Đệ Nhất Thi Thê

Chương 102: May mà mình là tang thi!




Trong khoảnh khắc Mộ Nhất Phàm thấy tang thi cao cấp đã nhận ra tinh hạch, trái tim nát tan.
Tới khi tang thi cao cấp này hấp thu tinh hạch xong, nó sẽ thực sự biến thành tang thi cao cấp.
Còn anh, anh vẫn phải sống trong cảnh nén nhịn cảm giác đau đớn khi không thể ăn thịt người sống, tiếp tục sống cuộc sống tạm bợ đau đớn.
Trừ khi tới đại đột biến, anh có dị năng, có dị năng rồi mới thăng lên làm tang thi cao cấp được.
Mộ Nhất Phàm thấy tang thi cao cấp kia đã phát hiện ra tinh hạch rồi, anh không có lý do gì để tiếp tục ở đây nữa, còn không bằng nhân lúc tang thi cao cấp chưa phát hiện ra mình, nhanh chóng đưa bé con rời khỏi nơi này thì hơn.
“Kình Thiên, chúng ta rời khỏi đây cái đã.”
Anh quay đầu nói, thế nhưng, không thấy đứa bé bên cạnh mình đâu.
Mộ Nhất Phàm hốt hoảng, vội vã thấp giọng kêu: “Kình Thiên? Kình Thiên? Con đang ở đâu?”
Anh kêu vài tiếng, nhưng không nghe thấy bé con đáp lại.
Mộ Nhất Phàm sốt ruột nhíu mày.
Kì thật đấy!
Rõ ràng ban nãy thằng bé còn ở bên cạnh anh, sao đảo mắt một cái đã không thấy đâu rồi.
Chẳng lẽ chui vào trong không gian rồi?
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là nằm một chỗ đợi bé con ra.
Đến khi anh quay đầu nhìn về phía tang thi cao cấp, lại phát hiện trước mặt tang thi cao cấp có một bóng ai be bé, hơn nữa, cái bóng nhỏ bé kia cũng hết sức quen thuộc.
Mộ Nhất Phàm tập trung nhìn kỹ, trong phút chốc, trợn tròn mắt ra.
Chết tiệt!
Cái bóng kia ngoài Mộ Kình Thiên ra thì còn ai vào đây nữa.
Thế nhưng, bé con chạy qua đó từ lúc nào vậy, sao anh không thấy bé con chạy về phía bên kia? Hơn nữa sao bé con lại nhanh như vậy, chỉ mới được có mấy giây, với cặp chân ngắn của bé, sao có thể nhanh như vậy đã chạy tới trước mặt tang thi cao cấp được?
Tim Mộ Nhất Phàm như treo lên cuống họng.
Anh thấy tang thi cao cấp kia vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm Mộ Kình Thiên, liền lặng lẽ di chuyển, đi về phía bọn họ.
Cách đó năm mươi mét, Mộ Kình Thiên ngước đầu lên và tang thi cao cấp đeo khẩu trang nhìn nhau mấy giây.
Tang thi cao cấp chau mày lại, cảm thấy hiếu kỳ với bé con đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này.
Rõ ràng đối phương là một đứa trẻ loài người, thế nhưng, nó không có bất cứ cảm giác muốn ăn đứa trẻ này, không giống như những con người khác, chỉ cần gặp phải hoặc ngửi thấy từ xa, sẽ sinh ra cảm giác đói khát.
Đột nhiên Mộ Kình Thiên cảm thấy hơi mỏi cổ, ngồi xổm người xuống, nhặt khối tinh hạch lớn chừng một nắm tay dưới mặt đất kia.
Tang thi cao cấp chợt nheo đôi mắt đầy tơ máu lại.
Nó không có mấy hứng thú với tảng đá lấp lánh nhiều màu sắc này, thế nhưng, trong lòng lại có cảm giác rất mãnh liệt, dường như tảng đá này có tác dụng rất lớn với nó, cho nên, nó muốn cướp đi.
Tang thi cao cấp vươn tay ra, giọng khàn khàn không gì sánh bằng, lạnh lùng mà nói: “Đưa cho tôi.”
Mộ Kình Thiên nhìn móng tay đen xì trên năm ngón tay của nó, chẳng thèm để ý tới, bàn tay nhỏ bé phủi phủi tro cốt dính trên tinh hạch, khiến tinh hạch dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt.
Những tang thi cấp thấp ở gần đó dường như cũng cảm nhận được khối tinh hạch này, nhất thời chộn rộn, sinh ra dục vọng muốn tranh lấy khối tinh hạch này, miệng phát ra tiếng “Grào Grào”.
Tang thi cao cấp cảm nhận thấy xung quanh có động tĩnh lạ, chợt quay đầu, hét to một tiếng, những động tĩnh kia lập tức bị nó đè ép xuống.
Tang thi cấp thấp không dám tới gần nữa, đều sợ hãi trốn về vị trí cũ.
Tang thi cao cấp lại cúi đầu nhìn bé con trắng xinh dưới chân mình, thấy bé con không chịu đưa tinh hạch cho mình, ánh mắt sửng sốt, đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay chụm lại thành móng, quật về phía bé con.
“Ấy khoan!!!” Đột nhiên có tiếng ai đó nóng ruột kêu lên.
Tang thi cao cấp ngừng tay trong thoáng chốc, quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai trẻ tuổi đang hấp tấp chạy tới, vội ôm đứa bé dưới đất lên.
Ánh mắt nó khẽ gợn sóng, từ từ buông tay xuống, nhìn chăm chú gương mặt đối phương không nói gì.
Mộ Nhất Phàm đánh mông bé con một cái, tức giận nói: “Không phải đã dặn con không được chạy lung tung rồi sao? Sao con không chịu nghe lời ba hả, mới không để ý tới con một chút, đã không thấy con đâu rồi.”
Mộ Kình Thiên bị đánh vào mông: “…………..”
Mộ Nhất Phàm thấy trong đôi bàn tay nhỏ bé của bé con ấy thế mà lại là tinh hạch mình muốn tìm, ánh mắt sáng lên, nói: “Con còn bé sao chơi được cái này, đưa cho ba ba, ba ba giữ cho con.”
Anh nhanh chóng cầm lấy tinh hạch, nhét vào trong túi của mình, còn cẩn thận kéo khóa túi lên, đề phòng tinh hạch rơi ra.
Mộ Kình Thiên: “……………”
Tang thi cao cấp: “…………..”
Mộ Nhất Phàm nhân lúc tang thi cao cấp còn chưa phản ứng gì, liền ôm bé con bỏ chạy.
Tang thi cao cấp giật mình, thấy người chuồn đi, vội lấy lại tinh thần, nhoáng một cái, liền chặn lên trước mặt Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đã chuẩn bị từ trước, biết tang thi cao cấp sẽ đuổi theo mình, cho nên, trong lúc tang thi cao cấp che trước mặt mình, liền vung tro cốt đã nhặt trong tay từ trước về phía mắt tang thi cao cấp.
Tang thi cao cấp không kịp phòng bị, tro cốt bay vào mắt.
Mộ Nhất Phàm không dừng lại chút nào, vội vã chạy qua người tang thi, chạy về cổng bãi tập kết rác.
Trước khi rời đi, không quên dạy con phải lễ phép với người lớn: “Kình Thiên, mau chào chú đi.”
Mộ Kình Thiên: “…………”
Tang thi cao cấp mau chóng dụi mắt, miệng phát ra tiếng “Grào grào” đầy phẫn nộ.
Nó nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, đột nhiên, ngẩng đầu lên, hướng lên trời phẫn nộ gào thét, xung quanh đó liền phát ra những tiếng “grào grào”, rất nhiều tang thi đi về phía bãi rác.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng tang thi gào to, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa không kiểm soát được mà bị tang thi cao cấp khống chế.
Anh vội vỗ đầu để giữ cho mình tỉnh táo, ôm Mộ Kình Thiên chạy ra khỏi bãi rác, thấy đám tang thi đang vây lấy, liền sử dụng năng lực, ra hiệu cho tang thi nhường đường.
Tang thi cấp thấp đồng thời bị hai tang thi cao cấp hơn khống chế, đầu đau nhức, ôm đầu kêu “Woo woo”.
Mộ Nhất Phàm tự biết năng lực của mình không mạnh như tang thi cao cấp, sớm muộn gì tang thi cấp thấp cũng thoát khỏi khống chế mà chuyển qua tấn công anh.
Cho nên, anh nhân lúc tang thi cấp thấp đang đau đớn, lập tức chạy về phía xe mình, nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga, phóng ra khỏi vòng vây, rời khỏi bãi đổ rác.
Mộ Nhất Phàm cũng không bởi vì như vậy mà thả lỏng mình, nhất là khi anh biết tốc độ tang thi cao cấp còn nhanh hơn xe mình, càng dùng sức đạp chân ga, liên tiếp đâm vào đám tang thi đang chạy về bãi rác, lái xe về hướng Bắc.
Đúng lúc này, anh nghe thấy trên bầu trời vang lên tiếng ù ù.
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy là trực thăng quân đội, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Bởi trực thăng quân đội nghe thấy tang thi gào lên một tiếng, nên mới nhanh chóng bay về phía bên này, thật không ngờ, ở đây có nhiều tang thi chạy ra tới như vậy.
Đám tang thi đông lúc nha lúc nhúc, cứ như kiến dời tổ, chạy theo chiếc xe ô tô đen.
Bọn họ lập tức ném pháo về phía bầy tang thi, chỉ trong nháy mắt đã đánh chết mấy trăm con tang thi, nhất thời, khói đen cuồn cuộn mù trời.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng pháo nổ phía sau, quay đầu nhìn một chút, bầy tang thi phía sau đều bị nổ chia năm xẻ bảy, như lò luyện than không bằng.
Ngay sau đó, anh thấy một bóng đen từ trong màn khói dày đặc lao ra, chạy về phía mình.
Mộ Nhất Phàm biết là tang thi cao cấp đuổi tới, sốt ruột không gì sánh bằng.
Đột nhiên, rầm một tiếng, trần xe phát ra tiếng đập mạnh.
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy trần xe bị lõm cả xuống.
Anh vội lái xe theo hình chữ S, muốn đánh rơi tang thi cao cấp trên xe.
Tang thi cao cấp trên trần xe mất thăng bằng, bị vung ra ngoài xe, thế nhưng, nó mau chóng bò dậy, lại sử dụng dị năng tốc độ nhằm về phía trần xe.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này nó lên trần xe, liền ôm chặt lấy trần, không cho Mộ Nhất Phàm đánh rơi nó.
Trên bầu trời, quân nhân ở trong trực thăng trông thấy cảnh này, trong mắt vô cùng khiếp sợ, nghĩ có lẽ đây chính là tang thi xuất hiện ở khu vui chơi, vội lấy lại tinh thần, nổ súng xuống mặt đất.
Bởi Mộ Nhất Phàm lái xe theo hình chữ S, mấy lần liền đạn đều bắn xẹt qua người tang thi cao cấp.
Để đoạt lấy tinh hạch, tang thi cao cấp liều mạng đập nát cửa xe, vươn tay túm lấy Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm cả kinh, vội nghiêng người tránh sang bên kia, bởi vậy nên không trông thấy đường trước mắt, xe chợt đâm vào cột đèn bên lề đường.
Rầm một tiếng, đầu xe bị đâm móp cả đi, may là người ở bên trong có dây an toàn, mới không bị bay ra ngoài.
“Mịa nó, may mà mình là tang thi.” Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ ngực, lo lắng quay đầu hỏi: “Kình Thiên, con không sao chứ?”
Bé con lắc đầu.
Em vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, nên không có chuyện gì.
Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi, vội quay đầu xe, nhưng thật không ngờ, xe hỏng mất tiêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.