Đệ Nhất Thi Thê

Chương 182: Ban nãy em biểu hiện có tốt không?!




Chiến Quốc Hùng nhìn chàng trai vừa nói rõ ràng sự tình xong, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, muốn nhìn đối phương xem lời anh nói rốt cuộc có bao nhiêu phần thật, có tin tưởng được hay không.
Sau vài giây im lặng, ông quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, muốn nhìn xem cháu trai cả có ý kiến gì.
Chiến Bắc Thiên gật đầu, tỏ ý tin tưởng lời Mộ Nhất Phàm nói.
Chiến Quốc Hùng chau chau đôi mày nghiêm nghị, sau đó bờ môi mím chặt mới mở ra, đoạn nói: “Dù chuyện có đúng như cậu nói hay không, ta vẫn mong cậu Mộ có thể điều tra rõ ràng sự tình, cho Chiến gia chúng ta một công đạo, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ điều tra rõ xem chuyện này có phải người chúng ta làm hay không.”
Mộ Nhất Phàm thở phào trong lòng, coi như Chiến gia đã tạm tin tưởng chuyện này không phải do nhà anh làm.
“Chúng cháu sẽ điều tra cho rõ ràng, thế nhưng phải cho cháu một chút thời gian, còn có, trước khi còn chưa điều tra rõ sự tình, cháu mong hai nhà ngừng tranh đấu, dù là trên mặt nổi hay ngầm, đều phải ngăn cản hành động này lại, tránh cho hiểu lầm giữa hai nhà càng sâu hơn.”
Chiến Quốc Hùng tán đồng với lời anh nói.
Hai nhà đều có thế lực rất lớn ở thành B, nếu cứ đấu đá nhau đều không có lợi với bất cứ bên nào cả, còn có thể khiến các thế lực khác nhân cơ hội này mà được lợi.
Hơn nữa, mẹ chắt của ông còn là người của Mộ gia, phải cố gắng làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, giữ hòa khí cho đôi bên.
Mộ Nhất Phàm tiếp lời mình: “Sau này nếu hai nhà lại xảy ra chuyện gì nữa, nếu là người nhà cháu gây chuyện trước, chắc chắn chúng cháu sẽ nghiêm phạt người gây chuyện, nhưng nếu là người nhà Chiến gia khiêu khích trước, cháu mong Chiến gia cũng có thể xử phạt người đó. Còn có, chúng ta phải nghiêm phạt và ban thưởng cho người bao che và tố cáo người gây chuyện, làm như vậy là mong hai nhà có thể chung sống hòa bình với nhau.”
Chiến Quốc Hùng không khỏi gật đầu, ông rất tán thành với cách làm của anh, quay đầu nói với binh lính: “Có thể mang thức ăn lên được rồi.”
Cậu lính lập tức lấy bộ đàm ra, để người ở nhà ăn bưng đồ ăn lên.
Sau khi đồ ăn được mang lên bàn, Chiến Quốc Hùng nói mấy lời khách sáo rồi động đũa, mọi người đợi ông ăn trước, sau đó mới động đũa theo.
Chiến Quốc Hùng ăn vài miếng, sau đó gác đũa lại, nói: “Lần này mời Mộ gia tới dùng cơm, ngoài việc giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà ra, còn muốn nói về chuyện của bé con.”
Mộ Nhất Phàm đang dùng cơm suýt chút nữa bị nghẹn thịt vào họng.
Trong mắt Mộ Duyệt Bân lóe lên tia nghi hoặc.
Bé con nào cơ?
Mộ Nhất Phàm vội nói: “Chiến lão gia, cháu nghĩ chuyện này nên đợi sau khi hai nhà hóa giải được hiểu lầm, nói sau cũng không muộn.”
Chiến Quốc Hùng chau mày.
Đúng là ông đã hơi sốt ruột.
Nhưng cũng không thể trách ông quá nóng vội được, ngày ngày nhìn chắt nó không được sống trong một mái ấm hoàn chỉnh, thật đúng là vô cùng xót xa.
Chiến Bắc Thiên thân làm cha nhưng ngày nào cũng bận rộn chuyện trong doanh địa, thường xuyên không ở nhà, mẹ đứa bé thì bởi quan hệ gay gắt giữa hai nhà, không thể tới Chiến gia chăm con.
Cứ như vậy, ngày nào chắt ông cũng ở bên người cụ này, thân làm cụ, ông có thể không đau lòng được sao?
Nhất là mỗi lần chắt ông đòi ba ba, ông hận không thể lột da chàng trai đang ngồi đối diện kia, thật không biết Mộ Nhất Phàm đã cho chắt ông ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà thằng bé quý cậu ta tới vậy.
Dương Phượng Tình cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Vất vả ngóng trông mãi con trai mới động lòng, sinh ra một đứa con, nhưng mẹ cháu nó lại là người của Mộ gia, có thể không nghẹn trong lòng được sao?
“Chuyện này đợi giải quyết xong chuyện hai nhà rồi hẵng nói.” Chiến Bắc Thiên nói.
Chiến Quốc Hùng thấy Chiến Bắc Thiên đã nói như vậy, cũng không nói gì nữa.
Ăn cơm xong, Mộ Nhất Phàm ngồi hàn huyên với người nhà họ Chiến một lúc, mới đứng dậy rời đi.
Chiến Bắc Thiên muốn mượn cớ tiễn họ về, đứng dậy rời khỏi bao sương tiếp khách.
Bọn họ vừa đi, Chiến Lôi Bình liền nói: “Không ngờ Mộ Duyệt Thành lại có một người con trai thành thục ổn trọng như vậy, có cậu ta giúp giải quyết chuyện của Mộ gia, con tin Mộ gia sẽ càng ngày càng khá lên.”
Chiến Quốc Hùng nghe vậy thì thấy buồn cười.
Con trai thứ của ông vẫn chưa nhìn thấy mặt khác của Mộ Nhất Phàm, nếu không sẽ không dùng từ ‘thành thục ổn trọng’ để nói về Mộ Nhất Phàm được.
Chàng trai đang được Chiến Lôi Bình khen vừa mới lên xe đã bị Chiến Bắc Thiên đẩy vào trong, sau đó đóng cửa lại, dùng dị năng hệ băng để tạo thành bốn bức tường cao ngăn cách năm người Cao Phi bên ngoài xe.
Năm người Cao Phi lại một lần nữa ý thức được khoảng cách kinh ngạc giữa dị năng giả và người thường, người thường bọn họ thật không thể so sánh với dị năng giả được, người ta tùy tùy tiện tiện một chút đã có thể ngăn họ ở ngoài xe.
Trong xe, Mộ Nhất Phàm bị gương mặt bình tĩnh anh tuấn của Chiến Bắc Thiên làm cho hoảng sợ: “Này, anh làm sao vậy?”
Nam chính không nghĩ người của Mộ gia đả thương bố hắn chứ?
Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc anh hồi lâu, sắc mặt dần hòa hoãn xuống, dang tay ra, nhạt giọng nói: “Tới đây.”
Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên dịu đi nhiều, lập tức bổ nhào tới ôm lấy hắn, sau đó hôn chùn chụt lên bờ môi mỏng của hắn: “Mịa nó, bị anh dọa chết khiếp luôn, cứ tưởng anh muốn oánh em ấy.”
Sắc mặt ban nãy của Chiến Bắc Thiên rất khó coi, có cảm giác như muốn tiêu diệt hết tất cả.
“……….” Chiến Bắc Thiên khẽ nhếch môi, một tay ôm chặt lấy anh, tay kia vuốt mái tóc được chải chuốt cẩn thận của anh, sau đó dùng sức hôn lên đầu Mộ Nhất Phàm một cái.
Người bị hù phải là hắn mới đúng, khoảnh khắc Mộ Nhất Phàm bước vào bao sương, hắn cứ ngỡ linh hồn Mộc Mộc trong thân thể Mộ Nhất Phàm đã biến mất, quay về làm Mộ Nhất Phàm trước kia.
Trời biết lúc ở trong bao sương, hắn muốn chất vấn anh đến nhường nào.
Mộ Nhất Phàm cười xấu xa: “Ban nãy em biểu hiện có tốt hông? Có lỡ lời gì hông?”
Lúc ở trong bao sương thực sự anh rất căng thẳng, chỉ sợ đến giọng nói cũng run, nhưng nếu anh không ngăn sự việc phát triển, chỉ e hai nhà sẽ lại càng ầm ĩ hơn.
Cho nên lúc ở trong bao sương anh đã dùng không biết bao nhiêu khí lực để duy trì vẻ điềm nhiên bình tĩnh, nhất định phải cho Chiến Quốc Hùng tin tưởng Mộ gia anh không làm gì Chiến Lôi Cương.
Thế nhưng, trải qua chuyện này, anh tin mình càng ngày càng có thêm tự tin để đối mặt với Chiến Quốc Hùng.
“……….” Chiến Bắc Thiên nhìn bộ mặt mong ngóng được khen, đúng là hạn hán lời.
Hắn có thể nói biểu hiện của Mộ Nhất Phàm tốt quá mức không?
Khí tức kia, tư thế đàm phán kia, khiến trái tim hắn không chịu nổi, thiếu chút nữa muốn đánh người.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn thích chàng trai thích cười tươi rạng rỡ, thích bổ nhào tới người hắn, quấn lấy hắn hôn hắn hơn.
Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: “Phải rồi, tình hình bố anh sao rồi? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Sắc mặt Chiến Bắc Thiên trầm xuống: “Hết sức nghiêm trọng, nếu không phải anh lấy nước suối trong không gian đúng lúc để bảo vệ tính mạng ông, chỉ sợ giờ ông ấy đã không còn trên nhân thế.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nước suối trong không gian trước mặt Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Điều này càng nói rõ không phải bác em đả thương bố anh, dù bác em có đánh lén thành công, cũng không thể khiến bố anh bị thương nghiêm trọng tới vậy.”
“Anh biết, dị năng giả cấp hai không thể khiến dị năng giả cấp ba bị thương nặng như vậy.” Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Không biết rốt cuộc ai muốn lấy mạng bố anh.”
Nếu quả thật như Mộ Nhất Phàm nói, rất có thể là người của Chiến gia đả thương bố hắn, nếu như vậy phải điều tra cho rõ chuyện này mới được.
“Giờ bất kể là ai muốn gây hại cho bố anh, thì điều tối quan trọng là để người đáng tin cậy tới chăm sóc bố anh, tốt nhất là không được rời ông ấy dù chỉ là một bước, dù có là lúc ông ấy muốn đi vệ sinh cũng phải cho người coi chừng, không để cho kẻ đó có cơ hội gây chuyện.”
Chiến Bắc Thiên xoa xoa đầu anh: “Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.”
“Còn cả chuyện của Chiến Nam Thiên nữa, anh đã hỏi chưa? Sao anh ta lại muốn nhằm vào Mộ Nhất Hàng? Nếu không giải quyết tốt chuyện của hai người họ, hai nhà Chiến Mộ không thể sống trong hòa bình được.”
Chiến Bắc Thiên mím môi: “Hỏi rồi, nhưng nó không nói, anh đang nghĩ không biết có phải Mộ Nhất Hàng phát hiện thân phận nó là tang thi, nên mới khiến nó khó mở lời không.”
Nhưng nếu quả thật là như vậy, Mộ Nhất Hàng đã sớm tiết lộ thân phận Chiến Nam Thiên là tang thi ra rồi, sẽ không chờ Chiến Nam Thiên tới đánh cậu ta.
Nói chung, hắn nghĩ Chiến Nam Thiên đang giấu giếm chuyện gì đó, hơn nữa, Chiến Nam Thiên bây giờ khác với Chiến Nam Thiên trước đây mà hắn biết, giống như…
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên thoáng ngưng lại, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, trong lòng thoáng hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Mộ Nhất Phàm nói: “Nếu anh ta không muốn nói, hai nhà chúng ta không có cách nào chung sống hòa bình được.”
Chỉ vừa nghĩ tới chuyện hai nhà không thể chung sống hòa bình, anh đã lại thấy đau đầu, chẳng phải nếu vậy thì sau này anh chỉ có thể lén lén lút lút ở bên Chiến Bắc Thiên sao?
NOOOOOOOOOOOOO!!!!
Anh không muốn như vậy đâuuuu, anh muốn quang minh chính đại mà tay trong trong với người này, chứ không phải lén lút bên nhau trong bóng tối cả đời đâuu!!
“Hôm nay em phải ra khỏi thành một chuyến, chắc chừng mười ngày mới về.” Mộ Nhất Phàm cười hề hề nhìn Chiến Bắc Thiên: “Đồng nghĩa với việc chúng ta không thể gặp nhau trong mười ngày, thế nên là…”
Bàn tay anh trượt xuống dưới thân Chiến Bắc Thiên: “Anh nói xem chúng ta có nên nhân chút thời gian, bù cho mấy ngày phải xa cách không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.