Đệ Nhất Thi Thê

Chương 197:




Mọi người nghi hoặc nhìn thẻ thân phận màu vàng, không hiểu Mộ Nhất Phàm lấy thẻ thân phận ra để làm gì.
“Thẻ thân phận cũng cần thống nhất màu sắc, không thể vì là người của Mộ gia thì dùng màu sắc khác để từ đó hưởng đãi ngộ khác nhau, tôi thấy thống nhất sang màu đen cũng không tồi. Cho nên, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đổi sang dùng màu đen, không được khác nhau ở chỗ nào, mọi việc phải đối xử ngang nhau.”
Sau đó Mộ Nhất Phàm giải thích đến cách phân chia thẻ thân phận, màu vàng tượng trưng cho người của Mộ gia, màu tím tượng trưng cho người có quan hệ thân thích với Mộ gia, còn có thẻ màu xanh lam và xanh lục, không cần nói cũng biết đều tượng trưng cho người có thân phận tương đối đặc thù, chỉ có màu đen là tầng lớp thấp nhất, phân chia như vậy khiến trong lòng những người thuộc tầng lớp thấp rất dễ nảy sinh chướng ngại với người ở tầng lớp cao hơn.
“Chú sẽ sai người đi làm chuyện này.”
Mộ Duyệt Tri thân từng làm quản lý cấp cao ở tập đoàn Mộ thị rất tán thành với ý kiến này của anh, chỉ có như vậy mới có thể lôi kéo lòng người.
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Còn có, sau này mỗi chủ nhật, mọi người trong tòa nhà phải viết một bức thư nêu ý kiến, hoặc là thư tố cáo, buổi trưa ở nhà ăn bắt đầu thu lại. Đương nhiên, nếu không có ý kiến gì, có thể nộp thư trắng, như vậy cũng không tốn công, mọi người có thể không ký tên nếu muốn. Nếu như ý kiến đưa ra được tiếp thu, hoặc những gì tố cáo là sự thực, đều sẽ được nhận thưởng.”
Anh quét mắt nhìn mọi người, trông thấy có vài người chau mày, dường như không tán thành với cách làm của anh: “Trước mắt tôi chỉ muốn nói như vậy, mọi người có ý kiến gì với lời tôi nói không? Nếu có ý kiến thì nói ra.”
“Không có.” Mọi người đồng thanh đáp.
Những lời Mộ Nhất Phàm nói đều là vì muốn tốt cho tòa nhà, anh cũng chưa nói chuyện gì quá phận, cho dù những người này có thành kiến cũng không dám nói.
“Vậy thì giải tán.”
Mọi người tản đi, Mộ Duyệt Tri vui vẻ đi tới vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Nhóc con, làm việc tốt lắm, cái chuyện ăn trên tầng, đúng là chú không nghĩ ra được.”
Trước đây, không phải ông chưa từng trải qua cuộc sống vất vả, chỉ là sau này dần dần có tiền, ở trong căn nhà lớn, cũng dần mất đi thói quen lấy cơm trong nhà ăn cùng mọi người, cùng ăn chung một bàn, dần dà quen với việc có người ở nhà ăn bưng cơm lên tầng.
Còn có thẻ thân phận, chuyện này là do Triệu Vân Huyên đề xuất trước, sau đó ông cũng tán thành với cách làm này, cho rằng cũng nên quản lý tòa cao ốc như một công ty, nên có thẻ phân chia chức vụ, khi đó mới dễ quản lý.
Thế nhưng, sau một thời gian ở chung, bọn họ dần nhận ra mặc dù dẫn đội ngũ và quản lý công ty không khác nhau là bao, chỉ cần đãi ngộ tốt, mọi người sẽ cố gắng làm, thế nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh nghiêm túc thì sẽ thấy khác biệt rất nhiều.
Trước đây nhân viên làm công trong công ty giúp họ làm ăn buôn bán, lĩnh tiền lương của họ, cho nên phải nghe lệnh của họ.
Nhưng trong thời mạt thế, họ và những thành viên trong đội có xuất phát điểm giống nhau, cũng đều mạo hiểm tính mạng đi tìm vật tư, cùng họ hợp thành một đội, những người đó chỉ muốn có một nơi an toàn bảo vệ mình, chứ sẽ không coi họ như tổ tông.
Cho nên, nếu cứ giống như trước kia, sẽ từ từ kéo dài khoảng cách giữa mọi người, mọi người càng ngày càng xa nhau, không thân cận với họ nữa.
Mộ Nhất Phàm cười cười: “Cháu làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho Mộ thị thôi.”
Lúc này, Mộ Duyệt Phong đi tới: “Nhất Phàm, chú hai đã tìm được một bác sĩ khoa xương rất nổi tiếng, y thuật của người này cao siêu, nhất định có thể chữa khỏi chân cho cháu.”
Mộ Nhất Phàm thầm kêu không xong rồi.
Thế quái nào anh lại quên mất chuyện này.
Giờ anh không còn dị năng tinh thần, không thể khống chế bác sĩ nói dối giúp mình.
Mộ Duyệt Tri vỗ trán mình: “Xem chú này, chuyện lớn như vậy mà lại quên được, mai cháu cùng chú hai đi ra ngoài một chuyến, chú dẫn cháu đi khám chân.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Chú hai, bác sĩ mà chú tìm kia là ai vậy?”
“Tam thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Khâm Dương, nghe nói cậu ta từng ra nước ngoài du học, y thuật rất giỏi, cũng từng nghiên cứu về căn bệnh ung thư xương.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy liền thở phào.
Hóa ra là Thẩm Khâm Dương, y thuật của anh ta không tồi, hơn nữa, sự tình cũng dễ giải quyết hơn rồi.
“Lại nói, cái cậu kia cũng khó mời lắm nhé, lúc nghe chúng ta là người nhà họ Mộ, không suy nghĩ chút nào đã từ chối lời mời của chú, nguyên nhân là Thẩm gia với Chiến gia thân nhau từ mấy đời, không muốn chữa bệnh cho Mộ gia để đối phó với nhà họ Chiến, sau này cậu ta nghe chúng ta đã làm lành với Chiến gia, lúc này mới chịu gật đầu đồng ý khám bệnh cho cháu.”
Mộ Nhất Phàm: “……………….”
Anh có thể kêu Chiến Bắc Thiên tìm Thẩm Khâm Dương khám bệnh cho anh, Chiến Bắc Thiên đã mở lời rồi, anh ta có thể từ chối sao?
Mộ Duyệt Tri lại tiếp lời: “Chú hỏi Thẩm Khâm Dương rồi, cậu ấy nói tỷ lệ chữa khỏi ung thư xương giai đoạn đầu vẫn rất cao, cũng có thể giảm thiểu khả năng tái phát, nếu chậm trễ sẽ càng khó chữa trị hơn, cho nên sáng mai chúng ta phải đi gặp Thẩm Khâm Dương luôn.”
Ông vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Chú tin nhất định Thẩm Khâm Dương có thể chữa khỏi bệnh cho cháu.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Vâng, mà phải rồi chú hai, sao cháu không thấy Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đâu, hai người họ đi đâu rồi?”
Mộ Duyệt Phong giải thích: “Nhất Hàng mong có thể mau chóng thăng cấp dị năng, nên hầu như ngày nào ăn sáng xong cũng dẫn đội ra khỏi thành tìm tinh hạch, chắc phải hai ngày nữa mới về được, còn chị dâu…”
Ông khẽ chau mày: “Chắc là ra ngoài đánh bài rồi.”
Hầu như mọi người đều có thành kiến với việc cứ cách hai ngày Triệu Vân Huyên lại ra ngoài đánh bài một lần, nhưng bởi thấy Triệu Vân Huyên vẫn tận tâm tận lực chăm sóc ông cụ nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Mộ Nhất Phàm lại hỏi thêm một chuyện nữa, sau đó đi tìm bác cả Mộ Duyệt Bân hỏi chuyện Chiến gia, sau khi xác định những người có hành vi gây sự đều được trừng phạt nghiêm trọng, lúc này mới có thể yên lòng.
Đến trưa, người ở tầng trên trong Mộ thị đều xuống dưới tầng một ăn cơm.
Những người cấp dưới đều sửng sốt, thấy những người cấp trên thì không dám lộn xộn, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, cũng không dám xếp hàng lấy cơm, thậm chí lúc những cấp trên đi qua họ, họ đều vội vã lui về phía sau nhường đường cho cấp trên đi qua.
Mãi đến khi Mộ Duyệt Bân ra dấu nhường mọi người, mọi người mới hoàn hồn lại.
Mộ Nhất Phàm dẫn con trai đứng xếp hàng thấy người ở nhà ăn lấy nhiều cơm cho anh hơn, lập tức nói: “Đối xử bình đẳng, mọi người ăn bao nhiêu, chúng tôi lấy bấy nhiêu.”
Người chia cơm cười nói: “Đại thiếu gia, tôi không đặc biệt lấy thêm cơm cho thiếu gia đâu, thiếu gia đừng quên, tiểu thiếu gia cũng phải ăn đó.”
Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn Mộ Kình Thiên dưới chân mình, cười nói: “Vậy được rồi, cô lấy thêm cho tôi một cái bát và một cái thìa nhỏ.”
“Vâng.”
Lấy cơm xong, Mộ Nhất Phàm dẫn con tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, người đàn ông ngồi ăn bên cạnh cứ thi thoảng lại lặng lẽ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, động tác ăn không dám quá lớn, lúc ăn cũng không dám phát ra tiếng.
Mộ Nhất Phàm nhận ra điều này, xoa xoa đầu bé con: “Con trai, mau chào chú đi.”
“Cháu chào chú.” Mộ Kình Thiên ngẩng đầu ngoan ngoãn chào hỏi: “Chú à, chú có muốn thi xem ai ăn nhanh hơn với cháu không?”
Người đàn ông kia ngẩn ra.
“Ai thắng thì có thể ăn thêm một bát.”
Người đàn ông hỏi: “Nếu thua thì sao?”
Mộ Kình Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười khúc khích: “Thì phải nhìn người kia ăn.”
Người đàn ông bị bé con chọc cười, nhìn cái bát nhỏ đựng đầy cơm của em: “Nếu cháu thắng, cháu có thể ăn thêm bát thứ hai không?”
Mộ Kình Thiên lắc lắc đầu: “Cháu không ăn được đâu, nên chú phải thắng đấy.”
Mọi người xung quanh đều bị giọng nói trẻ con của em làm cho bật cười.
“Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Mộ Kình Thiên lập tức cầm cái thìa nhỏ lên, liên tục xúc cơm nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng phồng ra, dáng vẻ rất dễ thương, các chị các cô và các bác gái xung quanh nhìn thấy đều muốn tiến lên véo một cái.
Nhưng đồng thời họ cũng rất lo bé con bị nghẹn, vội bảo bé xúc chậm một chút, bầu không khí trở nên sôi nổi hẳn.
Những người ở Mộ gia khác thấy Mộ Nhất Phàm và Mộ Kình Thiên nhanh chóng quen thuộc với mọi người xung quanh, không cam lòng bị tụt lại, cũng bắt đầu mở lời với những người cùng bàn, dần dần, mọi người dần gần gũi nhau hơn.
Những người cấp dưới cũng dần yên lòng mà nói chuyện với cấp trên.
Cùng lúc đó, Triệu Vân Huyên không hề hay biết trong cao ốc Mộ thị xảy ra chuyện long trời lở đất mà đi lên tầng tám mươi, lúc ra khỏi thang máy, lập tức ra lệnh cho lính gác: “Bảo người ở nhà ăn mang cơm lên đây.”
Binh lính nói: “Phu nhân, đại thiếu gia nói từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều phải xuống căn tin ăn, nếu không sẽ không được ăn cơm.”
Cậu ta cũng rất tán thành với cách làm này của đại thiếu gia, không phân chia tầng lớp cao thấp, tòa nhà sẽ ấm áp tình người hơn.
Điều này không còn khiến những người ở trên như hoàng tộc, cao cao tại thượng, khiến mọi người khó có thể thân cận nữa.
Triệu Vân Huyên chau mày lại, nhưng không tỏ thái độ gì với binh lính, chỉ quay về phòng thay một bộ quần áo, đoạn đi xuống tầng xếp hàng lấy cơm, sau đó đi về phía bàn người nhà mình ngồi.
Vừa ngồi xuống, chị dâu cả của bà lập tức nói Mộ Nhất Phàm đúng là lắm chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.