi, những người còn lại canh giữ ngoài cửa, xem có tang thi khác đi tới đây không.
Người ngồi trên chiếc xe cuối cùng thấy Chiến Bắc Thiên đi ra, lập tức nói với những người khác: “Lão đại và mọi người xuống.”
Người canh chừng ngoài cửa vừa nghe thấy, vội vã quay đầu lại, trông thấy Chiến Bắc Thiên và nhóm Lục Lâm đi ra thì mừng rỡ nở nụ cười: “Lão đại.”
Tôn Tử Hào tiến lên trước nói: “Lão đại, anh với Lục Lâm đi lâu như vậy, em còn tưởng xảy ra chuyện gì? Thiếu chút nữa đã phái người lên tìm mọi người.”
Cậu ta đảo mắt nhìn qua phía sau Chiến Bắc Thiên, thấy ngoài Lục Lâm ra, phía sau còn có bốn cô gái và hai người đàn ông, còn cả một người đứng sau lưng Chiến Bắc Thiên không dám lộ mặt ra.
Tôn Tử Hào nhíu mày: “Trên đó có người sống? Ơ, kia không phải Ngô Tịnh Hằng và Vu Hòa sao? Sao lại ở trong nhà hàng này?”
Lục Lâm mỉm cười tiến lên trước: “Là họ đó, họ có nhiệm vụ nên bị kẹt ở đây, không ngờ lại gặp hai chúng tôi, hai thằng nhóc này thế mà may phết.”
Lúc này, Mao Vũ tiến lên trước, nói rằng: “Lão đại, nơi này không thích hợp ở lại lâu.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Lên xe.”
Lục Lâm chỉ vào chiếc xe ở sau cùng nói: “Bốn người các cô ngồi một xe.”
Dung Tuyết vừa nghe thấy, lập tức tranh lên ngồi trên ghế phụ.
Mấy người Hạ Tiểu Tiểu cũng không thèm để ý, đúng lúc mấy cô cũng không muốn ngồi cùng cô ta.
Dung Nhan nhìn Dung Tuyết, lắc đầu thở dài, đi lên xe.
“Đi đâu vậy?” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên lên tiếng.
Dung Nhan ngẩn người, dừng bước lại, chỉ vào chiếc xe sau cùng: “Không phải nói con gái ngồi ở chiếc xe cuối cùng sao?”
Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Tôi không hỏi cô.”
Hắn xoay người một cái, tóm lấy Mộ Nhất Phàm đang muốn chen lên ngồi chung xe với Dung Nhan: “Cậu muốn đi đâu?”
Mộ Nhất Phàm chỉ chỉ Dung Nhan: “Tôi muốn ngồi cùng xe với cô ấy.”
Lục Lâm cười nhạt: “Anh mơ đẹp nhỉ.”
Mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, kéo Mộ Nhất Phàm đi về phía chiếc xe cao cấp.
Tôn Tử Hào trông thấy người bị lão đại kéo đi, lập tức tợn to mắt: “Chết tiệt, kia không phải Mộ Nhất Phàm sao?”
Ban nãy cái người này vẫn luôn đứng phía sau Chiến Bắc Thiên, cho nên, cậu không chú ý người đứng sau kia lại là Mộ Nhất Phàm.
Lục Lâm nhếch môi một cái: “Không phải hắn ta thì là ai, phải rồi, Hướng Quốc đâu? Không phải Hướng Quốc nói lần sau gặp được Mộ Nhất Phàm, nhất định sẽ dần hắn một trận sao? Sao không thấy cậu ta động thủ.”
Mao Vũ nói: “Hôm nay tới phiên Hướng Quốc phụ trách giữ an toàn ở biệt thự kia, cho nên lần này không đi cùng, phải rồi có lời gì thì về rồi hẵng nói, giờ có lão đại trông chừng Mộ Nhất Phàm rồi, tin chắc hắn không chạy thoát đâu.”
Đúng là Mộ Nhất Phàm không chạy thoát được, bởi vừa lên xe Chiến Bắc Thiên đã nói: “Trịnh Quốc Tông đã được tôi mời tới biệt thự trước kia cậu ở làm khách.”
Mộ Nhất Phàm vừa nghe vậy, vội vã hỏi: “Gia Minh thì sao? Anh làm thế nào với Gia Minh?”
Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh, không trả lời câu hỏi kia, khởi động xe, theo đoàn xe rời khỏi nhà hàng.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nữa, khiến bầu không khí trong xe vô cùng an tĩnh.
Mộ Nhất Phàm không nhịn được mà len lén liếc nhìn gương mặt lạnh tanh của Chiến Bắc Thiên, sau đó bắt đầu ngẩn người ra.
Giờ nội dung tiểu thuyết đã phát triển gần như lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo, tiếp theo đây, anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Anh càng không biết nam chính định làm gì với mình, thế nhưng, dựa vào oán giận của nam chính với nguyên chủ Mộ Nhất Phàm, hẳn nam chính sẽ không nổ một phát súng vỡ tung đầu anh, để anh nhanh nhanh chóng chóng chết đi đâu.
Nói cách khác, rất có thể sẽ giống như trong tiểu thuyết, sẽ từ từ hành hạ anh từng chút một.
Thế nên, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì giờ mình không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, vô luận nam chính làm gì cũng không có tác dụng với anh, trừ phi hắn nổ một phát vào đầu anh, hoặc là đợi anh trở thành tang thi cao cấp mới dằn vặt anh.
Một giờ sau, xe đi tới cổng khu biệt thự Mộ Nhất Phàm ở trước kia, tất cả mọi người đều phải xuống xe kiểm tra.
Người phụ trách kiểm tra vốn là người của Chiến Bắc Thiên, hiển nhiên sẽ không gây bất cứ khó khăn nào, xác định mọi người không thụ thương hoặc bị nhiễm virus liền cho họ đi vào.
Hoa viên khu biệt thự vẫn như trước đây, không có bất cứ thay đổi nào, ở xung quanh hoa viên có rất nhiều binh sĩ chia thành nhiều đội để đi tuần tra, bảo vệ an toàn trong khu biệt thự.
Khi họ thấy đoàn xe của Chiến Bắc Thiên quay về, lập tức dừng bước lại, cúi chào với người ở trong xe, sau đó dẹp sang một bên, nhường đường cho đoàn xe.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy phía xa xa có tiếng mừng rỡ hô: “Thiếu tướng đã về rồi, là thiếu tướng đưa họ về.”
Rất nhiều người từ trong biệt thự chạy ra nghênh đón bọn họ.
Mộ Nhất Phàm liếc mắt liền thấy Trịnh Quốc Tông đang đứng đợi ở cửa, đợi xe dừng lại rồi, anh lập tức xuống xe, chạy về phía Trịnh Quốc Tông.
Trịnh Quốc Tông cũng thấy xe của Mộ Nhất Phàm, vội vã xông lên ôm lấy Mộ Nhất Phàm bước xuống xe: “Mộc Mộc, tốt quá rồi, thấy cậu không việc gì là tốt rồi.”
Mộ Nhất Phàm lo lắng vội vã hỏi: “Lang băm, Gia Minh đâu? Gia Minh có sao không?”
Anh rất lo bởi vì có liên quan tới mình, Chiến Bắc Thiên sẽ xuống tay với Gia Minh.
Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm lo lắng cho an nguy con trai mình như vậy, thỏa mãn cười, an ủi anh: “Cậu yên tâm, Gia Minh không sao.”
Mộ Nhất Phàm thở phào: “Vậy là tốt rồi, vậy giờ Gia Minh ở đâu?”
Trịnh Quốc Tông nhìn xung quanh, thấy ở đây có quá nhiều người, nhỏ giọng nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, cậu theo tôi đi.”
Ông vội dẫn Mộ Nhất Phàm đi vào trong ngôi biệt thự trước đây của Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm nhìn cách bày trí trong đại sảnh, tâm tình hết sức phức tạp, không ngờ qua nửa tháng rồi, nơi này vẫn như trước đây, không có bất kỳ thay đổi nào.
Trịnh Quốc Tông dẫn anh đi lên một phòng cho khách trên tầng hai: “Đây là phòng Chiến thiếu tướng sắp xếp cho tôi.”
Mộ Nhất Phàm nhận ra đây là căn phòng cho khách mà Chiến Bắc Thiên ở, ngạc nhiên nói: “Anh ấy sắp xếp cho chú một phòng riêng?”
Dựa vào tình hình bây giờ, hẳn rất thiếu phòng mới phải, sao có thể nhường hẳn một căn phòng cho Trịnh Quốc Tông ở một mình, hơn nữa, đãi ngộ còn tốt hơn cả đám Lục Lâm.
Anh nhớ mình viết trong tiểu thuyết, bởi vì trong khu an toàn rất thiếu phòng, cho nên, mỗi phòng đều có năm, sáu người ở chung.
Chỉ những người năng lực tương đối mạnh, hoặc chức vụ trong quân đội tương đối cao, mới có thể hai người ở chung một phòng, như đãi ngộ một mình một phòng của Trịnh Quốc Tông này, trước mắt chỉ nam chính mới được.
Trịnh Quốc Tông đóng cửa phòng lại, dẫn anh đi tới giường ngồi xuống rồi mới nói: “Đúng vậy, phòng này chỉ có mình tôi ở. Tôi cũng không biết vì sao, dù sao cái người dẫn tôi tới đây cũng rất khách khí, vừa tới đã sắp cho tôi một gian phòng riêng, sau đó, tôi hỏi thăm một chút, những người khác đều là sáu, bảy người chen chung một phòng, nếu như phòng nào to, có khi còn mười, mười lăm người một phòng.”
“Vậy chú bị bắt tới kiểu gì? Gia Minh có đi cùng hay không?”
Trịnh Quốc Tông thở dài: “Cậu vừa mới đi không bao lâu, Chiến thiếu tướng liền dẫn một đám người tới nhà của tôi, tôi sợ bọn họ gây tổn thương tới Gia Minh, cho nên tự nguyện đi tới đây.”
“Nói cách khác Gia Minh không xảy ra chuyện gì?”
“Chắc không có chuyện gì đâu, trước khi đi, Chiến thiếu tướng đã đảm bảo với tôi, đợi tôi ở trong này rồi, sẽ không làm tổn thương tới Gia Minh.”
Mộ Nhất Phàm nghe xong liền an tâm: “Vậy chú yên tâm được rồi, nếu Chiến Bắc Thiên đã đảm bảo với chú, nhất định sẽ làm được, chắc chắn không nói một đằng làm một nẻo đâu.”
Trịnh Quốc Tông không vui hừ một tiếng: “Cậu tin tưởng nhân phẩm người đàn ông của mình thật đấy.”
Mộ Nhất Phàm liếc mắt một cái: “Người đàn ông của cháu cái gì cơ chứ, đừng tùy tiện dùng từ linh tinh có được không, cháu đã nói với chú rồi, giờ anh ta với cháu là kẻ thù.”
“Tôi mới không tin ấy.”
“Tin hay không tùy chú.”
“Nếu cậu ta coi cậu như kẻ thù, còn có thể đón tôi tới đây chăm sóc…”
Trịnh Quốc Tông còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị người gõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.