Đệ Nhất Thi Thê

Chương 208: Nói tiếng người đi!




Tháng mười tới, nhiệt độ ngoài trời càng tăng cao, nhiệt độ lên tới gần 60°, nếu như ra ngoài đường không cẩn thận để bị té, cũng có thể bị mặt đất nóng rực làm cho bỏng da.
Giờ con người càng ngày càng khó có thể chịu đựng, bởi vì trời quá nóng mà rất nhiều người không muốn ra ngoài, dù có ra ngoài cũng không thể ở lại lâu dưới ánh mặt trời.
Cũng bởi vì như vậy mà sau lần đầu tiên phát nước, Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn ở trong tòa cao ốc Mộ thị vài ngày, ngoài chơi với con trai ra, còn duyệt thư góp ý và tố cáo của mọi người để chấn chỉnh lại nội bộ cao ốc Mộ thị.
Nhất là với bên nhà ngoại của Triệu Vân Huyên, bởi có rất nhiều người tố cáo họ hết ăn rồi lại nằm, từ đó tiến hành xử phạt nghiêm trọng, cho họ đi quét dọn nhà vệ sinh trong cao ốc, hơn nữa, nếu quét dọn không cẩn thận, sẽ không có cơm ăn.
Mọi người biết được chuyện, đều thầm khen ngợi cách làm này, thành thử người của Triệu gia có tức cũng không dám nói cái gì.
Mộ Nhất Phàm cứ nghĩ Triệu Vân Huyên sẽ đi bênh vực cho nhà ngoại của mình, nhưng anh chờ mãi, vẫn không thấy Triệu Vân Huyên tìm tới cửa gây chuyện.
Thế nhưng lại xảy ra chuyện Mộ Nhất Hàng bị thương.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia lại bị Chiến Nam Thiên đả thương rồi.” Có binh lính báo lại.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Sao lại bị đả thương? Giờ nó đang ở đâu, thương thế có nghiêm trọng không?”
Anh mới thành thật nói cho bố biết quan hệ của mình với Chiến Bắc Thiên được mấy ngày, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như bố anh biết Mộ Nhất Hàng lại bị Chiến Nam Thiên đả thương, nhất định sẽ phản đối anh qua lại với người nhà họ Chiến.
“Nhị thiếu gia đang ở phòng y tế.”
Mộ Nhất Phàm bế con trai đi tới thang máy, lúc thang máy đóng lại, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Mộ Duyệt Thành.
Đến khi anh đi tới phòng y tế, trông thấy bác sĩ Chu đang khám cho Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Nhất Hàng đang hôn mê, tiến lên trước hỏi: “Bác sĩ Chu, tình hình em trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ Chu nhíu mày: “Tôi cũng không rõ lắm.”
“Không rõ lắm là sao?”
“Cậu ấy không giống thụ thương, mà ngược lại giống như bởi thăng cấp dị năng thất bại mà rơi vào hôn mê, nói chung, tôi khám toàn thân cho cậu ấy, ngoài việc ở sau gáy bị cháy ít tóc ra, không có bất kỳ vết thương nào.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Ý của ông là, bởi trong lúc nó thăng cấp, bị người ta quấy rầy nên mới rơi vào hôn mê?”
“Có lẽ là như vậy, tôi không phải dị năng giả, chỉ nghe người ta nói trong quá trình thăng cấp dị năng không được để bị quấy rầy, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Ông kiểm tra thêm cho nó đi.”
“Được.”
Để không quấy rầy bác sĩ, Mộ Nhất Phàm ra khỏi phòng y tế, anh trông thấy năm người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, sắc mặt sáu người tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, ánh mắt mắt cũng vô thần, dường như bị kích thích không nhỏ, hơn nữa, quần áo trên người lấm lem và rách rưới, dường như vừa phải chạy trốn chết.
Anh đi tới hỏi: “Lúc mọi người đi cùng Mộ Nhất Hàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hỏi, một người đàn ông ngồi trong đó lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Phàm, miệng lẩm bẩm: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Cái gì đáng sợ cơ?”
Người đàn ông kia dùng sức xoa mặt: “Bởi nhị thiếu gia thăng cấp nên bọn tôi dừng lại trong một thành trấn một thời gian, sau đó gặp Chiến Nam Thiên, Chiến Nam Thiên thấy nhị thiếu thăng cấp, không nghĩ ngợi gì mà dùng dị năng tấn công tới, ba dị năng giả trong đội chúng tôi, vì bảo vệ nhị thiếu gia mà đã chết trong tay Chiến Nam Thiên.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Những lời cậu nói là thật sao?”
Viền mắt người đàn ông ửng hồng: “Nếu tôi dám lừa đại thiếu gia nửa chữ, sẽ không được chết tử tế.”
Mộ Nhất Phàm nhìn anh ta không giống như đang nói dối, lại hỏi: “Trông mọi người nhếch nhác như vậy bởi vì Chiến Nam Thiên sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Chúng tôi biết mình không đánh lại Chiến Nam Thiên, liền dẫn theo nhị thiếu gia đang tập trung thăng cấp bỏ chạy, dọc đường nhị thiếu gia bị Chiến Nam Thiên đuổi theo rồi bắn dị hỏa trúng ót, sau đó đột nhiên nhị thiếu gia bị hôn mê. Người trong đội vì không muốn Chiến Nam Thiên làm tổn thương nhị thiếu gia, bèn để mấy dị năng giả lại ngăn Chiến Nam Thiên truy sát, những người còn lại đưa nhị thiếu gia đi.”
Nói đến đây, sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt: “Nhưng trên đường quay về thành B, chúng tôi gặp một nhóm tang thi cao cấp, bọn chúng đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, mà chúng tôi lại không phải đối thủ của chúng, sau đó, một đội dị năng giả vốn một trăm mười ba người, giờ chỉ còn lại mấy người chúng tôi.”
Nữ dị năng giả ngồi bên cạnh nghe tới đây, đứng bật dậy, kích động nói: “Bọn chúng thật tàn nhẫn, không chỉ lấy tinh hạch trong óc dị năng giả, còn ăn thân thể dị năng giả, ăn từ ngón tay ăn xuống, giống như gặm chân gà, chúng say sưa cho vào miệng nhai, thật ghê tởm, thật đáng sợ, bọn chúng còn cười điên cuồng, giống như kẻ điên, điệu cười ấy thật kinh dị.”
Nam dị năng giả ngồi bên cạnh nhớ lại tình huống khi ấy, không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Chúng tôi được sự giúp đỡ của những dị năng giả khác, nên mới có thể dẫn theo nhị thiếu gia trở về.” Một dị năng giả trong số đó thống khổ ôm đầu nói.
Mộ Nhất Phàm thấy họ vừa trải qua một kiếp nạn, vẻ mặt nếu không bi thương thì cũng là kích động sợ hãi, bèn cho họ quay về nghỉ, có chuyện gì, đợi nghỉ ngơi ổn rồi bàn sau.
Anh lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Chiến Bắc Thiên: “Tình yêu à, thằng nhỏ nhà anh lại đánh nhau với thằng nhỏ nhà em.”
Chiến Bắc Thiên: “……….”
“Lần này làm loạn nghiêm trọng lắm, anh nói xem, liệu hai thằng nhỏ nhà chúng ta còn có thể chung sống ‘hạnh phúc’ bên nhau không?”
Chiến Bắc Thiên bất đắc dĩ nói: “Nói tiếng người đi.”
“Chiến Nam Thiên lại tới gây sự với Mộ Nhất Hàng, có bị thương nghiêm trọng không thì em không biết, em chỉ biết Chiến Nam Thiên ra tay ngay lúc Mộ Nhất Hàng thăng cấp dị năng, giờ Mộ Nhất Hàng đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường kìa.”
Mộ Nhất Phàm hết sức sầu não: “Vất vả lắm hai nhà mới biết chuyện của chúng ta, bố em cũng mới có thể mềm lòng với chuyện của chúng ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy, liệu có phải Chiến Nam Thiên không muốn chúng ta ở bên nhau, nên mới cố ý làm như vậy không?”
Anh đổi tay cầm điện thoại, đoạn nói: “Em đang nghĩ xem không biết có phải kiếp trước Chiến Nam Thiên có hận thù gì với Mộ Nhất Hàng, cho nên kiếp này tới báo thù không, nếu không, sao mỗi lần Chiến Nam Thiên gặp Mộ Nhất Hàng thì đều ra tay tấn công như vậy.”
Chiến Bắc Thiên nghe vậy, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Ban nãy em nói gì, nói lại đi.”
Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Nói câu nào cơ? Câu Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên có thù oán từ kiếp trước á?”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Nếu như có kiếp trước, vậy anh hỏi em, em nghĩ vì sao Nam Thiên lại kết thù kết oán với Mộ Nhất Hàng?”
Mộ Nhất Phàm không khỏi suy nghĩ một chút: “Nếu có kiếp trước, em nghĩ rất có thể Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên là tình nhân của nhau, yêu quá hóa hận, cho nên giờ tới tìm Mộ Nhất Hàng báo thù, nếu không thì là kiếp trước Mộ Nhất Hàng quá túng, nợ Chiến Nam Thiên cái mông, cho nên kiếp này anh ta muốn đòi mạng trả nợ, ha ha.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
“Cũng có thể Mộ Nhất Hàng là kẻ thù giết cha hoặc giết mẹ của Chiến Nam Thiên…..”
Chiến Bắc Thiên xoa xoa ấn đường, cắt ngang lời anh: “Cái kiếp trước mà anh nói khác với kiếp trước của em, em biết trùng sinh không? Ví dụ như kiếp này em sống tới bốn mươi tuổi thì qua đời, sau đó quay trở về độ hơn hai mươi năm trước….”
“Hóa ra anh nói trùng sinh hử, không nói ngay từ đầu đi, em biết mà, không phải anh cũng trùng sinh mà…. quay… trở.. lại.. sao?”
Lúc nói tới mấy chữ cuối, Mộ Nhất Phàm nói chậm lại, anh vô cùng chột dạ, nói xong chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, sao anh lại hấp tấp nói chuyện này ra kia chứ.
Thế nhưng, Chiến Bắc Thiên đã biết anh không phải Mộ Nhất Phàm trước kia, giờ cho Chiến Bắc Thiên biết thêm chuyện anh biết hắn trùng sinh lại cũng không hề gì, huống hồ lúc này họ còn đang là đôi tình nhân thân mật không chút khoảng cách.
Chiến Bắc Thiên: “………..”
Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Gì hử, chúng ta nói tiếp chủ đề ban nãy đi, lúc nãy anh nói nếu có kiếp trước, Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên….”
Anh nghĩ tới nội dung trong tiểu thuyết, Mộ Nhất Hàng không có bất cứ tiếp xúc gì với Chiến Nam Thiên, có gặp mặt thì cũng chỉ là quen sơ, không thể nào là kẻ thù.
Chỉ có Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm mới một lòng muốn đối phó với Mộ Nhất Hàng, cũng chỉ có mình Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm mới kết thù với Mộ Nhất Hàng.
Nếu quả thật có trùng sinh, chỉ có Tang Thi Vương mới muốn giết Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, chợt chau mày lại.
Lẽ nào Chiến Nam Thiên là…
Mộ Nhất Phàm không dám nghĩ thêm nữa, anh cảm thấy dường như mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng mỗi lần anh gặp Chiến Nam Thiên, những hành động và cử chỉ của Chiến Nam Thiên với anh, còn cả chuyện Chiến Nam Thiên bị biến thành tang thi và tính cách Chiến Nam Thiên khác với Chiến Nam Thiên trong tiểu thuyết, khiến anh nghĩ rất có thể đây là sự thực.
Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm mãi mà không nói gì, cất tiếng nói: “Có phải em nghĩ ra điều gì không? Vì sao Nam Thiên lại hận Mộ Nhất Hàng tới vậy?”
“Ý nghĩ này thật sự rất hoang đường.” Mộ Nhất Phàm lẩm bẩm nói.
“Ý nghĩ gì?”
“Em nghĩ Chiến Nam Thiên bây giờ không phải Chiến Nam Thiên trước đó, em cảm thấy rất có thể Chiến Nam Thiên bây giờ đã thay đổi linh hồn.”
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Vậy em nghĩ người sống trong thân thể Nam Thiên bây giờ là ai?”
Mộ Nhất Phàm hít sâu, chậm rãi nói từng chữ: “MỘ – NHẤT – PHÀM!”
Nếu chuyện thật sự như anh nghĩ, nguyên chủ Mộ Nhất Phàm bị anh chiếm thân thể nên chen vào trong thân thể của Chiến Nam Thiên, vậy Chiến Nam Thiên thật sự đi đâu rồi?
Nhất thời Chiến Bắc Thiên không thể lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm nghĩ đáp án này với Chiến Bắc Thiên thật sự rất tàn nhẫn.
Người em họ lớn lên bên mình từ nhỏ rất có thể đã biến thành kẻ thù, vậy Chiến Bắc Thiên phải đối mặt với Chiến Nam Thiên như thế nào đây, báo thù hay không báo thù?
Thậm chí sau này hắn còn phải lựa chọn giết hay không giết.
“Bắc Thiên?” Mộ Nhất Phàm dè dặt nói một tiếng: “Đây chỉ là suy đoán của em thôi, chưa chắc đã là thật.”
Thế nhưng, đột nhiên Chiến Bắc Thiên hỏi anh chuyện kiếp trước, rất có thể hắn đã đoán được ít nhiều rằng Chiến Nam Thiên không còn là Chiến Nam Thiên trước kia, nếu không vì sao hắn lại đặt giả thiết như vậy.
Chiến Bắc Thiên khẽ ừ một tiếng: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
“Bởi vì Chiến Nam Thiên trong mắt em không giống với Chiến Nam Thiên của hiện tại, cho nên em chỉ nghĩ không biết liệu có phải anh ta đã thay đổi linh hồn không, nếu thật sự như vậy, chỉ có một người muốn giết Mộ Nhất Hàng, người đó chính là Mộ Nhất Phàm.”
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai mới hạ giọng tiếp tục nói: “Mộ Nhất Hàng từng cho tiêm virus tang thi vào cơ thể Mộ Nhất Phàm, chỉ điểm này thôi cũng đủ để Mộ Nhất Phàm hận muốn giết chết Mộ Nhất Hàng, huống hồ Mộ Nhất Hàng còn làm rất nhiều chuyện muốn đuổi tận giết tuyệt với Mộ Nhất Phàm như vậy.”
“Vậy còn em, giờ em là Mộ Nhất Phàm, liệu em có hận Mộ Nhất Hàng hay không?”
Mộ Nhất Phàm liền lắng xuống: “Xét một phương diện, quả thật em rất hận nó, nếu không vì nó, em với anh đã chẳng phải đến làm tình cũng cũng phải dè dặt, sợ không cẩn thận cào anh, chỉ nghĩ thế thôi đã khó chịu rồi, ngay cả em muốn hôn nát môi anh cũng không được.”
Chiến Bắc Thiên buồn cười, khẽ cười lên thành tiếng.
“Thế nhưng trông thấy gương mặt nó, em lại không hận nổi.”
“Vì sao?” Chiến Bắc Thiên chợt nheo mày lại, giọng chua lè mùi giấm.
“Bởi vì anh trai em giống hệt nó.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
“Cơ mà nếu sau này Mộ Nhất Hàng lại ra tay với em, em sẽ không khách khí với nó nữa.”
Chiến Bắc Thiên tán đồng với cách làm của anh.
“Em không nói nhiều với anh nữa, đợi lát nữa bố em về, em còn phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này sao cho phải.”
“Ừ, trước mắt cứ như vậy.”
Sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng khẽ nói: “Mộ Nhất Phàm sao?”
————
Mộ Nhất Phàm cúp máy được không bao lâu, Lý Thái Ngọc và hai bác gái chạy tới phòng y tế, hỏi thăm tình hình của Mộ Nhất Hàng.
Hơn nửa giờ sau, Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên một trước một sau chạy tới.
Triệu Vân Huyên lo lắng đi vào phòng bệnh, thấy con trai mình đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt như sắp chết, nhất thời trước mắt tối sầm lại, liền ngất đi.
Mộ Duyệt Thành nhanh tay đỡ lấy Triệu Vân Huyên ngã xuống: “Vân Huyên! Vân Huyên! Bác sĩ Chu, ông mau khám cho vợ tôi đi!”
Bác sĩ Chu vội vã nói: “Trước mắt đưa bà ấy sang phòng bên cạnh đã.”
Mộ Duyệt Thành đỡ Triệu Vân Huyên đi ra ngoài, năm mười phút sau đi ra ngoài, sau đó trầm mặt quay trở về phòng bệnh của Mộ Nhất Hàng.
Ông nhìn trái nhìn phải khắp phòng bệnh, sau đó ánh mắt dừng trên chỗ quần áo trên ghế, đó là quần áo ban nãy Mộ Nhất Hàng mới thay ra.
Mộ Duyệt Thành cầm quần áo lên đi ra ngoài.
“Bố..” Mộ Nhất Phàm lập tức cất tiếng.
Mộ Dyệt Thành dừng bước lại, lạnh giọng hỏi: “Con muốn nói đỡ cho nhà họ Chiến sao?”
“Không phải, con không nghĩ như vậy.”
Lúc này sắc mặt Mộ Duyệt Thành dịu đi nhiều: “Con đừng để ý chuyện này, ta sẽ xử lý cho tốt.”
Ông không tới Chiến gia đòi công đạo như những lần trước nữa, cũng không cho Mộ Nhất Phàm cơ hội nói chuyện, cầm quần áo lên tầng tám mươi.
Mộ Nhất Phàm thở dài.
Giờ bố không nghe vào lời anh nói, có lẽ nên đợi bố anh hết giận, sau đó mới cùng ông thảo luận xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Thế nhưng, bố anh cầm quần áo Mộ Nhất Hàng đi làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.